Khi say người ta sẽ không thể tỉnh táo, rượu vào thì lời ra, hành động mà không hề nghĩ đến hậu quả.
Lục Ninh Thuần cũng vậy, khi tỉnh dậy rồi cô mới biết mình đã phạm tội tày đình.
Chủ nhật này cô làm sao dám đối diện với Liêu Thần Duệ.
Nhưng cô lại không biết, bầu trời trêи đầu mình đang từ từ sập xuống.
Sáng chủ nhật, một cuộc điện thoại gọi đến khi cô đang chuẩn bị đến Liêu thị.
Là của Tô An.
"Em đang chuẩn bị tới Liêu thị sao?"
Đầu dây bên kia có vẻ khẩn trương.
"Phải, có chuyện gì sao chị?"
"Để chị qua đón em đi.
Trợ lý Trương đột nhiên gọi điện cho chị phải đến đó gấp."
Người kia đáp.
Lục Ninh Thuần có chút kinh ngạc.
"Sao họ lại gọi chị đến?"
"Chị cũng không biết nữa."
Đột nhiên cô có dự cảm chẳng lành.
***************
Tô An và cô vừa ra khỏi thang máy đã gặp ngay trợ lý Trương Luân.
Anh ta bước đến và nói với cô.
"Hôm nay Lục tiểu thư không cần phải gặp Liêu tổng đâu."
Lục Ninh Thuần ngạc nhiên, khó hiểu hỏi.
"Tại sao vậy?"
Anh ta không trả lời câu hỏi của cô, chỉ đáp.
"Trước tiên, hai người hãy vào phòng họp trước.
Tôi có chuyện muốn thông báo cho hai người."
"Rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Tô An đẩy đẩy vai cô, hiếu kỳ muốn chết.
"Em cũng không biết nữa."
Cô lắc đầu mù mờ.
Vừa đặt ʍôиɠ ngồi xuống ghế, trợ lý Trương Luân đã nghiêm nghị lên tiếng.
"Từ hôm nay mọi hoạt động hợp tác viết tự truyện cho Liêu tổng sẽ dừng lại..."
"Tại sao vậy?"
Tô An giống như không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.
Cả cô cũng bị làm cho kinh ngạc.
"Chưa hết, nhà văn Violet đây sẽ phải bồi thường vì đã vi phạm hợp đồng với chúng tôi."
Trương Luân tiếp tục lạnh nhạt nói.
"Tôi sao? Tôi đã vi phạm gì chứ?"
Lục Ninh Thuần muốn bật dậy ngay lập tức.
Trương Luân từ tốn mở miệng giải thích cho cô.
"Nhà văn Violet đã vi phạm hai điều khoản trong hợp đồng.
Thứ nhất cô đã phạm vào điều khoản giữ bí mật công việc cho bên A.
Vào tối thứ bảy cô đã tiết lộ những chuyện riêng trong công việc của Liêu tổng trước chốn đông người.
Cũng vào hôm đó cô đã vi phạm điều khoản không được làm tổn hại danh dự của bên A."
Lục Ninh Thuần đột nhiên câm lặng.
Là cái đêm mà cô đã say xỉn.
"Ninh Thuần, em điên rồi sao? Sao em có thể làm như vậy với Liêu tổng?"
Tô An không kiềm chế được mà quay sang mắng cô.
"Em...!Em, tại lúc đó em say...!Em cũng không biết mình đã nghĩ gì nữa..."
Cô ấp úng không nói lên lời.
Cô biết rằng lần này người làm sai chính là cô.
"Con bé này, sao em không biết suy nghĩ gì hết vậy?!"
Tô An trở nên cáu giận hơn bao giờ hết.
Mặc kệ Tô An đang mắng cô, Trương Luân tiếp tục mở miệng.
"Cho nên, tuần sau, luật sư của bên tôi sẽ liên lạc với cô để nói về số tiền bồi thường."
Nói xong, Trương Luân liền rời khỏi phòng.
"Em phải mau đi xin lỗi Liêu tổng đi, em có biết tiền bồi thường là bao nhiêu không hả? Dù em viết sách cả mười năm cũng chưa chắc đủ đâu!"
Tô An lớn tiếng thúc giục cô.
Lục Ninh Thuần nghe vậy có chút hoảng hốt đuổi theo trợ lý Trương.
