Chương 13 Vô tình.
Không biết từ lúc nào Hân Vy đã ngủ quên luôn trên giường anh, không rõ là vì anh giúp cô xoa bóp chân thoải mái hay do cô đã quá mệt mỏi. Hân Vy nghiêng đầu sang một bên, chân phải vẫn đặt trên đùi anh mặc cho anh làm việc. Hàng mi dài cong vuốt nhắm lại, chân mày đôi lúc châu vào . Gương mặt trái xoan thon gọn thoải mái áp vào một bên chiếc gối mềm mại, cánh môi nhẹ cắn vào nhau.
Huy Phong nhấc chân cô đặt xuống giường, thật nhẹ nhàng đắp chăn phủ lên thân hình nhỏ nhắn của cô.
Cái nhíu mày của anh càng khoét sâu, đôi mắt xám đen sâu thẳm nhìn vào gương mặt đáng yêu dù là đang ngủ. Bất chợt anh đưa tay ra, chạm khẽ vào một bên mặt của Hân Vy.
Anh chưa hề biết, khi khiến cô gặp khó khăn cũng chính là lúc anh mệt mỏi nhất. Khi cô gái này không an toàn, lòng anh cũng bất nhiên ham muốn được bảo vệ. Không phải vì cô gái này quá bé nhỏ, không phải vì cô gái này quá yếu đuối, mà vì anh, anh đã từ bao giờ muốn được bên cạnh bảo vệ cô.
Hân Vy trở mình, chăn liền theo đó rơi ra. Huy Phong nhanh tay kéo lại giúp cô.
Mỗi lần nhìn thấy cô, ngực trái của Huy Phong liền đau thắt lại, giữa cái yêu và hận, anh vẫn là hận cô nhất. Chẳng phải vì cái lời hứa năm xưa, cũng chẳng phải vì chính bản thân anh, mà vì Hân Vy.
Ai đã đảm bảo rằng, khi cô ấy bên cạnh anh thì sẽ không gặp nguy hiểm?
Ai đã đảm bảo rằng, khi Hân Vy không động chạm vào anh, thì anh sẽ không làm gì cô?
Và.. có ai đã dám đảm bảo giúp bản thân anh rằng, khi cô gái này khiến thù hận của anh tan biến, thì anh sẽ không làm hại cô?
Khóe môi của anh hơi cong lên, pha lẫn là sự chua xót, cúi đầu, cánh môi mỏng anh đào vừa định chạm vào cái trán trắng mịn của cô, giọng nói khe khẽ của cô liền cất lên thật nhẹ:”Chấn Phong.”
Thân thể anh cứng đờ, ngưng lại trong chốc lát. Anh hôn mạnh lên môi cô một cái, lạnh lùng ngồi dậy và bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng sầm lại, cô gái bên trong khẽ mở mắt. Ngay cả chính cô cũng không biết, vì sao trong giây phút đó cô lại gọi tên Chấn phong. Có lẽ là để giải vây, để tránh đi nụ hôn của anh. Hay bởi vì, trái tim của cô đã sớm loạn từng nhịp đập khi hơi thở nam tính của anh gần kề?
Cô ấy.. thực ra đang lo sợ điều gì?
Không rõ trong ánh mắt đang chất chứa khối cảm xúc loạn, chỉ thấy một màu đen tối không lối thoát.
…
“Chấn Phong. Dương Chấn Phong. I love you! Em yêu anh!!”
“Dương Chấn Phong. Hoàng tử Chấn Phong”
“The Best, The Best muôn năm”
“ÁAAA!!”
Hàng loạt tiếng reo hò cất lên, một sự bấn loạn, cuồng nhiệt không thể chối từ. Dưới sân khấu, hàng triệu người như điên loạn, mê mị hò hét lên. Tiếng ồn ào lấn át cả một khoảng sân rộng lớn, những cánh tay đưa lên hùa theo nhịp điệu của bài hát đang vang..
Trên sân khấu, bốn chàng trai của nhóm nhạc The Best nổi tiếng đang cất cao giọng hát. Là một bang nhạc trẻ, The best không những khiến khán giả hết mực hài lòng, còn khiến cả thế giới phải cuồng theo phong cách thời thượng của họ.
