Đoan Mộc Thần âm cuối kéo rất dài rất dài khiến tim Dương Hiểu Thổ cũng treo lơ lửng…
Hai mắt cô không dám chớp lấy một cái, vểnh tai lên đợi anh “tuyên bố” .
Nhưng anh cố ý dừng lại, làm cho cô thật sự không nhịn được !
“Anh anh anh… Anh muốn tôi bồi thường cái gì a ? Tiền ? Là tiền à?!”
Dương Hiểu Thổ ôm ngực, bày ra bộ dạng vô cùng đau đớn
“Ô ô ô… Không có được hay không, tôi không có tiền, chỉ có một chút xíu để dành nộp học phí cho Tiểu Hàng… Có thể hay không… Có thể hay không không đền tiền a ? Cầu xin anh…”
Dương Hiểu Thổ khẩn cầu làm Đoan Mộc Thần ngây ngẩn cả người, anh lúc nào nói muốn cô đưa tiền ?!
Trời ạ!
Trong đầu của cô rốt cuộc chứa những thứ gì ?
Nhưng nhìn bộ d ạ ng Dương Hiểu Thổ “thú vị” như vậy, ánh mắt anh lóe ra tia tà ác, chậm rãi mở miệng
“Cô không có tiền sao ?”
Dương Hiểu Thổ dùng sức lắc đầu, giống như là một trống bỏi !
Ô ô… Choáng váng đầu rồi !
Cô nuốt nước miếng, miễn cưỡng tìm về lý trí thanh tĩnh của mình
“Không có tiền.”
Đoan Mộc Thần ưu nhã ngước mắt,
“Không sao… Tôi muốn cô bồi thường thứ khác tốt hơn.”
Dương Hiểu Thổ bi thương hỏi “Bồi thường bằng cái gì? Tôi không có gì cả… Anh nhìn đi, căn phòng này là tôi thuê. Tài sản duy nhất chính là Tiểu Hàng… Mặc dù, mặc dù nó là tôi trộm được.”
Nhìn Dương Hiểu Thổ khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dáng bổ nhào cực kỳ lôi cuốn, quỷ thần xui khiến Đoan Mộc Thần vươn tay vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười nhẹ nhàng giống như một con báo đang chuẩn bị vào cuộc săn.
Môi mỏng khẽ mở
“Tôi muốn cô…”
Gì cơ ?
Muốn cô ?!
Lần này Dương Hiểu Thổ sốc thật sự, cô dùng tay nhỏ bé ra sức đẩy đẩy cằm mới có thể nói chuyện
“Có ý gì ?”
Là chuyện kia sao ? Đừng nói là cô nghĩ đúng nha !
Phần tà ác nói.
Phần xấu hổ nói.
Dù sao thì hắn rất tuấn tú, cô cũng không mất mát gì.
A a a a…
Trời ạ, cô đang suy nghĩ gì đấy ?!
Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh màu hồng phấn ?!
Ai nha, hỏng bét !
Từ lúc nào cô bắt đầu có ảo tưởng đối với đàn ông rồi ?
Nhìn Dương Hiểu Thổ ở trước mặt mình “như đi vào cõi thần tiên”, Đoan Mộc Thần thật hoài nghi sự hiện hữu của mình, anh có chút tức giận nói
“Dương Hiểu Thổ… Tôi muốn cô… Làm nữ bộc của tôi !”
“Nữ bộc ? Nữ bộc ?” Dương Hiểu Thổ trợn tròn mắt
“Nữ bộc là cái ý gì ? Không phải gọi là nữ hầu sao ?”
Anh bình tĩnh đáp trả
“Ở thế giới của tôi kêu là nữ bộc !”
Dương Hiểu Thổ rất có tinh thần ham học hỏi, không một chút suy nghĩ đến bộ dáng thê thảm của mình trong tương lai, còn ngây ngốc hỏi
“Tại sao ?”
Hai mắt cô không dám chớp lấy một cái, vểnh tai lên đợi anh “tuyên bố” .
Nhưng anh cố ý dừng lại, làm cho cô thật sự không nhịn được !
“Anh anh anh… Anh muốn tôi bồi thường cái gì a ? Tiền ? Là tiền à?!”
Dương Hiểu Thổ ôm ngực, bày ra bộ dạng vô cùng đau đớn
“Ô ô ô… Không có được hay không, tôi không có tiền, chỉ có một chút xíu để dành nộp học phí cho Tiểu Hàng… Có thể hay không… Có thể hay không không đền tiền a ? Cầu xin anh…”
Dương Hiểu Thổ khẩn cầu làm Đoan Mộc Thần ngây ngẩn cả người, anh lúc nào nói muốn cô đưa tiền ?!
Trời ạ!
Trong đầu của cô rốt cuộc chứa những thứ gì ?
Nhưng nhìn bộ d ạ ng Dương Hiểu Thổ “thú vị” như vậy, ánh mắt anh lóe ra tia tà ác, chậm rãi mở miệng
“Cô không có tiền sao ?”
Dương Hiểu Thổ dùng sức lắc đầu, giống như là một trống bỏi !
Ô ô… Choáng váng đầu rồi !
Cô nuốt nước miếng, miễn cưỡng tìm về lý trí thanh tĩnh của mình
“Không có tiền.”
Đoan Mộc Thần ưu nhã ngước mắt,
“Không sao… Tôi muốn cô bồi thường thứ khác tốt hơn.”
Dương Hiểu Thổ bi thương hỏi “Bồi thường bằng cái gì? Tôi không có gì cả… Anh nhìn đi, căn phòng này là tôi thuê. Tài sản duy nhất chính là Tiểu Hàng… Mặc dù, mặc dù nó là tôi trộm được.”
Nhìn Dương Hiểu Thổ khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, bộ dáng bổ nhào cực kỳ lôi cuốn, quỷ thần xui khiến Đoan Mộc Thần vươn tay vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười nhẹ nhàng giống như một con báo đang chuẩn bị vào cuộc săn.
Môi mỏng khẽ mở
“Tôi muốn cô…”
Gì cơ ?
Muốn cô ?!
Lần này Dương Hiểu Thổ sốc thật sự, cô dùng tay nhỏ bé ra sức đẩy đẩy cằm mới có thể nói chuyện
“Có ý gì ?”
Là chuyện kia sao ? Đừng nói là cô nghĩ đúng nha !
Phần tà ác nói.
Phần xấu hổ nói.
Dù sao thì hắn rất tuấn tú, cô cũng không mất mát gì.
A a a a…
Trời ạ, cô đang suy nghĩ gì đấy ?!
Trong đầu lại xuất hiện hình ảnh màu hồng phấn ?!
Ai nha, hỏng bét !
Từ lúc nào cô bắt đầu có ảo tưởng đối với đàn ông rồi ?
Nhìn Dương Hiểu Thổ ở trước mặt mình “như đi vào cõi thần tiên”, Đoan Mộc Thần thật hoài nghi sự hiện hữu của mình, anh có chút tức giận nói
“Dương Hiểu Thổ… Tôi muốn cô… Làm nữ bộc của tôi !”
“Nữ bộc ? Nữ bộc ?” Dương Hiểu Thổ trợn tròn mắt
“Nữ bộc là cái ý gì ? Không phải gọi là nữ hầu sao ?”
Anh bình tĩnh đáp trả
“Ở thế giới của tôi kêu là nữ bộc !”
Dương Hiểu Thổ rất có tinh thần ham học hỏi, không một chút suy nghĩ đến bộ dáng thê thảm của mình trong tương lai, còn ngây ngốc hỏi
“Tại sao ?”
/80
|