Chương 15 Tôi thích em ghét tôi.
Trong cơn sốt cao, Hân Vy mơ hồ nhìn thấy cô đang lạc mình vào một cánh đồng hoa oải hương thơm ngát, thực sự rất thơm, rất đẹp. Mùi hương của nó khiến cô mê say thưởng thức, khóe mắt từ lúc nào đã đỏ hoe, nóng ran hai bên má.
Màu tím ngập tràn, mùi hoa thoang thoảng quấn lấy cánh mũi cô. Hân Vy bước chân về phía trước, hòa mình vào trong cánh đồng đó.
Những cây hoa cao ngất, có cây còn cao hơn cả nửa thân người cô, chúng vươn lên, chạm khẽ vào bàn tay, miết nhẹ lên da thịt.
Có cơn gió mát lùa vào, gương mặt tươi tắn của Hân Vy nở nụ cười, thân thể cũng thoải mái hơn. Cô men theo đường lối chính giữa phân chia hai cánh đồng hoa, vừa đi vừa giơ tay ra chạm vào cành hoa.
Đi được mười phút, Hân Vy dừng lại khi thấy một cây hoa anh đào cổ thụ đang nở hoa hồng nhạt, tỏa ra một luồng sáng lung linh. Nhưng cánh hoa đột nhiên bay đi mãnh liệt, rơi xuống đầy mặt đất, vướng lên tóc cô.
Sau đó, khung cảnh đẹp đẽ của cây anh đào trở nên khô khốc như mùa thu rụng lá, trên cây không còn một cánh hoa nào. Nhìn lại xung quanh, cả cánh đồng hoa oải hương cũng héo đi, xịu lại, quặng qua một bên nằm sắp.
Một vùng trời đáng sợ chỉ còn lại cây cỏ thiếu sức sống, lá vàng úa chuyển sang xám rồi đen hẳn. Hân Vy nhận ra điều gì đó lập tức chạy đến gần cây anh đào. Qủa nhiên, dưới gốc cây là hàng nghìn con côn trùng rắn, rết đang gặm nhắm thân cây.
Cô hoang mang, cô nên làm gì để giúp cây anh đào?
Sột soạt...
Tiếng động phía sau vừa cất lên, dưới chân cô dậy lên cảm giác ớn lạnh, đau nhứt. Nhìn xuống dưới, là những con côn trùng đó đang bò khắp người cô. Chúng há to những cái nọc rồi cắn mạnh vào người cô. Đau nhức toàn thân, Hân Vy bắt đầu cảm thấy sợ hải. Cô muốn thoát khỏi đây. Nhưng, bằng cách nào?
“Hân Vy” Có tiếng ai đó gọi, Hân Vy ngẩng đầu lên nhìn. Chàng trai đó có dáng vóc thư sinh, mái tóc đỏ hung cắt gọn gàng vô cùng phong cách. Anh ta là Dương Chấn Phong.
Chấn Phong nhẹ nở nụ cười, tiếng nói trầm ấm của anh vang lên phía bên kia, cách cây anh đào khá xa”Hân Vy, qua đây với anh.”
Nơi Chấn Phong đang đứng là một vườn hoa oải hương tím ngắt, cách nơi cô đứng một con sông. Trên đó có xây một cây cầu nhỏ trông chắc chắn.
Nụ cười của anh rất trong sáng, Chấn Phong quay về rồi. Anh ấy đã quay về với cô sau ba năm, Chấn Phong, có phải là anh không?
Khóe mắt Hân Vy ươn ướt, cô muốn khóc nhưng lại không khóc được. Có lẽ là vì những năm tháng qua cô đã khóc vì anh quá nhiều, nên bây giờ nước mắt ấy đã sớm cạn kiệt. Hân Vy nhớ anh, rất nhớ anh. Cuối cùng anh cũng đã về bên cô rồi. Cô rất vui mừng.
Hân Vy mỉm cười, vừa nhấc một bước chân về phía Chấn Phong thì tiếng nói trầm lạnh phía sau vang lên:
“Hân Vy, không được đi.” Giọng nói đó là của Huy Phong. Tại sao Huy Phong lại ở đây?
