Đảo Clif lan.
Một viên trân châu thần bí trên Thái Bình Dương.
Mặc dù nó theo chế độ cung đình cổ điển nhưng có trăm phần trăm hơi thở thuộc về thế kỷ mới hiện đại.
Đây là lĩnh vực tư nhân của Đoan Mộc gia tộc, mỗi một thời đại người thừa kế đều ở chỗ này, an toàn mà thần bí.
Ở nơi thần bí trên đảo nhỏ này, đảo chủ là thủ lĩnh cao nhất, hắn có địa vị cao nhất Đoan Mộc gia tộc.
Đoan Mộc gia tộc đã có đã lâu, đến thế hệ Đoan Mộc Thần này, đã là đời thứ năm mươi sáu.
Rất nhiều năm, người ngoài nóng lòng khám phá đảo Cliflan thần bí, nghe đồn về nó đã lâu, tuy nhiên không có người nào thành công…
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nơi này ngăn cách.
Ít nhất, người ngoài nhìn thấy như thế.
Đoan Mộc Thần một tay ôm Tiểu Hàng, một tay “nhéo” Dương Hiểu Thổ, tiêu sái bước xuống trực thăng.
Cảm giác được hai chân của mình rốt cục rơi trên mặt đất, Dương Hiểu Thổ há mồm thật to thở gấp ra một hơi
“Hô… Rốt cục hạ xuống rồi…”
Đoan Mộc Thần liếc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi có vẻ tái nhợt, nhàn nhạt hỏi một câu
“Cô làm sao vậy ?”
Dương Hiểu Thổ lấy tay nhỏ bé khó chịu ôm bụng
“Tôi say máy bay…”
Đoan Mộc Thần đè nén ghét bỏ trong lòng, lập tức buông cô ra, im lặng để ý .
“Mẹ, có phải rất khó chịu hay không ? ” Tiểu Hàng vô cùng hiểu rõ Dương Hiểu Thổ, nó chưa từng th ấy mẹ suy yếu như vậy.
“Là ….! Chân mẹ mềm nhũn… Đi không nổi nữa… Hơn nữa rất muốn ói…”
Dương Hiểu Thổ suy yếu hận không được lập tức nằm lăn lộn trên mặt đất, ô ô ô, từ khi gặp người đàn ông này mọi chuyện đều hỏng bét, đầu tiên là biến thành nữ bộc, sau đó lại ngã bệnh, tương lai nhất định sẽ thảm hại hơn… Ô ô ô…
Dương Hiểu Thổ khóc thét trong lòng, những nếp nhăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn như bộc lộ rõ tình cảnh bi thảm của cô.
Đoan Mộc Thần cố ý quên vẻ mặt khó chịu của Dương Hiểu Thổ, ôm Tiểu Hàng đi ở phía trước, mặc dù hắn đã cố bước chậm rãi thế nhưng tiểu bạch thỏ ở phía sau vẫn không theo kịp tốc độ của hắn.
“Này… Chờ tôi một chút…”
Dương Hiểu Thổ nhìn hắn ôm con trai bảo bối thân ảnh càng ngày càng xa, trong lòng một trận sợ hãi, dạ dày càng thêm mãnh liệt kh ó ch ịu.
Ô ô ô… Không được !
“Nôn…” Dương Hiểu Thổ ói rối tinh rối mù.
Đoan Mộc Thần dừng bước, quay đầu lại nhìn bộ dạng Dương Hiểu Thổ đang khó chịu, trong lòng hắn thế nhưng có một trận níu chặt, thả Tiểu Hàng xuống, hai phụ tử lập tức hướng Dương Hiểu Thổ chạy tới.
“Mẹ !”
“Tiểu Thố Tử này !”
Một lớn một nhỏ đồng thời biểu đạt thái độ khẩn trương cùng ân cần.
Dương Hiểu Thổ ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hàng, cảm giác ủy khuất xông lên đầu, cô wow một tiếng khóc nấc lên
“Ô ô ô… Tiểu Hàng… Nhanh lên một chút để cho mẹ ôm con một cái…”
“Mẹ, Tiểu Hàng thật biết điều, để mẹ ôm một cái… Như vậy mẹ sẽ không khó chịu nữa đúng kh ông ?”
Dương Hiểu Thổ gật đầu, ngồi xổm xuống ôm Tiểu Hàng, cô suy yếu tựa vào bả vai Tiểu Hàng…
“Tiểu Hàng, mẹ thật yêu con nha !”
“Con cũng yêu mẹ nhiều lắm !”
Dương Hiểu Thổ hốc mắt hồng hồng, có lẽ do vừa rồi mới nôn mửa tạo thành, vừa có lẽ là bởi vì quá cảm động…
“Mẹ, mẹ còn có thể đi được không ? Có cần con ôm mẹ không, giống như mẹ ôm con khi con ngã bệnh ?”
“Di? !”
Dương Hiểu Thổ còn chưa kịp trả lời Tiểu Hàng đã cảm giác được mình rơi vào một khuỷu tay an toàn, sau đó bay lên trời…
Cô ngẩng đầu lên hỏi Đoan Mộc Thần
“Tại sao anh ôm tôi ?”
