Tiểu nhân !
Đầy tư tưởng mơ mộng trong đầu !
Đại sắc lang !
Dương Hiểu Thổ nghĩ ra tất cả từ ngữ mắng chửi người, toàn bộ dùng đến trên người hắn !
Luồng khí nóng trong miệng Đoan Mộc Thần cứ thổi bên tai nhạy cảm khiến cho cô ngứa, chóp mũi hắn ngửi mùi vị ngọt ngào trên người cô…
“Tiểu Thố Tử này, không thể len lén mắng chủ nhân ở trong lòng!”
“Két ?! Anh biết ?!”
Anh nhếch môi mỏng lên “Quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi, tôi muốn trừng phạt cô!”
Dứt lời, anh cúi đầu thấp xuống…
Dương Hiểu Thổ dùng sức lực toàn thân ngăn cản hắn, tay nhỏ bé thật chặt chống đỡ ở trước ngực của anh
“Này… Anh không nên làm loạn nữa…”
Cánh môi hắn mỉm cười, độ cong càng ngày càng sâu
“Tiểu Thố Tử này, không nên từ chối, bộ dáng cô như vậy muốn cự còn nghênh nga !”
Muốn cự còn nghênh ?!
Anh còn cho là vậy ?!
Chẳng lẽ biểu hiện của cô giống như lời anh nói sao ?!
Rống, quá vũ nhục người !
Dương Hiểu Thổ cô mặc dù chưa từng g ần gũi đàn ông, nhưng đó là bởi vì cô vốn không muốn !
Bằng không cô cũng sẽ không “trộm loại” rồi, hơn nữa còn “trộm sai” của anh !
Cô thật ghét anh !
Nhưng mà hắn rất dễ nhìn, anh là cực phẩm, là cha của con trai cô !
Hừ, hay là rất chán !
Nhất là vẻ mặt anh có chút “dâm tà “với nụ cười giả tạo !
Thanh âm của anh mang theo sự mê hoặc lòng người
“Tiểu Thố Tử này, nhắm mắt lại, tôi vẫn muốn cô.”
Cô không nên !
Cô cố ý mở to mắt !
Hơn nữa, cũng không ch ớp mắt một chút !
Ai nha!
Mình mở to hai mắt rồi, hắn làm sao còn…
Anh có thể tiếp tục thổi khí nóng nữa hay không ?
Còn có còn có, có thể cắn lỗ tai của cô hay không ?
Dương Hiểu Thổ cả người nóng lên, đầu óc bắt đầu cuồn cuộn…
Anh không có thực sự hôn cô, nhưng mà, rất mập mờ !
Không đúng !
Là phi thường mập mờ !
Cô thật sự có một loại cảm giác, mình thật giống một con tiểu bạch thỏ, lúc này đang nằm ở dưới lòng bàn tay đại hôi lang…
Ô ô ô…
Cô thật bi thảm, thật đáng thương.
Cô bất quá chỉ trộm của anh một cái “con sâu nhỏ ” nha, lại bị “trừng phạt” nghiêm trọng như vậy “a !
Cảm giác được môi mỏng của hắn bắt đầu dao động, chậm rãi gần sát môi mình, Tiểu Thố Tử một tiếng khóc lên…
“Oa oa… Không được… Đ ây là nụ hôn đầu của người ta… Không thể vứt bỏ như vậy ! Ô ô ô…”
Ở khoảng cách cánh môi cô còn có một cm, động tác hắn dừng lại.
Nhìn tiểu bạch thỏ đã khóc lê hoa đái vũ, anh đành ngửa mặt lên trời than thầm
“Tiểu Thố Tử này, tối nay thì miễn đi, nhưng nếu cô còn không hiểu được quy củ,…”
Đầy tư tưởng mơ mộng trong đầu !
Đại sắc lang !
Dương Hiểu Thổ nghĩ ra tất cả từ ngữ mắng chửi người, toàn bộ dùng đến trên người hắn !
Luồng khí nóng trong miệng Đoan Mộc Thần cứ thổi bên tai nhạy cảm khiến cho cô ngứa, chóp mũi hắn ngửi mùi vị ngọt ngào trên người cô…
“Tiểu Thố Tử này, không thể len lén mắng chủ nhân ở trong lòng!”
“Két ?! Anh biết ?!”
Anh nhếch môi mỏng lên “Quả nhiên bị tôi đoán trúng rồi, tôi muốn trừng phạt cô!”
Dứt lời, anh cúi đầu thấp xuống…
Dương Hiểu Thổ dùng sức lực toàn thân ngăn cản hắn, tay nhỏ bé thật chặt chống đỡ ở trước ngực của anh
“Này… Anh không nên làm loạn nữa…”
Cánh môi hắn mỉm cười, độ cong càng ngày càng sâu
“Tiểu Thố Tử này, không nên từ chối, bộ dáng cô như vậy muốn cự còn nghênh nga !”
Muốn cự còn nghênh ?!
Anh còn cho là vậy ?!
Chẳng lẽ biểu hiện của cô giống như lời anh nói sao ?!
Rống, quá vũ nhục người !
Dương Hiểu Thổ cô mặc dù chưa từng g ần gũi đàn ông, nhưng đó là bởi vì cô vốn không muốn !
Bằng không cô cũng sẽ không “trộm loại” rồi, hơn nữa còn “trộm sai” của anh !
Cô thật ghét anh !
Nhưng mà hắn rất dễ nhìn, anh là cực phẩm, là cha của con trai cô !
Hừ, hay là rất chán !
Nhất là vẻ mặt anh có chút “dâm tà “với nụ cười giả tạo !
Thanh âm của anh mang theo sự mê hoặc lòng người
“Tiểu Thố Tử này, nhắm mắt lại, tôi vẫn muốn cô.”
Cô không nên !
Cô cố ý mở to mắt !
Hơn nữa, cũng không ch ớp mắt một chút !
Ai nha!
Mình mở to hai mắt rồi, hắn làm sao còn…
Anh có thể tiếp tục thổi khí nóng nữa hay không ?
Còn có còn có, có thể cắn lỗ tai của cô hay không ?
Dương Hiểu Thổ cả người nóng lên, đầu óc bắt đầu cuồn cuộn…
Anh không có thực sự hôn cô, nhưng mà, rất mập mờ !
Không đúng !
Là phi thường mập mờ !
Cô thật sự có một loại cảm giác, mình thật giống một con tiểu bạch thỏ, lúc này đang nằm ở dưới lòng bàn tay đại hôi lang…
Ô ô ô…
Cô thật bi thảm, thật đáng thương.
Cô bất quá chỉ trộm của anh một cái “con sâu nhỏ ” nha, lại bị “trừng phạt” nghiêm trọng như vậy “a !
Cảm giác được môi mỏng của hắn bắt đầu dao động, chậm rãi gần sát môi mình, Tiểu Thố Tử một tiếng khóc lên…
“Oa oa… Không được… Đ ây là nụ hôn đầu của người ta… Không thể vứt bỏ như vậy ! Ô ô ô…”
Ở khoảng cách cánh môi cô còn có một cm, động tác hắn dừng lại.
Nhìn tiểu bạch thỏ đã khóc lê hoa đái vũ, anh đành ngửa mặt lên trời than thầm
“Tiểu Thố Tử này, tối nay thì miễn đi, nhưng nếu cô còn không hiểu được quy củ,…”
/80
|