Huy Phong, anh ta vẫn như vậy, luôn thích làm theo ý mình. Điều này khiến cô chán ghét anh nhất. Anh lấy tư cách gì không cho cô đi chứ?
“Anh về đi, tôi không muốn gặp anh.” Hân Vy không quay lại, tiếp tục bước đi về phía nụ cười chói sáng của Chấn Phong. Cô khẽ cười.
“Tôi bảo em không được đi, tại sao lại lại cứng đầu như vậy?” Huy Phong vẫn tiếp tục nói, còn Hân vy vẫn không chịu dừng lại.
“Hân Vy, em là của tôi. Em là vị hôn thê duy nhất của tôi, là người tôi tin tưởng nhất. Em vẫn không thể vâng lời tôi dù chỉ một lần sao?”
Bước chân của cô đứng lại. Phải rồi, cô là vị hôn thê của anh, nhưng anh có bao giờ xem cô là vị hôn thê của anh chưa? Ngoài đối xử lạnh lùng với cô, anh đã làm được gì cho cô chứ?
“Hân Vy, lại đây. Anh muốn ôm em.” Chấn Phong bên kia hối thúc, nét mặt ôn nhu của anh khiến tâm hồn cô dịu lại.
“Không được đi. Nếu em tiến thêm một bước, tôi lập tức giết chết cậu ta.”
Hân Vy đau khổ không biết nên tiếp tục bước đi hay dừng lại. Huy Phong nói là làm, con người anh ta vẫn luôn bá đạo như vậy. Lỡ như cô không nghe lời, anh ta thực sự giết chết Chấn phong thì sao?
“Hân Vy, anh không sao. Đến đây đi. Anh rất nhớ em.”
Hân Vy đau đớn ngồi khụy xuống, một trái tim đã từng bị tổn thương sâu nặng đến vậy, vốn dĩ nó đã được ngủ yên. Hai người họ, vì cái gì lại phải khiến cô phải đau thêm lần nữa?
Cô nên đi, hay ở lại?
Cô không muốn quay trở về bên cạnh Huy Phong, cô ghét anh ta. Cô không muốn chính cô phải phạm sai lầm. Những ngày qua, tim của cô, thân thể cô không thể nào không nhớ đến anh. Cô thừa nhận, trong lúc cô cần nhất Huy Phong luôn xuất hiện bên cạnh cô. Khi cô mệt mỏi nhất, Huy Phong dịu dàng khiến cô quên đi. Nhưng, cô không thể, không thể nào... yêu anh được.
Tim của cô chỉ có duy nhất một người là Chấn Phong, là người đàn ông cô yêu nhất. Dù Chấn Phong ba năm trước đã tuyệt tình bỏ đi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ với cô nhưng anh chưa nói chia tay. Anh chưa từng nói sẽ buông tay cô. Vì thế cô vẫn đợi, đợi một ngày nào đó Chấn Phong quay về bên cạnh cô. Và ngày đó đã đến.
Hân Vy không thể bỏ qua cơ hội lần này, nhưng...
“Em xin lỗi. Chấn Phong, quay về đi.” Hân Vy nén nước mắt vào trong, cô không thể làm hại đến Chấn Phong, không thể được. Thà để bản thân cô phải chịu thiệt, cô cũng không muốn anh phải đau khổ.
“Hân Vy, anh...”
“Anh về đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh, mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy anh. Đi đi.” Hân Vy gần như hét lên. Chấn Phong anh phải biết, em đã phải đau khổ như thế nào.
Chấn Phong phía bên kia dần mờ nhạt rồi biến mất, nụ cười trên môi anh không còn nữa, thay vào là một nét mặt chua xót, mất mác lớn.
Hân Vy nhìn vào đôi mắt lẫn ý cười của Huy Phong, cô hét lên”Anh ấy đi rồi, người tôi yêu nhất đã đi rồi đấy. Anh vừa lòng chưa?”
