Dương Hiểu Thổ chợt phát hiện — hắn chỉ quấn khăn tắm !
“A…”
Đầu tiên cô hô một tiếng kinh ngạc, rồi sau đó vội vàng lấy hai tay che mắt, không dám nhìn, không dám nhìn !
Ô ô ô, hình như có chút chậm, vừa rồi dường như cô thấy hết cả rồi !
Hơn nữa thị lực của cô rất tốt, hai mắt đều là 10/10 ! Ngay cả lông của hắn cũng đếm rõ ràng…
Động tác trẻ con của cô làm Đoan Mộc Thần cười khẽ, “Tiểu Thố Tử, còn xấu hổ à?”
“Anh mặc quần áo vào…”
Đoan Mộc Thần lơ đễnh, nhàn nhạt nói, “Không, tôi quen ngủ như vậy.”
“Cái gì ? Nhưng tôi không có thói quen đó a! Chúng ta đạt thành hiệp nghị rồi, muốn phối hợp cùng nhau diễn trò, vậy chúng ta sẽ phải thông cảm lẫn nhau, anh cũng phải để ý đến cảm giác của tôi, dù sao tôi cũng là người mẹ thuần khiết a !”
Dương Hiểu Thổ nói xong đạo lý rõ ràng, cô nhất định phải thuyết phục hắn !
“Tiểu Thố Tử này, nói đến chuyện phối hợp, tôi nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện gì ?”
Hắn ngồi vào bên giường, tiến tới bên tai cô thấp giọng lẩm bẩm, “Tối nay bốn ông già dưới lầu kia nhất định sẽ ở ngoài cửa phòng chúng ta nghe lén.”
Dương Hiểu Thổ tựa hồ không ý thức đến tính nghiêm trọng của chuyện này, cô cười hì hì đáp trả, “Nghe lén mà thôi, có gì đâu? Dù sao cũng là ngủ, sẽ không có tiếng gì a. Anh yên tâm đi, tôi ngủ không ngáy ! Chẳng lẽ anh ngáy ?”
Đoan Mộc Thần cau mày, làm sao cô lại như vậy chứ?!
“Tiểu Thố Tử, bọn họ không phải là muốn nghe trộm tiếng ngáy, mà là — tiếng rên rỉ.”
“A ? Kêu… kêu… trên giường ?”
Dương Hiểu Thổ bị làm cho sợ đến trợn mắt há mồm, “Bọn họ… không thể nào ?”
Đoan Mộc Thần gật đầu khẳng định, “Nhất định sẽ !”
Dương Hiểu Thổ vòng hai cánh tay ôm lấy thân mình, sợ hãi lắc đầu, “Tôi sẽ không kêu… Anh tìm người khác tốt hơn !”
“Cô muốn đổi ý ?”
“Không phải tôi đổi ý, lúc trước anh không nói phải làm cái này a !”
Dương Hiểu Thổ từ từ phát giác mình thật giống như rơi vào trong cạm bẫy vạn kiếp bất phục…
Đoan Mộc Thần tà mị nheo mắt, khóe miệng khẽ mở, “Tiểu Thố Tử, thật ra thì rất đơn giản… Cô chỉ cần làm giống như phối âm là tốt rồi …”
Cô phát run trong lòng …
Phối âm ?
Là cái loại… ư ư a a sao ?
“A…”
Đầu tiên cô hô một tiếng kinh ngạc, rồi sau đó vội vàng lấy hai tay che mắt, không dám nhìn, không dám nhìn !
Ô ô ô, hình như có chút chậm, vừa rồi dường như cô thấy hết cả rồi !
Hơn nữa thị lực của cô rất tốt, hai mắt đều là 10/10 ! Ngay cả lông của hắn cũng đếm rõ ràng…
Động tác trẻ con của cô làm Đoan Mộc Thần cười khẽ, “Tiểu Thố Tử, còn xấu hổ à?”
“Anh mặc quần áo vào…”
Đoan Mộc Thần lơ đễnh, nhàn nhạt nói, “Không, tôi quen ngủ như vậy.”
“Cái gì ? Nhưng tôi không có thói quen đó a! Chúng ta đạt thành hiệp nghị rồi, muốn phối hợp cùng nhau diễn trò, vậy chúng ta sẽ phải thông cảm lẫn nhau, anh cũng phải để ý đến cảm giác của tôi, dù sao tôi cũng là người mẹ thuần khiết a !”
Dương Hiểu Thổ nói xong đạo lý rõ ràng, cô nhất định phải thuyết phục hắn !
“Tiểu Thố Tử này, nói đến chuyện phối hợp, tôi nghĩ đến một chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện gì ?”
Hắn ngồi vào bên giường, tiến tới bên tai cô thấp giọng lẩm bẩm, “Tối nay bốn ông già dưới lầu kia nhất định sẽ ở ngoài cửa phòng chúng ta nghe lén.”
Dương Hiểu Thổ tựa hồ không ý thức đến tính nghiêm trọng của chuyện này, cô cười hì hì đáp trả, “Nghe lén mà thôi, có gì đâu? Dù sao cũng là ngủ, sẽ không có tiếng gì a. Anh yên tâm đi, tôi ngủ không ngáy ! Chẳng lẽ anh ngáy ?”
Đoan Mộc Thần cau mày, làm sao cô lại như vậy chứ?!
“Tiểu Thố Tử, bọn họ không phải là muốn nghe trộm tiếng ngáy, mà là — tiếng rên rỉ.”
“A ? Kêu… kêu… trên giường ?”
Dương Hiểu Thổ bị làm cho sợ đến trợn mắt há mồm, “Bọn họ… không thể nào ?”
Đoan Mộc Thần gật đầu khẳng định, “Nhất định sẽ !”
Dương Hiểu Thổ vòng hai cánh tay ôm lấy thân mình, sợ hãi lắc đầu, “Tôi sẽ không kêu… Anh tìm người khác tốt hơn !”
“Cô muốn đổi ý ?”
“Không phải tôi đổi ý, lúc trước anh không nói phải làm cái này a !”
Dương Hiểu Thổ từ từ phát giác mình thật giống như rơi vào trong cạm bẫy vạn kiếp bất phục…
Đoan Mộc Thần tà mị nheo mắt, khóe miệng khẽ mở, “Tiểu Thố Tử, thật ra thì rất đơn giản… Cô chỉ cần làm giống như phối âm là tốt rồi …”
Cô phát run trong lòng …
Phối âm ?
Là cái loại… ư ư a a sao ?
/80
|