Hôm nay chúng tôi đi tiễn Sang. Quê nó tận ngoài Bắc, nghe nói bố mẹ nó đã kiếm được việc cho nó ngoài đó rồi, tôi cũng mừng. Dù đã biết trước việc này nhưng đến lúc chia tay, lại thấy đau xót vô cùng. Ai cũng mặt mày ủ dột. Trước hôm nay chúng tôi đã dành thời gian đi chơi rồi, vậy mà vẫn cảm thấy chưa đủ. Sang nhìn bọn tôi cười, nó dặn dò từng đứa như mẹ sắp đi xa. Đến lượt tôi, nó lắc lắc tay tôi, mỉm cười:
“Nhớ giữ kỹ tổng giám đốc của mày, lúc nào cưới thì nhớ gửi thiệp cho tao, tao sẽ mừng mày thật nhiều tiền.”
Tôi khụt khịt mũi xuôi theo nó:
“Mày nhớ nhiều hơn cái tờ xanh xanh ghi số năm trăm ngàn đấy nhá!”
Nó gật gật đầu. Chuyến xe của nó vừa tới, nó vội lên xe, hai mắt đã đỏ hoe. Tôi phụ bưng hành lí lên cho nó. Tám đứa chúng tôi ở bên dưới dõi mắt theo bóng dáng nó, nhưng nó không hề quay đầu lại nhìn. Tôi siết chặt tay Vân, vai nó khẽ run lên. Xe đi một đoạn xa, chúng tôi mới lục tục kéo nhau ra về. Đến quán chè quen thuộc suốt mấy năm đại học, chúng tôi lại tiếp tục trầm tư. Có vẻ thiếu một người cứ thấy hụt hẫng thế nào. Chúng tôi không nói chuyện nhiều, chủ yếu nói về người vừa mới rời khỏi. Bao nhiêu tật xấu, chuyện khó đỡ của nó đều đem ra một lần kể sạch. Tôi cười sặc sụa, chắc lúc này trên xe nó hắt xì dữ lắm. Kể xong mới thấy nhớ nó vô cùng. Bọn tôi tự hứa, có dịp nhất định sẽ tụ họp. Còn nhớ lần tổng kết cuối năm nhất, chúng tôi nằm dài trên biển nói rằng mười năm sau chắc chắn sẽ tụ họp một lần, một đứa góp ba triệu ăn chơi tới bến luôn. Tôi cười, cảm thấy đến lúc đó sẽ vui lắm, không biết bọn nó có ai đã có chồng con hay chưa?
Chúng tôi ngồi đến bảy giờ, đang chuẩn bị ra về thì Phân Chim gọi điện, hắn hỏi tôi ở đâu, nghe tôi nói xong liền bảo tôi đứng đó hắn tới đón. Tôi dường như đã quen với sự chăm sóc của hắn, mặc kệ đám bạn trêu chọc, đứng lại chờ hắn.
Tới nơi, hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi một lúc lâu. Tôi ngượng ngùng cúi đầu di di chân trên đất. Hắn xoa đầu tôi rồi mở cửa xe. Trên đường đi, tôi lò dò đi hỏi hắn:
“Tổng giám đốc, anh đã từng chia tay với ai mà buồn nhất chưa?
Hắn trầm ngâm một lát rồi trả lời:
“Chưa.”
Tôi nghịch nghịch ngón tay, nghĩ đến hắn lạnh lùng như thế lấy gì mà đau lòng. Hắn im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Vì tôi biết sẽ rất buồn nên đã chạy trốn trước, không nói một lời với cô ấy.”
Tôi à lên một tiếng vô thức, thì ra hắn cũng có lúc mềm lòng như thế. Hắn quay sang tôi, ánh mắt dịu dàng:
“Tôi bây giờ rất hối hận, nếu lúc đó nói tạm biệt thì chắc cô ấy đã nhớ đến tôi nhiều hơn.”
Tôi cảm thấy tò mò không biết người hắn nói đến là ai, hỏi thì hắn chỉ khẽ cười nói lảng sang chuyện khác:
“Vì em đã thực hiện một cuộc chia tay như thế, tuy có đau lòng nhưng em can đảm hơn tôi nhiều.”
