“Cái…, cái gì ?”
” Cô muốn ngủ cùng tôi sao ?”
Dương Hiểu Thổ mở to mắt, lửa giận dấy lên, lập tức nhảy dựng lên, không chút khách khí mắng
“Đại sắc lang !”
Đoan Mộc Thần chân mày cau lại
“Tiểu Thố Tử này, cô như vậy không được nga, quá không có lễ phép rồi, cô quên mình hứa hẹn cái gì sao? Cô phải gọi tôi là chủ nhân mới đúng, chứ không phải là cái gì sói !”
Dương Hiểu Thổ không phục
“Là anh đùa giỡn tôi ! Nhất định là anh nhìn thấy tôi vô cùng trẻ trung xinh đẹp liền có ý nghĩ kỳ quái, tôi cảnh cáo anh nha, làm nữ bộc cũng rất có tôn nghiêm, anh đừng có mơ tưởng !”
Đoan Mộc Thần bị lời của cô trêu chọc, thật lâu rồi hắn không được cười thoải mái như vậy
“Ha hả… Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp ? Cô ?”
Cái gì ?
Anh có ý gì ?
Anh cười nhạo cô sao ?
Mặc dù cô không phải là mỹ nữ, nhưng cũng có rất nhiều người nói cô đáng yêu nha !
Thế nhưng anh dám xem thường cô ?!
Rống… Ghê tởm !
Dương Hiểu Thổ vội vàng bò xuống giường, không chịu nhìn lại nụ cười hài hước trên mặt anh, lần này cô biết điều một chút
“Chủ nhân, xin hỏi phòng của tôi ở đâu ?”
Rống, cô muốn nhanh chóng rời xa anh !
Nếu không có mà giận đến ngất đi !
Đoan Mộc Thần dùng ngón tay chỉ bên tay phải
“Nơi đó!”
Theo phương hướng hắn chỉ, tầm mắt Dương Hiểu Thổ dời theo, ba giây sau cô hét ầm lên
“Không phải chứ ?!”
“Có cái gì không đúng ?”
“Tại sao… Tại sao phòng của tôi ở bên trong phòng của anh ?”
Người ta là lầu trong lầu, cô lại là phòng trong phòng ?!
“Không có gì, ở giữa còn có một cánh cửa.”
Dương Hiểu Thổ kiễng chân, từ hướng cánh cửa kia chuyển đi, đi tới trước gót chân, cô quả thực tuyệt vọng muốn chết
” Nhưng đấy là cửa thủy tinh nha…”
” Đúng vậy .”
Trong đầu cô lập tức ảo tưởng tình hình tương lai, cô đứng ở bên trong phòng thay quần áo, anh ta nằm ở bên ngoài nhìn…
Ô ô ô, thật tà ác !
Th ật không nên !
Anh muốn chiếm tiện nghi ?
Cửa cũng không có !
“Tôi không nên ngủ nơi này !”
“Chỉ có nơi này. Nữ bộc chỉ có thể ngủ nơi này.”
“Anh hẹp hòi như vậy sao ? Mặc dù tôi là nữ bộc, nhưng có thể có được một gian phòng nhỏ độc lập thuộc về mình, cho dù là phòng dưới đất cũng tốt nha…”
Dương Hiểu Thổ đã hạ tiêu chuẩn, cho dù là phòng dưới đất cũng an toàn hơn.
Đoan Mộc Thần làm sao nhìn không ra ý của cô, nhưng anh vẫn tiếp tục đùa cô, bởi vì anh thật sự rất muốn nhìn vẻ mặt phong phú của cô, quả nhiên là một tiểu bạch thỏ đơn thuần, thật thú vị !
“Tiểu Thố Tử này, tôi đã nói rồi, nữ bộc chỉ có thể ngủ nơi này.”
“Tại sao ?”
“Bởi vì thuận tiện.”
” Thuận tiện? Thuận tiện làm cái gì ?” Cô nháy mắt mấy cái, trăm mối vẫn không có cách giải.
Đoan Mộc Thần mang ánh mắt tà mị nhìn cô, môi mỏng khẽ mở
“Tiểu Thố Tử này, tôi quên nói cho cô biết, ở Cliflan đảo, công việc nữ bộc còn bao gồm — làm ấm giường.”
