Chap này Mon viết làm quà dành tặng cho bạn Ngọc's Ngố'x nek..,,,,Thời gian qua có bạn động viên để Mon có động lực viết tiếp truyện :))....Chúc Ngọc's Ngô'x đọc truyện vui vẻ__Thân__
Sau khi màn tiết mục giới thiệu các ngôi sao Ho-li-út anh em cô bác họ ngoại bên nội với diễn viên Ả Rập Xô-xích-le ( Mọi người ai hiểu cmt nhanh nào ^_^) thì cả nhóm vui vẻ chạy đến lấy quà phát cho các em nhỏ ở đây...Em nào cũng vui mừng, tíu tít nhận quà nào là đồ chơi, bánh kẹo, sách vở và đồ dùng học tập nữa..v...v....Ngòi chơi với các em 1 lúc thì sư cô đem nước mời khách
_ các con uống trà - sư cô từ tốn đặt các chén trà thơm còn nóng lên bàn
_ Dạ chúng con cảm ơn- cả nhóm đồng thanh đáp
_ Sư ơi hoàn cảnh của các em thế nào ạ??? Sư có thể kể chúng con nghe được không- nó tò mò hỏi
Nhắc đến đây sư cô có vẻ buồn , sư nhìn ra phía xa thở dài 1 lượt và bắt đầu kể về các em. Cả nhóm ngồi rất yên lặng nghe sư kể từng chi tiết một không như ở trường cho dù bà cô chủ nhiệm nhắc đi bao nhiêu lần thì kiến thức đó nó cũng chả lọt 1 chữ vào tai bọn này đâu==....Chà ôi! Học mà chăm chú nghe như thế lày thì giỏi roài...Các em đều gặp phải hoàn cảnh đáng thương. Có em mới ba tuổi , bố nghiện ngập rồi mất sớm mẹ phải đi tha hương cầu thực đế em ở cùng nhà nội nhưng em lại bị bên nội ghẻ lạnh và đưa em vào đây mặc dù điều kiện bên nội có thể nuôi nấng em ăn học nên người. Có em gái bố mẹ ly dị, bố đi theo bồ mới còn mẹ không đủ tiền nuôi em và dứt lòng bỏ em ở đây. Có em mẹ bị bệnh nặng nhà nghèo không chữa trị được đã vậy bố còn mất sớm để em bơ vơ lạc lõng đành đưa em vào đây nuôi nấng. Mỗi em đều gặp những số phận thảm thương nó xé nát tâm can người nghe. Các em còn nhỏ tương lai còn ở phía trước với cuộc sống muôn hình vạn trạng này liệu các em có thể đứng vững không? Trên con đường đời của mỗi con người không bao giờ có con đường láng nhựa mà sẽ xuất hiện chông gai bất cứ lúc nào, khi không có bố mẹ ở bên liệu các em có thế tiếp tục đi tiếp??? Khi mà thần may mắn không mỉm cười với các em nữa mà những nghiệt ngã trái ngang của cuộc đời bủa vây, lúc đó các em rất cần 1 tổ ấm bên cạnh an ủi và sẻ chia nhưng điều đó lại không hề xảy ra,,,,Độc ác thay!!! Mới được cất bước chào đời tổ ấm gia đình đã tạm biệt các em mà ra đi. Sự khát khao được sà vào lòng bố mẹ mà khóc mà hạnh phúc cháy bỏng trong em mãnh liệt vô cùng. Nhìn các bạn nhỏ đi học về có ba mẹ đưa đón, bao nhiêu chuyện vui ở trường ở lớp các bé kể cho ba mẹ nghe như là san sẻ niềm vui rất hào hứng nhưng các em ở đây không được thừa hưởng niềm hạnh phúc đó. Mỗi đêm, khi gió mùa đông bắc tràn về lạnh thấu xương các em có được mẹ ôm ấp truyền hơi ấm hay không? Khi các em ốm đau các em có được bàn tay ba mẹ săn sóc lo cho từng viên thuốc đến bữa ăn không? Khi các em gục ngã trong cuộc sống ngoảnh lại phía sau các em có thấy nụ cười của ba mẹ không? Tất cả những câu hỏi đó chỉ có 1 đáp án là KHÔNG,....Thương thay những số phận hẩm hiu chịu bao nhiêu khổ cực, tủi hờn....Những người làm ba làm mẹ hãy suy nghĩ lại việc làm của mình vậy đã đúng hay chưa??? Nỗi đau mất ba mẹ ấy. Muôn đời không thể xóa nhòa được nó như một vết sẹo trong tim mỗi chúng ta, Thời gian trôi qua. Chỉ còn nỗi đau là đọng lại mãi nó mãi hằn sâu trong trái tim non nớt của các em. Cảm giác mất đi người mình yêu thương thật tồi tệ, các em còn nhỏ chưa thấu hiểu sự đời chưa hiểu cảm giác mất người thân như thế nào nhưng trái tim cảm thấy chút trống trãi. Mất mẹ là sự mất mát quá lớn và bây giờ sự đau thương mất mát ấy nhân gấp bội khi ba mẹ các em bỏ các em bơ vơ, lạc lõng giữa chốn người chỉ vì những mục đích khác....Thật đáng buồn.... Các em nhỏ có thể được sống giữ tình bạn bè, tình yêu thương từ các sư trong chùa các nhà hảo tâm nhưng có lẽ tình thương từ bố mẹ đối với các em thì nó xa vời vợi lắm. Mất ba, mất mẹ đó là nỗi đau đớn đến tột cùng chí những người gặp phải mới hiểu, nó xé nát tâm can những trái tim nhỏ bé cần được trao hơi ấm ngọn lửa yêu thương....Cuộc sống nầy đầy lắm chông gái, đầy lắm những mảnh đời bất hạnh, với những ai còn ba còn mẹ hãy trân trọng những phút giây bên gia đình để không phải hối tiếc....
