Tôi không biết mình đã đi ra khỏi nhà bao xa nữa, tôi cứ chạy vô thức về phía trước, đến lúc quá mệt mới dừng lại. Tôi quay đầu, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng hắn không hề có ở đó, hắn không đuổi theo tôi. Tôi cười cay đắng, cuối cùng tôi là đang mong đợi điều gì?
Tôi ngồi lặng trên bờ biển rất lâu, cho đến khi gió thổi khô hết mấy giọt nước mắt trên mi cũng đã là năm giờ. Bởi vì trong suốt buổi chiều hôm ấy tôi đã khóc rất nhiều. Nước mắt thi nhau từng giọt rơi xuống không thể tự chủ. Tôi nhớ tới những lần hẹn hò cùng hắn, những lần hắn chăm sóc chiều chuộng tôi, những lần hắn dịu dàng ôm tôi vào lòng, tôi nhớ cảm giác được làm con mèo nhỏ nằm cuộn trong lòng hắn. Có lần tôi hỏi hắn vì sao lại gọi tôi là mèo, còn nhớ hắn đã xoa đầu tôi rồi trả lời:
“Bởi vì em rất ngoan, lúc nào cũng mềm mềm khiến người ta muốn ôm vào lòng nhưng khi nổi điên lên thì rất đáng sợ, nhe nanh giơ vuốt thật muốn cào người ta một phát.”
Tôi lúc đó đã mỉm cười giơ móng tay ra trước mặt hắn:
“Vậy thì anh chỉ được yêu mình em, không được lăng nhăng nếu không em sẽ cào rách gương mặt đẹp trai của anh, cho anh khỏi đi ra ngoài tán gái luôn.”
Hắn cười:
“Tuân lệnh.”
Cảm giác chỉ mới hôm qua nhưng sao hôm nay tôi thấy xa lạ đến thế. Bây giờ tôi mới biết thì ra hạnh phúc mong manh như vậy, tôi cứ ngỡ sau này sẽ cùng hắn dắt tay nhau đi hết cuộc đời, nhưng tôi đã quá ảo tưởng. Tôi chạm tay vào đợt thủy triều vừa lên, dòng nước biển mát lạnh khiến tôi bình tĩnh trở lại. Tôi cười lạnh. Thì ra còn có thứ mặn hơn nước biển.
Tôi đi bộ về nhà, cũng có khả năng hắn còn ở lại đợi tôi về. Tôi đứng đằng xa một lúc. Chiếc Range Rover trắng bạc đã không còn ở chỗ cũ. Trong lòng cảm thấy hụt hẫng, tôi đẩy cửa bước vào nhà. Ngoài trời đã nhá nhem tối nhưng bên trong nhà tôi vẫn chưa bật đèn, chẳng lẽ mẹ và anh trai tôi vẫn chưa về sao? Tôi ngồi bệt xuống sô pha một lúc. Đôi mắt dõi vào nhà bếp, mới lúc sáng thôi, người đàn ông của tôi đang đứng đó làm cơm cho tôi ăn vậy mà chỉ mấy tiếng sau chúng tôi đã chia tay nhau rồi. Tôi cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Tôi bước vào bên trong bếp cảm nhận chút hương vị của hắn để lại. Bên trong mọi thứ dường như không thay đổi như lúc tôi bỏ chạy ra ngoài, nồi canh trên bếp vẫn chưa múc ra bát, trên bàn ăn đã bày ra hai món đơn giản. Tôi cúi đầu ăn một miếng, thức ăn tuy nguội ngắt nhưng vẫn ngon vô cùng. Tôi còn chưa thưởng thức tài nghệ nấu ăn của hắn kia đấy. Bây giờ có một chút cũng coi như là an ủi. Tôi múc một bát cơm, vừa ăn vừa khóc ngon lành. Tôi có cảm giác hôm nay là ngày tôi đổ nhiều nước mắt nhất, như vậy cũng tốt, tôi sẽ chỉ khóc cho hôm nay thôi.
Tôi tìm chiếc điện thoại gọi cho mẹ. Lúc nãy tôi để quên nó trên tủ không mang theo bây giờ nhìn sơ qua một lượt mới thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ của anh trai tôi, hắn chẳng gọi một cuộc nào. Lòng tôi lạnh ngắt. Tôi bấm tin nhắn anh trai gửi cho. Ngay lập tức gương mặt tôi trở nên cứng đờ, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. “Bảo Anh bị tai nạn, em mau đến bệnh viện Nhân ÁI.”
