Phanh !
Tiếng đóng cửa vang lên khiến Dương Hiểu Thổ giật mình, bả vai nhỏ nhắn khẽ run, cô còn chưa kịp phản kháng đã bị Đoan Mộc Thần ném lên chiếc giường rộng ba thước hai…
Cô dùng cả tay lẫn chân đấm đá, trên miệng lải nhải không ngừng, “Buông ra ! Tôi không muốn cho sinh con a… Tôi không muốn!”
“Tiểu Thố Tử! Im miệng !” Đoan Mộc Thần nghiêm túc cảnh cáo cô, nhưng cô không chịu ngừng giãy dụa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy khiếp sợ, đôi tay nhỏ bé níu thật chặt vạt áo mình, “Anh… Anh muốn làm gì ? Ô ô… Tôi không muốn ! Mau buông ra ! Không được làm loạn nha !”
Đoan Mộc Thần trợn mắt một cái, “Ai muốn làm loạn? Cô đừng hiểu sai có được hay không ?”
Cái gì ?
“Vậy anh muốn làm gì? Đem tôi đẩy lên giường nha…”
Đoan Mộc Thần buông tay, cùng cô giữ khoảng cách, hắn rốt cuộc đã biết, thì ra móng vuốt “tiểu bạch thỏ” cũng rất là bén nhọn a…
“Tiểu Thố Tử này, cô hãy nghe tôi nói, bốn ông già ở dưới lầu kia không phải dễ dàng đuổi đi đâu, tôi muốn tương kế tựu kế !”
Dương Hiểu Thổ nghi ngờ hỏi, “Có ý gì ? Nói rõ hơn một chút !”
“Tôi rất hiểu tính tình cùng tâm tư bốn người bọn họ, nếu như chúng ta không phối hợp…, sau này Clif lan đảo vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.”
“Nhưng… Nhưng phải phối hợp cái gì ?! Thật sự phải sinh con sao ?! Tôi không muốn!”
“Tôi cũng không muốn!”
Đoan Mộc Thần ngữ điệu không tự chủ vút cao, bộ dáng cô sợ bị hắn “ăn sạch” làm hắn rất khó chịu, rất không thoải mái !
Dương Hiểu Thổ rụt vai lại, “Vậy rốt cuộc là có ý gì a ?”
“Ý tứ chính là chúng ta phải diễn trò ! Làm bộ ân ái !”
Gì?
Làm bộ ân ái ?
Nghe cũng được nha !
Tiểu thuyết cùng trên TV cũng là tình tiết như vậy!
Dương Hiểu Thổ cong miệng lên, không buông tha, “Đây là phiền toái của anh, chuyện không liên quan đến tôi, tại sao tôi phải phối hợp cùng anh diễn trò ?”
Lời của cô rất có ý tứ “không đếm xỉa đến”, khiến Đoan Mộc Thần cực kỳ bất mãn.
Tròng mắt hắn lóe ra một tia lửa nhỏ, môi mỏng khẽ mở, ngữ điệu rất nhẹ, cũng rất khiếp người, “Tiểu Thố Tử, cô quên thân phận của cô rồi sao? Cô là nữ bộc của tôi, khế ước của cô còn trong tay tôi, còn có Tiểu Hàng cũng nằm trong tay tôi… Thậm chí…”
“Được rồi được rồi đừng nói nữa ! Ô ô… Tôi biết tình cảnh của mình bây giờ…”
Aiz !
Lại bị hắn uy hiếp !
Làm sao cô lại xấu số như vậy !
Không phải là sống tạm bợ nhờ cục cưng nha, cứ như mình là tội phạm, vĩnh viễn ở thế yếu… Rống!
Tiếng đóng cửa vang lên khiến Dương Hiểu Thổ giật mình, bả vai nhỏ nhắn khẽ run, cô còn chưa kịp phản kháng đã bị Đoan Mộc Thần ném lên chiếc giường rộng ba thước hai…
Cô dùng cả tay lẫn chân đấm đá, trên miệng lải nhải không ngừng, “Buông ra ! Tôi không muốn cho sinh con a… Tôi không muốn!”
“Tiểu Thố Tử! Im miệng !” Đoan Mộc Thần nghiêm túc cảnh cáo cô, nhưng cô không chịu ngừng giãy dụa.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy khiếp sợ, đôi tay nhỏ bé níu thật chặt vạt áo mình, “Anh… Anh muốn làm gì ? Ô ô… Tôi không muốn ! Mau buông ra ! Không được làm loạn nha !”
Đoan Mộc Thần trợn mắt một cái, “Ai muốn làm loạn? Cô đừng hiểu sai có được hay không ?”
Cái gì ?
“Vậy anh muốn làm gì? Đem tôi đẩy lên giường nha…”
Đoan Mộc Thần buông tay, cùng cô giữ khoảng cách, hắn rốt cuộc đã biết, thì ra móng vuốt “tiểu bạch thỏ” cũng rất là bén nhọn a…
“Tiểu Thố Tử này, cô hãy nghe tôi nói, bốn ông già ở dưới lầu kia không phải dễ dàng đuổi đi đâu, tôi muốn tương kế tựu kế !”
Dương Hiểu Thổ nghi ngờ hỏi, “Có ý gì ? Nói rõ hơn một chút !”
“Tôi rất hiểu tính tình cùng tâm tư bốn người bọn họ, nếu như chúng ta không phối hợp…, sau này Clif lan đảo vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.”
“Nhưng… Nhưng phải phối hợp cái gì ?! Thật sự phải sinh con sao ?! Tôi không muốn!”
“Tôi cũng không muốn!”
Đoan Mộc Thần ngữ điệu không tự chủ vút cao, bộ dáng cô sợ bị hắn “ăn sạch” làm hắn rất khó chịu, rất không thoải mái !
Dương Hiểu Thổ rụt vai lại, “Vậy rốt cuộc là có ý gì a ?”
“Ý tứ chính là chúng ta phải diễn trò ! Làm bộ ân ái !”
Gì?
Làm bộ ân ái ?
Nghe cũng được nha !
Tiểu thuyết cùng trên TV cũng là tình tiết như vậy!
Dương Hiểu Thổ cong miệng lên, không buông tha, “Đây là phiền toái của anh, chuyện không liên quan đến tôi, tại sao tôi phải phối hợp cùng anh diễn trò ?”
Lời của cô rất có ý tứ “không đếm xỉa đến”, khiến Đoan Mộc Thần cực kỳ bất mãn.
Tròng mắt hắn lóe ra một tia lửa nhỏ, môi mỏng khẽ mở, ngữ điệu rất nhẹ, cũng rất khiếp người, “Tiểu Thố Tử, cô quên thân phận của cô rồi sao? Cô là nữ bộc của tôi, khế ước của cô còn trong tay tôi, còn có Tiểu Hàng cũng nằm trong tay tôi… Thậm chí…”
“Được rồi được rồi đừng nói nữa ! Ô ô… Tôi biết tình cảnh của mình bây giờ…”
Aiz !
Lại bị hắn uy hiếp !
Làm sao cô lại xấu số như vậy !
Không phải là sống tạm bợ nhờ cục cưng nha, cứ như mình là tội phạm, vĩnh viễn ở thế yếu… Rống!
/80
|