Vũ Khang nhẹ nhàng đặt Tiểu Minh vào xe, rồi trở lại vào trong lấy chút đồ... Trong khi đó, hai má Tiểu Minh vẫn đỏ lừ như bị ai véo, khuôn mặt ngơ ngác như con mát
Bỗng điện thoại của Tiểu Minh reo lên, là số của Gia Hưng, theo phản xạ ko điều kiện, Tiểu Minh đưa lên theo nghe, trong khi mặt vẫn còn đơ lắm
_ Aloooo
'' Tiểu Minh, em đang chết dí ở xó nào thế, chân đã thế kia mà còn đi đâu, muốn bị ăn đá ko hả??''
_ Ơh... Gia Hưng anh đấy àh
'' ko anh thì còn ai, mà đang ở đâu đấy, Tiểu Thiên nó về trước rồi, ở đâu để anh tớ đón rồi con về, trễ rồi đấy !''
_ Em đang ở.... - Tiểu Minh bây giờ mới giật mình nhìn xung quanh, chợt phát mình đang ở trong một chiếc xe xa lạ.... Và tên chết dẫm Vũ Khang ko biết từ đâu đang kè sát mặt nhìn nó chằm chằm. @.@
_Aaaaaaaaaaaa - Tiểu Minh hét toáng lên , đánh rơi cả em điện thoại, đầu toát mồ hôi hột, cố gắng né người sang chỗ khác để tên Vũ Khang ko lại đc gần mình
Vũ Khang thu lại ánh mắt tò mò và thay vào đó là ánh mắt chết chóc, môi nhếch lên nụ cười đểu cáng, nói :
_ Cô là ai, có quan hệ gì với Gia Hưng, Tiểu Thiên và Tiểu Minh? Nhìn cô rất quen
Thật sự Vũ Khang nhìn người con gái có khuôn mặt rất quen, có cảm giác như anh đã từng gặp và quen biết cô, cả cái tính cách trẻ con , ương bướng đó nữa, rất giống một người.... Là Tiểu Minh, phải chăng họ có quan hệ gì?? Vũ Khang lắc đầu xua đi suy nghĩ về Tiểu Minh, hừ... Tại sao anh cứ luôn nghĩ về thằng nhóc này thế nhỉ
_ Tôi...tôi... Àh, tôi là bạn gái của Tiểu Minh đấy ! - Tiểu Minh nghênh mặt lên nói, cứ nghĩ nếu tên này nghe đến tên Tiểu Minh sẽ sợ ko dám ăn hiếp mình nữa
Vũ Khang nhíu mày, thu người lại về vị trí cũ, đôi mắt trùng xuống, cậu nhoài người ra sau, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm, tại sao chứ, Tiểu Minh có bạn gái rồi ưh?? Nhưng mà có liên quan gì đến Vũ Khang đâu chứ, nhưng sao trái tim Vũ Khang lại đau thế này, chã lẽ..... Ko ko thể nào....
Vũ Khang xua đi ý nghĩ điên rồ trong đầu, rồi bắt đầu cho xe chạy đi ra khỏi căn biệt thự rộng lớn
Màn đêm buông xuống dịu nhẹ trên con phố đông người, trên chiếc xe BMW đậu bên lề đường có một thiên thần đang ngủ, trong giấc mơ kí ức tươi đẹp lại hiện về khiến thiên thần mỉm cười, nụ cười nhẹ tênh nhưng lại có một sức quyến rũ kì lạ khiến chàng trai ngồi bên cạnh phải dừng hẳn việc lái xe lại để ngắm khuôn mặt đó, nụ cười đó.....
---
Tiểu Minh lờ mờ thức dậy, nó ngáp một hơi dài cả ngàn cây số, chợt giật mình khi biết nãy giờ có người đang nhìn mình như sinh vật lạ
_ Cô ngáp xong chưa? Ko định vào nhà àh, tới rồi đấy
_ Ơh... - Tiểu Minh ngơ ngác nhìn quanh, thật sựĩe đang đậu ở trong khuôn viên, cơ mà hình như ko phải nhà mình thì phải - đây là đâu?
