Sáng hôm sau.
Cô gái rung rung hàng mi dày, tỉnh lại từ giấc ngủ say, cảm giác đầu tiên là thật ấm áp, sau đó là có hơi khó thở.
Rồi cô chợt phát hiện mình đang chôn đầu thật sâu vào lồng ngực người nào đó, ấp ám với khó thở là chuyện quá bình thường, không, trọng điểm không phải chỗ này, mà là: Vì! Sao! Tên! Này! Lại! Nằm! Trên! Giường! Cô!
Muốn chết à?!
Gần như Hạ Hoàng Tuyền vừa tỉnh, Thương Bích Lạc sớm tỉnh táo kia đã nhận ra ngay, cái tên khốn giảo hoạt này đúng ngay một giây trước khi cô gái đánh người, đột nhiên dùng giọng điệu đáng thương đến lạ nói: “Em tỉnh rồi à?”
“…” Cái giọng điệu ai oán này là sao đấy? Hạ Hoàng Tuyền hơi ngơ, cô xoa đầu ngồi dậy, quyết định hỏi cho rõ trước đã, “Sao anh lại ở trên giường em?”
Thương Boss lẳng lặng quay mặt đi, giọng điệu như cô vợ nhỏ: “Em đã quên hôm qua mình làm gì rồi sao?”
“…!!!” Sấm sét đùng đoàng!
Hạ Hoàng Tuyền không ngờ rằng đời này mình có thể nghe được một câu thoại kinh điển như vậy, cái cảm giác quen thuộc như kiểu tên sở khanh sau khi ăn sạch sẽ cô gái yếu đuối rồi không thèm nhận là thế nào hả giời? Hơn nữa người sắm vai đằng trai hình như là cô thì phải? Đừng, đừng đùa chứ? Cô không phải loại người này đâu?
Vấn đề là, cô thật sự không cảm thấy Thương Bích Lạc đang nói dối! Mặc dù chuyện tối hôm qua không ấn tượng lắm, nhưng có một vài hình ảnh chợt lướt qua trong cơn đau đầu…Có cảnh cô cười hi hi ha ha đuổi theo chàng trai nào đó tới tận đầu đường, có cảnh cô túm anh giai “đôi tay hóa dao phay” định tự mình đi thái thịt, rồi còn cảnh cô nâng cằm Ngôn tiểu ca…Cô cuối cùng đã làm gì thế này!!!
Hạ Hoàng Tuyền chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng vẫn cố gắng kiên cường giãy giụa hỏi: “Em em em làm gì anh cơ?”
Thương Bích Lạc thở dài: “Em không nhớ rõ thì thôi vậy.” Anh xoay người chuẩn bị xuống giường rời đi.
“Đừng như vậy mà!” Hạ Hoàng Tuyền một phát túm chặt tay áo anh, “Anh mà không nói thì lòng em sẽ không yên mất!”
Thương Bích Lạc nhìn sườn mặt cô một cái, lại thở dài thêm lần nữa: “Em đã quên chính em đã đẩy anh lên giường rồi à?”
“…………………………………….”
“!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Đầu lại đau nữa rồi, hình ảnh “cô đẩy người” chợt hiện lên trong trí óc. Ối mẹ ơi là thật này! Hạ Hoàng Tuyền mang vẻ mặt bi thảm thống thiết che mặt, thường nói “rượu là thuốc độc thấu ruột”, người xưa không lừa cô! Đáng tiếc, cô giác ngộ quá muộn, thật là quá muộn màng…Nhưng mà, cô nghi ngờ hỏi: “Thế vì sao anh không đẩy em ra?”
“Em cũng đâu phải không biết mình khỏe cỡ nào.” Giọng Thương Bích Lạc nghe uất ức lắm thay, giống như anh đã từng cố sức phản kháng nhưng vẫn không địch lại.