Phía trong, ngay giữa sân khấu là một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng, vài nút áo trên cùng được thả ra lộ vòm ngực trắng, rắn chắc. Mái tóc đỏ vuốt keo dựng đứng trông thật trẻ trung, sôi nổi. Hai ánh mắt sáng ngời, phản chiếu lại dưới ánh đèn nhiều màu của sân khấu. Chàng trai đang nhiệt tình gõ từng nhịp trống, nhảy theo đam mê trong tim, từng nhịp một thật hay, tràn đầy sự tùy hứng.
Hai bên trái phải là hai chàng trai phụ trách guitar điện, những ngón tay thon dài thoăn thoắt lướt trên sợi dây đàn mỏng manh một cách điêu luyện, làm nó phát ra những âm thanh vô cùng hay, ngân nga mãi. Cứ như hai thiên thần giáng thế, vẻ quyến rũ của họ còn khiến cả vị thần phải ghen tị.
Ngay chính giữa sân khấu, chàng trai đó cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng cách điệu thời thượng, buông thả ba nút trên, chiếc cà vạt cũng nới ra, chệch đến ngay ngực. Không những không khiến người ta chán ghét mà nó ngược lại, làm người khác như bị kích thích bởi vẻ đẹp quyến rũ, đê mê, buông thả của chàng trai.
Mái tóc màu hạt dẻ nhàn nhạt thấm vào từng ánh mắt, như có thể phát ra tia lazer chết người, nó khiến ai nấy đều bấn loạn.
Cái mũi cao, cùng nước da trắng, vóc dáng lí tưởng của chàng trai càng được tăng lên vô cùng tà mị khiến bao ánh mắt rực lửa của những cô gái dưới sân khấu ngất ngây. Đôi mắt đen biết cười, vô cùng dịu dàng phủ lên khắp khán đài, cánh môi mỏng nóng bỏng khẽ nhếch lên.
“Điên cuồng yêu em
Yêu em không lối thoát
Phải chăng tôi đã phạm phải điều sai lầm?
Em có thể nói cho tôi biết?
Em sẽ là ai trong cuộc đời tôi?”
Tiếng hát vừa dịu nhẹ nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, dịu trong lời hát, mạnh mẽ trong tâm trí. Như một luồng điện sẹt qua người, khiến khắp thân ta run rẩy. Tiếng hát trong veo, xen vào chính là một tình yêu cháy bỏng. Ngay lập tức tiến thẳng vào tim của từng khán giả dưới sân khấu.
“Dương Chấn Phong, Dương Chấn Phong em yêu anh”
Phải, người hát chính của The Best không ai khác chính là anh- Dương Chấn Phong.
Một người con trai vô cùng ôn nhu, trầm tĩnh. Nhưng khi đứng trên sân khấu dường như biến thành một con người khác, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, thu phục trái tim thiếu nữ một cách nhẹ nhàng.
Bốn con người, bốn tài năng, bốn vẻ đẹp khác nhau. Đó chính là những thành phần không thể thiếu của The Best.
Ánh đèn sân khấu rực sáng, những tia lửa quanh sân khấu bật lên càng khiến không khí thêm nóng, lòng người thêm háo hức. Một màn trình diễn đẹp đến mê người, hòa cùng lời bài hát, với giọng hát tình cảm kia, The Best chính là nhóm nhạc không bao giờ khiến người khác thất vọng.
Khuất trong lớp màn sân khấu, vẫn có một ánh mắt trong veo, tràn ngập cảm xúc nhìn bọn họ. Cô gái khẽ mỉm cười, trong lòng có một cảm xúc lạ. không biết nên gọi nó là gì, cô gái chỉ là đang cảm thấy giống như tình yêu, giống như yêu, và cả… như đang hạnh phúc.
“…
Trong làn khói lửa mịt mù rực sáng bốc lên, cùng những đổ vỡ to lớn của hai chiếc xe ô tô. Mui của chiếc ô tô đen phía sau đâm mạnh vào chiếc ô tô trắng, một lực quá mạnh khiến chiếc ô tô trắng văng ra xa, xoay vài vòng tròn mạnh bạo trên mặt đường, cuối cùng bị lật ngược lại. Một màu lửa đỏ chói phát ra, màu đen của dầu nhớt và xăng chảy khắp mặt đường.
Bên trong xe, người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi đầu bê bết máu gục vào vô lăng, hai tay trầy rướt rớm máu nắm chặt. Cả thân thể nằm bất động. Ngay bên cạnh, người phụ nữ được dây an toàn kiềm lại, đầu ngã vào thành ghế, trán nức ra, máu chảy dài, dọc xuống hai mép tóc, cuối cùng nhỏ vào bàn tay nhỏ nhắn của một cậu bé khoảng mười tuổi đang nằm trong lòng bà.
