Một cá thể như thế tồn tại…
Tại sao lại không thể tìm ra?
***
Mơ hồ là tất cả những gì Hương cảm nhận lúc này.
Như một giấc mơ và cô đang chìm đắm trong đó. Cô muốn tỉnh dậy và cơn ác mộng khủng khiếp sẽ qua đi.
Một ngày mới bắt đầu. Ánh nắng lọt qua rèm cửa chiếu vào trong phòng.
Hương thẫn thờ ngồi trên giường, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt.
Cơn ác mộng ám ảnh cô đến rùng mình. Cô mơ thấy Vũ Phong không nhìn mình mà cứ bỏ đi, mặc cho cô gào khóc đuổi theo nhưng anh vẫn không quay mặt lại. Trong cơn mơ cô đã khóc, khi tỉnh lại thấy mắt mình ươn ướt.
Sống mũi lại cay cay.
Những lời nói của Thu Hà hôm qua lại ập về.
Cô ấy đã tìm cả khóa 11 và 10 nhưng không có ai tên là Trần Vũ Phong cả. Người này không theo học ở Đông Kim.
Em có nhầm lẫn gì không?
Em còn nhớ gì nữa về Vũ Phong không?
Hay cậu ấy đã nói dối em?
Cái cô hàng xóm tên Hoài ấy không tiết lộ gì sao?
Chị có cảm giác Vũ Phong không phải người ở đây….
Vậy anh ấy ở đâu?
Bộ đồng phục trường Đông Kim anh ấy mặc khi cả hai gặp nhau ở trước cửa hàng quần áo đó ở đâu ra? Trường Đông Kim chỉ đặt hàng đúng bằng số lượng học sinh, phù hiệu do chính trường phát, bên ngoài không có. Nếu không học ở Đông Kim thì anh ấy sao có được bộ đồng phục ấy? Từ người quen sao?
Đầu óc cô rối tung lên, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô biết quá ít về Vũ Phong, không đủ để suy ra bất kì manh mối nào cả.
Chị sẽ nhờ bạn bè tìm thử ở những trường khác xem, em phải bình tĩnh…
Bình tĩnh? Bảo cô bình tĩnh thế nào?
Một người là bạn trai đột nhiên biến mất, đến cái địa chỉ nhà ở đâu cũng không nắm được thì bình tĩnh sao được?
Cô chỉ muốn đánh cho bản thân một trận.
Vô tâm, ích kỉ.
Giờ thì cô biết thế nào là chua chát rồi. Cổ họng đắng nghét, tâm tư hỗn loạn. Khóc không nổi cười cũng chẳng xong.
Con mèo đồ chơi lười nhác nằm trên mặt bàn, đôi mắt xanh như trách móc.
Rồi Hương bật dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.
- Em định đi đâu?
Thu Hà nhìn cô lo lắng.
Bỏ qua vẻ mặt thương cảm của chị ấy, Hương hì hục dắt xe ra khỏi nhà.
- Em không tin mình không tìm được anh ấy.
Nói rồi cô đạp đi, mặc cho Thu Hà kêu gào phía sau.
Một con người như thế, sao có thể biến mất không chút vết tích?
Cô sẽ tìm ra anh ấy, hỏi anh ấy vì sao lại bỏ đi, tại sao khiến cô phát điên như thế này.
***
Thành phố này không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ.
Ngày ngày Hương sục sạo khắp nơi, bất cứ nơi nào học sinh có thể vào cô đều tìm đến. Bữa trưa là bánh mì và sữa. Cả ngày đạp đến mệt nhoài người, giấc ngủ cũng không vì thế mà đến sớm. Không ngủ được khiến cô như một con gấu trúc.
Mẹ từ nhẹ nhàng rồi cứng rắn sau đó là quát mắng cũng không thể khiến cô lùi bước.
Cô không cho ai nói với bố. Ông đang đi công tác và cô không muốn ông bị ảnh hưởng bởi chuyện của mình. Hơn ai hết cô hiểu nếu ông biết chuyện thì sẽ nổi cơn thịnh nộ thế nào. Cô không đủ can đảm ngăn ông lại.
Khi bị tình cảm chi phối thì lý trí sẽ bị vứt vào một góc xó nào đó.
Lý trí của cô đã bị nỗi sợ hãi và mệt mỏi gặm nhấm, trái tim làm chủ chân tay, điều khiển cả bộ não.
Cô cứ đi rồi lại đi…
Không nhận ra bản thân ngu ngốc thế nào…
Cứ thế cũng được ba tuần.
Vũ Phong vẫn bặt vô âm tín.
Còn cô thì càng giống như kẻ điên lang thang trên mọi ngõ ngách để tìm người.
