Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 122 - Chương 120

/139


Ngoài cửa sổ, hương hoa quế thoang thoảng, gió nhẹ nhàng gợn màn vải phòng bếp, đem mùi thơm vương vấn chóp mũi hai người.

Dụ Ninh rửa sạch đồ đưa đến trước mặt Sở Cẩn :” Vậy là được rồi đúng không?”

Sợ quần áo ướt, Dụ Ninh vén ống tay lên trên khuỷu tay, ánh mắt Sở Cẩn lướt qua phần da thịt lộ ra bên ngoài kia, chân mày khẽ nhíu :” Thật khó coi.”

Dụ Ninh không nghĩ hắn đang nói nàng, tưởng hắn không thích hình dáng của nấm liền cười đáp :” Các loại nấm không phải đều trông như thế sao.”

Sở Cẩn cũng không giải thích, ánh mắt nhìn xuống chỗ nàng đứng :” Giày bẩn rồi.”

Bởi vì Dụ Ninh dùng hơi nhiều nước nên lúc vẩy khiến không ít nước rơi trên mặt đất, trừ chỗ Sở Cẩn đnag ngồi, những nơi khác đều lỗng bỗng.

Dụ Ninh liếc mắt nhìn : Không dính lên mặt hài.”

Quá lôi thôi, Sở Cẩn nhìn lướt qua gương mặt trắng nõn phía đối diện, dơ bẩn là thế, sao đôi mắt lại sạch sẽ đến vậy.

Thiếu gia, nếu ta đã rửa nấm xong, còn lại người làm nhé.”

Quá cao. Sở Cẩn liếc mắt nhìn lò bếp.

So sánh độ cao giữa cái lò và dáng ngồi của hắn, lúc này Dụ Ninh mới nhận ra, nếu Sở Cẩn cứ như vậy thfi đến cầm muôi cũng chả với tới được nồi chảo.

Vậy giờ phải làm thế nào? Ta không sao nhưng chỉ sợ thiếu gia bị đói bụng mà thôi.”

Hình như từ lúc đến nơi đây, nàng đã thả lỏng hơn nhiều, không tự xưng nô tỳ, cũng không gọi hắn là thiếu gia một cách đầy nhạo báng.

Nhưng mà, loại cảm giác này thật không khiến hắn cảm thấy chán ghét, Sở Cẩn liếc nhìn Dụ Ninh một cái :” Nấm mang đi nấu chín, sau đó cho gia vị vào, ngươi làm đi.”

Vậy hẳn là sẽ rất khó ăn. Mặc dù chỉ đến ngồi không trong miếu, nhưng nàng cũng không định ăn mấy món rau củ luộc nước nhạt nhẽo như vậy.

Sở Cẩn trượt xe lăn đến bên cạnh bếp lò, đưa tay lượm một cây nấm đặt bên khoé miệng, cắn một cái, nhai chậm nuốt khẽ :” Tạm được.”

Thấy động tác của hắn, Dụ Ninh ngẩn người, chân đóng đá, chẳng lẽ vị giác tên này cũng thoái hoá giống chi giác rồi hay sao, đứng thôi cũng ngửi thấy mấy cây nấm bốc lên mùi tanh nồng của đất, cũng không biết nam chính nuốt cái gì vào bụng.

Dụ Ninh giật lấy cây nấm trên tay sở cản :” Ta mang đi nấu, kể cả có khó ăn đến đâu thfi người cũng không thể ăn sống như vậy.”

Sở Cẩn không tỏ thái độ , khiến người ngoài không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì nữa.

Dụ Ninh nấu một nồi nước, sau đó ném tất cả nấm vào trong, cảm thấy mấy cái mũ nấm nổi trên mặt nước có chút đơn điệu, còn vứt ít hành lá vào.

Cảm thấy đã chín, nàng liền múc một chén canh nấm ra :” Thiếu gia, người ăn luôn không?”

Sở Cẩn gắp một khối bỏ vào miệng, Tạm được.

Chín hay sống đều đánh giá như nhau, Dụ Ninh thật không biết nên khóc hay cười nữa.

Hai người chia nhau giải quyết, sau đó Sở Cẩn tiếp tục trở về phòng đọc sách, Dụ Ninh thu thập chút đồ rồi đến nhà chính, định mượn mấy quyển kinh phật để hun đúc tâm cảnh chon am chính.

. . . . . .

. . . . . .

Đối với sự có mặt của Sở Cẩn, hoà thượng trong miếu rất có cảm tình, nghe Dụ Ninh nói thiếu gia có ý định quy y cửa phật, ông không chỉ cho nàng mượn hơn mười bản kinh thư, còn tặng kèm một bộ mõ và chuỗi vòng hạt, nhiệt ình đến mức chỉ thiếu mỗi việc cùng Dụ Ninh đến căn nhà nhỏ, cầm đao xuống tóc cho nam chính mà thôi.

Tưởng đến điều này, nụ cười trên măt Dụ Ninh liền không dừng được, đến cả khi thấy Sở Cẩn vẫn cứ khanh khách không ngừng, tại Tu Chân


/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status