Tôi vội vã chạy như bay ra ngoài, ngồi trên xe taxi, cả người tôi run run giục bác tài chạy nhanh nhất có thể. Sao hắn lại bị tai nạn kia chứ? Bị lúc nào sao tôi không biết? Có nghiêm trọng hay không? Thấy anh trai gọi hơn mười cuộc gọi nhỡ, lại còn nếu như là tai nạn xe ô tô… tôi sợ hãi nắm chặt điện thoại. Tôi không dám gọi lại cho anh, tôi sợ nghe tin tức gì xấu. Nước mắt tôi trào ra như mưa, trong vô thức tôi gọi tên hắn. Dù chúng tôi đã chia tay nhưng tôi không mong hắn có bất kỳ mệnh hệ gì. Phải, là tôi vẫn còn rất yêu hắn, nếu hắn xảy ra chuyện chắc tôi không trụ nổi mất.
Tôi lao vào phòng cấp cứu. Cô nhân viên ở quầy tiếp tân bị bộ dạng của tôi dọa cho sợ khiếp. Tôi nắm chặt tay, nhẹ nhàng đi vào phòng. Bên trong có sáu giường phân chia cách nhau bởi mấy tấm màn. Móng tay tôi bấu chặt vào da, tôi nhìn xung quanh. Ở chiếc giường cuối bên phải, tôi thấy một người bị băng bó toàn thân đang nằm bất động. Dáng người này nhất định là tổng giám đốc của tôi. Tôi run run đi đến, nước mắt lã chã rơi. Hắn nằm yên, vết thương chắc chắn không nhẹ, đầu bị băng lại trắng toát. Tôi nhìn thấy cảnh tượng đó bỗng đau đớn vô cùng. Tôi lao tới nắm chặt cánh tay hắn khóc nấc lên:
“Sao lại như vậy, buổi trưa em đi anh vẫn còn bình thường kia mà? Sao lại xảy ra tai nạn, có phải vì em không? Huhu, em xin lỗi, em xin lỗi, em yêu anh nhiều lắm, anh đừng chết, xin anh đừng chết...”
Tôi ngồi lặng trên bờ biển rất lâu, cho đến khi gió thổi khô hết mấy giọt nước mắt trên mi cũng đã là năm giờ. Bởi vì trong suốt buổi chiều hôm ấy tôi đã khóc rất nhiều. Nước mắt thi nhau từng giọt rơi xuống không thể tự chủ. Tôi nhớ tới những lần hẹn hò cùng hắn, những lần hắn chăm sóc chiều chuộng tôi, những lần hắn dịu dàng ôm tôi vào lòng, tôi nhớ cảm giác được làm con mèo nhỏ nằm cuộn trong lòng hắn. Có lần tôi hỏi hắn vì sao lại gọi tôi là mèo, còn nhớ hắn đã xoa đầu tôi rồi trả lời:
“Bởi vì em rất ngoan, lúc nào cũng mềm mềm khiến người ta muốn ôm vào lòng nhưng khi nổi điên lên thì rất đáng sợ, nhe nanh giơ vuốt thật muốn cào người ta một phát.”
Tôi lúc đó đã mỉm cười giơ móng tay ra trước mặt hắn:
“Vậy thì anh chỉ được yêu mình em, không được lăng nhăng nếu không em sẽ cào rách gương mặt đẹp trai của anh, cho anh khỏi đi ra ngoài tán gái luôn.”
Hắn cười:
“Tuân lệnh.”
Cảm giác chỉ mới hôm qua nhưng sao hôm nay tôi thấy xa lạ đến thế. Bây giờ tôi mới biết thì ra hạnh phúc mong manh như vậy, tôi cứ ngỡ sau này sẽ cùng hắn dắt tay nhau đi hết cuộc đời, nhưng tôi đã quá ảo tưởng. Tôi chạm tay vào đợt thủy triều vừa lên, dòng nước biển mát lạnh khiến tôi bình tĩnh trở lại. Tôi cười lạnh. Thì ra còn có thứ mặn hơn nước biển.
