..................
_ Thiên Bảo.. Con vừa đi đâu về vậy ? - Thiên Bảo vừa bước vào nhà, ông Lâm đã chặn ngay cửa nhìn cậu nói
_ Mặc tôi, ông ko cần giả vờ quan tâm.. - Thiên Bảo trả lời, mặt ko chút biểu cảm, ngữ điệu lạnh lùng, cậu bước thẳng vào nhà, xem bố mình như không khí
Kể từ như mẹ cậu mất, ánh mắt của cậu nhìn ba mình cũng khác hẳn, cậu hận ông vô cùng. Khinh bỉ luôn cả dòng máu đang chạy trong người mình... Đã nhiều lần Thiên Bảo muốn vùng mình, thoát khỏi ngôi nhà đó nhưng ko đc, ông ta luôn tìm đc cậu và những người xung quanh bao che cậu đều dần dần biến mất 1 cách bí ẩn. Từ đó cậu lăn vào những cuộc chơi quên ngày tháng.. Gái gú, cờ bạc, đối với cậu là 1 chuyện tầm thường. Cậu ko dám kết thân với bất kì ai sợ mọi người sẽ bị liên lụy. Chính ông đã tạo ra 1 Thiên Bảo bất cần đời như ngày hôm nay.
_ Mày...mày.. Học xong phổ thông rồi kết hôn luôn đi - Ông Lâm gằn giọng, đấm mạnh vào cánh cửa nói
Thiên Bảo nhếch môi, khinh khỉnh bước lên phòng như không.
Cậu nằm trên giường, đôi môi khẽ mấp máy, tay vắt lên trán suy nghĩ mông lung, hình ảnh của 2 đứa trẻ trong giấc mơ lại hiện về.. Mờ nhạt và hỗn độn... Nụ cười trẻ con của cậu bé tóc đen như tia nắng ấm áp xuyên thấu cả trái tim băng giá lâu nay của Thiên Bảo
_ Ji... - Thiên Bảo giật mình, cậu vừa nói cái gì vậu chứ?? Ji là ai..??? Sao cậu lại có thể thốt lên từ như vậy nhỉ
Cậu ngồi phắt dậy, mắt nhìn mông lung, bỗng nụ cười của Tiểu Minh lại hiện về, nụ cười ấm lắm... Chết tiệt, sao nụ cười của thằng Tiểu Minh lại xuất hiện bây giờ chứ?? Chắc dạo này gặp thằng đó quá nhiều nên mới thế thôi... Thiên Bảo mày bình tĩnh lại đi... Haizzz
Thiên Bảo dần nằm xuống, với lấy tấm hình ở đầu giường, trong tấm hình là một người nụ nữ rất xinh đẹp, đang ôm 1 đứa bé tầm 4 tuổi, cả hai đều cười hạnh phúc... Đó là mẹ Thiên Bảo.. Nước mắt lại chảy ra... Cậu dần nhắm mắt lại, mặc cho dòng lệ ấm nóng kia cứ tuôn trào ko nguôi, ôm chặt tấm hình vào lòng... Rồi Thiên Bảo thiếp đi.
Tôi rất cứng rắn...
Nhưng thật ra rất mềm yếu
Tôi ko biết sợ...
Nhưng thật ra tôi sợ nhiều thứ
Tôi rất vô tâm...
Nhưng thật ra tôi rất để ý người khác
Tôi ko cần sự quan tâm...
Nhưng thực ra tôi cần sự chia sẻ của người khác hơn ai hết
Im lặng... Thực ra là tôi ko nói thôi..!
Một vỏ bọc... Hoàn hảo...
_ Thiên Bảo.. Con vừa đi đâu về vậy ? - Thiên Bảo vừa bước vào nhà, ông Lâm đã chặn ngay cửa nhìn cậu nói
_ Mặc tôi, ông ko cần giả vờ quan tâm.. - Thiên Bảo trả lời, mặt ko chút biểu cảm, ngữ điệu lạnh lùng, cậu bước thẳng vào nhà, xem bố mình như không khí
Kể từ như mẹ cậu mất, ánh mắt của cậu nhìn ba mình cũng khác hẳn, cậu hận ông vô cùng. Khinh bỉ luôn cả dòng máu đang chạy trong người mình... Đã nhiều lần Thiên Bảo muốn vùng mình, thoát khỏi ngôi nhà đó nhưng ko đc, ông ta luôn tìm đc cậu và những người xung quanh bao che cậu đều dần dần biến mất 1 cách bí ẩn. Từ đó cậu lăn vào những cuộc chơi quên ngày tháng.. Gái gú, cờ bạc, đối với cậu là 1 chuyện tầm thường. Cậu ko dám kết thân với bất kì ai sợ mọi người sẽ bị liên lụy. Chính ông đã tạo ra 1 Thiên Bảo bất cần đời như ngày hôm nay.
_ Mày...mày.. Học xong phổ thông rồi kết hôn luôn đi - Ông Lâm gằn giọng, đấm mạnh vào cánh cửa nói
Thiên Bảo nhếch môi, khinh khỉnh bước lên phòng như không.
Cậu nằm trên giường, đôi môi khẽ mấp máy, tay vắt lên trán suy nghĩ mông lung, hình ảnh của 2 đứa trẻ trong giấc mơ lại hiện về.. Mờ nhạt và hỗn độn... Nụ cười trẻ con của cậu bé tóc đen như tia nắng ấm áp xuyên thấu cả trái tim băng giá lâu nay của Thiên Bảo
_ Ji... - Thiên Bảo giật mình, cậu vừa nói cái gì vậu chứ?? Ji là ai..??? Sao cậu lại có thể thốt lên từ như vậy nhỉ
Cậu ngồi phắt dậy, mắt nhìn mông lung, bỗng nụ cười của Tiểu Minh lại hiện về, nụ cười ấm lắm... Chết tiệt, sao nụ cười của thằng Tiểu Minh lại xuất hiện bây giờ chứ?? Chắc dạo này gặp thằng đó quá nhiều nên mới thế thôi... Thiên Bảo mày bình tĩnh lại đi... Haizzz
Thiên Bảo dần nằm xuống, với lấy tấm hình ở đầu giường, trong tấm hình là một người nụ nữ rất xinh đẹp, đang ôm 1 đứa bé tầm 4 tuổi, cả hai đều cười hạnh phúc... Đó là mẹ Thiên Bảo.. Nước mắt lại chảy ra... Cậu dần nhắm mắt lại, mặc cho dòng lệ ấm nóng kia cứ tuôn trào ko nguôi, ôm chặt tấm hình vào lòng... Rồi Thiên Bảo thiếp đi.
Tôi rất cứng rắn...
Nhưng thật ra rất mềm yếu
Tôi ko biết sợ...
Nhưng thật ra tôi sợ nhiều thứ
Tôi rất vô tâm...
Nhưng thật ra tôi rất để ý người khác
Tôi ko cần sự quan tâm...
Nhưng thực ra tôi cần sự chia sẻ của người khác hơn ai hết
Im lặng... Thực ra là tôi ko nói thôi..!
Một vỏ bọc... Hoàn hảo...
/34
|