"Trợ lý Trương, xin dừng bước."
Trương Luân ngay lập tức quay đầu nhìn cô đáp.
"Cô còn có chuyện gì sao?"
"Tôi...!Muốn gặp Liêu tổng một chút, có được không?"
Cô thấp giọng hỏi.
"Xin lỗi cô nhưng sáng nay Liêu tổng đã bay sang thành phố khác để ký hợp đồng với đối tác rồi."
Trương Luân lạnh nhạt trả lời.
"Vậy, khi nào Liêu tổng trở về?"
Cô khẩn trương hỏi.
Cô phải gặp hắn.
Nếu không gặp được hắn coi như cô sẽ tiêu đời.
Dựa trêи các điều khoản trong hợp đồng, số tiền mà cô phải đền bù là cực kỳ khủng khϊế͙p͙.
Lục Ninh Thuần cô dù cho có bán cả nhà, cả xe cũng không thể trả.
"Ngày mai, Liêu tổng sẽ về."
"Được, vậy cám ơn anh, trợ lý Trương."
Trương Luân gật đầu một cái rồi rời đi.
***************
Sáng thứ hai, Lục Ninh Thuần đã đến Liêu thị từ rất sớm chờ đợi.
Cả ngày hôm qua khi trở về, Tô An cứ cáu gắt với cô suốt.
Cô đã đủ điên đầu rồi nhưng chị ta còn làm mọi thứ nghiêm trọng hơn.
"Ting"
Cửa thang máy dành riêng cho tổng giám đốc kêu lên một tiếng rồi mở ra.
Liêu Thần Duệ xuất hiện như một vị vua uy quyền bước ra ngoài.
Còn đối với Lục Ninh Thuần, hắn giờ đây như một vị thần cứu rỗi đời cô.
Đi phía sau hắn là trợ lý Trương Luân.
Hai thư ký bên quầy lễ tân nhìn thấy hắn ngay lập tức đứng lên cung kính cúi chào.
Liêu Thần Duệ bất chợt lia mắt đến thân ảnh xinh đẹp đang ngồi ở chỗ dành cho khách.
Lục Ninh Thuần vội vàng bước đến, khẩn thiết nhìn hắn.
"Liêu tổng, tôi muốn nói chuyện với anh một chút."
Ánh mắt người đàn ông có phần hơi hợt.
"Tôi sắp có một cuộc họp."
"Chỉ một chút thôi, tôi sẽ nói rất nhanh, không làm phiền thời gian của anh đâu."
Cô nài nỉ nói với hắn.
Người đàn ông im lặng vài giây sau đó mới nghiêm nghị nói.
"Lục tiểu thư có mười phút."
Nói xong, Liêu Thần Duệ liền quay đầu đi vào văn phòng.
Cô cũng ngay lập tức đi theo hắn vào trong.
Liêu Thần Duệ ngồi xuống bàn làm việc, thoải mái dựa vào ghế chữ L quan sát thân ảnh đang luống cuống đóng cửa phòng lại.
Lục Ninh Thuần bước nhanh đến trước mặt hắn, dùng hết sức bình sinh mà gập người.
"Liêu tổng, xin lỗi anh.
Đêm hôm đó, là tôi uống say, là tôi hồ đồ, ăn nói bậy bạ.
Thành thật xin lỗi anh.
Xin anh tha thứ cho tôi."
Người đàn ông không hề trả lời cô.
Cô chỉ nghe thấy tiếng ngón tay hắn gõ gõ lên mặt bàn đều đều.
Lục Ninh Thuần vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu cho đến khi hắn chịu trả lời.
Mãi một lúc, giọng người đàn ông mới lạnh lùng vang lên.
"Lục tiểu thư làm tổn hại danh tiếng của tôi giữa chốn đông người.
Vậy mà chỉ xin lỗi là xong sao?"
Lục Ninh Thuần biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng tha cho cô.
"Tôi thật sự rất hối hận.
Dù Liêu tổng bắt tôi làm gì để tạ tội tôi cũng sẽ làm.
Chỉ xin anh hãy bỏ qua, tôi thực sự không đủ tiền để có thể bồi thường.
Xin anh."
Cô bức thiết khẩn cầu hắn.
"Thực sự chuyện gì cũng có thể làm?"
Liêu Thần Duệ bất chợt hỏi.
