Chủ nhật tôi lôi một đống đồ trong tủ ra. Cái nào thì hợp nhỉ? Xưa nay tôi vốn luôn là người dễ dàng trong việc mặc đồ. Cứ cái nào thoải mái thì tôi lại thích. Nhưng hôm nay, một dịp quan trọng như thế, tôi không muốn mình quá xuề xòa. Vả lại lớp trưởng đã bảo ai có người yêu thì nhớ mang đến giới thiệu. Thân là F.A chính hiệu, tôi cũng không muốn bị người khác nhìn bằng ánh mắt tội nghiệp. Hà Hương còn nhắn tin dặn tôi đem bạn trai tới nữa kia. Tôi đọc tin nhắn của nó mà nấc nghẹn. Thực ra lúc đầu tôi cũng có nghĩ đến việc nhờ Phân Chim đóng giả giúp như lúc trước, nhưng nghĩ tới lời đe dọa của Vân, tôi kìm lại ý nghĩ tự sát đó.
Chọn lui chọn tới, tôi quyết định hỏi lũ bạn. Chúng nó kéo nhau rần rần đến nhà tôi. Thật hối hận, bọn nó tám đứa thì có tám ý kiến khác nhau. Tôi nghe một hồi cuối cùng tai cũng ù cả lên. Cuối cùng Ly nảy ra ý nghĩ:
“Tụi mình mặc áo nhóm đi!”
Lời vừa nói ra ngay lập tức chúng tôi cùng nhau đồng ý. Vậy là một nhóm chín đứa con gái diện chiếc áo thun xanh có in hình ngộ nghĩnh sau lưng và con số trước mặt đến nhà hàng nơi lớp tổ chức tiệc. Lần ăn chơi này quả thực rất có đẳng cấp, ngay cả nhà hàng cũng thật là sang trọng. Tôi nhìn đống đồ ăn mà phát thèm, Loan lắc đầu nhìn tôi. My gằn giọng:
“Tao nhớ trước khi đi tụi mình đã ăn nem rán ở nhà mày rồi mà?"
Giờ tôi thực hối hận cái vụ ăn nem rán đó. Nếu không ăn, chắc hôm nay năng suất tiêu thụ của tôi sẽ khá hơn nhiều.
Đúng là lời nói của lớp trưởng có trọng lượng. Hơn một nửa trong lớp dẫn người yêu tới. Nhìn mấy cô gái e thẹn mà tôi phát rợn. Số còn lại F.A như tụi tôi, còn một nhóm nữa là yêu đương trong lớp, điển hình là Hà Hương và Duy Hải. Hai người cười cười nói nói trông có vẻ hạnh phúc. Miền khều tay tôi:
“Không sao chứ mày?”
Thúy ở kế bên đạp thẳng một câu:
“Bình tĩnh nghe Tuyền, đừng dùng võ mèo của mày xông vào Hà Hương nhá!”
Tôi dở khóc dở cười, đừng loạn cào cào lên thế chứ? Tôi hắng giọng định nói lại với tụi nó thì một giọng nói đã vang lên:
“Tuyền, sao cậu không dẫn bạn trai tới?”
Là Hà Hương, lời của cô nàng vừa thốt lên thì tụi bà tám của tôi ngoại trừ Vân còn lại đều há hốc miệng. Tôi cười cười:
“À, anh ấy bận lắm!”
“Kỳ vậy, chủ nhật mà!”
Tôi cười trừ chẳng biết nói sao? Chợt Hà Hương reo lên (sao mắt bà này tinh thế nhỉ?)
“Kia chẳng phải bạn trai cậu sao?”
Tôi há hốc mồm từ từ quay lưng lại, đã thấy Phân Chim đi vào nhà hàng lúc nào, bên cạnh còn có một người đàn ông dáng vẻ đạo mạo và Trần Cao Duy nữa. Trần Cao Duy nhận ra tôi đưa tay lên vẫy vẫy. Tôi hét thầm trong bụng: “Sao lại đúng lúc như vậy chứ?”
Phân Chim nói với người kia một hai câu gì đó rồi dặn Trần Cao Duy đưa ông ta vào trong trước còn mình thì khoan thai đi đến chỗ tôi.
“Lại găp rồi!”
