Công Chiếm Nam Chủ Bệnh Xà Tinh

Chương 100 - Chương 99

/139


Cảm giác Tống Diễn nghiêng về phía này quá lâu, Dụ Ninh liếc nhìn dây an toàn đã cài hoàn chỉnh, không hiểu hỏi :” Có sao không?”

Tóc của cô vướng vào nút thắt trên áo tôi.” Giọng anh trầm thấp, bình tĩnh, Dụ Ninh giật giật đầu, quả thật có cảm giác bị kéo da đầu :” Thật xin lỗi.”

Hai bên tai Tống Diễn đỏ lên một chút, nhất định là anh đã điên rồi thì mới dùng loại phương pháp này để có thể dừng lại bên cô lâu thêm chút nữa.

Mặc dù đang cso tâm trạng phức tạp nhưng giọng nói anh lại hết sức lạnh nhạt đường hoàng :” Không có gì, cô đừng cử động, tôi sẽ cởi ra từ từ.”

Ngón tay chuyển động trên đầu thiếu nữ, cảm nhận cảm xúc mềm mượt như tơ lụa nơi đầu ngón tay, Tống Diễn híp híp mắt, lỗ mũi lại gần, nhẹ nhàng hít mùi thơm thoang thoảng kia.

Mặc dù Dụ Ninh vướng đầu, nhưng cảm thấy người đàn ông lại gần, vẫn có chút không thích ứng dịch vào ghế ngồi một cái :”Vướng ít thôi đúng không?”

Ừm. Môi mỏng khẽ nhếch, Tống Diễn phun ra một âm tiết triền miên, một tay không dùng để làm gì đưa lên cố định thân mình Dụ Ninh, đầu ngón tay xoay chuyển mấy vòng khiến vướng mắc nơi đó càng thêm thít chặt hơn :” Đừng động đậy.”

Thời gian dần trôi, dường như Tống Diễn càng áp lên người hơn, Dụ Ninh thậm chí có thể loáng thoáng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của anh, cùng hơi thở bạc hà như có như không.

Nếu không chúng ta có thể cắt bớt đi một ít.” Không thể chịu được không khí kì quái trong xe, Dụ Ninh mở miệng đề nghị.

Anh chưa bao giờ thấy tóc của một ai có thể phát triển tốt đẹp như vậy, hoặc có thể nói, anh chưa bao giờ chú ý đến đầu tóc của người khác.

Từng gợn sóng đen tuyền, đường cong tuyệt đẹp, sợi tóc mềm mại, chỉ là dựa cơ thể vào, anh đã cảm thấy như thể chúng đang chui vào lòng anh, đuỗi tóc lay động trái tim anh, ngứa ngáy, hơn nữa, khi bị anh phát giác, nó lập tức thắt chặt lại, bao vây trái tim kia.

Không thể được. Tống Diễn nhẹ nói .

Dụ Ninh nghĩ rằng ý của anh là sợ cô tiếc một đoạn tóc, tỏ vẻ không sao cả nói :” Nút áo của anh thì có thể quấn được bao nhiêu tóc chứ, không có gì, anh cứ cắt bỏ đi.”

Ngón tay Tống Diễn khẽ nhúc nhích, vuốt vuốt sợi tóc :” Cũng sắp xong rồi.”

Nếu anh ta đều đã nói thế, Dụ Ninh cũng không tiện đề nghị thêm nữa :” vậy thì phiền anh rồi.”

Cảm giác ngón tay người đàn ông như có như không quét qua gò má, hơn nữa, lần sau kéo dài hơn lần trước, Dụ Ninh có loại cảm giác kỳ quái, liền tóm lấy tay Tống Diễn, Cổ tôi mỏi quá, vẫn là cắt đi thôi.”

Mà ánh mắt Tống Diễn cũng vững vàng hướng về phía ngón tay đối lập kia, thon dài non mịn, đem tới cảm giác như đó làm từ loại ngọc tinh mỹ dịu dàng nhất.