Cho nên nói, thật ra là cô thú tính quá độ, đem anh trước thế này sau thế nọ một trăm lần rồi lại một trăm lần à?! Nhưng mình thân là nữ tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, Hạ Hoàng Tuyền hít vào một hơi, gằn từng chữ một: “Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm.”
“…” Thanh niên đang quay lưng về phía cô gái suýt thì phì cười, anh vội ho nhẹ để che giấu, vốn định trêu chọc cô thôi, ai mà ngờ cô lại ngốc đến vậy, nhưng mà có gậy tre không bò thì đúng là ngốc, “Thật à?”
“Thật.”
“Ừm, vậy khi nào chúng ta kết hôn?”
“…Hả!” Tiết tấu này nhanh quá đấy?! Có thể đợi cô thích ứng được không?
“Lỡ như có con thì làm sao?”
“Anh phụ trách sinh, sinh xong tới lượt em nuôi…” Ấy từ từ! Đoạn đối thoại này sai lắm luôn! Hạ Hoàng Tuyền chợt nhận ra, không đúng nhé, cô tuy rằng không có…khụ khụ, kinh nghiệm nào đấy, nhưng kiến thức căn bản thì vẫn biết rõ, quần áo chỉnh tề, trên giường sạch sẽ, chăn đệm không có dấu hiệu bị thay, trên người hình như cũng không thấy chỗ nào không khỏe, nhìn kiểu gì cũng thấy chưa xảy ra chuyện gì thì phải?!”
Vì thế…
Cô ngẩng đầu, nhìn bóng lưng mờ ảo đang cười đến run rẩy của tên nào đó, cuối cùng cũng ý thức được, bà đây bị lừa rồi!
“Cái tên khốn này!!!”
“…Bình tĩnh một chút.”
Vì thế, buổi sáng ngày lễ Giáng Sinh được bắt đầu bằng một trận đánh.
Vừa đánh xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa của Ngôn tiểu ca: “Muội tử, đánh xong chửa, ra ăn cơm.”
“Ờ!” Hạ Hoàng Tuyền lên tiếng đáp rồi nhảy xuống giường, không hiểu sao lại thấy hơi lạnh, cô run run người, cầm lấy áo khoác bên cạnh mặc vào, ngẫm nghĩ rồi đi tới cửa sổ kéo rèm ra, vẻ kinh ngạc chợt hiện ra trong mắt cô: “Tuyết rơi rồi?”
“Ừm, tối qua đã bắt đầu rơi.”
“…”
Không biết có phải do trước đó nghe Thương Bích Lạc nói chuyện “sông vây đóng băng” (1) không, lòng Hạ Hoàng Tuyền đối với trận tuyết rơi này không có chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại còn dâng lên cảm giác tràn ngập nguy cơ, cô nhíu mày, giơ tay lên hà hơi, làn hơi bay ra khiến mặt kính đọng lại lớp sương mù màu trắng, cô cũng không quay đầu lại mà nói: “Hình như có phần không thích hợp lắm?”
“Em bảo chỗ nào cơ?”
(1) bản gốc là Đái hà: trước kia mình không biết nên cứ nghĩ là tên sông kiểu Sông Mang, Sông Đái, giờ mới hiểu nó xuất phát từ câu Tựa núi vây sông, một câu để miêu tả địa hình hiểm trở. Sông vây ở đây có nghĩa là dòng sông vây quanh thành, giống như một hàng lũy bảo vệ vậy.
“Không phải ngày xưa có câu nói “tuyết rơi không lạnh, tuyết tan lạnh” à? Trời còn đang có tuyết rơi, sao lại lạnh như vậy?” Hơn nữa bọn họ còn đang ở trong phòng, đâu phải ở bên ngoài.
Lúc ăn cơm, Ngôn Tất Hành cũng than thở, nói sáng sớm lúc nấu cơm chợt phát hiện nước trong bếp đông cứng cả rồi, may mà trước đó quân đội đã tiến hành bảo vệ đường ống dẫn của thành phố, hy vọng mùa đông này sẽ không xuất hiện bi kịch ống nước nứt vỡ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, tuyết rơi từ đêm qua không có dấu hiệu ngừng lại, những người đang ngắm trận tuyết đầu mùa chợt nhận rõ, nó từ bông tuyết nho nhỏ biến thành tuyết lớn như lông ngỗng, hơn nữa còn càng lúc càng lớn.