Dù đang hôn mê nhưng tay bà vẫn ôm chặt lấy cậu, nhờ vậy người cậu bé chỉ bị say xác, máu rớm ngoài cánh ta và trán. Hai hàng mi đen đau đớn mở ra, đập vào mắt cậu là hình ảnh bố và mẹ bất tỉnh, cả người máu me trông thật ghê sợ.
Nhưng cậu bé không khóc, chỉ thấy vẻ mặt hốt hoảng đầy nét trẻ con, cái vẻ bất lực và lo sợ khiến cả người cậu bé run lên. Không ngừng lây lây người bố, rồi đến người mẹ. Nhưng, không một người nào còn động đậy.
“Bố ơi, mẹ ơi. Mau tỉnh dậy đi. Bố ơi, mẹ ơi!”
Tiếng cậu bé run dần, gần như mếu máo nhưng nước mắt vẫn không rơi. Là cậu bé đang cố kiềm lại, mẹ cậu đã từng dạy rằng”Con trai thì không được khóc.”. Cho nên cậu bé vẫn luôn nghe lời.
Khói trong xe càng lan tỏa xung quanh, đớm lửa cháy rực bên ngoài tràn vào, liếm láp thân người cậu. Cậu bé sợ hãi, lập cập dùng sức đẩy cánh cửa nằm ngược ra, một lúc lâu, khi cậu đã dùng hết sức mạnh mới mở được cửa. Nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng…
“Ầm..”
Cậu bé vừa chạy cách xa một chút, chiếc xe ô tô trắng liền nổ tung.
Khói, lửa hòa vào nhau. Không biết đâu là bố cậu, đâu là mẹ cậu. Hai thân thể con người cháy rực, bốc lên rực rỡ, đáng sợ cùng chiếc ô tô đang cháy thành tro tàn.
“Bố, mẹ!!”
Tiếng kêu thất thanh của cậu bé vừa cất lên, thì..
“Ầm…”
Lại một âm thanh nổ vỡ, chiếc ô tô đen phía sau cùng lúc liền bén lửa, cháy rực lên.
Cậu bé đứng giữa hai thảm họa, đôi mắt mở to chảy xuống một giọt nước mắt cố gắng kiềm chế ngập tràn cảm xúc rối loạn, đau khổ, sợ sệt, mất mát… chạm khẽ xuống mặt đất.
Mọi thứ xoay vòng, thân thể cậu bé ngã xuống, trên khóe mi vẫn còn lưu lại dấu vết của sự đau khổ và hận thù.
…..”
Đôi mắt xám đen đầy mê mị bật ra, nhìn trân trân về phía trước. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mép tóc, lăn dài nhỏ vào quần áo, thấm nhanh. Cái trán cao thấm mồ hôi như đã trải qua một chuyện kinh hoàng. Đỏ hằn trong đôi mắt anh, thù hận ngập tràn, vô cùng lạnh lùng, sắc bén.
Huy Phong ngồi dậy, mở toang cửa phòng làm việc, bước đến căn phòng cuối dãy.
“Ầm..”
Cánh cửa bị một lực mạnh xô ra, thân thể cao lớn của anh nhanh chóng tiến về phía giường, nhìn thấy người con gái đó vẫn ngủ ngon lành trên chiếc giường của anh, Huy Phong liền nhíu mày lạnh lùng.
“Uhm…”
Trán Hân Vy lấm mồ hôi, mày nheo lại trông vô cùng khó chịu. Anh còn nhận thấy người cô như đang run lên.
Không kiềm chế được, anh liền ngồi xuống giường, đôi mắt lạnh tanh tràn đầy tia sắc nhọn như lazer khẽ dịu lại khi bàn tay ấm của anh sờ vào trán cô.
Nóng, vô cùng nóng. Không, phải gọi là lửa thiêu đốt.
Bàn tay của anh di chuyển đến bên mặt của cô, tay cô, nơi nào trên cơ thể cô cũng đều nóng hực.
“Ốm rồi sao?”
“Uhm..”
Hân Vy mắt nhắm lại vô cùng khó chịu, trở nhẹ mình một cái, tiếng rên lên đầy khó khăn, dường như đang rất khó chịu.
Sắc mặt Huy Phong tối sầm lại, lạnh lùng nhìn cô một cái. Không để tâm cái nóng hực của cô, vô tình bước thẳng chân ra ngoài.
