Mười giờ rưỡi tối, Dương Hiểu Thố thay đồ ngủ, rất không tao nhã ngáp một cái thật to, “A… Thật mệt mỏi nha!”
“Ầm” một tiếng cô nhào lên giường, đầu tiên là lăn hai vòng, sau đó mới kéo chăn, chuẩn bị vùi đầu ngủ…
Nhưng cánh cửa thủy tinh truyền đến tiếng Đoan Mộc Thần.
“Tiểu Thố!”
“Hả? Gọi tôi sao?”
Cô nhăn mặt tỏ vẻ không vui, “Chủ nhân, còn có chuyện gì sao? Giường của anh, tôi đã làm ấm rồi, tôi muốn ngủ…”
“Tiểu Thố, qua chỗ tôi!”
“Nha…”
Dương Hiểu Thố quả thực muốn nổi điên, nếu không phải vì hôm nay anh biểu hiện rất tốt, không để Tiểu Hàng đổi tên, cô tuyệt đối không nhân nhượng!
Cô kéo lại quần ngủ cho thẳng tanh, xỏ chân vào đôi dép hình tai thỏ lạch bạch đi đến trước mặt Đoan Mộc Thần.
Anh nhìn bộ dạng cô cũng đoán được Tiểu Thố rất buồn ngủ, trông thật đáng yêu!
“Tiểu Thố, tôi có một việc cần cô giúp.”
“A? Có quan trọng không? Nếu như không quan trọng thì để ngày mai hãy nói, được không?”
A a a…
Chu Công đang gọi cô!
Chu Công nói phải đánh cờ ngay lập tức!
“Rất quan trọng!”
” Vậy… Vậy anh nói đi.”
Dương Hiểu Thố cố gắng không để mí mắt khép lại, trấn tĩnh nghe anh nói.
Đoan Mộc Thần nhướng mày kéo tay nhỏ bé của cô, đem cô ôm sát vào bên người, làm Dương Hiểu Thố thét chói tai, “Aaaaaaaaa..?! Anh định làm gì?”
Anh ôm cô thật chặt, hơi thở nhàn nhạt đặc biệt trên người anh truyền tới hơi thở của cô, một không khí vô cùng mập mờ ầm ầm dấy lên.
Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn khuôn mặt cô, khóe môi hé mở, “Tiểu Thố, tôi muốn cưới cô.”
“Cái gì?!”
Dương Hiểu Thố vừa mừng vừa sợ, hai mắt mở to, không nhịn được đỏ mặt, tim đập loạn lên.
A, lần đầu tiên trong đời được cầu hôn, hơn nữa đối tượng còn là người đàn ông mà cô có cảm tình.
Rống rống, vận khí của cô sẽ không quá tốt như vậy chứ?
Hì hì…
Lén cười trộm trong lòng…
Nhưng cách anh cầu hôn chẳng có một chút gì gọi là lãng mạn cả?!
Không có hoa tươi, cũng không có nhẫn, càng không quỳ một chân trên đất!
Anh làm sao cũng phải đàng hoàng một chút a, bây giờ hai người còn đang mặc đồ ngủ nha…
Thiệt là, quá không trang trọng rồi!
Trong đầu Dương Hiểu Thố bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ ra một đống chuyện!
Đoan Mộc Thần than nhẹ, không nhịn được đành phải lên tiếng kéo cô rời cõi thần tiên trở về hiện tại, “Tiểu Thố, Tiểu Thố… Tôi muốn cưới cô, đáp án của cô thế nào?”
Gương mặt cô nóng hổi, ai u, nào có ai lại hỏi trực tiếp như vậy a? Anh thật là… một chút phong tình cũng không hiểu…
Cô e lệ cúi đầu, khẽ hỏi, “Tại sao anh muốn kết hôn với tôi?”
Cô buột miệng hỏi theo phản xạ bình thường, dù sao anh cũng mở miệng cầu hôn rồi, đương nhiên là anh rất thích cô, rất yêu cô!
Nhất định là do cô vừa ngây thơ vừa rực rỡ, lại đáng yêu mê người, khiến anh rơi vào lưới tình, ừ, chắc canh là đáp án như vậy!
Dương Hiểu Thố trong lúc đợi anh trả lời lại đi vào cõi thần tiên…
Nhưng câu trả lời của Đoan Mộc Thần lại đem cô từ trong ảo tưởng kéo về thực tại.
“Tiểu Thố, vì để cho Tiểu Hàng giữ lại tên nên tôi phải đáp ứng yêu cầu nhanh chóng lấy vợ của các bác. Mà cô là người có sẵn.”
Hả?!
“Anh nói gì?”
Dương Hiểu Thố đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác ngất ngây vì vui sướng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bất khả tư nghị, cực kỳ không dám tin!