Gió Bắc cũng dần hiu quạnh.
Gió cuốn tuyết, tuyết rơi mấy ngày liền.
Mấy người vốn đang hào hứng muốn chạy ra ngoài cửa đắp người tuyết gần như đều quay về nhà, bởi vì không thể đứng bên ngoài được, vị trí địa lý thành phố này tốt bởi vì nói một cách tương đối thì nó nằm ở phía Bắc, có hệ thống cung ấm khá hoàn chỉnh, chỉ là Giáng Sinh năm trước nhiệt độ cũng không tính là thấp, hơn nữa cư dân ở đây đều đến từ phương Nam, họ không quen dùng máy sưởi mà hay dùng điều hòa, cho nên không mở ra, vào khoảng giữa trưa, quân đội lập tức tiến hành cung ứng máy sưởi.
Dẫu sao cũng có mấy cư dân chọn phòng chưa chắc có điều hòa, hoặc có nhưng bị hư cũng chưa biết chừng, khác xa với hệ thống sưởi hoàn mỹ.
Năng lượng sưởi ấm được chọn là đốt than, lúc trước thì đúng là lãng phí, nhưng giờ đã có dị năng thúc đẩy thực vật sinh trưởng, nhiên liệu than củi hoàn toàn trở thành tài nguyên có thể tái sinh, cho nên sử dụng chúng ngược lại lại thành phù hợp, còn về ô nhiễm môi trường…Người sắp đông chết rồi, ai rảnh mà quản cái này?
Một ngày trôi qua, nhóm người vốn vui sướng vì trận tuyết lớn, còn nhắc mãi gì mà “tuyết lành báo hiệu một năm bội thu” đều bị vả mặt cái chát, bởi vì bọn họ phát hiện, mình bị nhốt trong nhà hoàn toàn rồi. Mỗi một nơi trong thành phố đều là cảnh tượng tuyết lạnh trắng xóa tựa lông chim, chúng như muốn che trời lấp đất, một khi có người muốn ra cửa, liền bị trước đập sau quất.
Gió quá mạnh không che được ô, tuyết quá lớn không nhìn thấy đường, trời quá lạnh mặc đồ cũng không chịu nổi.
Nói ra cũng buồn cười, zombie không đánh bại được con người, ngược lại còn thúc đẩy con người tiến hóa; còn trận tuyết mà mọi người từ nhỏ đến lớn đã nghe, đã chạm, đã nhìn thấy không biết bao lần lại làm bọn họ lọt hố tới mức không biết nói sao cũng chẳng biết theo kiểu gì.
Đây có lẽ chính là sự bí ẩn của thiên nhiên.
Rõ ràng là gần trong gang tấc, đã quen với sự tồn tại ấy, nhưng trước sau vẫn không thể hiểu rõ.
Hạ Hoàng Tuyền từng nghe một người bạn nói rằng: “Thứ gọi là khoa học, là dùng một đống lý luận khiến người ta nghe tới đầu váng mắt hoa, đi giải thích mấy hiện tượng mà mình vừa thấy đã biết là gì trong cuộc sống.” Câu này tuy vừa thiên vị vừa ngây ngô, nhưng giờ nghĩ lại chợt thấy một cảm giác khác.
Mà điều thực sự khiến cô không thể bỏ qua là…
Tử khí!
Gió tuyết mặc dù lớn nhưng mấy dị năng giả vẫn tương đối vượt trội hơn người thường, mấy ngày qua cô cũng ra khỏi cửa vài lần, cùng nhóm dị năng giả mở cuộc họp, cũng hỗ trợ những người dân bình thường vận chuyển than đá, những người cô gặp, màu sắc tử khí trên người toàn bộ đều đậm lên, cô hiểu ra - zombie tới rồi.