“Làm tốt lắm.”
Sau câu nói đó, hình ảnh Huy Phong cùng khung cảnh đáng sợ cũng biến mất. Trước mắt cô lúc này chính là một mản đêm đen tối không lối thoát. Đáng sợ, hoang mang, cô phải làm sao đây?
“Hân Vy, làm sao vậy? Mở mắt ra nhìn tôi này.” Cơ thể lạnh ngắt, run rẩy của Hân Vy được ai đó sưởi ấm, nơi đó rất mềm mại, rất vững chắc. Hân Vy trong cơn mê dần hé mắt, nước mắt nóng hổi vẫn còn trên khóe mắt cô.
Nhìn thấy Huy Phong, tim cô càng đập nhanh hơn. Đẩy mạnh anh ra, đôi mắt sắc bén như muốn giết người của cô chiếu thẳng vào Huy Phong khiến anh giật mình.
“Anh đến đây làm gì? Trở về phòng của anh đi.”
“Đây là phòng của tôi, tại sao tôi lại không thể ở trong phòng mình?”
Nghe câu nói của Huy Phong, Hân Vy mới bắt đầu quét ánh mắt quanh phòng. Chết tiệt, cô vẫn chưa trở về phòng mình. Đây vẫn là nơi ở đáng ghét nhất của anh ta.
“Được. Anh cứ thoải mái. Tôi về phòng.” Hân Vy lập tức vén chăn nhưng động tác đó lại bị Huy Phong ngăn lại. Anh lạnh nhạt nhìn cô”Làm sao vậy?”
“Không sao cả. Tôi muốn về phòng.” Hân Vy mệt mỏi gạt tay anh ra. Thân thể chao đảo lần nữa đổ ập vào ngực anh. Cả người cô nóng ran, vô cùng mỏi mệt. Cô ghét anh ta, cô ghét phải nằm trong lòng anh, ghét ..cô phải yếu đuối trước mặt anh mà không phải Chấn Phong.
Nước mắt cô rơi xuống, vì quá nhạy cảm, quá nhu nhược, hay tại vì cô vẫn còn quan tâm đến chuyện vừa rồi?
“Hân Vy, nói cho tôi biết, em vừa mơ thấy gì?” Huy Phong tao nhã ôm cô vào lòng, đau lòng gở rối mái tóc dài của cô. Anh không hiểu, Hân Vy vừa ngủ mồ hôi vừa đổ ra như thác, anh lau thế nào cũng không hết, mày liên tục nhíu lại. Cô ấy còn khóc, khóc rất nhiều như đang chịu uất ức. Miệng không ngừng gọi cái tên’Chấn Phong’ chứ không phải anh.
Mỗi lần như thế, trái tim đau thắt lại. Lựa chọn của anh là sai, anh đã sai từ mười năm trước và sai đến tận bây giờ.
“Tại sao ngay cả giấc mơ, anh cũng không lần nào tha cho tôi? Tôi ghét anh, hận anh. Anh là ai chứ? Vị hôn thê? Tôi chưa từng xem anh là vị hôn thê của tôi, và anh cũng như vậy không phải sao? Anh đơn thuần xem tôi là một món đồ chơi, buồn chán thì quấy phá, chán rồi, vứt sang một bên. Anh nói đi, cần bao nhiêu lâu anh sẽ hoàn toàn vứt bỏ tôi? Tôi có thể chờ đợi đến ngày đó.” Hân Vy trong lòng anh khó chịu lên tiếng, cô rất đau, rất đau. Là vì sao, vì Huy Phong không xem trọng cô?
“Thời hạn của tôi là mãi mãi.”
Hân Vy bất ngờ một lúc rồi bật cười”Mãi mãi, mãi mãi là bao lâu? Một năm, hai năm, mười năm... hay cả đời này?”
Huy Phong vẫn im lặng, anh không muốn trả lời câu hỏi của cô?