Thì ra chuyện không phải như cô nghĩ…
Thì ra anh không phải thật lòng muốn cầu hôn…
Ghê tởm…
Làm cô uổng công vui mừng!
Không đúng không đúng, cô mới không thèm vui mừng!
Hừ, ai cần anh cầu hôn?
Đôi mắt ti hí của cô bỗng bừng bừng căm phẫn, “Tôi là người có sẵn?”
“Đúng vậy. Chọn cô là tiện nhất.”
Cái gì! Cho dù anh vì giữ lại tên cho Tiểu Hàng mà đưa ra thỏa hiệp này, nhưng cũng không nên nói ra những lời đả kích cô như vậy!
Đôi bàn tay nho nhỏ trắng như phấn khua nhanh, hận không được đánh bẹp gương mặt tuấn tú của anh, cô nghiến răng buông lời cự tuyệt, “Tôi không muốn gả cho anh!”
Mày Đoan Mộc Thần cau lại, “Không lấy?”
Cô lắc đầu, “Không lấy!”
Đoan Mộc Thần khẽ mỉm cười, sau đó nói tỉnh bơ, “Được rồi, vậy tôi cưới người khác.”
“Cái gì??!”
Dương Hiểu Thố há hốc mồm, đến tột cùng là cô nghe lần, hay là anh điên rồi, mới như vậy liền đổi đề tài ngay sao?! Quá nhanh đi!
“Tiểu Thố, thế nào? Cô không muốn tôi cưới người khác sao?”
“Tôi, tôi…”
Dương Hiểu Thố lắp bắp nói không nên lời.
Mặc dù cô rất giận khi nghe những lời anh vừa nói, nhưng mà, vừa nghĩ tới anh muốn kết hôn với người khác, trong lòng cô rất không vui!
Rốt cuộc là tại sao!
Hơn nữa, anh cầu hôn cô chưa được một phút đồng hồ, lại hùng hồn nói sẽ cưới người khác, thật sự rất ghê tởm!
Rống, cô muốn đánh anh!
Đoan Mộc Thần liếc qua Dương Hiểu Thố đang hờn dỗi, khóe môi khẽ nhếch, “Tiểu Thố, khi còn bé cô có nghe kể chuyện công chúa Bạch Tuyết không?”
Cô đau khổ chớp mắt mấy cái, sao lại nói sang chuyện khác nữa rồi?!
“Có nghe.”
“Vậy cô ghét nhất nhân vật nào?”
“Đương nhiên là bà mẹ kế ác độc kia a!”
“Ừ, rất tốt. Cho nên… Tôi nghĩ cô sẽ không để cho Tiểu Hàng có mẹ kế?”
“Cái gì, cái gì? Ý của anh là… Anh cưới người khác, cô ta sẽ ngược đãi Tiểu Hàng?!”
“Tôi không khẳng định như vậy, chẳng qua truyện cổ tích cũng viết như vậy, khả năng ngược đãi trẻ con vẫn tương đối cao a?”
Dương Hiểu Thố vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch!
Trong đầu lập tức nhảy ra hình ảnh —
Tiểu Hàng mặt mũi sưng vù khóc lóc, “Mẹ, cứu con a… Ô ô ô… Mẹ kế vừa đánh con, đau quá đau quá nha… Tiểu pp của con cũng sưng lên rồi Ô ô ô… Con đã lau xong sàn nhà, giặt xong quần áo, việc nhà đều làm xong cả, bà ta còn muốn đánh con… Oa oa…”
Dương Hiểu Thố bỗng nhiên rùng mình một cái, cô kích động vạn phần nói, “Không được! Tôi tuyệt đối không để Tiểu Hàng bảo bối bị hành hạ như vậy! Không cho anh tìm mẹ kế cho con!”
Cô vừa dứt lời, bên mép Đoan Mộc Thần liền lộ ra nụ cười hài lòng, đưa tay kéo ngón tay cô đang chỉ vào chóp mũi anh xuống, đặt vào lòng bàn tay anh nắm chặt.
“Tiểu Thố, nói như vậy cô đồng ý gả cho tôi?”
“Uhm… Tôi miễn cưỡng đồng ý…”
Lòng của cô rầu rĩ, ê ẩm, không nghĩ tới cô vì lý do như vậy đành phải gả cho anh!
Đoan Mộc Thần thừa tanhg xông lên, “Tiểu Thố, chuyện này cứ quyết định như vậy, không cho cô đổi ý!”
Dương Hiểu Thố vô lực rũ vai, “Biết rồi… Vì Tiểu Hàng tôi sẽ không đổi ý…”
“Được rồi, Tiểu Thố, tối nay chúng ta nghiên cứu một chút về chuyện hôn lễ.”