Tô Giác cũng có chung kết luận với chuyện này, hơn nữa còn thông báo với bên ngoài.
Dù chưa chắc tất cả mọi người sẽ tin tưởng, nhưng chỉ cần có một người để chuyện này trong lòng, có lẽ sẽ có khả năng cứu lại tính mạng của một người.
“Ui, lạnh quá đi…” Hạ Hoàng Tuyền đứng ở huyền quan cởi áo mưa trong suốt ra, so với mấy thứ đồ khác, cái này vừa có thể chắn gió vừa có thể chắn tuyết, đúng là dùng tốt ghê, kéo xuống bao tay da, lại gỡ khăn quàng cổ, bỏ cái kính thoáng khí trên mặt – cái này là Ngôn tiểu ca xới được từ chỗ nào ấy, vẫn còn dùng tốt, giờ ra cửa toàn nhờ vào nó.
“Cầm.”
Cô quay người lại, phát hiện Thương Bích Lạc quen tay đưa cho túi sưởi, cô vội vàng nhận lấy, cọ cọ vào cái mặt sắp đông cứng tới nơi của mình: “Ôi, vẫn là vào phòng ấm hơn…Túi sưởi cũng ấm áp quá đi…”
“Vậy đừng ra ngoài nữa.” Thanh niên xót xa nhìn hai cái má đỏ bừng của cô gái, vươn tay ôm cô vào lòng.
Có lẽ do người anh quá ấm, Hạ Hoàng Tuyền không phản kháng, hiếm khi ngoãn ngoãn nằm trong lòng anh thở dài: “Còn mấy tiểu khu không có đủ nhiên liệu.” Để người chết cóng đúng là không tốt, thêm là thời tiết tuy lạnh, nhưng mấy việc như vận chuyển, tặng đồ hay mấy việc khác không khó với cô, không thể làm khí hậu khôi phục như thường, vậy thử một lần làm chuyện mình có thể cũng không tệ.
Không chỉ cô, đa phần dị năng trong thành phố này cũng đi ra ngoài hỗ trợ, quân đội và bên bọn họ cùng thống nhất hình thức điều hành, Thương Bích Lạc làm trung tâm nên không dễ ra ngoài, đương nhiên quan trọng là Hạ Hoàng Tuyền không cho anh ra ngoài, gió tuyết càng ngày càng mạnh, tử khí trên người tên này cũng dày đặc theo, cô thực sự không dám để anh ra khỏi cửa, lỡ như không chết bởi zombie mà ngược lại bị gió thổi bay…Cô biết đi đâu mà tìm?
Dù có phải trói cũng bắt anh ngoan ngoãn đợi!
Tình hình như vậy kéo dài chừng nửa tháng, tuyết trên đường đã tích tụ tới mức kinh khủng, dù dọn sạch cũng vẫn còn chất đống, nhưng lại có mấy dị năng giả sáng tạo khác người, đi ra đường xây không ít nhà băng, đi mệt thì vào nghỉ một lát rồi lại tiếp tục đi.
Không chỉ như thế, trên đường còn có không ít bức tượng điêu khắc bằng băng, còn có mấy tiểu khu của dị năng hệ hỏa đều không cần nấu nước, cách mà nhóm dị năng giả xử lý tuyết đọng là trực tiếp nấu lên, làm nóng xong thì đi phát cho cư dân uống, uống nước hay rửa mặt đều được, cái này cũng coi như tìm được niềm vui trong nỗi khổ.
Không thể không nói, năng lực thích nghi của con người thật đáng sợ.
Nhưng mà, ngay khi mọi người càng ngày càng quen với cuộc sống thế này, cũng bắt đầu tạo ra điều kiện thuận lợi, thì đồng thời một tin tức xấu cũng kéo theo.
Sông vây bị đông đá, zombie cuối cùng đã kéo tới.