Đấy mắt bất tri bất giác hiện lên tia màu đỏ, cuối cùng cũng kháng cự được sự kích động trong lòng, cầm tay cô kéo sang một bên .

Bị nắm tay kéo ra, Dụ Ninh không kịp chuẩn bị, đợi khi bản thân ổn định vững vàng thì cả người đã nhào vào trong ngực Tống Diễn, hơn nữa, cả thân mình cũng ngồi trọng trên đùi anh ta.

Như vậy đã đủ thư thái chưa?” Thanh âm khàn khàn còn mang theo một chút ý vị khó xác định.

Dụ Ninh nghe nhịp tim đập nhanh bên tai, cả người đều ngẩn ra, không hiểu Tống Diễn đang có ý gì, không phải anh ta rất ghét cô sao? Nhưng ghét một người thfi sẽ ôm người đó lên đùi sao? Dụ Ninh hồi tưởng mấy lần hai người gặp nhau, cơ hồ tất cả đều tan rã trong không vui, cũng không biết Tống Diễn nảy sinh tình cảm từ lúc nào.

Dĩ nhiên cũng có thể đây không phải tình cảm, Dụ Ninh đẩy đẩy vòng tay rắn chắc kia, nói không chừng chỉ là do anh ta nổi lòng háo sắc mà thôi.

Tống tiên sinh, quan hệ hai ta thân mật như vậy từ khi nào thế?” Dụ Ninh theo hướng sợi tóc tìm đến điểm vướng mắc, kéo mạnh một cái, dựt đứt.

Tống Diễn vẫn còn đang đắm chìm trong dư cảm khi bàn tay nhỏ bé kia loay hoay trước ngực anh thì tất cả biến mất, Dụ Ninh đã che đầu ngồi về phía bên kia.

Những sợi tóc trên nút áo không còn gắn với chủ nhân, lơ lửng trong không trung chốc lát, cuối cùng rơi vào lòng anh.

Không ngờ lại quấn một đống như thế, Dụ Ninh nhìn nhìn, lại cảm thấy da đầu tê dại, đoán chừng là sưng lên rồi.

Ở trong mắt Tống tiên sinh, tôi không chỉ là con người ác độc mà còn tuỳ tiện sao?”

Dụ Ninh hướng về phía người bên cạnh, mang theo vẻ tức giận nói.

Mặc dù nghiêm mặt, nhưng bởi vì cảm giác đau đớn nên trong mắt dâng lên một tầng hơi nước khiến cô vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, giống như Tiểu Bố vậy.

Trong đầu Tống Diễn hiện lên hình ảnh đối lập giữa một người một chó, khoé miệng thoáng hiện nụ cười :” Tôi nghĩ là tôi đã làm gì khiến Dương tiểu thư có chút hiểu lầm, tooi xin nhận lỗi với cô.”

Anh ta bị thần kinh phân liệt đúng không. Một phút lại đổi một tính.

Đối mặt Tống Diễn phiên bản lễ phép nghiêm chỉnh, Dụ Ninh há miệng, cuối cùng vẫn đành đem lời sắp nói ra nuốt vào bụng.

Anh dãn tôi đi đâu?” Xe đi không phải về hướng Dương gia, cũng không phải chỗ ở hiện tại của cô.

Nói xong, xe dừng lại, vẻ mặt chân thành, Tống Diễn thành khẩn nhìn Dụ Ninh :” Chúng ta có được coi là bạn bè không?”

Hả? Dụ Ninh ngẩn người, hai người họ thành bạn bè từ lúc nào rồi? tại sao cô không hề biết điều này vậy.

Không phải sao? Tống Diễn hỏi lại, âm cuối hơi nhếch lên, Dụ Ninh nhìn tròng mắt híp lại một nửa của anh, lắc đàu :” Tất nhiên chúng ta là bạn rồi.”

Tống Diễn cười nhẹ, Hôm nay tôi có một bữa tiệc xã


/139

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status