Hắn mỉm cười chào Hà Hương và Duy Hải rồi quay sang tôi:
“Sao em không nói anh biết tối nay có họp lớp?”
Đối diện với vẻ mặt ngây ngô chẳng hiểu gì của lũ bạn, tôi gượng gạo:
“À, cái đó…”
Hắn giở giọng ân cần khiến tôi nổi da gà:
“Sợ anh bận sao? Có việc gì cũng sẽ sắp xếp lại để đi cùng em mà!”
Tổng giám đốc à, anh không đi làm diễn viên là một thiệt thòi lớn đấy ạ. Xem xem mấy người xung quanh đã tin sái cổ rồi kìa. Mấy con bạn của tôi chắc cũng đang rủa thầm vì tôi không chịu cho tụi nó biết. “Tao xin tụi mày, là giả vờ, giả vờ đấy?”
Hắn trông bộ dạng lúng túng của tôi chắc phải vui lắm, lại còn quay sang nhìn bọn con Thu mỉm cười:
“Các em chắc là bạn của Tuyền nhà anh!”
Cái gì mà “Tuyền nhà anh”? Tôi hết chịu nổi nhéo tay hắn một phát. Xui cho tôi hắn không những không biết ngượng lại còn không biết đau nữa. Lúc này chợt có người kêu to:
“A, anh là tổng giám đốc công ty CM!”
Tiếng ồn ào xung quanh vang lên. Tôi nghe giọng con Loan lẩm bẩm:
“Thảo nào tao thấy quen thế!”
Hắn nở nụ cười đẹp đến độ ngây ngất, lịch sự đáp lại:
“Vâng, tôi là Lê Bảo Anh, xin chào mọi người!”
Mấy cô nàng trong lớp nhìn hắn đến say mê sau đó lại chuyển ánh mắt hằn học sang chỗ tôi. Cố ý chắc chắn hắn cố ý, hắn muốn tôi bị nghẹn chết đây mà. Vậy mà vẫn chưa xong, hắn tự nhiên vòng tay qua ôm eo tôi rồi ghé sát vào tai tôi nói thầm:
“Tiệc xong thì gọi anh đến đón, đừng uống nhiều quá!”
Tôi đỏ bừng mặt gật đầu cho xong nhưng trong mắt bọn bạn, đó lại là cái gật đầu e lệ trước mặt người yêu. Tôi nhổ vào, có mà tôi muốn dẫm nát hắn. Hắn chào lớp tôi một lần nữa rồi đi vào trong. Không khí bớt ồn ào hẳn đi, tôi bị bọn bà tám kéo vào một góc hỏi tội.
Chọn lui chọn tới, tôi quyết định hỏi lũ bạn. Chúng nó kéo nhau rần rần đến nhà tôi. Thật hối hận, bọn nó tám đứa thì có tám ý kiến khác nhau. Tôi nghe một hồi cuối cùng tai cũng ù cả lên. Cuối cùng Ly nảy ra ý nghĩ:
“Tụi mình mặc áo nhóm đi!”
Lời vừa nói ra ngay lập tức chúng tôi cùng nhau đồng ý. Vậy là một nhóm chín đứa con gái diện chiếc áo thun xanh có in hình ngộ nghĩnh sau lưng và con số trước mặt đến nhà hàng nơi lớp tổ chức tiệc. Lần ăn chơi này quả thực rất có đẳng cấp, ngay cả nhà hàng cũng thật là sang trọng. Tôi nhìn đống đồ ăn mà phát thèm, Loan lắc đầu nhìn tôi. My gằn giọng:
“Tao nhớ trước khi đi tụi mình đã ăn nem rán ở nhà mày rồi mà?"
Giờ tôi thực hối hận cái vụ ăn nem rán đó. Nếu không ăn, chắc hôm nay năng suất tiêu thụ của tôi sẽ khá hơn nhiều.
Đúng là lời nói của lớp trưởng có trọng lượng. Hơn một nửa trong lớp dẫn người yêu tới. Nhìn mấy cô gái e thẹn mà tôi phát rợn. Số còn lại F.A như tụi tôi, còn một nhóm nữa là yêu đương trong lớp, điển hình là Hà Hương và Duy Hải. Hai người cười cười nói nói trông có vẻ hạnh phúc. Miền khều tay tôi:
“Không sao chứ mày?”