Một viên trân châu thần bí trên Thái Bình Dương.
Mặc dù nó theo chế độ cung đình cổ điển nhưng có trăm phần trăm hơi thở thuộc về thế kỷ mới hiện đại.
Đây là lĩnh vực tư nhân của Đoan Mộc gia tộc, mỗi một thời đại người thừa kế đều ở chỗ này, an toàn mà thần bí.
Ở nơi thần bí trên đảo nhỏ này, đảo chủ là thủ lĩnh cao nhất, hắn có địa vị cao nhất Đoan Mộc gia tộc.
Đoan Mộc gia tộc đã có đã lâu, đến thế hệ Đoan Mộc Thần này, đã là đời thứ năm mươi sáu.
Rất nhiều năm, người ngoài nóng lòng khám phá đảo Cliflan thần bí, nghe đồn về nó đã lâu, tuy nhiên không có người nào thành công…
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì nơi này ngăn cách.
Ít nhất, người ngoài nhìn thấy như thế.
Đoan Mộc Thần một tay ôm Tiểu Hàng, một tay “nhéo” Dương Hiểu Thổ, tiêu sái bước xuống trực thăng.
Cảm giác được hai chân của mình rốt cục rơi trên mặt đất, Dương Hiểu Thổ há mồm thật to thở gấp ra một hơi
“Hô… Rốt cục hạ xuống rồi…”
Đoan Mộc Thần liếc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi có vẻ tái nhợt, nhàn nhạt hỏi một câu
“Cô làm sao vậy ?”
Dương Hiểu Thổ lấy tay nhỏ bé khó chịu ôm bụng
“Tôi say máy bay…”
Đoan Mộc Thần đè nén ghét bỏ trong lòng, lập tức buông cô ra, im lặng để ý .
“Mẹ, có phải rất khó chịu hay không ? ” Tiểu Hàng vô cùng hiểu rõ Dương Hiểu Thổ, nó chưa từng th ấy mẹ suy yếu như vậy.
“Là ….! Chân mẹ mềm nhũn… Đi không nổi nữa… Hơn nữa rất muốn ói…”
Dương Hiểu Thổ suy yếu hận không được lập tức nằm lăn lộn trên mặt đất, ô ô ô, từ khi gặp người đàn ông này mọi chuyện đều hỏng bét, đầu tiên là biến thành nữ bộc, sau đó lại ngã bệnh, tương lai nhất định sẽ thảm hại hơn… Ô ô ô…
Dương Hiểu Thổ khóc thét trong lòng, những nếp nhăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn như bộc lộ rõ tình cảnh bi thảm của cô.
Đoan Mộc Thần cố ý quên vẻ mặt khó chịu của Dương Hiểu Thổ, ôm Tiểu Hàng đi ở phía trước, mặc dù hắn đã cố bước chậm rãi thế nhưng tiểu bạch thỏ ở phía sau vẫn không theo kịp tốc độ của hắn.
“Này… Chờ tôi một chút…”
Dương Hiểu Thổ nhìn hắn ôm con trai bảo bối thân ảnh càng ngày càng xa, trong lòng một trận sợ hãi, dạ dày càng thêm mãnh liệt kh ó ch ịu.
Ô ô ô… Không được !
“Nôn…” Dương Hiểu Thổ ói rối tinh rối mù.
Đoan Mộc Thần dừng bước, quay đầu lại nhìn bộ dạng Dương Hiểu Thổ đang khó chịu, trong lòng hắn thế nhưng có một trận níu chặt, thả Tiểu Hàng xuống, hai phụ tử lập tức hướng Dương Hiểu Thổ chạy tới.
“Mẹ !”
“Tiểu Thố Tử này !”
Một lớn một nhỏ đồng thời biểu đạt thái độ khẩn trương cùng ân cần.
Dương Hiểu Thổ ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hàng, cảm giác ủy khuất xông lên đầu, cô wow một tiếng khóc nấc lên
“Ô ô ô… Tiểu Hàng… Nhanh lên một chút để cho mẹ ôm con một cái…”
“Mẹ, Tiểu Hàng thật biết điều, để mẹ ôm một cái… Như vậy mẹ sẽ không khó chịu nữa đúng kh ông ?”
Dương Hiểu Thổ gật đầu, ngồi xổm xuống ôm Tiểu Hàng, cô suy yếu tựa vào bả vai Tiểu Hàng…
“Tiểu Hàng, mẹ thật yêu con nha !”
“Con cũng yêu mẹ nhiều lắm !”
Dương Hiểu Thổ hốc mắt hồng hồng, có lẽ do vừa rồi mới nôn mửa tạo thành, vừa có lẽ là bởi vì quá cảm động…
“Mẹ, mẹ còn có thể đi được không ? Có cần con ôm mẹ không, giống như mẹ ôm con khi con ngã bệnh ?”
“Di? !”
Dương Hiểu Thổ còn chưa kịp trả lời Tiểu Hàng đã cảm giác được mình rơi vào một khuỷu tay an toàn, sau đó bay lên trời…
Cô ngẩng đầu lên hỏi Đoan Mộc Thần
“Tại sao anh ôm tôi ?”
/80
|