Dứt lời, Đoan Mộc Thần thừa dịp Dương Hiểu Thố không chú ý, một tay ôm cô vào trong ngực, sau đó dễ dàng áp đảo ở trên giường lớn…
“Ầm” một tiếng cô nhào lên giường, đầu tiên là lăn hai vòng, sau đó mới kéo chăn, chuẩn bị vùi đầu ngủ…
Nhưng cánh cửa thủy tinh truyền đến tiếng Đoan Mộc Thần.
“Tiểu Thố!”
“Hả? Gọi tôi sao?”
Cô nhăn mặt tỏ vẻ không vui, “Chủ nhân, còn có chuyện gì sao? Giường của anh, tôi đã làm ấm rồi, tôi muốn ngủ…”
“Tiểu Thố, qua chỗ tôi!”
“Nha…”
Dương Hiểu Thố quả thực muốn nổi điên, nếu không phải vì hôm nay anh biểu hiện rất tốt, không để Tiểu Hàng đổi tên, cô tuyệt đối không nhân nhượng!
Cô kéo lại quần ngủ cho thẳng tanh, xỏ chân vào đôi dép hình tai thỏ lạch bạch đi đến trước mặt Đoan Mộc Thần.
Anh nhìn bộ dạng cô cũng đoán được Tiểu Thố rất buồn ngủ, trông thật đáng yêu!
“Tiểu Thố, tôi có một việc cần cô giúp.”
“A? Có quan trọng không? Nếu như không quan trọng thì để ngày mai hãy nói, được không?”
A a a…
Chu Công đang gọi cô!
Chu Công nói phải đánh cờ ngay lập tức!
“Rất quan trọng!”
” Vậy… Vậy anh nói đi.”
Dương Hiểu Thố cố gắng không để mí mắt khép lại, trấn tĩnh nghe anh nói.
Đoan Mộc Thần nhướng mày kéo tay nhỏ bé của cô, đem cô ôm sát vào bên người, làm Dương Hiểu Thố thét chói tai, “Aaaaaaaaa..?! Anh định làm gì?”
Anh ôm cô thật chặt, hơi thở nhàn nhạt đặc biệt trên người anh truyền tới hơi thở của cô, một không khí vô cùng mập mờ ầm ầm dấy lên.
Đoan Mộc Thần liếc mắt nhìn khuôn mặt cô, khóe môi hé mở, “Tiểu Thố, tôi muốn cưới cô.”
“Cái gì?!”
Dương Hiểu Thố vừa mừng vừa sợ, hai mắt mở to, không nhịn được đỏ mặt, tim đập loạn lên.
A, lần đầu tiên trong đời được cầu hôn, hơn nữa đối tượng còn là người đàn ông mà cô có cảm tình.
Rống rống, vận khí của cô sẽ không quá tốt như vậy chứ?
Hì hì…
Lén cười trộm trong lòng…
Nhưng cách anh cầu hôn chẳng có một chút gì gọi là lãng mạn cả?!
Không có hoa tươi, cũng không có nhẫn, càng không quỳ một chân trên đất!
Anh làm sao cũng phải đàng hoàng một chút a, bây giờ hai người còn đang mặc đồ ngủ nha…
Thiệt là, quá không trang trọng rồi!
Trong đầu Dương Hiểu Thố bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ ra một đống chuyện!
Đoan Mộc Thần than nhẹ, không nhịn được đành phải lên tiếng kéo cô rời cõi thần tiên trở về hiện tại, “Tiểu Thố, Tiểu Thố… Tôi muốn cưới cô, đáp án của cô thế nào?”
Gương mặt cô nóng hổi, ai u, nào có ai lại hỏi trực tiếp như vậy a? Anh thật là… một chút phong tình cũng không hiểu…
Cô e lệ cúi đầu, khẽ hỏi, “Tại sao anh muốn kết hôn với tôi?”
Cô buột miệng hỏi theo phản xạ bình thường, dù sao anh cũng mở miệng cầu hôn rồi, đương nhiên là anh rất thích cô, rất yêu cô!
Nhất định là do cô vừa ngây thơ vừa rực rỡ, lại đáng yêu mê người, khiến anh rơi vào lưới tình, ừ, chắc canh là đáp án như vậy!
Dương Hiểu Thố trong lúc đợi anh trả lời lại đi vào cõi thần tiên…
Nhưng câu trả lời của Đoan Mộc Thần lại đem cô từ trong ảo tưởng kéo về thực tại.
“Tiểu Thố, vì để cho Tiểu Hàng giữ lại tên nên tôi phải đáp ứng yêu cầu nhanh chóng lấy vợ của các bác. Mà cô là người có sẵn.”
Hả?!
“Anh nói gì?”
Dương Hiểu Thố đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác ngất ngây vì vui sướng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bất khả tư nghị, cực kỳ không dám tin!
Thì ra chuyện không phải như cô nghĩ…
Thì ra anh không phải thật lòng muốn cầu hôn…
Ghê tởm…
Làm cô uổng công vui mừng!
