Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 120 - Chương 118

/139


Mấy ngày nay quá yên ắng nên Dụ Ninh dường như đã quên trong phủ này còn có những người khác.

Dụ Ninh bình tĩnh buộc lại dây áo: “ Ngươi vào đây bằng cách nào?”

Tối hôm qua nàng ngủ không được ngon giấc, vậy nên ngồi kể hết tác hại của việc không ngủ trưa đối với sức khoẻ, lừa hắn lên giường ngủ , mà nàng cũng ngồi một góc phòng cố gắng ngủ thêm trong chốc lát, thế nhưng không ngờ tỉnh lại đã thấy một tên nam nhân xa lạ đứng bên mép giường.

Thật may nàng chỉ mới thả dây áo chứ không cởi ra.

Nam nhân mười lăm mười sáu tuổi, trên mặt mang theo vài phần trẻ trung, có lẽ là đã từng sống một thời gian dài ở hiện đại, khi thấy trên mặt người đối diện lộ ra chút chán ghét, nàng chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Dụ Ninh quan sát y phục trên người hắn, vải vóc tốt hơn của Sở Cẩn mấy phần, người này hẳn là Nhị thiếu gia, người mà lần trươc nguyên chủ có ý định lên giường.

Bảo bối, nhìn thấy gia kinh hỉ không!” Sở Ký cười mập mờ, mắt híp lại nhìn về phía ngực Dụ Ninh.

Sở Ký và Sở Cẩn quả thật không giống nhau, nếu Sở Cẩn đối với nàng lộ ra vẻ mặt đó, nàng còn có thể nghĩ ngực mình phải chăng dính chút vết bẩn, mà khi người trước mặt làm hành động đó, quả thật thô bỉ làm nàng chỉ muốn móc hai tròng mắt kia ra ngoài.

Lại nói, trông Sở Ký cũng không kém, hơn nữa cũng có chút giống Sở Cẩn, da thịt trắng hơn tiểu thư khuê các mấy phần, nhưng nhìn Sở Cẩn có cảm giác như chiêm ngưỡng một bức tượng ngọc tinh tế, mà Sở Ký thì da trắng lại lộ điểm trầm, hơi thở xấu xa như thể sắp tràn hết ra bên ngoài vậy.

Đi ra ngoài. Dụ Ninh nhấc chân chặn lại ý muốn bước đến của Sở Ký, lạnh lùng nói.

Ngươi khó chịu vì lần trước gia không cầu cạnh giúp ngươi?” Sở Ký lộ vẻ khổ sở: “ Bảo bối, cũng không phải là ngươi không biết tính của mẹ ta, nếu ta đi cầu xin thay ngươi, ngươi nhất định sẽ bị bán đi, để ngươi có thể ở bên cạnh tên phế nhân kia, ta đã phải đi lấy lòng Hồng Anh tỷ tỷ để tỷ ấy giúp đỡ thuyết phục .”

Dụ Ninh liếc nhìn bóng dáng sau màn lụa, địa vị của Sở Cẩn cuối cùng là thấp đến mức độ nào, để mà người ta có thể tự tiện vào trong viện của hắn, đi vào phòng hắn, còn chửi hắn hai tiếng phế vật.

Sở Ký nhìn theo tầm mắt của Dụ Ninh, khinh thường hừ hai tiếng: “ Phế vật kia còn đang ngủ? Nói cũng đúng, một tên tàn bại, trừ ngủ còn có thể làm gì….”

Giọng nói của hắn không nhỏ, hơn nữa Sở Cẩn vẫn luôn không ngủ sâu được, chắc chắn sẽ bị hắn đánh thức.

Sở Ký còn chưa nói hết đã bị Dụ Ninh đạp một phát, nàng dùng sức không nhỏ khiến tên vô lại kia ngồi bệt ra đất.

Sở Ký không thể tin ngẩng đầu nhìn Dụ Ninh, đời này, trừ bị cha đá, vẫn chưa có người nào dám giơ chân về phía hắn, huống chi lần này lại là một con nha hoàn luôn muốn bò lên giường mình.