” Cô muốn ngủ cùng tôi sao ?”
Dương Hiểu Thổ mở to mắt, lửa giận dấy lên, lập tức nhảy dựng lên, không chút khách khí mắng
“Đại sắc lang !”
Đoan Mộc Thần chân mày cau lại
“Tiểu Thố Tử này, cô như vậy không được nga, quá không có lễ phép rồi, cô quên mình hứa hẹn cái gì sao? Cô phải gọi tôi là chủ nhân mới đúng, chứ không phải là cái gì sói !”
Dương Hiểu Thổ không phục
“Là anh đùa giỡn tôi ! Nhất định là anh nhìn thấy tôi vô cùng trẻ trung xinh đẹp liền có ý nghĩ kỳ quái, tôi cảnh cáo anh nha, làm nữ bộc cũng rất có tôn nghiêm, anh đừng có mơ tưởng !”
Đoan Mộc Thần bị lời của cô trêu chọc, thật lâu rồi hắn không được cười thoải mái như vậy
“Ha hả… Thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp ? Cô ?”
Cái gì ?
Anh có ý gì ?
Anh cười nhạo cô sao ?
Mặc dù cô không phải là mỹ nữ, nhưng cũng có rất nhiều người nói cô đáng yêu nha !
Thế nhưng anh dám xem thường cô ?!
Rống… Ghê tởm !
Dương Hiểu Thổ vội vàng bò xuống giường, không chịu nhìn lại nụ cười hài hước trên mặt anh, lần này cô biết điều một chút
“Chủ nhân, xin hỏi phòng của tôi ở đâu ?”
Rống, cô muốn nhanh chóng rời xa anh !
Nếu không có mà giận đến ngất đi !
Đoan Mộc Thần dùng ngón tay chỉ bên tay phải
“Nơi đó!”
Theo phương hướng hắn chỉ, tầm mắt Dương Hiểu Thổ dời theo, ba giây sau cô hét ầm lên
“Không phải chứ ?!”
“Có cái gì không đúng ?”
“Tại sao… Tại sao phòng của tôi ở bên trong phòng của anh ?”
Người ta là lầu trong lầu, cô lại là phòng trong phòng ?!
“Không có gì, ở giữa còn có một cánh cửa.”
Dương Hiểu Thổ kiễng chân, từ hướng cánh cửa kia chuyển đi, đi tới trước gót chân, cô quả thực tuyệt vọng muốn chết
” Nhưng đấy là cửa thủy tinh nha…”
” Đúng vậy .”
Trong đầu cô lập tức ảo tưởng tình hình tương lai, cô đứng ở bên trong phòng thay quần áo, anh ta nằm ở bên ngoài nhìn…
Ô ô ô, thật tà ác !
Th ật không nên !
Anh muốn chiếm tiện nghi ?
Cửa cũng không có !
“Tôi không nên ngủ nơi này !”
“Chỉ có nơi này. Nữ bộc chỉ có thể ngủ nơi này.”
“Anh hẹp hòi như vậy sao ? Mặc dù tôi là nữ bộc, nhưng có thể có được một gian phòng nhỏ độc lập thuộc về mình, cho dù là phòng dưới đất cũng tốt nha…”
Dương Hiểu Thổ đã hạ tiêu chuẩn, cho dù là phòng dưới đất cũng an toàn hơn.
Đoan Mộc Thần làm sao nhìn không ra ý của cô, nhưng anh vẫn tiếp tục đùa cô, bởi vì anh thật sự rất muốn nhìn vẻ mặt phong phú của cô, quả nhiên là một tiểu bạch thỏ đơn thuần, thật thú vị !
“Tiểu Thố Tử này, tôi đã nói rồi, nữ bộc chỉ có thể ngủ nơi này.”
“Tại sao ?”
“Bởi vì thuận tiện.”
” Thuận tiện? Thuận tiện làm cái gì ?” Cô nháy mắt mấy cái, trăm mối vẫn không có cách giải.
Đoan Mộc Thần mang ánh mắt tà mị nhìn cô, môi mỏng khẽ mở
“Tiểu Thố Tử này, tôi quên nói cho cô biết, ở Cliflan đảo, công việc nữ bộc còn bao gồm — làm ấm giường.”
/80
|