Không đúng không đúng, cô mới không thèm vui mừng!
Hừ, ai cần anh cầu hôn?
Đôi mắt ti hí của cô bỗng bừng bừng căm phẫn, “Tôi là người có sẵn?”
“Đúng vậy. Chọn cô là tiện nhất.”
Cái gì! Cho dù anh vì giữ lại tên cho Tiểu Hàng mà đưa ra thỏa hiệp này, nhưng cũng không nên nói ra những lời đả kích cô như vậy!
Đôi bàn tay nho nhỏ trắng như phấn khua nhanh, hận không được đánh bẹp gương mặt tuấn tú của anh, cô nghiến răng buông lời cự tuyệt, “Tôi không muốn gả cho anh!”
Mày Đoan Mộc Thần cau lại, “Không lấy?”
Cô lắc đầu, “Không lấy!”
Đoan Mộc Thần khẽ mỉm cười, sau đó nói tỉnh bơ, “Được rồi, vậy tôi cưới người khác.”
“Cái gì??!”
Dương Hiểu Thố há hốc mồm, đến tột cùng là cô nghe lần, hay là anh điên rồi, mới như vậy liền đổi đề tài ngay sao?! Quá nhanh đi!
“Tiểu Thố, thế nào? Cô không muốn tôi cưới người khác sao?”
“Tôi, tôi…”
Dương Hiểu Thố lắp bắp nói không nên lời.
Mặc dù cô rất giận khi nghe những lời anh vừa nói, nhưng mà, vừa nghĩ tới anh muốn kết hôn với người khác, trong lòng cô rất không vui!
Rốt cuộc là tại sao!
Hơn nữa, anh cầu hôn cô chưa được một phút đồng hồ, lại hùng hồn nói sẽ cưới người khác, thật sự rất ghê tởm!
Rống, cô muốn đánh anh!
Đoan Mộc Thần liếc qua Dương Hiểu Thố đang hờn dỗi, khóe môi khẽ nhếch, “Tiểu Thố, khi còn bé cô có nghe kể chuyện công chúa Bạch Tuyết không?”
Cô đau khổ chớp mắt mấy cái, sao lại nói sang chuyện khác nữa rồi?!
“Có nghe.”
“Vậy cô ghét nhất nhân vật nào?”
“Đương nhiên là bà mẹ kế ác độc kia a!”
“Ừ, rất tốt. Cho nên… Tôi nghĩ cô sẽ không để cho Tiểu Hàng có mẹ kế?”
“Cái gì, cái gì? Ý của anh là… Anh cưới người khác, cô ta sẽ ngược đãi Tiểu Hàng?!”
“Tôi không khẳng định như vậy, chẳng qua truyện cổ tích cũng viết như vậy, khả năng ngược đãi trẻ con vẫn tương đối cao a?”
Dương Hiểu Thố vừa nghe, sắc mặt liền trắng bệch!
Trong đầu lập tức nhảy ra hình ảnh —
Tiểu Hàng mặt mũi sưng vù khóc lóc, “Mẹ, cứu con a… Ô ô ô… Mẹ kế vừa đánh con, đau quá đau quá nha… Tiểu pp của con cũng sưng lên rồi Ô ô ô… Con đã lau xong sàn nhà, giặt xong quần áo, việc nhà đều làm xong cả, bà ta còn muốn đánh con… Oa oa…”
Dương Hiểu Thố bỗng nhiên rùng mình một cái, cô kích động vạn phần nói, “Không được! Tôi tuyệt đối không để Tiểu Hàng bảo bối bị hành hạ như vậy! Không cho anh tìm mẹ kế cho con!”
Cô vừa dứt lời, bên mép Đoan Mộc Thần liền lộ ra nụ cười hài lòng, đưa tay kéo ngón tay cô đang chỉ vào chóp mũi anh xuống, đặt vào lòng bàn tay anh nắm chặt.
“Tiểu Thố, nói như vậy cô đồng ý gả cho tôi?”
“Uhm… Tôi miễn cưỡng đồng ý…”
Lòng của cô rầu rĩ, ê ẩm, không nghĩ tới cô vì lý do như vậy đành phải gả cho anh!
Đoan Mộc Thần thừa tanhg xông lên, “Tiểu Thố, chuyện này cứ quyết định như vậy, không cho cô đổi ý!”
Dương Hiểu Thố vô lực rũ vai, “Biết rồi… Vì Tiểu Hàng tôi sẽ không đổi ý…”
“Được rồi, Tiểu Thố, tối nay chúng ta nghiên cứu một chút về chuyện hôn lễ.”
Dứt lời, Đoan Mộc Thần thừa dịp Dương Hiểu Thố không chú ý, một tay ôm cô vào trong ngực, sau đó dễ dàng áp đảo ở trên giường lớn…
/80
|