Vũ Khang ngồi trầm tư suy nghĩ, anh đang nghĩ về Tiểu Minh, thật sự Vũ Khang có cảm giác rất lạ khi ở với Tiểu Minh, anh ít cáu gắt và lạnh lùng với người khác hơn... Và ở Tiểu Minh có điều gì đó rất lạ mà Vũ Khang chẳng thể nào lí giải được... Điển hình như lúc Vũ Khang ẳm nó lên phòng, thân hình Vũ Tiểu Minh nhỏ bé như như một người con gái vậy, cả vết thương nơi chân nữa, khi nhìn thấy nó Vũ Khang sót ruột vô cùng... Mà khoan, vết thương đó giống ý đúc vết thương ở chân của Tiểu Tinh, kì lạ thật :(((
_ Sao anh chưa về? - Tiểu Thiên đứng thù lù trong phòng quan sát Vũ Khang nãy giờ, cậu có cảm giác ko hề an toàn với người này chút nào
_ Tiểu Tinh đâu rồi?? - Vũ Khang nhíu mày, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người Tiểu Minh, ko trả lời mà hỏi ngược lại Tiểu Thiên
_ Tiểu... Tinh.. Àh, hồi nãy anh trai nó đến đưa nó về rồi...
_ Ừh, tôi về đây, cậu nên chăm sóc cậu ta cẩn thận đấy - Vũ Khang thở dài rồi từ từ đứng dậy, dù sao giờ anh có ở ở đây cũng chã giúp được gì, thôi thì về vậy
_ Anh nói lạ, em tôi, tôi ko chăm sóc nó thì còn ai chăm sóc nó chứ - Tiểu Thiên bỉu môi, nguẩy đuôi đi ra ban công đứng.
_ Sao anh chưa về? - Tiểu Thiên đứng thù lù trong phòng quan sát Vũ Khang nãy giờ, cậu có cảm giác ko hề an toàn với người này chút nào
_ Tiểu Tinh đâu rồi?? - Vũ Khang nhíu mày, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người Tiểu Minh, ko trả lời mà hỏi ngược lại Tiểu Thiên
_ Tiểu... Tinh.. Àh, hồi nãy anh trai nó đến đưa nó về rồi...
_ Ừh, tôi về đây, cậu nên chăm sóc cậu ta cẩn thận đấy - Vũ Khang thở dài rồi từ từ đứng dậy, dù sao giờ anh có ở ở đây cũng chã giúp được gì, thôi thì về vậy
_ Anh nói lạ, em tôi, tôi ko chăm sóc nó thì còn ai chăm sóc nó chứ - Tiểu Thiên bỉu môi, nguẩy đuôi đi ra ban công đứng.
/34
|