Cuối tháng 7, đầu tháng 8 hàng loạt các trường đại học lần lượt công bố điểm thi, điểm chuẩn vào trường.
Thu Hà với kết quả khá cao, đỗ vào trường Kinh Tế trong niềm vui và tự hào của mọi người.
Khi hai chị em ngồi trong phòng Thu Hà xem lại điểm thì bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hương.
- Chị. Em có ý này. Nếu Vũ Phong thi thì chắc chắn sẽ có điểm đúng không? Chị vào trường Bách Khoa tra điểm hộ em.
- Nhưng…
- Chị! Chị làm nhanh đi.
Thu Hà thao tác rất nhanh nhưng Hương vẫn cảm thấy sốt ruột và bồn chồn. Ít ra nếu không tìm được thì cô cũng có thể biết anh có đỗ hay không.
Kết quả…
Không tìm thấy ai là Trần Vũ Phong dự thi năm nay, và vì thế chẳng có kết quả nào cả.
Cô cắn chặt môi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
- Hương…
- Ha ha… Chị à… Có thể anh ấy đã không thi…
- Hương…
Mắt đỏ hoe, cô nhếch miệng cười. Nhưng khóe môi cũng không động đậy, chỉ có nước mắt là thi nhau rơi.
Cô….
Tuyệt vọng rồi!
Trần Vũ Phong…
Rốt cuộc anh là ai?
Lúc bỏ đi cũng như lúc xuất hiện, đột ngột như cơn gió.
Vũ Phong, anh là gió, đến bất chợt đi cũng bất ngờ.
Cô từng ví anh là cơn gió hoang dại trên thảo nguyên mênh mông. Nhưng cô sai rồi. Anh chỉ đơn giản là gió thôi, không thuộc về bất cứ nơi đâu, cứ đến rồi đi, bay bổng khắp nơi.
Cô chỉ là một điểm dừng chân của cơn gió ấy, không đủ mạnh mẽ để giữ nó lại.
Anh ở đâu lúc này?
Có thể cho em biết được không?
Em sẽ không làm phiền anh, chỉ cần biết anh bình an và hạnh phúc. Như thế em sẽ yên tâm và sẽ chẳng bước thêm vào cuộc sống của anh nữa.
Vũ Phong…
***
Khi đau khổ,
Có hai kiểu người…
Một là sẽ khóc lóc đến chết đi sống lại.
Hai là mắt ráo hoảnh, đến một giọt nước mắt cũng không rơi.
Kiểu thứ nhất, vì cảm xúc vỡ òa ra bên ngoài, một phần trái tim được giải phóng, nên tâm trạng sẽ nhẹ nhõm hơn.
Kiểu thứ hai vốn đã u uất lại bị dồn nén, trong lòng sẽ như đem vải dày bọc kín vết thương đang mưng mủ, làm nó sưng tấy thêm, cuối cùng là vết thương càng thêm nặng, thậm chí hủy hoại cả vùng da thịt.
Khi nhìn cuốn lốc lịch đã được xé đến những ngày cuối tháng 8 Hương chợt nhận ra thời gian đã trôi nhanh thế nào. Hè sắp qua và thu đang chuẩn bị đến. Cây phượng già trước cổng đã bắt đầu chuyển màu lá, những quả phượng lủng lẳng nổi lên trên nền lá vàng. Một năm học mới sắp bắt đầu.
Mọi người lại rục rịch chuẩn bị trở lại trường. Thu Hà đã có thông báo nhập học, đầu tháng 9 sẽ bắt đầu cuộc sống của một tân sinh viên. Mấy ngày nay mẹ và chị đều tất bật đi sắm sửa. Cả hai cố ý lôi Hương ra khỏi nhà nhưng không khí ồn ào bên ngoài chỉ khiến cô thêm mệt mỏi.
Vì không có tâm trạng để mua bán bất kì cái gì nên cô lựa chọn đi loanh quanh, không để tâm đến những gian hàng bắt mắt trong đường đi.
Tâm trạng lơ lửng trong không trung, chân đi nhiều nên mỏi rã rời. Cô dừng lại bên một kệ sách.
Cuốn sách trước mặt là thể loại kinh dị, bìa màu đen, thiết kế nổi bật nên sự ghê rợn của căn nhà trong rừng.
Vũ Phong từng nói là thích những kiểu truyện thử dây thần kinh con người thế này.
Một tháng trôi qua, người vẫn không thấy.
Nếu không muốn gặp thì dù có kiếm tìm thế nào cũng như muối bỏ biển.
Cô từng tin mình sẽ tìm được Vũ Phong bằng mọi giá…
Tuy nhiên…
Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá, nhưng cuộc đời… luôn có nhiều ngã rẽ…
Cô và anh…
…. ở hai đường ray xe lửa khác nhau…
Tại sao lại không thể tìm ra?