Không biết từ lúc nào Hân Vy đã ngủ quên luôn trên giường anh, không rõ là vì anh giúp cô xoa bóp chân thoải mái hay do cô đã quá mệt mỏi. Hân Vy nghiêng đầu sang một bên, chân phải vẫn đặt trên đùi anh mặc cho anh làm việc. Hàng mi dài cong vuốt nhắm lại, chân mày đôi lúc châu vào . Gương mặt trái xoan thon gọn thoải mái áp vào một bên chiếc gối mềm mại, cánh môi nhẹ cắn vào nhau.
Huy Phong nhấc chân cô đặt xuống giường, thật nhẹ nhàng đắp chăn phủ lên thân hình nhỏ nhắn của cô.
Cái nhíu mày của anh càng khoét sâu, đôi mắt xám đen sâu thẳm nhìn vào gương mặt đáng yêu dù là đang ngủ. Bất chợt anh đưa tay ra, chạm khẽ vào một bên mặt của Hân Vy.
Anh chưa hề biết, khi khiến cô gặp khó khăn cũng chính là lúc anh mệt mỏi nhất. Khi cô gái này không an toàn, lòng anh cũng bất nhiên ham muốn được bảo vệ. Không phải vì cô gái này quá bé nhỏ, không phải vì cô gái này quá yếu đuối, mà vì anh, anh đã từ bao giờ muốn được bên cạnh bảo vệ cô.
Hân Vy trở mình, chăn liền theo đó rơi ra. Huy Phong nhanh tay kéo lại giúp cô.
Mỗi lần nhìn thấy cô, ngực trái của Huy Phong liền đau thắt lại, giữa cái yêu và hận, anh vẫn là hận cô nhất. Chẳng phải vì cái lời hứa năm xưa, cũng chẳng phải vì chính bản thân anh, mà vì Hân Vy.
Ai đã đảm bảo rằng, khi cô ấy bên cạnh anh thì sẽ không gặp nguy hiểm?
Ai đã đảm bảo rằng, khi Hân Vy không động chạm vào anh, thì anh sẽ không làm gì cô?
Và.. có ai đã dám đảm bảo giúp bản thân anh rằng, khi cô gái này khiến thù hận của anh tan biến, thì anh sẽ không làm hại cô?
Khóe môi của anh hơi cong lên, pha lẫn là sự chua xót, cúi đầu, cánh môi mỏng anh đào vừa định chạm vào cái trán trắng mịn của cô, giọng nói khe khẽ của cô liền cất lên thật nhẹ:”Chấn Phong.”
Thân thể anh cứng đờ, ngưng lại trong chốc lát. Anh hôn mạnh lên môi cô một cái, lạnh lùng ngồi dậy và bước ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng sầm lại, cô gái bên trong khẽ mở mắt. Ngay cả chính cô cũng không biết, vì sao trong giây phút đó cô lại gọi tên Chấn phong. Có lẽ là để giải vây, để tránh đi nụ hôn của anh. Hay bởi vì, trái tim của cô đã sớm loạn từng nhịp đập khi hơi thở nam tính của anh gần kề?
Cô ấy.. thực ra đang lo sợ điều gì?
Không rõ trong ánh mắt đang chất chứa khối cảm xúc loạn, chỉ thấy một màu đen tối không lối thoát.
…
“Chấn Phong. Dương Chấn Phong. I love you! Em yêu anh!!”
“Dương Chấn Phong. Hoàng tử Chấn Phong”
“The Best, The Best muôn năm”
“ÁAAA!!”
Hàng loạt tiếng reo hò cất lên, một sự bấn loạn, cuồng nhiệt không thể chối từ. Dưới sân khấu, hàng triệu người như điên loạn, mê mị hò hét lên. Tiếng ồn ào lấn át cả một khoảng sân rộng lớn, những cánh tay đưa lên hùa theo nhịp điệu của bài hát đang vang..
Trên sân khấu, bốn chàng trai của nhóm nhạc The Best nổi tiếng đang cất cao giọng hát. Là một bang nhạc trẻ, The best không những khiến khán giả hết mực hài lòng, còn khiến cả thế giới phải cuồng theo phong cách thời thượng của họ.
Phía trong, ngay giữa sân khấu là một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi trắng, vài nút áo trên cùng được thả ra lộ vòm ngực trắng, rắn chắc. Mái tóc đỏ vuốt keo dựng đứng trông thật trẻ trung, sôi nổi. Hai ánh mắt sáng ngời, phản chiếu lại dưới ánh đèn nhiều màu của sân khấu. Chàng trai đang nhiệt tình gõ từng nhịp trống, nhảy theo đam mê trong tim, từng nhịp một thật hay, tràn đầy sự tùy hứng.