"Đúng vậy, tôi có thể làm mọi chuyện cho Liêu tổng."
Cô đã nói ra những lời này mà không kịp suy nghĩ.
Liêu Thần Duệ ánh mắt trở nên sắc bén hơn, như một con diều hâu đang săn mồi.
"Được thôi, tôi sẽ không bắt Lục tiểu thư đây bồi thường nữa.
Hợp đồng giữa chúng ta vẫn sẽ tiếp tục.
Đổi lại..."
Hắn đột nhiên dừng lại.
Lục Ninh Thuần nghe đến đây thì đã mừng rỡ, vội ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn đặt lên thân ảnh cô, quét từ trêи xuống dưới.
"...!Dùng thân thể của cô bồi thường cho tôi."
Lời của hắn giống như tiếng sét đánh vào đầu cô.
Lục Ninh Thuần kinh ngạc nhìn hắn.
Lại không nghĩ hắn lại đưa ra một điều kiện đê tiện như vậy.
"Anh..."
"Không được! Tôi không làm!"
Đúng là cô đang ở thế cực kỳ khó khăn nhưng cô cũng nhất quyết không bán thân thể của mình.
Cô không phải loại người đó.
"Chẳng phải cô nói có thể làm bất cứ chuyện gì sao?"
Giọng điệu đầy từ tính vang lên.
Nét mặt của người phụ nữ chuyển dần sang sự khinh thường.
"Liêu tổng, cám ơn lời đề nghị của anh.
Nhưng dù bất cứ giá nào tôi cũng sẽ không bán rẻ thân thể mình như một món hàng như thế.
Tôi có lòng tự trọng của mình."
Cô đột ngột chuyển giọng.
Liêu Thần Duệ chống cằm nhìn dáng vẻ cố chống chọi của cô.
"Thật đáng tiếc, lòng tự trọng nhỏ bé của Lục tiểu thư đây sẽ không cứu rỗi khỏi hậu quả mà cô đã gây ra đâu.
Tôi nghe nói cô vẫn đang trả nợ bài bạc cho em trai cô?"
"Sao anh...!Lại biết?"
Lục Ninh Thuận không ngờ tới hắn biết chuyện gia đình cô.
"Anh điều tra tôi sao?"
Ánh mắt cô khoá lại trêи gương mặt anh tuấn lạnh lùng.
Hắn cũng không hề phủ nhận.
"Cô nghĩ tôi sẽ để một người mà tôi không hay biết gì ngồi nghe những bí mật về tôi sao? Đương nhiên thân phận của cô phải được điều tra xem có sạch sẽ hay không?"
"Anh..."
Tuy cô không thoải mái với chuyện này nhưng hắn không hoàn toàn sai.
Một kẻ đầy danh tiếng và quyền lực như hắn không hề dễ tin bất cứ ai.
"Nợ vẫn chưa trả xong.
Lại thêm tiền bồi thường.
Lục tiểu thư liệu có chống đỡ nổi hay không đây, tôi rất tò mò đấy."
Liêu Thần Duệ không cười nhưng cô cảm nhận được sự chế giễu trong mắt hắn.
Cánh tay Lục Ninh Thuần ở phía sau âm thầm siết chặt.
Từng ngón tay bấm vào da thịt non mềm của cô.
Ngay cả trong thâm tâm cô cũng hiểu rõ, cô hoàn toàn không thể kiếm ra số tiền lớn như thế trong một sớm một chiều.
Nhưng mà...
"Cám ơn sự quan tâm của anh.
Nhưng câu trả lời của tôi vẫn như cũ.
Tôi không làm."
Cô nhấn mạnh câu cuối như thể hiện sự quật cường của chính mình.
"Tạm biệt anh, Liêu tổng."
Lục Ninh Thuần lạnh nhạt vứt lại một câu chào rồi xoay người rời khỏi phòng.
Liêu Thần Duệ ngồi trêи bàn nhìn cánh cửa vừa khép lại.
Con ngươi đen thâm thúy khẽ chuyển động.
Không ngờ người phụ nữ kia lại cứng đầu như vậy, thẳng thắn từ chối hắn.
Hắn chưa bao giờ ép ai phải lên giường cũng mình.
Vốn dĩ đàn bà sẽ tự bò lên giường của hắn.
Không sao, trò chơi càng khó càng kϊƈɦ th1ch hắn..
/96
|