Tôi đi bộ về nhà, cũng có khả năng hắn còn ở lại đợi tôi về. Tôi đứng đằng xa một lúc. Chiếc Range Rover trắng bạc đã không còn ở chỗ cũ. Trong lòng cảm thấy hụt hẫng, tôi đẩy cửa bước vào nhà. Ngoài trời đã nhá nhem tối nhưng bên trong nhà tôi vẫn chưa bật đèn, chẳng lẽ mẹ và anh trai tôi vẫn chưa về sao? Tôi ngồi bệt xuống sô pha một lúc. Đôi mắt dõi vào nhà bếp, mới lúc sáng thôi, người đàn ông của tôi đang đứng đó làm cơm cho tôi ăn vậy mà chỉ mấy tiếng sau chúng tôi đã chia tay nhau rồi. Tôi cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Tôi bước vào bên trong bếp cảm nhận chút hương vị của hắn để lại. Bên trong mọi thứ dường như không thay đổi như lúc tôi bỏ chạy ra ngoài, nồi canh trên bếp vẫn chưa múc ra bát, trên bàn ăn đã bày ra hai món đơn giản. Tôi cúi đầu ăn một miếng, thức ăn tuy nguội ngắt nhưng vẫn ngon vô cùng. Tôi còn chưa thưởng thức tài nghệ nấu ăn của hắn kia đấy. Bây giờ có một chút cũng coi như là an ủi. Tôi múc một bát cơm, vừa ăn vừa khóc ngon lành. Tôi có cảm giác hôm nay là ngày tôi đổ nhiều nước mắt nhất, như vậy cũng tốt, tôi sẽ chỉ khóc cho hôm nay thôi.
Tôi tìm chiếc điện thoại gọi cho mẹ. Lúc nãy tôi để quên nó trên tủ không mang theo bây giờ nhìn sơ qua một lượt mới thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ của anh trai tôi, hắn chẳng gọi một cuộc nào. Lòng tôi lạnh ngắt. Tôi bấm tin nhắn anh trai gửi cho. Ngay lập tức gương mặt tôi trở nên cứng đờ, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. “Bảo Anh bị tai nạn, em mau đến bệnh viện Nhân ÁI.”
Tôi vội vã chạy như bay ra ngoài, ngồi trên xe taxi, cả người tôi run run giục bác tài chạy nhanh nhất có thể. Sao hắn lại bị tai nạn kia chứ? Bị lúc nào sao tôi không biết? Có nghiêm trọng hay không? Thấy anh trai gọi hơn mười cuộc gọi nhỡ, lại còn nếu như là tai nạn xe ô tô… tôi sợ hãi nắm chặt điện thoại. Tôi không dám gọi lại cho anh, tôi sợ nghe tin tức gì xấu. Nước mắt tôi trào ra như mưa, trong vô thức tôi gọi tên hắn. Dù chúng tôi đã chia tay nhưng tôi không mong hắn có bất kỳ mệnh hệ gì. Phải, là tôi vẫn còn rất yêu hắn, nếu hắn xảy ra chuyện chắc tôi không trụ nổi mất.
Tôi lao vào phòng cấp cứu. Cô nhân viên ở quầy tiếp tân bị bộ dạng của tôi dọa cho sợ khiếp. Tôi nắm chặt tay, nhẹ nhàng đi vào phòng. Bên trong có sáu giường phân chia cách nhau bởi mấy tấm màn. Móng tay tôi bấu chặt vào da, tôi nhìn xung quanh. Ở chiếc giường cuối bên phải, tôi thấy một người bị băng bó toàn thân đang nằm bất động. Dáng người này nhất định là tổng giám đốc của tôi. Tôi run run đi đến, nước mắt lã chã rơi. Hắn nằm yên, vết thương chắc chắn không nhẹ, đầu bị băng lại trắng toát. Tôi nhìn thấy cảnh tượng đó bỗng đau đớn vô cùng. Tôi lao tới nắm chặt cánh tay hắn khóc nấc lên:
“Sao lại như vậy, buổi trưa em đi anh vẫn còn bình thường kia mà? Sao lại xảy ra tai nạn, có phải vì em không? Huhu, em xin lỗi, em xin lỗi, em yêu anh nhiều lắm, anh đừng chết, xin anh đừng chết...”
/46
|