Hai bên trái phải là hai chàng trai phụ trách guitar điện, những ngón tay thon dài thoăn thoắt lướt trên sợi dây đàn mỏng manh một cách điêu luyện, làm nó phát ra những âm thanh vô cùng hay, ngân nga mãi. Cứ như hai thiên thần giáng thế, vẻ quyến rũ của họ còn khiến cả vị thần phải ghen tị.
Ngay chính giữa sân khấu, chàng trai đó cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng cách điệu thời thượng, buông thả ba nút trên, chiếc cà vạt cũng nới ra, chệch đến ngay ngực. Không những không khiến người ta chán ghét mà nó ngược lại, làm người khác như bị kích thích bởi vẻ đẹp quyến rũ, đê mê, buông thả của chàng trai.
Mái tóc màu hạt dẻ nhàn nhạt thấm vào từng ánh mắt, như có thể phát ra tia lazer chết người, nó khiến ai nấy đều bấn loạn.
Cái mũi cao, cùng nước da trắng, vóc dáng lí tưởng của chàng trai càng được tăng lên vô cùng tà mị khiến bao ánh mắt rực lửa của những cô gái dưới sân khấu ngất ngây. Đôi mắt đen biết cười, vô cùng dịu dàng phủ lên khắp khán đài, cánh môi mỏng nóng bỏng khẽ nhếch lên.
“Điên cuồng yêu em
Yêu em không lối thoát
Phải chăng tôi đã phạm phải điều sai lầm?
Em có thể nói cho tôi biết?
Em sẽ là ai trong cuộc đời tôi?”
Tiếng hát vừa dịu nhẹ nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ, dịu trong lời hát, mạnh mẽ trong tâm trí. Như một luồng điện sẹt qua người, khiến khắp thân ta run rẩy. Tiếng hát trong veo, xen vào chính là một tình yêu cháy bỏng. Ngay lập tức tiến thẳng vào tim của từng khán giả dưới sân khấu.
“Dương Chấn Phong, Dương Chấn Phong em yêu anh”
Phải, người hát chính của The Best không ai khác chính là anh- Dương Chấn Phong.
Một người con trai vô cùng ôn nhu, trầm tĩnh. Nhưng khi đứng trên sân khấu dường như biến thành một con người khác, mạnh mẽ, cuồng nhiệt, thu phục trái tim thiếu nữ một cách nhẹ nhàng.
Bốn con người, bốn tài năng, bốn vẻ đẹp khác nhau. Đó chính là những thành phần không thể thiếu của The Best.
Ánh đèn sân khấu rực sáng, những tia lửa quanh sân khấu bật lên càng khiến không khí thêm nóng, lòng người thêm háo hức. Một màn trình diễn đẹp đến mê người, hòa cùng lời bài hát, với giọng hát tình cảm kia, The Best chính là nhóm nhạc không bao giờ khiến người khác thất vọng.
Khuất trong lớp màn sân khấu, vẫn có một ánh mắt trong veo, tràn ngập cảm xúc nhìn bọn họ. Cô gái khẽ mỉm cười, trong lòng có một cảm xúc lạ. không biết nên gọi nó là gì, cô gái chỉ là đang cảm thấy giống như tình yêu, giống như yêu, và cả… như đang hạnh phúc.
“…
Trong làn khói lửa mịt mù rực sáng bốc lên, cùng những đổ vỡ to lớn của hai chiếc xe ô tô. Mui của chiếc ô tô đen phía sau đâm mạnh vào chiếc ô tô trắng, một lực quá mạnh khiến chiếc ô tô trắng văng ra xa, xoay vài vòng tròn mạnh bạo trên mặt đường, cuối cùng bị lật ngược lại. Một màu lửa đỏ chói phát ra, màu đen của dầu nhớt và xăng chảy khắp mặt đường.
Bên trong xe, người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi đầu bê bết máu gục vào vô lăng, hai tay trầy rướt rớm máu nắm chặt. Cả thân thể nằm bất động. Ngay bên cạnh, người phụ nữ được dây an toàn kiềm lại, đầu ngã vào thành ghế, trán nức ra, máu chảy dài, dọc xuống hai mép tóc, cuối cùng nhỏ vào bàn tay nhỏ nhắn của một cậu bé khoảng mười tuổi đang nằm trong lòng bà.
