- Tuệ Lâm? Sao em lại ngồi 1 cục ở đây vậy?_ Tình cờ thấy đựơc cô ngồi ở đây nên Thiên Bảo đến hỏi thăm.
-....._ chẵng biết là cô không để ý hay là cô không muốn trả lời nữa.
- Mà sao 2 hôm nay anh không liên lạc đựơc với tên Thắng vậy nhỉ? Cậu ta đã xuất viện rồi mà... Này, em có biết cậu ấy ở đâu không?_ Cứ thế, vị hội phó không biết từ đâu phóng ra ngồi kế Tuệ Lâm liên tục luyên thuyên đủ thứ.
- ....._ Tuệ Lâm triệt để im lặng, không hề đáp lời.
- Này, hổng lẽ 2 đứa cãi nhau sao? Anh hiểu tính tên Thắng lằm nó sẽ không hạ mình xin lỗi ngừơi khác trứơc đâu... Nè, em đi đâu vậy_ Trong lúc cậu đang mạch cảm xúc tuôn trào thì Tuệ Lâm lại đứng dậy và bứơc ra ngoài.
- Tuệ Lâm, em sao vậy? Có chuyện gì, có thể nói với anh đựơc mà_ Thiên Bảo lúc này cũng nhận thấy đựơc tâm trạng bất ổn của Tuệ Lâm nên cậu đã nắm tay cô kéo lại, tính dặn dò, khuyên bảo cô. Nhưng có vẻ như cô từ chối sự giúp đỡ đó, gở cánh tay đang bị nắm ra rồi đi thẳng.
Những tiết học sau đó đều không thấy bóng dáng của Tuệ Lâm. Cô bây giờ đang ngồi dựa lưng trên 1 nhành cây cao.
Lúc nãy, khi đối mặt với Bảo cô đã không thể nói sự thật. Chẳng lẽ cô phải nói rằng: bạn thân của anh vì 1 cô gái không phải là ngừơi yêu mà bị thương, không biết thời gian tỉnh lại. Cô.... Không làm đựơc.
………
1 tuần sau khi diễn ra kì thi cuối học kì.
- Này, nghe nói có điểm thi rồi đấy xuống xem đi_ Hoàng Linh loi nhoi choàng vai Tuệ Lâm kéo đi. 2 ngừơi cuối cùng cũng đã làm hoà với nhau.
Nhớ hôm đó, Tuệ Lâm đã phải đứng trứơc nhà Linh hết 8 tiếng đồng hồ. Mà cô đã phải tắm mưa suốt 1 tiếng ấy. Lát sau, Linh cũng phải chào thua mà ra đón cô vào nhà.
Và cô đã Không còn là Tuệ Lâm trứơc đây nữa. Không còn nông nổi, nóng nảy như ngày xưa nữa. Ai cũng phải thay đổi mà, đúng không?
- Á... Tao lên hạng rồi kìa, hạng 33 toàn khối đấy_Linh vui mừng nhảy tưng tưng khi thấy mình đạt đựơc vị trí cao.
- Ừm... Không tồi, do công sức của tao nhồi nhét vào đầu mày đấy.
- Để tao xem cho mày, chắc không hơn tao bao nhiêu đâu nhỉ?_ Linh tìm tên của Tuệ Lâm từ hạng thứ 32 trở lên. Tới top 30 không thấy, top 20 cũng chẳng thấy đâu.
- Hở?. Mày sẽ không bị tuột hạng chứ?_ Linh thắc mắc quay lại hỏi Tuệ Lâm.
- Tìm tiếp đi chứ, còn nữa mà_ Cô đã biết thứ hạng của mình nhưng... Cứ để Linh tìm.tiếp vậy. Cho nó bất ngờ đó mà.
- Oh my god, mày... Mày nằm trong top 5 á! Không thể tin đựơc!_ Hoàng Linh há hốc mồm ngạc nhiên.
- Mày khinh thừơng tao quá rồi đấy, xem điểm từng môn đi kìa_ Tuệ Lâm tự tin nói.
- Ừm... Anh văn thì mày giỏi rồi đựơc 9 điểm không có gì đáng nói, Toán 8.3 Văn 8, Địa 8.5,còn Hoá ...7.8 á... Sao có thể? Đề hoá khó vậy mà mày đựơc cao vậy hả?_ Hoàng Linh há hốc mồm kinh ngạc.
