2 chap đầu không được hay cho lắm, các bạn thông cảm nhé!
Chương 1
10 năm trước…
- Con kia đi lấy nước cho tao! – Chi nói với Linh Nhi khi đang chơi IPAD.
- Mày đi mà lấy sao tao phải lấy cho mày? – Nhi nói và lè lưỡi vì đang bận chơi game trên điện
thoại
- Vì mày là em gái tao. Mày đang học lớp 1 đấy ai cho phép xưng mày tao với tao hả? Tao lớn
hơn mày! – Chi trợn mắt
- Còn mày đang học lớp 2 đấy! Mày là chị tao không có nghĩa mày có quyền sai bảo tao! – Nhi.
- Mày nói gì? Nhắc lại coi! Có tin tao tát mày không hả? – Chi quát.
- Tao thách đấy! – Nhi.
BỐP! Chi tát Nhi một phát trời giáng vào má trái làm nó đỏ ửng nóng ran lên.
- Oa oa! Oa oa đau quá! Mẹ ơi chị Chi tát con! Hu hu! – Nhi bị đau nên la hét váng giời lên.
- Trời ơi xin hai đứa đấy! Đừng đánh nhau nữa có được không? Chi mau xin lỗi em đi! – mẹ của
hai đứa trẻ từ phòng đi ra, đứng trên cầu thang tầng 2 nói.
- Không tại sao phải xin lỗi chứ? – Chi cương quyết.
- Làm ơn đó Chi à mẹ còn rất nhiều việc phải làm! Nào con gái yêu! – mẹ hai đứa trẻ nài nỉ.
- Việc gì mà phải làm chứ hả? Nó có thật sự là con gái yêu của cô không hay cô chỉ biết yêu có
tình nhân của mình mà thôi! – ba hai đứa trẻ – ông Nguyễn Hoàng Anh từ tầng 3 đi nhanh xuống và nói mỉa mai người mẹ – Hoàng Xuân Yến đang từ từ đi xuống cầu thang và tiến tới căn phòng lộng lẫy.
- A…anh nói gì hả? Anh đừng có mà vớ vẩn! – bà Yến quắc mắt lườm ông.
- Chứng cớ rõ rành rành còn chối! Nếu cô muốn ở bên cái tên đó thì li hôn sớm đi là vừa! Con Chi sẽ theo tôi! – ông Hoàng Anh nói giõng dạc.
- Anh cũng biết điều đó là không thể mà! Tôi sẽ không rời khỏi cái nhà này đâu! – bà Yến cũng
không vừa
- Chỉ cần 1 bức ảnh thôi là công ty riêng của cô sẽ phá sản ngay lập tức! – ông Hoàng Anh nhếch
môi.
- Vậy anh cũng muốn vỡ nợ bởi cái công ty L&C chết tiệt của mình sao? – bà Yến hăm dọa lại.
- Chuyện ngoại tình của cô cũng chẳng mắc mớ gì tới tôi thì công ty của tôi làm sao có vấn đề gì
được?
- Thế cái quyển album cất trong két sắt thì sao?
- Cô…cô dám tự tiện mở ra sao? Thật không ngờ cô vợ tôi cũng lắm chiêu trò, thuê người về mở
mật khẩu két sắt. Hay thật! – ông Hoàng Anh nghiến răng
- Phải rồi đồ lăng nhăng. Anh là một thằng khốn! – bà Yến
- Đấy là chuyện thời trẻ. Còn cô…bà già sắp 40 tuổi đến nơi rồi mà còn chơi trò phi công trẻ lái
máy bay bà già nhỉ?
- Anh cứ nói quá chứ tôi mới 33 tuổi thôi mà phải kết hôn với lão già hơn mình chục tuổi.
- BÀ CÂM NGAY! – Chi tuy còn nhỏ nhưng cũng biết được chút ít chuyện của ba mẹ mình nên
khi không chịu được mẹ nói ba như vậy thì cô liền quát lên.
- Chi! Con dám nói ta như vậy hả? – bà Yến quắc mắt thét lên.
- Không có gì là con không dám cả! Ghét mẹ đồ ngoại tình phản bội! – Chi gằn giọng rồi chạy lên phòng đóng SẦM cửa lại.
- Chị Chi làm sao vậy ba mẹ? – Nhi không hiểu gì cả, lên tiếng hỏi ba.
- Không có gì đâu con gái! Con lên với chị đi! – ba cô bé dỗ dành.
- Không! Tôi sẽ không nghe lời ông đâu! Ông đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà chứ gì? Tôi nghe thấy rồi! – Nhi hét lên.
- ĐỒ NÃO PHẲNG CÂM NGAY! ĐỒ NGU! – Chi nghe thấy Nhi mắng ba thì mở cửa phòng hét toáng lên với Nhi rồi lại đóng cửa RẦM lại.
Tất cả im lặng. Người ba bỏ vào phòng thay quần áo và đến công ty. Người mẹ thì đưa Nhi lên phòng và kêu người làm nấu bữa trưa.