Cô gái rung rung hàng mi dày, tỉnh lại từ giấc ngủ say, cảm giác đầu tiên là thật ấm áp, sau đó là có hơi khó thở.
Rồi cô chợt phát hiện mình đang chôn đầu thật sâu vào lồng ngực người nào đó, ấp ám với khó thở là chuyện quá bình thường, không, trọng điểm không phải chỗ này, mà là: Vì! Sao! Tên! Này! Lại! Nằm! Trên! Giường! Cô!
Muốn chết à?!
Gần như Hạ Hoàng Tuyền vừa tỉnh, Thương Bích Lạc sớm tỉnh táo kia đã nhận ra ngay, cái tên khốn giảo hoạt này đúng ngay một giây trước khi cô gái đánh người, đột nhiên dùng giọng điệu đáng thương đến lạ nói: “Em tỉnh rồi à?”
“…” Cái giọng điệu ai oán này là sao đấy? Hạ Hoàng Tuyền hơi ngơ, cô xoa đầu ngồi dậy, quyết định hỏi cho rõ trước đã, “Sao anh lại ở trên giường em?”
Thương Boss lẳng lặng quay mặt đi, giọng điệu như cô vợ nhỏ: “Em đã quên hôm qua mình làm gì rồi sao?”
“…!!!” Sấm sét đùng đoàng!
Hạ Hoàng Tuyền không ngờ rằng đời này mình có thể nghe được một câu thoại kinh điển như vậy, cái cảm giác quen thuộc như kiểu tên sở khanh sau khi ăn sạch sẽ cô gái yếu đuối rồi không thèm nhận là thế nào hả giời? Hơn nữa người sắm vai đằng trai hình như là cô thì phải? Đừng, đừng đùa chứ? Cô không phải loại người này đâu?
Vấn đề là, cô thật sự không cảm thấy Thương Bích Lạc đang nói dối! Mặc dù chuyện tối hôm qua không ấn tượng lắm, nhưng có một vài hình ảnh chợt lướt qua trong cơn đau đầu…Có cảnh cô cười hi hi ha ha đuổi theo chàng trai nào đó tới tận đầu đường, có cảnh cô túm anh giai “đôi tay hóa dao phay” định tự mình đi thái thịt, rồi còn cảnh cô nâng cằm Ngôn tiểu ca…Cô cuối cùng đã làm gì thế này!!!
Hạ Hoàng Tuyền chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng vẫn cố gắng kiên cường giãy giụa hỏi: “Em em em làm gì anh cơ?”
Thương Bích Lạc thở dài: “Em không nhớ rõ thì thôi vậy.” Anh xoay người chuẩn bị xuống giường rời đi.
“Đừng như vậy mà!” Hạ Hoàng Tuyền một phát túm chặt tay áo anh, “Anh mà không nói thì lòng em sẽ không yên mất!”
Thương Bích Lạc nhìn sườn mặt cô một cái, lại thở dài thêm lần nữa: “Em đã quên chính em đã đẩy anh lên giường rồi à?”
“…………………………………….”
“!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Đầu lại đau nữa rồi, hình ảnh “cô đẩy người” chợt hiện lên trong trí óc. Ối mẹ ơi là thật này! Hạ Hoàng Tuyền mang vẻ mặt bi thảm thống thiết che mặt, thường nói “rượu là thuốc độc thấu ruột”, người xưa không lừa cô! Đáng tiếc, cô giác ngộ quá muộn, thật là quá muộn màng…Nhưng mà, cô nghi ngờ hỏi: “Thế vì sao anh không đẩy em ra?”
“Em cũng đâu phải không biết mình khỏe cỡ nào.” Giọng Thương Bích Lạc nghe uất ức lắm thay, giống như anh đã từng cố sức phản kháng nhưng vẫn không địch lại.
Cho nên nói, thật ra là cô thú tính quá độ, đem anh trước thế này sau thế nọ một trăm lần rồi lại một trăm lần à?! Nhưng mình thân là nữ tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, Hạ Hoàng Tuyền hít vào một hơi, gằn từng chữ một: “Anh yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm.”