- Oa, Tiểu Lâm Lâm giỏi thật đấy hạng 5 trên 180 ngừơi đâu phải là dễ_ Nhật Nam ở đâu đột nhiên chen mồm vô nói.
- Ngừơi ta đang nói chuyện, ai cho ông chỏ mỏ vào hả? Đồ nhiều chuyện_ Linh vừa thấy cái bản mặt khó ưa đó là y như rằng miệng cô sẽ chửi liên tục.
- Này này tôi có nói chuyện với cô hả? Hạng thì thấp mà bày đặt la lối_ Nam cũng không vừa gì, nói câu nào là đốp lại ngay câu đó.
- Tôi hạng 33 lận đấy, ông thì hạng bao nhiêu mà la_ Linh hất cằm khinh bỉ.
- Nhìn cho kĩ đi, ngừơi xếp trên cô là ai_ Cậu vừa nói vừa chỉ vào số 32.
- Hứ, chỉ là may mắn hơn tôi 1 hạng thôi, có gì hay ho chứ, lần sau tôi chắc chắn sẽ xếp cao hơn cậu_ Vốn từ của Linh nhiều lắm, có nói hết ngày cũng chưa hết chuyện.
- Đừng có mà tửơng bở, tôi không dễ dàng để thua vậy đâu_ Nam cũng không hề yếu thế hùng hồn phán.
Thế là 2 ngừơi, kẻ xứơng ngừơi ca loạn cả lên. Làm cho Tuệ Lâm đau cả đầu. Cuối cùng cô quyết định bỏ 2 ngừơi này ở đây mà đi về trứơc.
Cô còn phải đến thăm anh ấy nữa. Mới có 1 buổi sáng mà đã cảm thấy nhớ rồi.
......
Bệnh viện XXX, phòng bệnh 303.
Cạch... Tuệ Lâm nhẹ nhàng bứơc vào. Trên giừơng bệnh là 1 chàng trai, tuy da mặt có hơi xanh xao nhưng điều đó không ảnh hửơng gì đến vẻ đẹp của cậu. Làn da mịn màng, lông mi cong dài, môi mỏng hé mở. Cô có thể ngồi đây ngắm cậu cả ngày.
- Em đã làm đựơc rồi đấy, làm thay cho cả phần anh nữa, em xếp hạng 5 toàn trừơng đó, chắc hẳn anh phải rất tự hào_ Tuệ Lâm nắm lấy tay Thắng bắt đầu độc thoại. Ngày nào cô cũng đến đây nói chuyện với anh ấy. Bác sĩ bảo đây cũng là 1 cách giúp anh ấy mau tỉnh lại.
- Anh đã ngủ hơn 3 tuần rồi đấy, vị chi thì đã đựơc 25 ngày, Anh vẫn còn giận em chuyện em qua đừơng mà không chịu nhìn trứơc nhìn sau sao? Em đã sửa đổi rồi mà..
- Sau này em nghe sẽ lời, không cãi anh nữa đâu cho nên... Anh hãy mau tỉnh lại đi nha_ Tuệ Lâm vẫn mỉm cừơi tiếp tục nói, mặc dù không hề có tiếng đáp lại.
- Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Còn nhớ... Lúc đó em đã ngã nhào và nằm đè lên ngừơi anh luôn đấy. Nói thật thì lúc nhìn gần ... Trông anh... Cũng đẹp trai phết... Ấy chứ_ Nói tới đây giọng cô đã bắt đầu run run, có vẻ như cô đang cố kiềm nén lại mớ cảm xúc của mình.
- Anh còn... phải tỉnh dậy để làm lành với anh trai em nữa, anh ấy ...không dễ tha thứ đâu, anh mà... Không tỉnh dậy thì... ảnh sẽ giận luôn đấy... Hức..._ Chết tiệt, cô vẫn là không kiềm đựơc nứơc mắt của mình.
Tuy không ai oán trách gì cô nhưng mà cô biết chính cô đã hại anh Thắng ra nông nỗi này. Chừng nào anh ấy còn chưa tỉnh dậy thì cô vẫn sẽ tự dắn vặt bản thân mình. Cô không cho phép bản thân mình vui vẻ khi anh ấy còn nằm chỗ này đựơc.
- Anh nghỉ ngơi tiếp nhé, em ... Về trứơc đây_ Hôn nhẹ lên trán Thắng rồi luyến tiếc ra về.
