Thấy bộ dạng ỉu xìu của tôi từ bên ngoài về, Thu Vân hoa khôi của phòng cũng là bạn thân của tôi chạy ra tận cửa đón tôi. Tôi cảm thấy lòng còn chút ngọt ngào, ít ra so với lũ người vô tâm ngoài kia, tôi vẫn còn có nó quan tâm chăm sóc. Đang định lao vào lòng nó òa khóc một trận cho thỏa thì nụ cười của nó đã dập tắt hết mọi ảo tưởng của tôi. Nó thao thao kể về buổi tọa đàm hôm nay, nào là vị chủ tọa handsome đến nhường nào, nào là hội trường kín mít không còn một chỗ lại thêm mấy câu hỏi vớ vẩn của sinh viên năm cuối nữa. Giọng trong veo dễ nghe của nó lúc lên lúc xuống thật êm tai nhưng tai tôi thì cứ ù ù theo những lời nó nói, bản thân thì mặt đen sì sì, chân tay bủn rủn. Tôi vội đẩy nó ra tức tối. Nó thấy lạ, chạy theo hỏi:
“Mày đi đâu vậy?”
“Tắm!”
“Sao lại tắm sớm thế? Mọi bữa không phải ăn cơm xong rồi cùng tao đi à?”
“Bị phân chim rớt trúng!”
“A”
Lần này nó không còn nói nhiều nữa, tự động tránh xa tôi ba mét. Tôi uể oải lấy áo quần. Cả cái khóa kéo chết tiệt cũng định làm khó tôi. Hic!
Thời gian cuối cùng của sinh viên năm tư cũng thật nhàn rỗi. Mấy hôm nay ngoại trừ hoàn tất mấy thủ tục nhập nhằng ra phần lớn tôi đều nằm trên giường chơi đấu súng. Thu Vân nằm ở giường dưới nghe tiếng pằng… pằng… phát ra từ laptop của tôi cũng lên tiếng kháng nghị.
“Mày là con gái, có thể chơi trò gì nữ tính hơn một chút được không?”
Tôi vừa bắn trả vừa hỏi lại nó:
“Ví dụ?”
“Nông trại vui vẻ.”
“Chẳng thú vị, tao ghét nhất đi trồng rau, thỉnh thoảng còn có mấy tên điên chạy qua ăn trộm nữa chứ, có ngày bắt được thì chết với bà!”
Thu Vân thở dài:
“Vậy Angry Bird? Cũng là bắn chim đó thôi!”
“Mày đem trò đó mà lòe bọn con nít cấp một, chẳng đã tay tí nào!”
Kết quả là dù Vân có đưa ra bất cứ lời trò chơi nào tôi cũng lần lượt bác bỏ, không phải tôi chưa thử mà là mấy trò đó không hợp với một đứa nghiện phim hành động như tôi. Cuối cùng nó bực lên, hét to với tôi:
“Vậy thì đi kiếm việc làm đi, tao chán cái cảnh suốt ngày đoàng đoàng bắn nhau của mày rồi, phiền chết được!”
Tôi ngừng ngay động tác lại.
“Đi làm!”
Vân thấy thái độ của tôi thì khẽ hất mũi.
“Chứ sao? mày định ra trường rồi ôm cái bằng ngồi chơi à?”
“Tất nhiên là không, nhưng bây giờ đã có bằng tốt nghiệp đâu! Hơn nữa mẹ tao cũng đã lo trước cho tao một chỗ nhàn hạ rồi, hí hí!”
Con Vân nhìn tôi vẻ khinh thường, nó hừ mũi:
“Cái đứa như mày thật không có chí cầu tiến, toàn dựa vào gia thế!”
Lòng tự tôn của tôi bốc lên cao ngùn ngụt, nói tôi gì cũng được nhưng bảo tôi- một cao thủ karate đai đen nhị đẳng mài giũa từ lúc lên cấp hai đến giờ là một kẻ không có tinh thần cầu tiến thì thôi đi nhé! Tôi hắng giọng:
“Vậy được tao không dựa vào gia đình nữa, tự mình đi tìm việc làm! Nhưng còn bằng tốt nghiệp thì sao?”