Dù đang hôn mê nhưng tay bà vẫn ôm chặt lấy cậu, nhờ vậy người cậu bé chỉ bị say xác, máu rớm ngoài cánh ta và trán. Hai hàng mi đen đau đớn mở ra, đập vào mắt cậu là hình ảnh bố và mẹ bất tỉnh, cả người máu me trông thật ghê sợ.
Nhưng cậu bé không khóc, chỉ thấy vẻ mặt hốt hoảng đầy nét trẻ con, cái vẻ bất lực và lo sợ khiến cả người cậu bé run lên. Không ngừng lây lây người bố, rồi đến người mẹ. Nhưng, không một người nào còn động đậy.
“Bố ơi, mẹ ơi. Mau tỉnh dậy đi. Bố ơi, mẹ ơi!”
Tiếng cậu bé run dần, gần như mếu máo nhưng nước mắt vẫn không rơi. Là cậu bé đang cố kiềm lại, mẹ cậu đã từng dạy rằng”Con trai thì không được khóc.”. Cho nên cậu bé vẫn luôn nghe lời.
Khói trong xe càng lan tỏa xung quanh, đớm lửa cháy rực bên ngoài tràn vào, liếm láp thân người cậu. Cậu bé sợ hãi, lập cập dùng sức đẩy cánh cửa nằm ngược ra, một lúc lâu, khi cậu đã dùng hết sức mạnh mới mở được cửa. Nhanh chóng chạy ra ngoài. Nhưng…
“Ầm..”
Cậu bé vừa chạy cách xa một chút, chiếc xe ô tô trắng liền nổ tung.
Khói, lửa hòa vào nhau. Không biết đâu là bố cậu, đâu là mẹ cậu. Hai thân thể con người cháy rực, bốc lên rực rỡ, đáng sợ cùng chiếc ô tô đang cháy thành tro tàn.
“Bố, mẹ!!”
Tiếng kêu thất thanh của cậu bé vừa cất lên, thì..
“Ầm…”
Lại một âm thanh nổ vỡ, chiếc ô tô đen phía sau cùng lúc liền bén lửa, cháy rực lên.
Cậu bé đứng giữa hai thảm họa, đôi mắt mở to chảy xuống một giọt nước mắt cố gắng kiềm chế ngập tràn cảm xúc rối loạn, đau khổ, sợ sệt, mất mát… chạm khẽ xuống mặt đất.
Mọi thứ xoay vòng, thân thể cậu bé ngã xuống, trên khóe mi vẫn còn lưu lại dấu vết của sự đau khổ và hận thù.
…..”
Đôi mắt xám đen đầy mê mị bật ra, nhìn trân trân về phía trước. Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mép tóc, lăn dài nhỏ vào quần áo, thấm nhanh. Cái trán cao thấm mồ hôi như đã trải qua một chuyện kinh hoàng. Đỏ hằn trong đôi mắt anh, thù hận ngập tràn, vô cùng lạnh lùng, sắc bén.
Huy Phong ngồi dậy, mở toang cửa phòng làm việc, bước đến căn phòng cuối dãy.
“Ầm..”
Cánh cửa bị một lực mạnh xô ra, thân thể cao lớn của anh nhanh chóng tiến về phía giường, nhìn thấy người con gái đó vẫn ngủ ngon lành trên chiếc giường của anh, Huy Phong liền nhíu mày lạnh lùng.
“Uhm…”
Trán Hân Vy lấm mồ hôi, mày nheo lại trông vô cùng khó chịu. Anh còn nhận thấy người cô như đang run lên.
Không kiềm chế được, anh liền ngồi xuống giường, đôi mắt lạnh tanh tràn đầy tia sắc nhọn như lazer khẽ dịu lại khi bàn tay ấm của anh sờ vào trán cô.
Nóng, vô cùng nóng. Không, phải gọi là lửa thiêu đốt.
Bàn tay của anh di chuyển đến bên mặt của cô, tay cô, nơi nào trên cơ thể cô cũng đều nóng hực.
“Ốm rồi sao?”
“Uhm..”
Hân Vy mắt nhắm lại vô cùng khó chịu, trở nhẹ mình một cái, tiếng rên lên đầy khó khăn, dường như đang rất khó chịu.
Sắc mặt Huy Phong tối sầm lại, lạnh lùng nhìn cô một cái. Không để tâm cái nóng hực của cô, vô tình bước thẳng chân ra ngoài.
/15
|