“Hà huy Phong, tôi không yêu anh. Lúc trước không, bây giờ không và về sau cũng không. Người tôi yêu duy nhất chỉ có Dương Chấn Phong, quá khứ tôi yêu anh ấy, hiện tại yêu anh ấy nhiều hơn, tương lai sẽ càng yêu anh ấy, vì thế, anh không cần phải...”
Chưa dứt lời, miệng Hân Vy đã bị chặn lại bởi một bờ môi khác vô cùng mềm mại, lạnh ngắt. Nó mạnh bạo, đem theo cả sự trừng phạt của anh. Huy Phong đỡ lấy gáy cô, kéo sát vào. Hân Vy thở dốc, khó chịu mở to mắt căm phẫn nhìn anh, nhưng anh đã nhắm mắt lại từ khi nào.
Hân Vy muốn đẩy anh ra, nhưng lại không có sức, giống như một chú kiến nhỏ chống lại chú voi to đùng.
Hân vy bất mãn cắn mạnh vào môi anh khiến nó rỉ máu, Huy Phong ngược lại không buông tha mà còn mút chặt môi cô. Cắn lại khiến môi cô đau nhói. Môi lưỡi quấn quýt, cái lưỡi của anh khuấy đảo khoang miệng cô không ngừng khiến nó sưng tấy, đau đớn.
“Anh... buông ra.”
Kết thúc nụ hôn mãnh liệt là cú cắn vào môi cô. Một lần nữa máu chảy ra loang rộng khắp. Vương trên cánh môi vô cùng quyến rũ.
“Một lần nữa em nhắc đến tên cậu ta. Đừng trách tôi không nể tình.”
“Anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi, anh lấy cái gì để ra lệnh cho tôi chứ? Dẹp cái tính ngạo mạng, gia trưởng của anh sang một bên. Điều đó càng khiến tôi ghét anh gấp bội lần.”
Huy Phong đẩy cô nằm xuống giường, vừa cẩn thận nhét cô vào trong chăn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, tự giễu”Nếu có thể, em cứ ghét tôi thật nhiều vào.” Ngay sau đó gương mặt anh ghé sát vào mặt cô”Tôi thích em ghét tôi.”
Trong cơn sốt cao, Hân Vy mơ hồ nhìn thấy cô đang lạc mình vào một cánh đồng hoa oải hương thơm ngát, thực sự rất thơm, rất đẹp. Mùi hương của nó khiến cô mê say thưởng thức, khóe mắt từ lúc nào đã đỏ hoe, nóng ran hai bên má.
Màu tím ngập tràn, mùi hoa thoang thoảng quấn lấy cánh mũi cô. Hân Vy bước chân về phía trước, hòa mình vào trong cánh đồng đó.
Những cây hoa cao ngất, có cây còn cao hơn cả nửa thân người cô, chúng vươn lên, chạm khẽ vào bàn tay, miết nhẹ lên da thịt.
Có cơn gió mát lùa vào, gương mặt tươi tắn của Hân Vy nở nụ cười, thân thể cũng thoải mái hơn. Cô men theo đường lối chính giữa phân chia hai cánh đồng hoa, vừa đi vừa giơ tay ra chạm vào cành hoa.
Đi được mười phút, Hân Vy dừng lại khi thấy một cây hoa anh đào cổ thụ đang nở hoa hồng nhạt, tỏa ra một luồng sáng lung linh. Nhưng cánh hoa đột nhiên bay đi mãnh liệt, rơi xuống đầy mặt đất, vướng lên tóc cô.
Sau đó, khung cảnh đẹp đẽ của cây anh đào trở nên khô khốc như mùa thu rụng lá, trên cây không còn một cánh hoa nào. Nhìn lại xung quanh, cả cánh đồng hoa oải hương cũng héo đi, xịu lại, quặng qua một bên nằm sắp.
Một vùng trời đáng sợ chỉ còn lại cây cỏ thiếu sức sống, lá vàng úa chuyển sang xám rồi đen hẳn. Hân Vy nhận ra điều gì đó lập tức chạy đến gần cây anh đào. Qủa nhiên, dưới gốc cây là hàng nghìn con côn trùng rắn, rết đang gặm nhắm thân cây.