Vân như đã biết trước được phản ứng của tôi, nó giấu đi nụ cười khẽ mắng tôi:
“Mày đúng là ngốc, trường phát bằng tốt nghiệp tạm thời để cho chó nhai hả?”
Tôi gật gù tỉnh ra, vừa lúc đó nhân vật trong game của tôi cũng đã trúng vô số phát đạn ngã gục từ bao giờ.
“Mày đi đâu vậy?”
“Tắm!”
“Sao lại tắm sớm thế? Mọi bữa không phải ăn cơm xong rồi cùng tao đi à?”
“Bị phân chim rớt trúng!”
“A”
Lần này nó không còn nói nhiều nữa, tự động tránh xa tôi ba mét. Tôi uể oải lấy áo quần. Cả cái khóa kéo chết tiệt cũng định làm khó tôi. Hic!
Thời gian cuối cùng của sinh viên năm tư cũng thật nhàn rỗi. Mấy hôm nay ngoại trừ hoàn tất mấy thủ tục nhập nhằng ra phần lớn tôi đều nằm trên giường chơi đấu súng. Thu Vân nằm ở giường dưới nghe tiếng pằng… pằng… phát ra từ laptop của tôi cũng lên tiếng kháng nghị.
“Mày là con gái, có thể chơi trò gì nữ tính hơn một chút được không?”
Tôi vừa bắn trả vừa hỏi lại nó:
“Ví dụ?”
“Nông trại vui vẻ.”
“Chẳng thú vị, tao ghét nhất đi trồng rau, thỉnh thoảng còn có mấy tên điên chạy qua ăn trộm nữa chứ, có ngày bắt được thì chết với bà!”
Thu Vân thở dài:
“Vậy Angry Bird? Cũng là bắn chim đó thôi!”
“Mày đem trò đó mà lòe bọn con nít cấp một, chẳng đã tay tí nào!”
Kết quả là dù Vân có đưa ra bất cứ lời trò chơi nào tôi cũng lần lượt bác bỏ, không phải tôi chưa thử mà là mấy trò đó không hợp với một đứa nghiện phim hành động như tôi. Cuối cùng nó bực lên, hét to với tôi:
“Vậy thì đi kiếm việc làm đi, tao chán cái cảnh suốt ngày đoàng đoàng bắn nhau của mày rồi, phiền chết được!”
Tôi ngừng ngay động tác lại.
“Đi làm!”
Vân thấy thái độ của tôi thì khẽ hất mũi.
“Chứ sao? mày định ra trường rồi ôm cái bằng ngồi chơi à?”
“Tất nhiên là không, nhưng bây giờ đã có bằng tốt nghiệp đâu! Hơn nữa mẹ tao cũng đã lo trước cho tao một chỗ nhàn hạ rồi, hí hí!”
Con Vân nhìn tôi vẻ khinh thường, nó hừ mũi:
“Cái đứa như mày thật không có chí cầu tiến, toàn dựa vào gia thế!”
Lòng tự tôn của tôi bốc lên cao ngùn ngụt, nói tôi gì cũng được nhưng bảo tôi- một cao thủ karate đai đen nhị đẳng mài giũa từ lúc lên cấp hai đến giờ là một kẻ không có tinh thần cầu tiến thì thôi đi nhé! Tôi hắng giọng:
“Vậy được tao không dựa vào gia đình nữa, tự mình đi tìm việc làm! Nhưng còn bằng tốt nghiệp thì sao?”
Vân như đã biết trước được phản ứng của tôi, nó giấu đi nụ cười khẽ mắng tôi:
“Mày đúng là ngốc, trường phát bằng tốt nghiệp tạm thời để cho chó nhai hả?”
Tôi gật gù tỉnh ra, vừa lúc đó nhân vật trong game của tôi cũng đã trúng vô số phát đạn ngã gục từ bao giờ.
/46
|