Ánh mắt lạnh lẽo, Dụ Ninh hỏi: “ Ngươi nói ai là phế vật?”

Đương nhiên là tên tàn phế Sở Cẩn kia, nếu không chẳng lẽ hắn lại nói chính mình? Nhưng có lẽ là vì một chân kia, cũng có lẽ là ánh mắt Dụ Ninh quá tăm tối, Sở Ký nuốt một ngụm nước miếng, rụt rụt cổ: “Lần này coi như gia là bị chuột rút, nếu có lần sau, ngươi cẩn thận không ta nói với mẹ ta.”

Dụ Ninh bật cười một tiếng, quả nhiên vẫn là một đứa con nít, hơi tí là tố cáo.

Xin lỗi thiếu gia ngay.”

Ngươi có bệnh hay không? Vì sao ta phải nói xin lỗi với một phế vật chứ.”

Nói xong, Sở Ký lại bị đá một cái, Dụ Ninh nắm lấy cái bàn bên cạnh hắn, vừa dùng lực, một bên chân bàn liền vỡ thành từng khối: “ Nói xin lỗi.”

Thấy thế, Sở Ký rùng mình một cái, nhìn ánh mắt lạnh lẽo của người đối diện, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “ Ngươi sẽ không phải là người cha ta cố ý để lại để bảo vệ Sở Cẩn đi.”

Nghĩ đến tình cảm cha hắn dành cho Sở Cẩn, Sở Ký bỗng cảm thấy suy đoán của mình hoàn toàn có căn cứ, thế nhưng thương nữa thì đã sao, cuối cùng vẫn là một cái phế vật, Sở phủ này về sau tất cả đều sẽ thuộc về hắn.

Nếu đã vậy, ngươi bò lên giường của ta làm gì!?” Sở Ký có cảm giác bị chơi xỏ, nếu đã quan tâm tên Sở Cẩn kia thì việc gì đi trêu chọc hắn.

Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn nhớ chuyện nàng vì lăn đến giường hắn mà bị đánh một trận, tìm mọi biện pháp mới chạy ra được đến đây, không nghĩ tới đã phải ăn hai chân còn phải đi xin lỗi tên Sở Cẩn phế vật kia.

Dụ Ninh lạnh lùng liếc hắn một cái, Ngươi quan tâm nhiều quá rồi.”

Sở Ký rụt cổ một cái, chẳng lẽ cha hắn muốn khảo nghiệm xem hắn có an phận hay không nên mới để nàng ta bò lên giường: “ Ta sẽ đi, ta sẽ không nói cho mẹ ta về thân phận của ngươi, nhưng ngươi nhớ nói vài lời tốt đẹp về ta trước mặt cha.”

Dụ Ninh thản nhiên đón nhận thân phận ảo tưởng mà tên thiếu gia đầu đất này giao cho mình: “ Ngươi làm thì ta cũng sẽ làm. Bây giờ, đi xin lỗi đại thiếu gia mau.”

Sắc mặt lập tức trở nên khó coi, Sở Ký tình nguyện ăn nói khép nép đối với một nha đầu, cũng không muốn mở một câu nhận sai với phế vật.

Nghĩ tới Sở Lão Gia, Sở Ký rống lên một câu: “Đại ca, vừa nãy ta chỉ đùa một chút.”liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng.

Dụ Ninh nhìn lướt qua bóng lưng kia, vốn tưởng chuyện này sẽ có chút khó khăn, không ngờ tên đầu đất kia tự nghĩ lí do cho nàng, như vậy vừa lúc giảm bớt không ít phiền toái. Cũng chẳng biết hắn có giữ lời không nói với mẹ hắn hay không, nếu mẹ hắn thông minh hơn thì tương lai thật khó mà đoán trước.

Đi đến bên giường, quả nhiên người trên giường đã tỉnh, con ngươi đen nhánh mở chằm chằm về phía đỉnh màn lụa.

Dụ Ninh đỡ hắn, Nhị thiếu gia còn bé không hiểu chuyện, thiếu gia chớ để ở trong lòng.

Tại sao? Sở Cẩn đột nhiên


/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status