“…” Thanh niên đang quay lưng về phía cô gái suýt thì phì cười, anh vội ho nhẹ để che giấu, vốn định trêu chọc cô thôi, ai mà ngờ cô lại ngốc đến vậy, nhưng mà có gậy tre không bò thì đúng là ngốc, “Thật à?”
“Thật.”
“Ừm, vậy khi nào chúng ta kết hôn?”
“…Hả!” Tiết tấu này nhanh quá đấy?! Có thể đợi cô thích ứng được không?
“Lỡ như có con thì làm sao?”
“Anh phụ trách sinh, sinh xong tới lượt em nuôi…” Ấy từ từ! Đoạn đối thoại này sai lắm luôn! Hạ Hoàng Tuyền chợt nhận ra, không đúng nhé, cô tuy rằng không có…khụ khụ, kinh nghiệm nào đấy, nhưng kiến thức căn bản thì vẫn biết rõ, quần áo chỉnh tề, trên giường sạch sẽ, chăn đệm không có dấu hiệu bị thay, trên người hình như cũng không thấy chỗ nào không khỏe, nhìn kiểu gì cũng thấy chưa xảy ra chuyện gì thì phải?!”
Vì thế…
Cô ngẩng đầu, nhìn bóng lưng mờ ảo đang cười đến run rẩy của tên nào đó, cuối cùng cũng ý thức được, bà đây bị lừa rồi!
“Cái tên khốn này!!!”
“…Bình tĩnh một chút.”
Vì thế, buổi sáng ngày lễ Giáng Sinh được bắt đầu bằng một trận đánh.
Vừa đánh xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa của Ngôn tiểu ca: “Muội tử, đánh xong chửa, ra ăn cơm.”
“Ờ!” Hạ Hoàng Tuyền lên tiếng đáp rồi nhảy xuống giường, không hiểu sao lại thấy hơi lạnh, cô run run người, cầm lấy áo khoác bên cạnh mặc vào, ngẫm nghĩ rồi đi tới cửa sổ kéo rèm ra, vẻ kinh ngạc chợt hiện ra trong mắt cô: “Tuyết rơi rồi?”
“Ừm, tối qua đã bắt đầu rơi.”
“…”
Không biết có phải do trước đó nghe Thương Bích Lạc nói chuyện “sông vây đóng băng” (1) không, lòng Hạ Hoàng Tuyền đối với trận tuyết rơi này không có chút cảm giác vui vẻ nào, ngược lại còn dâng lên cảm giác tràn ngập nguy cơ, cô nhíu mày, giơ tay lên hà hơi, làn hơi bay ra khiến mặt kính đọng lại lớp sương mù màu trắng, cô cũng không quay đầu lại mà nói: “Hình như có phần không thích hợp lắm?”
“Em bảo chỗ nào cơ?”
(1) bản gốc là Đái hà: trước kia mình không biết nên cứ nghĩ là tên sông kiểu Sông Mang, Sông Đái, giờ mới hiểu nó xuất phát từ câu Tựa núi vây sông, một câu để miêu tả địa hình hiểm trở. Sông vây ở đây có nghĩa là dòng sông vây quanh thành, giống như một hàng lũy bảo vệ vậy.
“Không phải ngày xưa có câu nói “tuyết rơi không lạnh, tuyết tan lạnh” à? Trời còn đang có tuyết rơi, sao lại lạnh như vậy?” Hơn nữa bọn họ còn đang ở trong phòng, đâu phải ở bên ngoài.
Lúc ăn cơm, Ngôn Tất Hành cũng than thở, nói sáng sớm lúc nấu cơm chợt phát hiện nước trong bếp đông cứng cả rồi, may mà trước đó quân đội đã tiến hành bảo vệ đường ống dẫn của thành phố, hy vọng mùa đông này sẽ không xuất hiện bi kịch ống nước nứt vỡ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, tuyết rơi từ đêm qua không có dấu hiệu ngừng lại, những người đang ngắm trận tuyết đầu mùa chợt nhận rõ, nó từ bông tuyết nho nhỏ biến thành tuyết lớn như lông ngỗng, hơn nữa còn càng lúc càng lớn.