Cô hoang mang, cô nên làm gì để giúp cây anh đào?
Sột soạt...
Tiếng động phía sau vừa cất lên, dưới chân cô dậy lên cảm giác ớn lạnh, đau nhứt. Nhìn xuống dưới, là những con côn trùng đó đang bò khắp người cô. Chúng há to những cái nọc rồi cắn mạnh vào người cô. Đau nhức toàn thân, Hân Vy bắt đầu cảm thấy sợ hải. Cô muốn thoát khỏi đây. Nhưng, bằng cách nào?
“Hân Vy” Có tiếng ai đó gọi, Hân Vy ngẩng đầu lên nhìn. Chàng trai đó có dáng vóc thư sinh, mái tóc đỏ hung cắt gọn gàng vô cùng phong cách. Anh ta là Dương Chấn Phong.
Chấn Phong nhẹ nở nụ cười, tiếng nói trầm ấm của anh vang lên phía bên kia, cách cây anh đào khá xa”Hân Vy, qua đây với anh.”
Nơi Chấn Phong đang đứng là một vườn hoa oải hương tím ngắt, cách nơi cô đứng một con sông. Trên đó có xây một cây cầu nhỏ trông chắc chắn.
Nụ cười của anh rất trong sáng, Chấn Phong quay về rồi. Anh ấy đã quay về với cô sau ba năm, Chấn Phong, có phải là anh không?
Khóe mắt Hân Vy ươn ướt, cô muốn khóc nhưng lại không khóc được. Có lẽ là vì những năm tháng qua cô đã khóc vì anh quá nhiều, nên bây giờ nước mắt ấy đã sớm cạn kiệt. Hân Vy nhớ anh, rất nhớ anh. Cuối cùng anh cũng đã về bên cô rồi. Cô rất vui mừng.
Hân Vy mỉm cười, vừa nhấc một bước chân về phía Chấn Phong thì tiếng nói trầm lạnh phía sau vang lên:
“Hân Vy, không được đi.” Giọng nói đó là của Huy Phong. Tại sao Huy Phong lại ở đây?
Huy Phong, anh ta vẫn như vậy, luôn thích làm theo ý mình. Điều này khiến cô chán ghét anh nhất. Anh lấy tư cách gì không cho cô đi chứ?
“Anh về đi, tôi không muốn gặp anh.” Hân Vy không quay lại, tiếp tục bước đi về phía nụ cười chói sáng của Chấn Phong. Cô khẽ cười.
“Tôi bảo em không được đi, tại sao lại lại cứng đầu như vậy?” Huy Phong vẫn tiếp tục nói, còn Hân vy vẫn không chịu dừng lại.
“Hân Vy, em là của tôi. Em là vị hôn thê duy nhất của tôi, là người tôi tin tưởng nhất. Em vẫn không thể vâng lời tôi dù chỉ một lần sao?”
Bước chân của cô đứng lại. Phải rồi, cô là vị hôn thê của anh, nhưng anh có bao giờ xem cô là vị hôn thê của anh chưa? Ngoài đối xử lạnh lùng với cô, anh đã làm được gì cho cô chứ?
“Hân Vy, lại đây. Anh muốn ôm em.” Chấn Phong bên kia hối thúc, nét mặt ôn nhu của anh khiến tâm hồn cô dịu lại.
“Không được đi. Nếu em tiến thêm một bước, tôi lập tức giết chết cậu ta.”
Hân Vy đau khổ không biết nên tiếp tục bước đi hay dừng lại. Huy Phong nói là làm, con người anh ta vẫn luôn bá đạo như vậy. Lỡ như cô không nghe lời, anh ta thực sự giết chết Chấn phong thì sao?
“Hân Vy, anh không sao. Đến đây đi. Anh rất nhớ em.”
Hân Vy đau đớn ngồi khụy xuống, một trái tim đã từng bị tổn thương sâu nặng đến vậy, vốn dĩ nó đã được ngủ yên. Hai người họ, vì cái gì lại phải khiến cô phải đau thêm lần nữa?