Nhưng do quay lưng nên cô đã không thấy đựơc... Ngón tay của Thắng đã động đậy.
-....._ chẵng biết là cô không để ý hay là cô không muốn trả lời nữa.
- Mà sao 2 hôm nay anh không liên lạc đựơc với tên Thắng vậy nhỉ? Cậu ta đã xuất viện rồi mà... Này, em có biết cậu ấy ở đâu không?_ Cứ thế, vị hội phó không biết từ đâu phóng ra ngồi kế Tuệ Lâm liên tục luyên thuyên đủ thứ.
- ....._ Tuệ Lâm triệt để im lặng, không hề đáp lời.
- Này, hổng lẽ 2 đứa cãi nhau sao? Anh hiểu tính tên Thắng lằm nó sẽ không hạ mình xin lỗi ngừơi khác trứơc đâu... Nè, em đi đâu vậy_ Trong lúc cậu đang mạch cảm xúc tuôn trào thì Tuệ Lâm lại đứng dậy và bứơc ra ngoài.
- Tuệ Lâm, em sao vậy? Có chuyện gì, có thể nói với anh đựơc mà_ Thiên Bảo lúc này cũng nhận thấy đựơc tâm trạng bất ổn của Tuệ Lâm nên cậu đã nắm tay cô kéo lại, tính dặn dò, khuyên bảo cô. Nhưng có vẻ như cô từ chối sự giúp đỡ đó, gở cánh tay đang bị nắm ra rồi đi thẳng.
Những tiết học sau đó đều không thấy bóng dáng của Tuệ Lâm. Cô bây giờ đang ngồi dựa lưng trên 1 nhành cây cao.
Lúc nãy, khi đối mặt với Bảo cô đã không thể nói sự thật. Chẳng lẽ cô phải nói rằng: bạn thân của anh vì 1 cô gái không phải là ngừơi yêu mà bị thương, không biết thời gian tỉnh lại. Cô.... Không làm đựơc.
………
1 tuần sau khi diễn ra kì thi cuối học kì.
- Này, nghe nói có điểm thi rồi đấy xuống xem đi_ Hoàng Linh loi nhoi choàng vai Tuệ Lâm kéo đi. 2 ngừơi cuối cùng cũng đã làm hoà với nhau.
Nhớ hôm đó, Tuệ Lâm đã phải đứng trứơc nhà Linh hết 8 tiếng đồng hồ. Mà cô đã phải tắm mưa suốt 1 tiếng ấy. Lát sau, Linh cũng phải chào thua mà ra đón cô vào nhà.
Và cô đã Không còn là Tuệ Lâm trứơc đây nữa. Không còn nông nổi, nóng nảy như ngày xưa nữa. Ai cũng phải thay đổi mà, đúng không?
- Á... Tao lên hạng rồi kìa, hạng 33 toàn khối đấy_Linh vui mừng nhảy tưng tưng khi thấy mình đạt đựơc vị trí cao.
- Ừm... Không tồi, do công sức của tao nhồi nhét vào đầu mày đấy.
- Để tao xem cho mày, chắc không hơn tao bao nhiêu đâu nhỉ?_ Linh tìm tên của Tuệ Lâm từ hạng thứ 32 trở lên. Tới top 30 không thấy, top 20 cũng chẳng thấy đâu.
- Hở?. Mày sẽ không bị tuột hạng chứ?_ Linh thắc mắc quay lại hỏi Tuệ Lâm.
- Tìm tiếp đi chứ, còn nữa mà_ Cô đã biết thứ hạng của mình nhưng... Cứ để Linh tìm.tiếp vậy. Cho nó bất ngờ đó mà.
- Oh my god, mày... Mày nằm trong top 5 á! Không thể tin đựơc!_ Hoàng Linh há hốc mồm ngạc nhiên.
- Mày khinh thừơng tao quá rồi đấy, xem điểm từng môn đi kìa_ Tuệ Lâm tự tin nói.
- Ừm... Anh văn thì mày giỏi rồi đựơc 9 điểm không có gì đáng nói, Toán 8.3 Văn 8, Địa 8.5,còn Hoá ...7.8 á... Sao có thể? Đề hoá khó vậy mà mày đựơc cao vậy hả?_ Hoàng Linh há hốc mồm kinh ngạc.
- Oa, Tiểu Lâm Lâm giỏi thật đấy hạng 5 trên 180 ngừơi đâu phải là dễ_ Nhật Nam ở đâu đột nhiên chen mồm vô nói.