_ Nhà tôi, vì tôi ko biết nhà cô ở đâu, gọi mãi mà chã dậy nên tôi chở cô tới đây
_ Gì chứ??? Nhà anh áh, thế thôi bây giờ tôi chỉ nhà, chở tôi về nhà đi - Tiểu Minh kiên quyết, nó muốn về nhà ngủ còn hơn ở nhà tên chết dẫm này, thật sự là ko an toàn chút nào
_ Tôi ko rảnh, nếu muốn cô có thể tự đi bộ về, tôi đang mệt, mai lại phải đi học ko có thời gian - Vũ Khang nhếch miệng cười đùa cợt
_ Gì?? Anh làm như mình anh đi học ấy, tôi cũng phải đi - Tiểu Minh chống chế
_ Óc heo như cô mà cũng đi học àh
_ Bố ko rảnh nói chuyện nhảm với chú nhé, khôn hồn thì nín, đừng có mà đc đằng chân lên đằng đầu - Tiểu Minh bắt đầu tức giận, quên mất mình đang ở bộ dạng như thế nào, cứ thế mà nắm tay lại thành đấm, chuẩn bị xuất chiêu
_ Haz, đúng là người yo của nhau, cách nói chuyện và ngữ điệu chã khác nhau gì cả
Tiểu Minh nén giận, tay từ từ thả lỏng, nuốt lại cục tức vào bên trong, rồi mở cửa xe khập khiễng bước ra ngoài, mặt đăm đăm như muốn giết người, mặc dù chân vẫn còn đau kinh khủng, đành nén lại, nén lại vậy... >''Đi được vài bước, bỗng Tiểu Minh dẫm phải cái gì đó, chân đau buốt như muốn rụng ra, nhăn mặt nhìn xuống, nó phát hiện mình vừa giẫm phải một miếng vỏ chai, máu loang lỗ khắp nền đất làm Tiểu Minh đôi phần hoảng sợ.... Bỗng hình ảnh một bé trai với chiếc áo trắng loang lỗ máu, đang cố gắng ôm chặt một cậu nhok nhỏ xíu, chiếc xe đạp màu xanh bị nát bấy cả cái đầu đang nằm cạnh, hai đứa bé đó chính là hai đứa bé hay xuất hiện trong giấc mơ của nó, nhưng sao chúng lại ở đây chứ...
Tiểu Minh lắc nhẹ đầu, hai tay ôm lấy đầu khụy xuống, một giọt nước trong suốt rơi xuống nơi khóe mắt, môi Tiểu Minh cố bậm chặt lại kìm lại những tiếng nấc nghẹn ngào.. Trái tim nó đau đớn, nhưng điều kì lạ là nó chã biết vì sao mình lại bị như vậy, chỉ thấy cảm giác đau thắt nơi lòng ngực như bị ai có cắt xẻ từng mảnh
_ Này... Sao thế , tỉnh lại đi..
Trước khi ngất đi, Tiểu Minh chỉ nghe loáng thoáng được câu nói hốt hoảng của ai đó rồi lịm đi trong vòng tay Vũ Khang... Có một chút gì đó... Ấm lắm !
Bỗng điện thoại của Tiểu Minh reo lên, là số của Gia Hưng, theo phản xạ ko điều kiện, Tiểu Minh đưa lên theo nghe, trong khi mặt vẫn còn đơ lắm
_ Aloooo
'' Tiểu Minh, em đang chết dí ở xó nào thế, chân đã thế kia mà còn đi đâu, muốn bị ăn đá ko hả??''
_ Ơh... Gia Hưng anh đấy àh
'' ko anh thì còn ai, mà đang ở đâu đấy, Tiểu Thiên nó về trước rồi, ở đâu để anh tớ đón rồi con về, trễ rồi đấy !''
_ Em đang ở.... - Tiểu Minh bây giờ mới giật mình nhìn xung quanh, chợt phát mình đang ở trong một chiếc xe xa lạ.... Và tên chết dẫm Vũ Khang ko biết từ đâu đang kè sát mặt nhìn nó chằm chằm. @.@
_Aaaaaaaaaaaa - Tiểu Minh hét toáng lên , đánh rơi cả em điện thoại, đầu toát mồ hôi hột, cố gắng né người sang chỗ khác để tên Vũ Khang ko lại đc gần mình
Vũ Khang thu lại ánh mắt tò mò và thay vào đó là ánh mắt chết chóc, môi nhếch lên nụ cười đểu cáng, nói :
_ Cô là ai, có quan hệ gì với Gia Hưng, Tiểu Thiên và Tiểu Minh? Nhìn cô rất quen
Thật sự Vũ Khang nhìn người con gái có khuôn mặt rất quen, có cảm giác như anh đã từng gặp và quen biết cô, cả cái tính cách trẻ con , ương bướng đó nữa, rất giống một người.... Là Tiểu Minh, phải chăng họ có quan hệ gì?? Vũ Khang lắc đầu xua đi suy nghĩ về Tiểu Minh, hừ... Tại sao anh cứ luôn nghĩ về thằng nhóc này thế nhỉ
_ Tôi...tôi... Àh, tôi là bạn gái của Tiểu Minh đấy ! - Tiểu Minh nghênh mặt lên nói, cứ nghĩ nếu tên này nghe đến tên Tiểu Minh sẽ sợ ko dám ăn hiếp mình nữa
Vũ Khang nhíu mày, thu người lại về vị trí cũ, đôi mắt trùng xuống, cậu nhoài người ra sau, ánh mắt đăm chiêu nhìn xa xăm, tại sao chứ, Tiểu Minh có bạn gái rồi ưh?? Nhưng mà có liên quan gì đến Vũ Khang đâu chứ, nhưng sao trái tim Vũ Khang lại đau thế này, chã lẽ..... Ko ko thể nào....
