Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 75 - Chương 74

/139


Nói xong câu này, Túc Thương nhìn về phía Dụ NInh, tạo một khẩu hình miệng rồi cầm hoa hồng đi xuống tầng.

Dụ NInh ngẩn người, nếu cô đoán không sai thì vừa nãy tên này nói rằng :” Hẹn gặp lại lần sau.”

Anh ta chắc chắn cứ như thể vòng tiếp theo hai người họ sẽ tiếp tục ở cùng một trò chơi vậy? Hoặc lấy nguyên cớ ở đâu mà anh đã khẳng định được 100% rằng cô đã biết hung thủ là người nào. . .. . . . Loại cảm giác này thật không thoải mái , dường như người đó đã biết rất nhiều chuyện, mà cô lại chỉ mới manh nha biết được vài điểm nhỏ trước mắt.

Ôn Thanh không nhìn thấy hành động nhỏ của Túc Thương, mà kể cả coi như có thấy thì hắn cũng không nghĩ đến việc Dụ NInh đang đứng ngay sau cửa, với tính cách của Vu Ninh, vì nhận được tình cảm của hắn mà có thể cố khiến bản thân giống chị gái, mà không hề biết rằng, người hắn ghét nhất chính là Vu Mộng, càng thấy hai người giống nhau, hắn lại càng không thể nhịn nổi.

Một người có thể vì hắn làm bao nhiêu chuyện như vậy thì sao có thể đứng ở sau cửa, thờ ơ nhìn người mình thương bị bắt nạt.

Ôn Thanh cũng không định chỉnh chu lại bản thân, ngược lại, hắn còn rối xù tóc lên một chút, còn hung hăng tự đánh một quyền thật mạnh lên mặt mình, rồi mới khập khễnh đi gõ cửa.

Dụ NInh có hứng thú xem hết một màn này, sau khi mở cửa cho tên khốn này, cô sẽ dành cho hắn một món quà lớn.

Điều mà Túc Thương không làm được, Dụ NInh dễ dàng hoàn thành, bàn tay thắt chặt cổ Ôn Thanh, để hắn có thể hưởng thụ cái cảm giác lơ lửng giữa không trung.

Tay cô không lớn nhưng sức lực lại rất mạnh, chẳng bao lâu sau, sắc mặt Ôn Thanh đã phát tím, miệng há ra không phát được một tiếng nào, đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía Dụ NInh.

Ôn Thanh không ngờ, hắn vừa vào cửa, chẳng những không nhận được bất kì sự an ủi nào mà còn nhận được một món quà lớn đến vậy, sự không dám tin tưởng ánh lên trong đôi mắt, theo thời gian, nó mong manh biến mất, thay vào đó là sự thỉnh cầu : A. . . . . . Ha. . . . . .

Dụ NInh cũng không định giết chết hắn, thấy hắn sắp chống đỡ đến cực hạn mới tiện tay quăng hắn đập vào tủ giày.

Đầu tiên là cảm giác hít thở không thông, tiếp đến là cơn đau do va đập, Ôn Thanh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Dụ NInh, trước kia còn cảm thấy xinh đẹp, mà bây giờ trông như ác ma bò lên từ địa ngục vậy, cả người vô ý thức mà lùi về phía sau một cái, hận không thể hôn mê ngay lập tức.

Dụ NInh hơi cong môi một cái, Tốt nhất là anh không nên ngất, nếu để tôi phải đánh đến tỉnh lại, đến lúc đó, sẽ không còn vô hàm lượng kĩ thuật như vừa nãy đâu.”

Hắn đã sắp chết, còn nói không có hàm lượng kỹ thuật, đầu óc choáng váng, Ôn Thanh dùng hết sức toàn thân để nặn ra một nụ cười:” Tiểu Ninh, em làm sao vậy?”

Dụ NInh đạp một cái vào ngực hắn, gáy Ôn Thanh hung hăng đập vào lớp gạch men sứ, phát ra tiếng “bùm bùm” trầm muộn.

Chẳng phải tôi đã bảo anh không được gọi tôi là tieru Ninh sao?”

Lỗ mũi ngứa ngáy, Ôn Thanh đưa tay quệt một cái thấy đầy máu, ánh mắt nhìn về phía Dụ NInh càng thêm sợ hãi :” Em nghe được? Có phải Kim Nguyên đã nói xấu anh cái gì không, em phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối không làm bất kì chuyện gì có lỗi với em cả, không phải vừa nãy anh còn định đi tự thú sao?. . . . . .. “

Hắn thật swoj bộ dáng hiện tại của Vu Ninh, lời cầu xin tha thứ cũng không dám gọi hai tiếng “tiểu Ninh” nữa.

Dụ NInh dùng một chân, thành công cắt đứt những câu nói liến thoắng không ngừng của hắn.

Hiện tại, tôi hỏi anh đáp, đừng nói bất kì câu gì không liên quan.”

Ôn Thanh che miệng ,liên tục gật đầu.

Làm sao anh biết tôi giết Vu Mộng?”

Vẻ mặt Ôn Thanh cố tỏ ra kinh ngạc :” Sao có thể như vậy?! Người sát hại Vu Mộng là em. . . . . .”

Đáp lại hắn là một chân đạp người dính vào tường :” Tôi nói rồi, không liên quan đừng mở miệng.” Không biết Dụ NInh lấy ở đâu ra một con dao, cầm trên tay vuốt ve, cô nắm chuôi dao, ném về phía hắn.

Ôn Thanh nhìn con dao phi đến gần, swoj đến mức cả người cứng ngắc, tay chân cứng còng tại chỗ, muốn tránh cũng không dám di chuyển, chỉ có thể nhắm hai mắt thật chặt.

Nếu tôi có thể giết Vu Mộng, tất nhiên có thể giết anh.

Nghe được giọng nói của cô, Ôn Thanh thận trọng mở mắt, sờ sờ cổ, gò má sát con dao trong gang tác, hàm răng run lên :” Anh nói, anh nói, đừng giết anh . . .. .. “

Dụ NInh gật đầu, không thèm để ý :” Chỉ cần anh nói thật, tôi tất nhiên sẽ không giết anh.”

. . . . . . Anh biết là vì anh phát hiện em mua thuốc mê, hơn nữa, lúc dạ vũ mới bắt đầu, em đang ở bên cạnh anh rồi biến mất một lúc.”

Dụ NInh biết hắn còn ẩn một bộ phận câu chuyện, nhưng cũng không so đo :” Anh có chứng cớ về việc tôi là hung thủ hay không?”

Ôn Thanh sững sờ, đột nhiên nghĩ đến việc nếu Dụ NInh chính vì vụ này mà thay đổi tính cách, bất kể là tâm thần phân liệt hay gì khác thì

/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status