- Ngừơi ta đang nói chuyện, ai cho ông chỏ mỏ vào hả? Đồ nhiều chuyện_ Linh vừa thấy cái bản mặt khó ưa đó là y như rằng miệng cô sẽ chửi liên tục.
- Này này tôi có nói chuyện với cô hả? Hạng thì thấp mà bày đặt la lối_ Nam cũng không vừa gì, nói câu nào là đốp lại ngay câu đó.
- Tôi hạng 33 lận đấy, ông thì hạng bao nhiêu mà la_ Linh hất cằm khinh bỉ.
- Nhìn cho kĩ đi, ngừơi xếp trên cô là ai_ Cậu vừa nói vừa chỉ vào số 32.
- Hứ, chỉ là may mắn hơn tôi 1 hạng thôi, có gì hay ho chứ, lần sau tôi chắc chắn sẽ xếp cao hơn cậu_ Vốn từ của Linh nhiều lắm, có nói hết ngày cũng chưa hết chuyện.
- Đừng có mà tửơng bở, tôi không dễ dàng để thua vậy đâu_ Nam cũng không hề yếu thế hùng hồn phán.
Thế là 2 ngừơi, kẻ xứơng ngừơi ca loạn cả lên. Làm cho Tuệ Lâm đau cả đầu. Cuối cùng cô quyết định bỏ 2 ngừơi này ở đây mà đi về trứơc.
Cô còn phải đến thăm anh ấy nữa. Mới có 1 buổi sáng mà đã cảm thấy nhớ rồi.
......
Bệnh viện XXX, phòng bệnh 303.
Cạch... Tuệ Lâm nhẹ nhàng bứơc vào. Trên giừơng bệnh là 1 chàng trai, tuy da mặt có hơi xanh xao nhưng điều đó không ảnh hửơng gì đến vẻ đẹp của cậu. Làn da mịn màng, lông mi cong dài, môi mỏng hé mở. Cô có thể ngồi đây ngắm cậu cả ngày.
- Em đã làm đựơc rồi đấy, làm thay cho cả phần anh nữa, em xếp hạng 5 toàn trừơng đó, chắc hẳn anh phải rất tự hào_ Tuệ Lâm nắm lấy tay Thắng bắt đầu độc thoại. Ngày nào cô cũng đến đây nói chuyện với anh ấy. Bác sĩ bảo đây cũng là 1 cách giúp anh ấy mau tỉnh lại.
- Anh đã ngủ hơn 3 tuần rồi đấy, vị chi thì đã đựơc 25 ngày, Anh vẫn còn giận em chuyện em qua đừơng mà không chịu nhìn trứơc nhìn sau sao? Em đã sửa đổi rồi mà..
- Sau này em nghe sẽ lời, không cãi anh nữa đâu cho nên... Anh hãy mau tỉnh lại đi nha_ Tuệ Lâm vẫn mỉm cừơi tiếp tục nói, mặc dù không hề có tiếng đáp lại.
- Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Còn nhớ... Lúc đó em đã ngã nhào và nằm đè lên ngừơi anh luôn đấy. Nói thật thì lúc nhìn gần ... Trông anh... Cũng đẹp trai phết... Ấy chứ_ Nói tới đây giọng cô đã bắt đầu run run, có vẻ như cô đang cố kiềm nén lại mớ cảm xúc của mình.
- Anh còn... phải tỉnh dậy để làm lành với anh trai em nữa, anh ấy ...không dễ tha thứ đâu, anh mà... Không tỉnh dậy thì... ảnh sẽ giận luôn đấy... Hức..._ Chết tiệt, cô vẫn là không kiềm đựơc nứơc mắt của mình.
Tuy không ai oán trách gì cô nhưng mà cô biết chính cô đã hại anh Thắng ra nông nỗi này. Chừng nào anh ấy còn chưa tỉnh dậy thì cô vẫn sẽ tự dắn vặt bản thân mình. Cô không cho phép bản thân mình vui vẻ khi anh ấy còn nằm chỗ này đựơc.
- Anh nghỉ ngơi tiếp nhé, em ... Về trứơc đây_ Hôn nhẹ lên trán Thắng rồi luyến tiếc ra về.
Nhưng do quay lưng nên cô đã không thấy đựơc... Ngón tay của Thắng đã động đậy.
/44
|