Cô nên đi, hay ở lại?
Cô không muốn quay trở về bên cạnh Huy Phong, cô ghét anh ta. Cô không muốn chính cô phải phạm sai lầm. Những ngày qua, tim của cô, thân thể cô không thể nào không nhớ đến anh. Cô thừa nhận, trong lúc cô cần nhất Huy Phong luôn xuất hiện bên cạnh cô. Khi cô mệt mỏi nhất, Huy Phong dịu dàng khiến cô quên đi. Nhưng, cô không thể, không thể nào... yêu anh được.
Tim của cô chỉ có duy nhất một người là Chấn Phong, là người đàn ông cô yêu nhất. Dù Chấn Phong ba năm trước đã tuyệt tình bỏ đi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ với cô nhưng anh chưa nói chia tay. Anh chưa từng nói sẽ buông tay cô. Vì thế cô vẫn đợi, đợi một ngày nào đó Chấn Phong quay về bên cạnh cô. Và ngày đó đã đến.
Hân Vy không thể bỏ qua cơ hội lần này, nhưng...
“Em xin lỗi. Chấn Phong, quay về đi.” Hân Vy nén nước mắt vào trong, cô không thể làm hại đến Chấn Phong, không thể được. Thà để bản thân cô phải chịu thiệt, cô cũng không muốn anh phải đau khổ.
“Hân Vy, anh...”
“Anh về đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh, mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy anh. Đi đi.” Hân Vy gần như hét lên. Chấn Phong anh phải biết, em đã phải đau khổ như thế nào.
Chấn Phong phía bên kia dần mờ nhạt rồi biến mất, nụ cười trên môi anh không còn nữa, thay vào là một nét mặt chua xót, mất mác lớn.
Hân Vy nhìn vào đôi mắt lẫn ý cười của Huy Phong, cô hét lên”Anh ấy đi rồi, người tôi yêu nhất đã đi rồi đấy. Anh vừa lòng chưa?”
“Làm tốt lắm.”
Sau câu nói đó, hình ảnh Huy Phong cùng khung cảnh đáng sợ cũng biến mất. Trước mắt cô lúc này chính là một mản đêm đen tối không lối thoát. Đáng sợ, hoang mang, cô phải làm sao đây?
“Hân Vy, làm sao vậy? Mở mắt ra nhìn tôi này.” Cơ thể lạnh ngắt, run rẩy của Hân Vy được ai đó sưởi ấm, nơi đó rất mềm mại, rất vững chắc. Hân Vy trong cơn mê dần hé mắt, nước mắt nóng hổi vẫn còn trên khóe mắt cô.
Nhìn thấy Huy Phong, tim cô càng đập nhanh hơn. Đẩy mạnh anh ra, đôi mắt sắc bén như muốn giết người của cô chiếu thẳng vào Huy Phong khiến anh giật mình.
“Anh đến đây làm gì? Trở về phòng của anh đi.”
“Đây là phòng của tôi, tại sao tôi lại không thể ở trong phòng mình?”
Nghe câu nói của Huy Phong, Hân Vy mới bắt đầu quét ánh mắt quanh phòng. Chết tiệt, cô vẫn chưa trở về phòng mình. Đây vẫn là nơi ở đáng ghét nhất của anh ta.
“Được. Anh cứ thoải mái. Tôi về phòng.” Hân Vy lập tức vén chăn nhưng động tác đó lại bị Huy Phong ngăn lại. Anh lạnh nhạt nhìn cô”Làm sao vậy?”
“Không sao cả. Tôi muốn về phòng.” Hân Vy mệt mỏi gạt tay anh ra. Thân thể chao đảo lần nữa đổ ập vào ngực anh. Cả người cô nóng ran, vô cùng mỏi mệt. Cô ghét anh ta, cô ghét phải nằm trong lòng anh, ghét ..cô phải yếu đuối trước mặt anh mà không phải Chấn Phong.
Nước mắt cô rơi xuống, vì quá nhạy cảm, quá nhu nhược, hay tại vì cô vẫn còn quan tâm đến chuyện vừa rồi?