Nghe xong câu chuyện của các em đứa nào đứa nấy đều im thin thít không phải vì sợ mà vì cảm thấy bản thân mình có lỗi. Được sống 1 cuộc sống giàu sang, hạnh phúc mà chúng còn có những tật xấu không thể bỏ, nhìn các em khát khao được lọt thõm trong vòng tay của ba mẹ dù chỉ 1 lần thôi cũng đã mãn nguyện rồi vậy mà cả nhóm này còn có những lúc giận ba mẹ vì những lý do vô cớ. Nó nghe sư cô kể mà lòng thấy buồn man mác, ánh mắt bồ câu như vô hồn nhìn các em nhỏ chơi đùa vui vẻ nhưng sau những nụ cười ấy lại là một trái tim đã bị tổn thương và tâm hồn đầy đau khổ. Nó hít 1 hơi thật sâu, cảm thấy sống mũi cay xộc khóe mi cay cay, tách trà thơm ngát cầm trên tay không còn vững nữa, bất giác nó nhìn về phía sân chùa- nơi có 1 em trai chừng 10 tuổi ngồi dưới gốc cây vẻ mặt đầy tâm trạng và ánh mắt thấm đượm buồn khiến nó nhau mày khó hiểu.
Sau khi màn tiết mục giới thiệu các ngôi sao Ho-li-út anh em cô bác họ ngoại bên nội với diễn viên Ả Rập Xô-xích-le ( Mọi người ai hiểu cmt nhanh nào ^_^) thì cả nhóm vui vẻ chạy đến lấy quà phát cho các em nhỏ ở đây...Em nào cũng vui mừng, tíu tít nhận quà nào là đồ chơi, bánh kẹo, sách vở và đồ dùng học tập nữa..v...v....Ngòi chơi với các em 1 lúc thì sư cô đem nước mời khách
_ các con uống trà - sư cô từ tốn đặt các chén trà thơm còn nóng lên bàn
_ Dạ chúng con cảm ơn- cả nhóm đồng thanh đáp
_ Sư ơi hoàn cảnh của các em thế nào ạ??? Sư có thể kể chúng con nghe được không- nó tò mò hỏi
Nhắc đến đây sư cô có vẻ buồn , sư nhìn ra phía xa thở dài 1 lượt và bắt đầu kể về các em. Cả nhóm ngồi rất yên lặng nghe sư kể từng chi tiết một không như ở trường cho dù bà cô chủ nhiệm nhắc đi bao nhiêu lần thì kiến thức đó nó cũng chả lọt 1 chữ vào tai bọn này đâu==....Chà ôi! Học mà chăm chú nghe như thế lày thì giỏi roài...Các em đều gặp phải hoàn cảnh đáng thương. Có em mới ba tuổi , bố nghiện ngập rồi mất sớm mẹ phải đi tha hương cầu thực đế em ở cùng nhà nội nhưng em lại bị bên nội ghẻ lạnh và đưa em vào đây mặc dù điều kiện bên nội có thể nuôi nấng em ăn học nên người. Có em gái bố mẹ ly dị, bố đi theo bồ mới còn mẹ không đủ tiền nuôi em và dứt lòng bỏ em ở đây. Có em mẹ bị bệnh nặng nhà nghèo không chữa trị được đã vậy bố còn mất sớm để em bơ vơ lạc lõng đành đưa em vào đây nuôi nấng. Mỗi em đều gặp những số phận thảm thương nó xé nát tâm can người nghe. Các em còn nhỏ tương lai còn ở phía trước với cuộc sống muôn hình vạn trạng này liệu các em có thể đứng vững không? Trên con đường đời của mỗi con người không bao giờ có con đường láng nhựa mà sẽ xuất hiện chông gai bất cứ lúc nào, khi không có bố mẹ ở bên liệu các em có thế tiếp tục đi tiếp??? Khi mà thần may mắn không mỉm cười với các em nữa mà những nghiệt ngã trái ngang của cuộc đời bủa vây, lúc đó các em rất cần 1 tổ ấm bên cạnh an ủi và sẻ chia nhưng điều đó lại không hề