Tôi gật gật đầu rồi kể cho hắn mấy chuyện của nhóm chúng tôi, hắn thỉnh thoảng cười phá lên thoải mái. Có người để chia sẻ cũng tốt, lòng tôi dịu bớt lại. Trước khi vào nhà còn quay sang nói cảm ơn với hắn.
“Nhớ giữ kỹ tổng giám đốc của mày, lúc nào cưới thì nhớ gửi thiệp cho tao, tao sẽ mừng mày thật nhiều tiền.”
Tôi khụt khịt mũi xuôi theo nó:
“Mày nhớ nhiều hơn cái tờ xanh xanh ghi số năm trăm ngàn đấy nhá!”
Nó gật gật đầu. Chuyến xe của nó vừa tới, nó vội lên xe, hai mắt đã đỏ hoe. Tôi phụ bưng hành lí lên cho nó. Tám đứa chúng tôi ở bên dưới dõi mắt theo bóng dáng nó, nhưng nó không hề quay đầu lại nhìn. Tôi siết chặt tay Vân, vai nó khẽ run lên. Xe đi một đoạn xa, chúng tôi mới lục tục kéo nhau ra về. Đến quán chè quen thuộc suốt mấy năm đại học, chúng tôi lại tiếp tục trầm tư. Có vẻ thiếu một người cứ thấy hụt hẫng thế nào. Chúng tôi không nói chuyện nhiều, chủ yếu nói về người vừa mới rời khỏi. Bao nhiêu tật xấu, chuyện khó đỡ của nó đều đem ra một lần kể sạch. Tôi cười sặc sụa, chắc lúc này trên xe nó hắt xì dữ lắm. Kể xong mới thấy nhớ nó vô cùng. Bọn tôi tự hứa, có dịp nhất định sẽ tụ họp. Còn nhớ lần tổng kết cuối năm nhất, chúng tôi nằm dài trên biển nói rằng mười năm sau chắc chắn sẽ tụ họp một lần, một đứa góp ba triệu ăn chơi tới bến luôn. Tôi cười, cảm thấy đến lúc đó sẽ vui lắm, không biết bọn nó có ai đã có chồng con hay chưa?
Chúng tôi ngồi đến bảy giờ, đang chuẩn bị ra về thì Phân Chim gọi điện, hắn hỏi tôi ở đâu, nghe tôi nói xong liền bảo tôi đứng đó hắn tới đón. Tôi dường như đã quen với sự chăm sóc của hắn, mặc kệ đám bạn trêu chọc, đứng lại chờ hắn.
Tới nơi, hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi một lúc lâu. Tôi ngượng ngùng cúi đầu di di chân trên đất. Hắn xoa đầu tôi rồi mở cửa xe. Trên đường đi, tôi lò dò đi hỏi hắn:
“Tổng giám đốc, anh đã từng chia tay với ai mà buồn nhất chưa?
Hắn trầm ngâm một lát rồi trả lời:
“Chưa.”
Tôi nghịch nghịch ngón tay, nghĩ đến hắn lạnh lùng như thế lấy gì mà đau lòng. Hắn im lặng một lúc rồi nói tiếp:
“Vì tôi biết sẽ rất buồn nên đã chạy trốn trước, không nói một lời với cô ấy.”
Tôi à lên một tiếng vô thức, thì ra hắn cũng có lúc mềm lòng như thế. Hắn quay sang tôi, ánh mắt dịu dàng:
“Tôi bây giờ rất hối hận, nếu lúc đó nói tạm biệt thì chắc cô ấy đã nhớ đến tôi nhiều hơn.”
Tôi cảm thấy tò mò không biết người hắn nói đến là ai, hỏi thì hắn chỉ khẽ cười nói lảng sang chuyện khác:
“Vì em đã thực hiện một cuộc chia tay như thế, tuy có đau lòng nhưng em can đảm hơn tôi nhiều.”
Tôi gật gật đầu rồi kể cho hắn mấy chuyện của nhóm chúng tôi, hắn thỉnh thoảng cười phá lên thoải mái. Có người để chia sẻ cũng tốt, lòng tôi dịu bớt lại. Trước khi vào nhà còn quay sang nói cảm ơn với hắn.
/46
|