“Hân Vy, nói cho tôi biết, em vừa mơ thấy gì?” Huy Phong tao nhã ôm cô vào lòng, đau lòng gở rối mái tóc dài của cô. Anh không hiểu, Hân Vy vừa ngủ mồ hôi vừa đổ ra như thác, anh lau thế nào cũng không hết, mày liên tục nhíu lại. Cô ấy còn khóc, khóc rất nhiều như đang chịu uất ức. Miệng không ngừng gọi cái tên’Chấn Phong’ chứ không phải anh.
Mỗi lần như thế, trái tim đau thắt lại. Lựa chọn của anh là sai, anh đã sai từ mười năm trước và sai đến tận bây giờ.
“Tại sao ngay cả giấc mơ, anh cũng không lần nào tha cho tôi? Tôi ghét anh, hận anh. Anh là ai chứ? Vị hôn thê? Tôi chưa từng xem anh là vị hôn thê của tôi, và anh cũng như vậy không phải sao? Anh đơn thuần xem tôi là một món đồ chơi, buồn chán thì quấy phá, chán rồi, vứt sang một bên. Anh nói đi, cần bao nhiêu lâu anh sẽ hoàn toàn vứt bỏ tôi? Tôi có thể chờ đợi đến ngày đó.” Hân Vy trong lòng anh khó chịu lên tiếng, cô rất đau, rất đau. Là vì sao, vì Huy Phong không xem trọng cô?
“Thời hạn của tôi là mãi mãi.”
Hân Vy bất ngờ một lúc rồi bật cười”Mãi mãi, mãi mãi là bao lâu? Một năm, hai năm, mười năm... hay cả đời này?”
Huy Phong vẫn im lặng, anh không muốn trả lời câu hỏi của cô?
“Hà huy Phong, tôi không yêu anh. Lúc trước không, bây giờ không và về sau cũng không. Người tôi yêu duy nhất chỉ có Dương Chấn Phong, quá khứ tôi yêu anh ấy, hiện tại yêu anh ấy nhiều hơn, tương lai sẽ càng yêu anh ấy, vì thế, anh không cần phải...”
Chưa dứt lời, miệng Hân Vy đã bị chặn lại bởi một bờ môi khác vô cùng mềm mại, lạnh ngắt. Nó mạnh bạo, đem theo cả sự trừng phạt của anh. Huy Phong đỡ lấy gáy cô, kéo sát vào. Hân Vy thở dốc, khó chịu mở to mắt căm phẫn nhìn anh, nhưng anh đã nhắm mắt lại từ khi nào.
Hân Vy muốn đẩy anh ra, nhưng lại không có sức, giống như một chú kiến nhỏ chống lại chú voi to đùng.
Hân vy bất mãn cắn mạnh vào môi anh khiến nó rỉ máu, Huy Phong ngược lại không buông tha mà còn mút chặt môi cô. Cắn lại khiến môi cô đau nhói. Môi lưỡi quấn quýt, cái lưỡi của anh khuấy đảo khoang miệng cô không ngừng khiến nó sưng tấy, đau đớn.
“Anh... buông ra.”
Kết thúc nụ hôn mãnh liệt là cú cắn vào môi cô. Một lần nữa máu chảy ra loang rộng khắp. Vương trên cánh môi vô cùng quyến rũ.
“Một lần nữa em nhắc đến tên cậu ta. Đừng trách tôi không nể tình.”
“Anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi, anh lấy cái gì để ra lệnh cho tôi chứ? Dẹp cái tính ngạo mạng, gia trưởng của anh sang một bên. Điều đó càng khiến tôi ghét anh gấp bội lần.”
Huy Phong đẩy cô nằm xuống giường, vừa cẩn thận nhét cô vào trong chăn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lùng, tự giễu”Nếu có thể, em cứ ghét tôi thật nhiều vào.” Ngay sau đó gương mặt anh ghé sát vào mặt cô”Tôi thích em ghét tôi.”
/15
|