***
Mơ hồ là tất cả những gì Hương cảm nhận lúc này.
Như một giấc mơ và cô đang chìm đắm trong đó. Cô muốn tỉnh dậy và cơn ác mộng khủng khiếp sẽ qua đi.
Một ngày mới bắt đầu. Ánh nắng lọt qua rèm cửa chiếu vào trong phòng.
Hương thẫn thờ ngồi trên giường, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không trước mặt.
Cơn ác mộng ám ảnh cô đến rùng mình. Cô mơ thấy Vũ Phong không nhìn mình mà cứ bỏ đi, mặc cho cô gào khóc đuổi theo nhưng anh vẫn không quay mặt lại. Trong cơn mơ cô đã khóc, khi tỉnh lại thấy mắt mình ươn ướt.
Sống mũi lại cay cay.
Những lời nói của Thu Hà hôm qua lại ập về.
Cô ấy đã tìm cả khóa 11 và 10 nhưng không có ai tên là Trần Vũ Phong cả. Người này không theo học ở Đông Kim.
Em có nhầm lẫn gì không?
Em còn nhớ gì nữa về Vũ Phong không?
Hay cậu ấy đã nói dối em?
Cái cô hàng xóm tên Hoài ấy không tiết lộ gì sao?
Chị có cảm giác Vũ Phong không phải người ở đây….
Vậy anh ấy ở đâu?
Bộ đồng phục trường Đông Kim anh ấy mặc khi cả hai gặp nhau ở trước cửa hàng quần áo đó ở đâu ra? Trường Đông Kim chỉ đặt hàng đúng bằng số lượng học sinh, phù hiệu do chính trường phát, bên ngoài không có. Nếu không học ở Đông Kim thì anh ấy sao có được bộ đồng phục ấy? Từ người quen sao?
Đầu óc cô rối tung lên, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô biết quá ít về Vũ Phong, không đủ để suy ra bất kì manh mối nào cả.
Chị sẽ nhờ bạn bè tìm thử ở những trường khác xem, em phải bình tĩnh…
Bình tĩnh? Bảo cô bình tĩnh thế nào?
Một người là bạn trai đột nhiên biến mất, đến cái địa chỉ nhà ở đâu cũng không nắm được thì bình tĩnh sao được?
Cô chỉ muốn đánh cho bản thân một trận.
Vô tâm, ích kỉ.
Giờ thì cô biết thế nào là chua chát rồi. Cổ họng đắng nghét, tâm tư hỗn loạn. Khóc không nổi cười cũng chẳng xong.
Con mèo đồ chơi lười nhác nằm trên mặt bàn, đôi mắt xanh như trách móc.
Rồi Hương bật dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo.
- Em định đi đâu?
Thu Hà nhìn cô lo lắng.
Bỏ qua vẻ mặt thương cảm của chị ấy, Hương hì hục dắt xe ra khỏi nhà.
- Em không tin mình không tìm được anh ấy.
Nói rồi cô đạp đi, mặc cho Thu Hà kêu gào phía sau.
Một con người như thế, sao có thể biến mất không chút vết tích?
Cô sẽ tìm ra anh ấy, hỏi anh ấy vì sao lại bỏ đi, tại sao khiến cô phát điên như thế này.
***
Thành phố này không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ.
Ngày ngày Hương sục sạo khắp nơi, bất cứ nơi nào học sinh có thể vào cô đều tìm đến. Bữa trưa là bánh mì và sữa. Cả ngày đạp đến mệt nhoài người, giấc ngủ cũng không vì thế mà đến sớm. Không ngủ được khiến cô như một con gấu trúc.
Mẹ từ nhẹ nhàng rồi cứng rắn sau đó là quát mắng cũng không thể khiến cô lùi bước.
Cô không cho ai nói với bố. Ông đang đi công tác và cô không muốn ông bị ảnh hưởng bởi chuyện của mình. Hơn ai hết cô hiểu nếu ông biết chuyện thì sẽ nổi cơn thịnh nộ thế nào. Cô không đủ can đảm ngăn ông lại.
Khi bị tình cảm chi phối thì lý trí sẽ bị vứt vào một góc xó nào đó.
Lý trí của cô đã bị nỗi sợ hãi và mệt mỏi gặm nhấm, trái tim làm chủ chân tay, điều khiển cả bộ não.
Cô cứ đi rồi lại đi…
Không nhận ra bản thân ngu ngốc thế nào…
Cứ thế cũng được ba tuần.
Vũ Phong vẫn bặt vô âm tín.
Còn cô thì càng giống như kẻ điên lang thang trên mọi ngõ ngách để tìm người.
Cuối tháng 7, đầu tháng 8 hàng loạt các trường đại học lần lượt công bố điểm thi, điểm chuẩn vào trường.
