Ánh trăng nhô lên cao.
Đoan Mộc Thần ngồi một mình ở thư phòng, trong đầu anh không ngừng phát lại hình ảnh ban ngày, hình ảnh cô khóc, hình ảnh cô khẩn cầu, hình ảnh cô đau lòng khó có thể dứt bỏ…
Trong tay vuốt vuốt chiếc cốc tinh xảo có chân dài, theo chiếc cốc xoay tròn, chất lỏng màu đỏ sậm bên trong khiến ánh trăng chiếu vào vỡ tan.
Đoan Mộc Thần ánh mắt sâu xa, nhớ tới lúc trước anh cùng với Mạc Phàm nói chuyện với nhau.
Anh đã sớm nói, anh tạm thời không muốn có con, nguyên nhân rất đơn giản, chính là không muốn đối mặt với tình huống bây giờ.
Con của anh từ lúc vừa ra đời đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia tộc Đoan Mộc, khắc lên họ “Đoan Mộc” thật sâu, cái tên chỉ là một bắt đầu đơn giản nhất…
Nhưng sự tồn tại của Tiểu Hàng khiến anh ứng phó không kịp, anh không có cách nào quên con trai cùng anh có huyết mạch tương thân, còn có… mẹ của con anh…
Dương Hiểu Thố nhào vào trong lòng ngực anh khóc bộ dáng thật làm cho người ta rất đau lòng, rất đau lòng…
++++++++++++++++++
Mấy ngày sau, trong nháy mắt sinh nhật Tiểu Hàng đã đến.
Sáng sớm, Dương Hiểu Thố giúp Tiểu Hàng mặc quần áo chỉnh tề, cô âu yếm nhìn bộ dáng anh tuấn của Tiểu Hàng, khóe miệng lộ nụ cười ngọt ngào…
“Tiểu Hàng, sinh nhật vui vẻ!”
“Dạ! Cám ơn mẹ!”
“Không cần cám ơn. Tiểu Hàng, hôm nay con phải biểu hiện ngoan một chút, nhớ kỹ lời mẹ nói nha?”
“Nhớ rồi.”
“Lặp lại một lần nữa, được không?”
“Được rồi! Mẹ bảo hôm nay con được giới thiệu chính thức với gia tộc Đoan Mộc, con phải tuân thủ quy củ, hiểu lễ phép, không thể tùy tiện nói, cũng không thể tùy tiện làm việc mờ ám.”
“Ừ, đúng rồi! Tiểu Hàng thật thông minh.”
Tiểu Hàng nịnh nọt kéo tay Dương Hiểu Thố “Mẹ, khuya hôm nay mẹ có nấu mì trường thọ cho con ăn không?”
“Có nha! Mẹ nhất định sẽ nấu cho con ăn!”
“Hì hì, vậy là tốt rồi. Con còn tưởng rằng sinh nhật năm nay sẽ không giống với trước kia, hại con lo lắng cả đêm nha…”
Dương Hiểu Thố bĩu môi cười một tiếng, sờ sờ đầu của con “Tiểu Hàng ngốc, không cho suy nghĩ lung tung.”
“Dạ! Con hiểu rồi.”
Dương Hiểu Thố kéo tay con, “Tiểu Hàng, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi…”
“Dạ…”
Đứng dậy, mở cửa, xoay người, lên đường.
Hai mẹ con bắt đầu bước về phía thế giới xa lạ, bất an...
+++++++++++++++++++
Ở vị trí chính giữa trang nghiêm mà thần thánh, “Mị Hoàng” Đoan Mộc Thần trịnh trọng ngồi thẳng.
Diễm Hoàng, Phỉ Hoàng, Liệt Hoàng, Lẫm Hoàng, bốn người cũng xếp thành một hàng ngồi phía trước. Bốn người bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống bình thường.
Đoan Mộc Thần đứng lên, hướng Tiểu Hàng vươn tay, ý bảo nó tiến lên.
Dương Hiểu Thố lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, chưa bao giờ cô khẩn trương như thế, cũng chưa bao giờ sợ như thế, chậm rãi buông lỏng tay Tiểu Hàng, thân thể dường như đã mất đi toàn bộ sức lực.
Cô lẳng lặng nhìn Tiểu Hàng đi tới bên cạnh Đoan Mộc Thần, rồi sau đó được trịnh trọng giới thiệu cho mọi người…
Dương Hiểu Thố mơ màng không nghe được bất kỳ lời nào của Đoan Mộc Thần, thân thể chết lặng, cô đợi thời khắc lo lắng nhất kia.
Một lúc lâu…
Trong lúc hoảng hốt cô nghe được anh nói một câu quan trọng nhất “Con trai ta, Đoan Mộc Nhất Hàng…”
Dương Hiểu Thố ngây ngẩn cả người, là mừng rỡ? Là cảm động? Là ngoài ý muốn? Là khiếp sợ?