Gió Bắc cũng dần hiu quạnh.
Gió cuốn tuyết, tuyết rơi mấy ngày liền.
Mấy người vốn đang hào hứng muốn chạy ra ngoài cửa đắp người tuyết gần như đều quay về nhà, bởi vì không thể đứng bên ngoài được, vị trí địa lý thành phố này tốt bởi vì nói một cách tương đối thì nó nằm ở phía Bắc, có hệ thống cung ấm khá hoàn chỉnh, chỉ là Giáng Sinh năm trước nhiệt độ cũng không tính là thấp, hơn nữa cư dân ở đây đều đến từ phương Nam, họ không quen dùng máy sưởi mà hay dùng điều hòa, cho nên không mở ra, vào khoảng giữa trưa, quân đội lập tức tiến hành cung ứng máy sưởi.
Dẫu sao cũng có mấy cư dân chọn phòng chưa chắc có điều hòa, hoặc có nhưng bị hư cũng chưa biết chừng, khác xa với hệ thống sưởi hoàn mỹ.
Năng lượng sưởi ấm được chọn là đốt than, lúc trước thì đúng là lãng phí, nhưng giờ đã có dị năng thúc đẩy thực vật sinh trưởng, nhiên liệu than củi hoàn toàn trở thành tài nguyên có thể tái sinh, cho nên sử dụng chúng ngược lại lại thành phù hợp, còn về ô nhiễm môi trường…Người sắp đông chết rồi, ai rảnh mà quản cái này?
Một ngày trôi qua, nhóm người vốn vui sướng vì trận tuyết lớn, còn nhắc mãi gì mà “tuyết lành báo hiệu một năm bội thu” đều bị vả mặt cái chát, bởi vì bọn họ phát hiện, mình bị nhốt trong nhà hoàn toàn rồi. Mỗi một nơi trong thành phố đều là cảnh tượng tuyết lạnh trắng xóa tựa lông chim, chúng như muốn che trời lấp đất, một khi có người muốn ra cửa, liền bị trước đập sau quất.
Gió quá mạnh không che được ô, tuyết quá lớn không nhìn thấy đường, trời quá lạnh mặc đồ cũng không chịu nổi.
Nói ra cũng buồn cười, zombie không đánh bại được con người, ngược lại còn thúc đẩy con người tiến hóa; còn trận tuyết mà mọi người từ nhỏ đến lớn đã nghe, đã chạm, đã nhìn thấy không biết bao lần lại làm bọn họ lọt hố tới mức không biết nói sao cũng chẳng biết theo kiểu gì.
Đây có lẽ chính là sự bí ẩn của thiên nhiên.
Rõ ràng là gần trong gang tấc, đã quen với sự tồn tại ấy, nhưng trước sau vẫn không thể hiểu rõ.
Hạ Hoàng Tuyền từng nghe một người bạn nói rằng: “Thứ gọi là khoa học, là dùng một đống lý luận khiến người ta nghe tới đầu váng mắt hoa, đi giải thích mấy hiện tượng mà mình vừa thấy đã biết là gì trong cuộc sống.” Câu này tuy vừa thiên vị vừa ngây ngô, nhưng giờ nghĩ lại chợt thấy một cảm giác khác.
Mà điều thực sự khiến cô không thể bỏ qua là…
Tử khí!
Gió tuyết mặc dù lớn nhưng mấy dị năng giả vẫn tương đối vượt trội hơn người thường, mấy ngày qua cô cũng ra khỏi cửa vài lần, cùng nhóm dị năng giả mở cuộc họp, cũng hỗ trợ những người dân bình thường vận chuyển than đá, những người cô gặp, màu sắc tử khí trên người toàn bộ đều đậm lên, cô hiểu ra - zombie tới rồi.