Thu Hà với kết quả khá cao, đỗ vào trường Kinh Tế trong niềm vui và tự hào của mọi người.
Khi hai chị em ngồi trong phòng Thu Hà xem lại điểm thì bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu Hương.
- Chị. Em có ý này. Nếu Vũ Phong thi thì chắc chắn sẽ có điểm đúng không? Chị vào trường Bách Khoa tra điểm hộ em.
- Nhưng…
- Chị! Chị làm nhanh đi.
Thu Hà thao tác rất nhanh nhưng Hương vẫn cảm thấy sốt ruột và bồn chồn. Ít ra nếu không tìm được thì cô cũng có thể biết anh có đỗ hay không.
Kết quả…
Không tìm thấy ai là Trần Vũ Phong dự thi năm nay, và vì thế chẳng có kết quả nào cả.
Cô cắn chặt môi, mắt cứ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
- Hương…
- Ha ha… Chị à… Có thể anh ấy đã không thi…
- Hương…
Mắt đỏ hoe, cô nhếch miệng cười. Nhưng khóe môi cũng không động đậy, chỉ có nước mắt là thi nhau rơi.
Cô….
Tuyệt vọng rồi!
Trần Vũ Phong…
Rốt cuộc anh là ai?
Lúc bỏ đi cũng như lúc xuất hiện, đột ngột như cơn gió.
Vũ Phong, anh là gió, đến bất chợt đi cũng bất ngờ.
Cô từng ví anh là cơn gió hoang dại trên thảo nguyên mênh mông. Nhưng cô sai rồi. Anh chỉ đơn giản là gió thôi, không thuộc về bất cứ nơi đâu, cứ đến rồi đi, bay bổng khắp nơi.
Cô chỉ là một điểm dừng chân của cơn gió ấy, không đủ mạnh mẽ để giữ nó lại.
Anh ở đâu lúc này?
Có thể cho em biết được không?
Em sẽ không làm phiền anh, chỉ cần biết anh bình an và hạnh phúc. Như thế em sẽ yên tâm và sẽ chẳng bước thêm vào cuộc sống của anh nữa.
Vũ Phong…
***
Khi đau khổ,
Có hai kiểu người…
Một là sẽ khóc lóc đến chết đi sống lại.
Hai là mắt ráo hoảnh, đến một giọt nước mắt cũng không rơi.
Kiểu thứ nhất, vì cảm xúc vỡ òa ra bên ngoài, một phần trái tim được giải phóng, nên tâm trạng sẽ nhẹ nhõm hơn.
Kiểu thứ hai vốn đã u uất lại bị dồn nén, trong lòng sẽ như đem vải dày bọc kín vết thương đang mưng mủ, làm nó sưng tấy thêm, cuối cùng là vết thương càng thêm nặng, thậm chí hủy hoại cả vùng da thịt.
Khi nhìn cuốn lốc lịch đã được xé đến những ngày cuối tháng 8 Hương chợt nhận ra thời gian đã trôi nhanh thế nào. Hè sắp qua và thu đang chuẩn bị đến. Cây phượng già trước cổng đã bắt đầu chuyển màu lá, những quả phượng lủng lẳng nổi lên trên nền lá vàng. Một năm học mới sắp bắt đầu.
Mọi người lại rục rịch chuẩn bị trở lại trường. Thu Hà đã có thông báo nhập học, đầu tháng 9 sẽ bắt đầu cuộc sống của một tân sinh viên. Mấy ngày nay mẹ và chị đều tất bật đi sắm sửa. Cả hai cố ý lôi Hương ra khỏi nhà nhưng không khí ồn ào bên ngoài chỉ khiến cô thêm mệt mỏi.
Vì không có tâm trạng để mua bán bất kì cái gì nên cô lựa chọn đi loanh quanh, không để tâm đến những gian hàng bắt mắt trong đường đi.
Tâm trạng lơ lửng trong không trung, chân đi nhiều nên mỏi rã rời. Cô dừng lại bên một kệ sách.
Cuốn sách trước mặt là thể loại kinh dị, bìa màu đen, thiết kế nổi bật nên sự ghê rợn của căn nhà trong rừng.
Vũ Phong từng nói là thích những kiểu truyện thử dây thần kinh con người thế này.
Một tháng trôi qua, người vẫn không thấy.
Nếu không muốn gặp thì dù có kiếm tìm thế nào cũng như muối bỏ biển.
Cô từng tin mình sẽ tìm được Vũ Phong bằng mọi giá…
Tuy nhiên…
Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá, nhưng cuộc đời… luôn có nhiều ngã rẽ…
Cô và anh…
…. ở hai đường ray xe lửa khác nhau…
/34
|