Cô đã không phân biệt được tâm tình của mình, cô rất muốn cười nhưng cũng rất muốn khóc…
Hai mắt đẫm lệ giữa khuôn mặt tươi cười như hoa, Dương Hiểu Thố không biết giờ này khắc này cô thật rất đẹp, rất đẹp.
Dương Hiểu Thố ngơ ngẩn không biết làm sao mình vượt qua cảnh tượng quan trọng này, cho đến lúc Tiểu Hàng lớn tiếng gọi thần trí cô trở về.
“Mẹ! Mẹ!”
Dương Hiểu Thố thoáng cúi đầu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tiểu Hàng, cô lúng túng cười cười, “Ách… Tiểu Hàng, cuối cùng cũng kết thúc?”
“Dạ. Mẹ đang suy nghĩ gì a, con kêu mẹ nhiều lần mẹ đều không để ý con?”
“Hả? Không có gì, không có gì…”
Dương Hiểu Thố nhức đầu, hóa giải quẫn bách của mình, cô cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hàng, len lén hỏi “Tiểu Hàng, nói cho mẹ nghe, con thích tên mới không?”
Tiểu Hàng đảo mắt, cái miệng nhỏ nanh nói, “Thật ra thì cũng không có khác biệt gì nhiều, chỉ là đem họ mẹ đổi thành họ cha, không có gì khác nhau, mẹ và mọi người vẫn gọi con là Tiểu Hàng a?”
“Đúng rồi…”
Rốt cục tảng đá to trong lòng Dương Hiểu Thố cũng rơi xuống đất, tựa hồ không có chuyện gì như trong tưởng tượng của cô!
Cô lặng lẽ liếc Đoan Mộc Thần một cái, nhưng ngoài ý muốn phát hiện anh cũng đang nhìn về phía mình, làm hai gò má cô bỗng nhiên đỏ lên…
Dương Hiểu Thố cúi đầu đi tới trước anh, nhỏ giọng nói, “Cái kia… Buổi tối tôi nấu mì trường thọ cho Tiểu Hàng, anh cũng cùng ăn nha.”
Nói xong, cô không đợi Đoan Mộc Thần trả lời, liền kéo tay Tiểu Hàng chạy đi.
Tiểu Hàng vừa chạy vừa quay đầu lại, hướng Đoan Mộc Thần nháy mắt mấy cái, hai cha con bốn mắt nhìn nhau, trong không khí kích động phát ra tia lửa hạnh phúc.
Đoan Mộc Thần lại nhìn Dương Hiểu Thố bởi vì xấu hổ mà vội vàng, độ cong bên mép không tự chủ sâu lại thêm sâu…
Đoan Mộc Thần ngồi một mình ở thư phòng, trong đầu anh không ngừng phát lại hình ảnh ban ngày, hình ảnh cô khóc, hình ảnh cô khẩn cầu, hình ảnh cô đau lòng khó có thể dứt bỏ…
Trong tay vuốt vuốt chiếc cốc tinh xảo có chân dài, theo chiếc cốc xoay tròn, chất lỏng màu đỏ sậm bên trong khiến ánh trăng chiếu vào vỡ tan.
Đoan Mộc Thần ánh mắt sâu xa, nhớ tới lúc trước anh cùng với Mạc Phàm nói chuyện với nhau.
Anh đã sớm nói, anh tạm thời không muốn có con, nguyên nhân rất đơn giản, chính là không muốn đối mặt với tình huống bây giờ.
Con của anh từ lúc vừa ra đời đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của gia tộc Đoan Mộc, khắc lên họ “Đoan Mộc” thật sâu, cái tên chỉ là một bắt đầu đơn giản nhất…
Nhưng sự tồn tại của Tiểu Hàng khiến anh ứng phó không kịp, anh không có cách nào quên con trai cùng anh có huyết mạch tương thân, còn có… mẹ của con anh…
Dương Hiểu Thố nhào vào trong lòng ngực anh khóc bộ dáng thật làm cho người ta rất đau lòng, rất đau lòng…
++++++++++++++++++
Mấy ngày sau, trong nháy mắt sinh nhật Tiểu Hàng đã đến.
Sáng sớm, Dương Hiểu Thố giúp Tiểu Hàng mặc quần áo chỉnh tề, cô âu yếm nhìn bộ dáng anh tuấn của Tiểu Hàng, khóe miệng lộ nụ cười ngọt ngào…
“Tiểu Hàng, sinh nhật vui vẻ!”
“Dạ! Cám ơn mẹ!”
“Không cần cám ơn. Tiểu Hàng, hôm nay con phải biểu hiện ngoan một chút, nhớ kỹ lời mẹ nói nha?”
“Nhớ rồi.”
“Lặp lại một lần nữa, được không?”
“Được rồi! Mẹ bảo hôm nay con được giới thiệu chính thức với gia tộc Đoan Mộc, con phải tuân thủ quy củ, hiểu lễ phép, không thể tùy tiện nói, cũng không thể tùy tiện làm việc mờ ám.”
“Ừ, đúng rồi! Tiểu Hàng thật thông minh.”
