Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 126 - Chương 124

/139


Trầm mặc hết một ngày, đến nửa đêm , cuối cùng thì Dụ Ninh cũng có thể nói chuyện với Sở Cẩn.

Sở Cẩn khôi phục thời gian làm việc và nghỉ ngơi như trước, nửa đêm còn chưa ngủ, điểm đèn, ánh mắt chuyên chú đọc sách.

Không phải ta đã nói ngươi không được chạm vào thân thể này rồi sao, ngươi vẫn tắm rửa kĩ càng sạch sẽ như vậy.” Tối nay lúc vệ sinh, Sở Cẩn còn “ chăm sóc” cơ thể nàng cẩn thận hơn ngày hôm qua, quả thật nâng tầm hiể biết về biến thái cho nàng.

Tầm mắt Sở Cẩn chuyển từ trang sách lên khuôn mặt người đối diện, dưới ánh đèn vàng, hắn càng có thể trông rõ diện mạo của nàng hơn, tại sao nàng có thể xinh đẹp như vậy, xinh đẹp tựa như điêu khắc theo từng chi tiết từ trong lòng hắn đúc ra.

Ánh mắt Sở Cẩn tái đi, ách thanh nói :” Sờ ta.”

Ta lại không điên khùng. Dụ Ninh bay khỏi hơi, Đúng rồi, ngươi có thể giúp ta một việc sao? Tựu xem như báo đáp ta đối với ngươi ân cứu mạng.

Sở Cẩn mặc một thân màu xanh nhạt nông rộng trường bào, sợi tơ chỉ là tùy ý hệ, lộ ra hắn chẳng biết lúc nào luyện được cơ bụng sáu múi, tóc dài đen nhánh dùng một cây cùng màu vải hệ, cả người mới nhìn giống như một con lười biếng Tiểu Báo.

Tiểu Báo ánh mắt của ám ửng hồng, Sờ ta.

Vấn đề hình như lại trở về nguyên điểm, Dụ Ninh hừ lạnh một tiếng, ngón tay xuyên qua ngực hắn :” Đây.”

Sở Cẩn hơi cong môi một cái, Đợi đến khi ngươi nguyện ý, chúng ta lại nói tiếp.

Vừa nói vừa cầm sách lên, có vẻ không định quan tâm nàng nữa.

Sở Cẩn! Dụ Ninh kêu một tiếng, duỗi tay vẫy vẫy trước mắt hắn, theo những gì nàng tìm hiểu thì chỉ có lúc nửa đêm nàng mới có thể giao tiếp với Sở Cẩn, nàng không thể ra khỏi căn phòng này, nhiệm vụ có hoàn thành được hay không cũng là dấu hỏi lớn, nếu nam chính không định nhìn nàng, chẳng lẽ nàng cứ thế phiêu đãng ở thế giới này cả đời, không đúng, nếu được như thế thì cũng may, ít ra nàng còn có thể sống nốt đời này.

Tính đi tính lại thì ta cũng coi như cứu ngươi, chỉ mong ngươi giúp ta một chuyên nhỏ.”

Sở Cẩn, ngươi nhất định cứ thế phải không? Ngươi nếu muốn thế sao không lấy tay nàng ta mà sờ, thích sờ như thế nào thì sờ.” Thấy Sở Cẩn ra vẻ điếc, Dụ Ninh bắt đầu đàm phán.

Ngón tay nàng không ngừng lắc lắc trước mắt Sở Cẩn khiến hắn không thể tiếp tục đọc sách, sở cản liền tắt đèn, nhắm mắt nằm xuống.

Cứ thế là có thể bắt nàng làm mấy chuyện không biết xấu hổ đó? Mặc dù nàng cũng là loại không chừa thủ đoạn nhưng vẫn có tự ái nhé.

Dụ Ninh cũng không dài dòng nữa, thở phì phò trôi dạt phía sau bình phong, tĩnh tọa.

Lặp lại nhiệm vụ một lần nữa, Dụ Ninh đột nhiên phát hiện vấn đề.

Sở Cẩn , sao chân của ngươi lại lành lại? Mặc dù thấy quá trình nhưng ta cũng như là người đã chăm sóc chân ngươi cho đến khi khỏi.”

Nếu vậy, tại sao nhiệm vụ thứ nhất của nàng còn phủ bụi, là vì nam chính còn chưa khỏi hoàn toàn, vì nàng không phải người cuối cùng chăm sóc hắn, hay do linh hồn thoát xác nên hệ thống không kích hoạt được.

Nói cũng không chừng điều hệ thống nói đến không phải là chân mà là trái tim biến thái của nam chính.

Không chiếm được câu trả lời, Dụ Ninh yên lặng thầm nghĩ.

Sở Cẩn là loại người mà khi kiên trì sẽ rất khủng bố, từ ngày đó bị Dụ Ninh cự tuyệt, bảy ngày trôi qua hắn vẫn không nói với nàng một câu nào, trừ lúc tắm rửa cho thân xác, ánh mắt hơi dao động cố gắng tìm kiếm vị trí nàng đang đứng, những lúc khác hoàn toàn coi nàng như không khí.

Dụ Ninh cũng ương bướng, quyết tâm không nói câu


/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status