Thúy ở kế bên đạp thẳng một câu:
“Bình tĩnh nghe Tuyền, đừng dùng võ mèo của mày xông vào Hà Hương nhá!”
Tôi dở khóc dở cười, đừng loạn cào cào lên thế chứ? Tôi hắng giọng định nói lại với tụi nó thì một giọng nói đã vang lên:
“Tuyền, sao cậu không dẫn bạn trai tới?”
Là Hà Hương, lời của cô nàng vừa thốt lên thì tụi bà tám của tôi ngoại trừ Vân còn lại đều há hốc miệng. Tôi cười cười:
“À, anh ấy bận lắm!”
“Kỳ vậy, chủ nhật mà!”
Tôi cười trừ chẳng biết nói sao? Chợt Hà Hương reo lên (sao mắt bà này tinh thế nhỉ?)
“Kia chẳng phải bạn trai cậu sao?”
Tôi há hốc mồm từ từ quay lưng lại, đã thấy Phân Chim đi vào nhà hàng lúc nào, bên cạnh còn có một người đàn ông dáng vẻ đạo mạo và Trần Cao Duy nữa. Trần Cao Duy nhận ra tôi đưa tay lên vẫy vẫy. Tôi hét thầm trong bụng: “Sao lại đúng lúc như vậy chứ?”
Phân Chim nói với người kia một hai câu gì đó rồi dặn Trần Cao Duy đưa ông ta vào trong trước còn mình thì khoan thai đi đến chỗ tôi.
“Lại găp rồi!”
Hắn mỉm cười chào Hà Hương và Duy Hải rồi quay sang tôi:
“Sao em không nói anh biết tối nay có họp lớp?”
Đối diện với vẻ mặt ngây ngô chẳng hiểu gì của lũ bạn, tôi gượng gạo:
“À, cái đó…”
Hắn giở giọng ân cần khiến tôi nổi da gà:
“Sợ anh bận sao? Có việc gì cũng sẽ sắp xếp lại để đi cùng em mà!”
Tổng giám đốc à, anh không đi làm diễn viên là một thiệt thòi lớn đấy ạ. Xem xem mấy người xung quanh đã tin sái cổ rồi kìa. Mấy con bạn của tôi chắc cũng đang rủa thầm vì tôi không chịu cho tụi nó biết. “Tao xin tụi mày, là giả vờ, giả vờ đấy?”
Hắn trông bộ dạng lúng túng của tôi chắc phải vui lắm, lại còn quay sang nhìn bọn con Thu mỉm cười:
“Các em chắc là bạn của Tuyền nhà anh!”
Cái gì mà “Tuyền nhà anh”? Tôi hết chịu nổi nhéo tay hắn một phát. Xui cho tôi hắn không những không biết ngượng lại còn không biết đau nữa. Lúc này chợt có người kêu to:
“A, anh là tổng giám đốc công ty CM!”
Tiếng ồn ào xung quanh vang lên. Tôi nghe giọng con Loan lẩm bẩm:
“Thảo nào tao thấy quen thế!”
Hắn nở nụ cười đẹp đến độ ngây ngất, lịch sự đáp lại:
“Vâng, tôi là Lê Bảo Anh, xin chào mọi người!”
Mấy cô nàng trong lớp nhìn hắn đến say mê sau đó lại chuyển ánh mắt hằn học sang chỗ tôi. Cố ý chắc chắn hắn cố ý, hắn muốn tôi bị nghẹn chết đây mà. Vậy mà vẫn chưa xong, hắn tự nhiên vòng tay qua ôm eo tôi rồi ghé sát vào tai tôi nói thầm:
“Tiệc xong thì gọi anh đến đón, đừng uống nhiều quá!”
Tôi đỏ bừng mặt gật đầu cho xong nhưng trong mắt bọn bạn, đó lại là cái gật đầu e lệ trước mặt người yêu. Tôi nhổ vào, có mà tôi muốn dẫm nát hắn. Hắn chào lớp tôi một lần nữa rồi đi vào trong. Không khí bớt ồn ào hẳn đi, tôi bị bọn bà tám kéo vào một góc hỏi tội.
/46
|