Tiểu Hàng nịnh nọt kéo tay Dương Hiểu Thố “Mẹ, khuya hôm nay mẹ có nấu mì trường thọ cho con ăn không?”
“Có nha! Mẹ nhất định sẽ nấu cho con ăn!”
“Hì hì, vậy là tốt rồi. Con còn tưởng rằng sinh nhật năm nay sẽ không giống với trước kia, hại con lo lắng cả đêm nha…”
Dương Hiểu Thố bĩu môi cười một tiếng, sờ sờ đầu của con “Tiểu Hàng ngốc, không cho suy nghĩ lung tung.”
“Dạ! Con hiểu rồi.”
Dương Hiểu Thố kéo tay con, “Tiểu Hàng, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi…”
“Dạ…”
Đứng dậy, mở cửa, xoay người, lên đường.
Hai mẹ con bắt đầu bước về phía thế giới xa lạ, bất an...
+++++++++++++++++++
Ở vị trí chính giữa trang nghiêm mà thần thánh, “Mị Hoàng” Đoan Mộc Thần trịnh trọng ngồi thẳng.
Diễm Hoàng, Phỉ Hoàng, Liệt Hoàng, Lẫm Hoàng, bốn người cũng xếp thành một hàng ngồi phía trước. Bốn người bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không giống bình thường.
Đoan Mộc Thần đứng lên, hướng Tiểu Hàng vươn tay, ý bảo nó tiến lên.
Dương Hiểu Thố lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, chưa bao giờ cô khẩn trương như thế, cũng chưa bao giờ sợ như thế, chậm rãi buông lỏng tay Tiểu Hàng, thân thể dường như đã mất đi toàn bộ sức lực.
Cô lẳng lặng nhìn Tiểu Hàng đi tới bên cạnh Đoan Mộc Thần, rồi sau đó được trịnh trọng giới thiệu cho mọi người…
Dương Hiểu Thố mơ màng không nghe được bất kỳ lời nào của Đoan Mộc Thần, thân thể chết lặng, cô đợi thời khắc lo lắng nhất kia.
Một lúc lâu…
Trong lúc hoảng hốt cô nghe được anh nói một câu quan trọng nhất “Con trai ta, Đoan Mộc Nhất Hàng…”
Dương Hiểu Thố ngây ngẩn cả người, là mừng rỡ? Là cảm động? Là ngoài ý muốn? Là khiếp sợ?
Cô đã không phân biệt được tâm tình của mình, cô rất muốn cười nhưng cũng rất muốn khóc…
Hai mắt đẫm lệ giữa khuôn mặt tươi cười như hoa, Dương Hiểu Thố không biết giờ này khắc này cô thật rất đẹp, rất đẹp.
Dương Hiểu Thố ngơ ngẩn không biết làm sao mình vượt qua cảnh tượng quan trọng này, cho đến lúc Tiểu Hàng lớn tiếng gọi thần trí cô trở về.
“Mẹ! Mẹ!”
Dương Hiểu Thố thoáng cúi đầu nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Tiểu Hàng, cô lúng túng cười cười, “Ách… Tiểu Hàng, cuối cùng cũng kết thúc?”
“Dạ. Mẹ đang suy nghĩ gì a, con kêu mẹ nhiều lần mẹ đều không để ý con?”
“Hả? Không có gì, không có gì…”
Dương Hiểu Thố nhức đầu, hóa giải quẫn bách của mình, cô cười tủm tỉm nhìn Tiểu Hàng, len lén hỏi “Tiểu Hàng, nói cho mẹ nghe, con thích tên mới không?”
Tiểu Hàng đảo mắt, cái miệng nhỏ nanh nói, “Thật ra thì cũng không có khác biệt gì nhiều, chỉ là đem họ mẹ đổi thành họ cha, không có gì khác nhau, mẹ và mọi người vẫn gọi con là Tiểu Hàng a?”
“Đúng rồi…”
Rốt cục tảng đá to trong lòng Dương Hiểu Thố cũng rơi xuống đất, tựa hồ không có chuyện gì như trong tưởng tượng của cô!
Cô lặng lẽ liếc Đoan Mộc Thần một cái, nhưng ngoài ý muốn phát hiện anh cũng đang nhìn về phía mình, làm hai gò má cô bỗng nhiên đỏ lên…
Dương Hiểu Thố cúi đầu đi tới trước anh, nhỏ giọng nói, “Cái kia… Buổi tối tôi nấu mì trường thọ cho Tiểu Hàng, anh cũng cùng ăn nha.”
Nói xong, cô không đợi Đoan Mộc Thần trả lời, liền kéo tay Tiểu Hàng chạy đi.
Tiểu Hàng vừa chạy vừa quay đầu lại, hướng Đoan Mộc Thần nháy mắt mấy cái, hai cha con bốn mắt nhìn nhau, trong không khí kích động phát ra tia lửa hạnh phúc.
Đoan Mộc Thần lại nhìn Dương Hiểu Thố bởi vì xấu hổ mà vội vàng, độ cong bên mép không tự chủ sâu lại thêm sâu…
/80
|