Tô Giác cũng có chung kết luận với chuyện này, hơn nữa còn thông báo với bên ngoài.
Dù chưa chắc tất cả mọi người sẽ tin tưởng, nhưng chỉ cần có một người để chuyện này trong lòng, có lẽ sẽ có khả năng cứu lại tính mạng của một người.
“Ui, lạnh quá đi…” Hạ Hoàng Tuyền đứng ở huyền quan cởi áo mưa trong suốt ra, so với mấy thứ đồ khác, cái này vừa có thể chắn gió vừa có thể chắn tuyết, đúng là dùng tốt ghê, kéo xuống bao tay da, lại gỡ khăn quàng cổ, bỏ cái kính thoáng khí trên mặt – cái này là Ngôn tiểu ca xới được từ chỗ nào ấy, vẫn còn dùng tốt, giờ ra cửa toàn nhờ vào nó.
“Cầm.”
Cô quay người lại, phát hiện Thương Bích Lạc quen tay đưa cho túi sưởi, cô vội vàng nhận lấy, cọ cọ vào cái mặt sắp đông cứng tới nơi của mình: “Ôi, vẫn là vào phòng ấm hơn…Túi sưởi cũng ấm áp quá đi…”
“Vậy đừng ra ngoài nữa.” Thanh niên xót xa nhìn hai cái má đỏ bừng của cô gái, vươn tay ôm cô vào lòng.
Có lẽ do người anh quá ấm, Hạ Hoàng Tuyền không phản kháng, hiếm khi ngoãn ngoãn nằm trong lòng anh thở dài: “Còn mấy tiểu khu không có đủ nhiên liệu.” Để người chết cóng đúng là không tốt, thêm là thời tiết tuy lạnh, nhưng mấy việc như vận chuyển, tặng đồ hay mấy việc khác không khó với cô, không thể làm khí hậu khôi phục như thường, vậy thử một lần làm chuyện mình có thể cũng không tệ.
Không chỉ cô, đa phần dị năng trong thành phố này cũng đi ra ngoài hỗ trợ, quân đội và bên bọn họ cùng thống nhất hình thức điều hành, Thương Bích Lạc làm trung tâm nên không dễ ra ngoài, đương nhiên quan trọng là Hạ Hoàng Tuyền không cho anh ra ngoài, gió tuyết càng ngày càng mạnh, tử khí trên người tên này cũng dày đặc theo, cô thực sự không dám để anh ra khỏi cửa, lỡ như không chết bởi zombie mà ngược lại bị gió thổi bay…Cô biết đi đâu mà tìm?
Dù có phải trói cũng bắt anh ngoan ngoãn đợi!
Tình hình như vậy kéo dài chừng nửa tháng, tuyết trên đường đã tích tụ tới mức kinh khủng, dù dọn sạch cũng vẫn còn chất đống, nhưng lại có mấy dị năng giả sáng tạo khác người, đi ra đường xây không ít nhà băng, đi mệt thì vào nghỉ một lát rồi lại tiếp tục đi.
Không chỉ như thế, trên đường còn có không ít bức tượng điêu khắc bằng băng, còn có mấy tiểu khu của dị năng hệ hỏa đều không cần nấu nước, cách mà nhóm dị năng giả xử lý tuyết đọng là trực tiếp nấu lên, làm nóng xong thì đi phát cho cư dân uống, uống nước hay rửa mặt đều được, cái này cũng coi như tìm được niềm vui trong nỗi khổ.
Không thể không nói, năng lực thích nghi của con người thật đáng sợ.
Nhưng mà, ngay khi mọi người càng ngày càng quen với cuộc sống thế này, cũng bắt đầu tạo ra điều kiện thuận lợi, thì đồng thời một tin tức xấu cũng kéo theo.
Sông vây bị đông đá, zombie cuối cùng đã kéo tới.
/103
|