xảy ra,,,,Độc ác thay!!! Mới được cất bước chào đời tổ ấm gia đình đã tạm biệt các em mà ra đi. Sự khát khao được sà vào lòng bố mẹ mà khóc mà hạnh phúc cháy bỏng trong em mãnh liệt vô cùng. Nhìn các bạn nhỏ đi học về có ba mẹ đưa đón, bao nhiêu chuyện vui ở trường ở lớp các bé kể cho ba mẹ nghe như là san sẻ niềm vui rất hào hứng nhưng các em ở đây không được thừa hưởng niềm hạnh phúc đó. Mỗi đêm, khi gió mùa đông bắc tràn về lạnh thấu xương các em có được mẹ ôm ấp truyền hơi ấm hay không? Khi các em ốm đau các em có được bàn tay ba mẹ săn sóc lo cho từng viên thuốc đến bữa ăn không? Khi các em gục ngã trong cuộc sống ngoảnh lại phía sau các em có thấy nụ cười của ba mẹ không? Tất cả những câu hỏi đó chỉ có 1 đáp án là KHÔNG,....Thương thay những số phận hẩm hiu chịu bao nhiêu khổ cực, tủi hờn....Những người làm ba làm mẹ hãy suy nghĩ lại việc làm của mình vậy đã đúng hay chưa??? Nỗi đau mất ba mẹ ấy. Muôn đời không thể xóa nhòa được nó như một vết sẹo trong tim mỗi chúng ta, Thời gian trôi qua. Chỉ còn nỗi đau là đọng lại mãi nó mãi hằn sâu trong trái tim non nớt của các em. Cảm giác mất đi người mình yêu thương thật tồi tệ, các em còn nhỏ chưa thấu hiểu sự đời chưa hiểu cảm giác mất người thân như thế nào nhưng trái tim cảm thấy chút trống trãi. Mất mẹ là sự mất mát quá lớn và bây giờ sự đau thương mất mát ấy nhân gấp bội khi ba mẹ các em bỏ các em bơ vơ, lạc lõng giữa chốn người chỉ vì những mục đích khác....Thật đáng buồn.... Các em nhỏ có thể được sống giữ tình bạn bè, tình yêu thương từ các sư trong chùa các nhà hảo tâm nhưng có lẽ tình thương từ bố mẹ đối với các em thì nó xa vời vợi lắm. Mất ba, mất mẹ đó là nỗi đau đớn đến tột cùng chí những người gặp phải mới hiểu, nó xé nát tâm can những trái tim nhỏ bé cần được trao hơi ấm ngọn lửa yêu thương....Cuộc sống nầy đầy lắm chông gái, đầy lắm những mảnh đời bất hạnh, với những ai còn ba còn mẹ hãy trân trọng những phút giây bên gia đình để không phải hối tiếc....
Nghe xong câu chuyện của các em đứa nào đứa nấy đều im thin thít không phải vì sợ mà vì cảm thấy bản thân mình có lỗi. Được sống 1 cuộc sống giàu sang, hạnh phúc mà chúng còn có những tật xấu không thể bỏ, nhìn các em khát khao được lọt thõm trong vòng tay của ba mẹ dù chỉ 1 lần thôi cũng đã mãn nguyện rồi vậy mà cả nhóm này còn có những lúc giận ba mẹ vì những lý do vô cớ. Nó nghe sư cô kể mà lòng thấy buồn man mác, ánh mắt bồ câu như vô hồn nhìn các em nhỏ chơi đùa vui vẻ nhưng sau những nụ cười ấy lại là một trái tim đã bị tổn thương và tâm hồn đầy đau khổ. Nó hít 1 hơi thật sâu, cảm thấy sống mũi cay xộc khóe mi cay cay, tách trà thơm ngát cầm trên tay không còn vững nữa, bất giác nó nhìn về phía sân chùa- nơi có 1 em trai chừng 10 tuổi ngồi dưới gốc cây vẻ mặt đầy tâm trạng và ánh mắt thấm đượm buồn khiến nó nhau mày khó hiểu.
/49
|