Vũ Khang xua đi ý nghĩ điên rồ trong đầu, rồi bắt đầu cho xe chạy đi ra khỏi căn biệt thự rộng lớn
Màn đêm buông xuống dịu nhẹ trên con phố đông người, trên chiếc xe BMW đậu bên lề đường có một thiên thần đang ngủ, trong giấc mơ kí ức tươi đẹp lại hiện về khiến thiên thần mỉm cười, nụ cười nhẹ tênh nhưng lại có một sức quyến rũ kì lạ khiến chàng trai ngồi bên cạnh phải dừng hẳn việc lái xe lại để ngắm khuôn mặt đó, nụ cười đó.....
---
Tiểu Minh lờ mờ thức dậy, nó ngáp một hơi dài cả ngàn cây số, chợt giật mình khi biết nãy giờ có người đang nhìn mình như sinh vật lạ
_ Cô ngáp xong chưa? Ko định vào nhà àh, tới rồi đấy
_ Ơh... - Tiểu Minh ngơ ngác nhìn quanh, thật sựĩe đang đậu ở trong khuôn viên, cơ mà hình như ko phải nhà mình thì phải - đây là đâu?
_ Nhà tôi, vì tôi ko biết nhà cô ở đâu, gọi mãi mà chã dậy nên tôi chở cô tới đây
_ Gì chứ??? Nhà anh áh, thế thôi bây giờ tôi chỉ nhà, chở tôi về nhà đi - Tiểu Minh kiên quyết, nó muốn về nhà ngủ còn hơn ở nhà tên chết dẫm này, thật sự là ko an toàn chút nào
_ Tôi ko rảnh, nếu muốn cô có thể tự đi bộ về, tôi đang mệt, mai lại phải đi học ko có thời gian - Vũ Khang nhếch miệng cười đùa cợt
_ Gì?? Anh làm như mình anh đi học ấy, tôi cũng phải đi - Tiểu Minh chống chế
_ Óc heo như cô mà cũng đi học àh
_ Bố ko rảnh nói chuyện nhảm với chú nhé, khôn hồn thì nín, đừng có mà đc đằng chân lên đằng đầu - Tiểu Minh bắt đầu tức giận, quên mất mình đang ở bộ dạng như thế nào, cứ thế mà nắm tay lại thành đấm, chuẩn bị xuất chiêu
_ Haz, đúng là người yo của nhau, cách nói chuyện và ngữ điệu chã khác nhau gì cả
Tiểu Minh nén giận, tay từ từ thả lỏng, nuốt lại cục tức vào bên trong, rồi mở cửa xe khập khiễng bước ra ngoài, mặt đăm đăm như muốn giết người, mặc dù chân vẫn còn đau kinh khủng, đành nén lại, nén lại vậy... >''Đi được vài bước, bỗng Tiểu Minh dẫm phải cái gì đó, chân đau buốt như muốn rụng ra, nhăn mặt nhìn xuống, nó phát hiện mình vừa giẫm phải một miếng vỏ chai, máu loang lỗ khắp nền đất làm Tiểu Minh đôi phần hoảng sợ.... Bỗng hình ảnh một bé trai với chiếc áo trắng loang lỗ máu, đang cố gắng ôm chặt một cậu nhok nhỏ xíu, chiếc xe đạp màu xanh bị nát bấy cả cái đầu đang nằm cạnh, hai đứa bé đó chính là hai đứa bé hay xuất hiện trong giấc mơ của nó, nhưng sao chúng lại ở đây chứ...
Tiểu Minh lắc nhẹ đầu, hai tay ôm lấy đầu khụy xuống, một giọt nước trong suốt rơi xuống nơi khóe mắt, môi Tiểu Minh cố bậm chặt lại kìm lại những tiếng nấc nghẹn ngào.. Trái tim nó đau đớn, nhưng điều kì lạ là nó chã biết vì sao mình lại bị như vậy, chỉ thấy cảm giác đau thắt nơi lòng ngực như bị ai có cắt xẻ từng mảnh
_ Này... Sao thế , tỉnh lại đi..
Trước khi ngất đi, Tiểu Minh chỉ nghe loáng thoáng được câu nói hốt hoảng của ai đó rồi lịm đi trong vòng tay Vũ Khang... Có một chút gì đó... Ấm lắm !
/34
|