Ở một mình trong căn phòng rộng lớn nguy nga lộng lẫy với tường quét màu xanh da trời nhạt và dán đầy đủ hình dán nổi toàn mây cỏ hoa lá chim chóc cây cối. Là một cô bé yêu thiên nhiên, Linh Chi được ba cho người thiết kế phòng ngủ với rất nhiều cửa sổ đẹp và to, hướng ra những khung cảnh đẹp đẽ tĩnh lặng. Tuy là phòng đôi nhưng Chi nhất quyết không cho Nhi ở chung nên mỗi ngày cô nằm một chiếc giường. Chuyện vừa rồi của ba mẹ làm cô bé cực kì tức giận, Chi càng ngày càng căm thù mẹ cô – người luôn kiếm cớ phải làm việc nhưng chính Chi lại là người thấy mẹ cô đi vui vẻ bên một người đàn ông trẻ tuổi và cũng chính cô nói cho ba biết. Chi rất mạnh mẽ nên cô không khóc. Cô vào phòng tắm và lấy một chiếc áo viền ren xanh nước biển và quần đùi màu đen.
1 tiếng sau, bé Chi tắm xong và đi ra. Bà quản gia đã chuẩn bị xong bữa trưa nên lên phòng Chi gõ cửa. Cộc cộc! Chi ra mở cửa.
- Có chuyện gì vậy hả bà? – Chi lễ phép hỏi
- Dạ bữa trưa đã chuẩn bị xong. Phu nhân kêu tôi gọi tiểu thư xuống ăn. – bà quản gia nói
- Tôi sẽ không ăn dưới đó đâu! – Chi nói rồi đi xuống bếp tự lựa đồ ăn cho vào khay và lên phòng
đóng cửa lại ăn riêng. Hôm nay dưới phòng ăn chỉ có mẹ cô bé và bé NHI chứ không có ba ở nhà nên cô không muốn ăn dưới đó với hai mẹ con họ.
Bữa trưa hôm nay của Linh Chi gồm cơm chiên, nấm TruNhip trắng, kebab, gà cuộn phomai, trứng cá muối Beluga, cá nóc “Fugu”, Pizza Royale và cà ri Samundari Khazana. Còn món tráng miệng chỉ có dưa hấu đen Densuke và nước ép nho. Cô nhóc chỉ ăn mỗi món một ít rồi thôi luôn.
Cả buổi trưa và chiều hôm đó được nghỉ học nên Chi chỉ dán mắt vào cái IPAD chơi game và xem phim. Nhưng cô nhóc này cực kì thích xem phim ma và ghét những loại phim trẻ con nhũng nhiễu nên chỉ toàn mở phim ma Thái Lan để xem cho oách. Tối đó, mẹ cô chứng nào tật nấy lại lấy cớ đi làm. Cô buồn bã lắc đầu, nhưng thật ra mẹ cô đến công ty làm việc thật. Chi đang học bài thì bỗng nhiên đèn phụt tắt, mọi thứ trở nên tối om. “Tự nhiên lại mất điện, bực cả mình” – Chi lẩm bẩm.
Cộc cộc! Có tiếng gõ cửa.
- Chị Chi! Mở cửa cho em với! Huhu em sợ lắm! – tiếng của Nhi vang lên.
- Mày ra lệnh cho tao à? – Chi không sợ bóng tối, ngồi im ở bàn học chơi, hỏi vọng ra ngoài.
Huhu em xin chị đấy mở cửa cho em đi mà! Em sợ ma lắm! – Nhi vẫn cố nài nỉ Chi mở cửa.
- Làm qué gì mà ma cái khỉ mốc! Biến đi với mẹ mày Nhi! Bà ấy đang ở khách sạn với nhân tình, ba dượng mày đấy. Xéo đi! – Chi quát ầm cả lên.
- Huhu em sợ…! – Nhi khóc nấc lên.
- Người làm với quản gia đâu mà tìm tao làm chi?
- Dạ không biết nữa! Chị mở cửa cho em đi mà…em xin chị đó chị Chi! – Nhi khẩn khoản.
- Xéo đi! – Chi quát gắt gỏng. Nhi rất sợ nhưng cũng không làm gì được, đành lấy hết can đảm đi
về phòng.
-- Oái…RẦM!
Vì quá tối không có ánh sáng nên Nhi bị vấp phải thứ gì đó cứng cứng và trượt chân ngã, đập đầu xuống sàn nhà bất tỉnh. Phòng của Chi được bao quanh là từng cách âm nên cô không nghe thấy tiếng gì cả, tiếp tục ngồi ở bàn học chờ có điện. Không một ai biết Nhi bị ngã, họ là người làm nên phải ở nhà dưới trừ khi có lệnh của chủ mới được lên nhà trên. Kì lạ là nhà trên mất điện mà nhà dưới lại không mất điện, mà nhà dưới cách nhà trên cả một khoảng vườn rộng lớn sau hàng cây cảnh xa xỉ đắt tiền nên cũng không ai để Nhi việc phía nhà trên mất điện. Bà quản gia lúc đó đang chỉ đạo người làm dọn dẹp và lau chùi nên cũng không để Nhi. Thường thì khoảng hơn 8h30 tối bà mới chỉ đạo xong đám người làm, còn Chi và Nhi tự học hay chơi ở nhà trên. Hai cô đã quen với việc sống một mình do ba mẹ đi làm tất bật nên không có vấn đề gì. Với lại rất hiếm khi bà Yến đi làm vào buổi tối nên cũng ít khi quản gia lên trên này. Khi cần gọi, mọi người ở nhà trên thường gọi vào bộ đàm. Bây giờ mới có 8h nên lại càng không có ai để Nhi tới Nhi. 2 tiếng sau, ông Hoàng Anh về đến nhà, thấy nhà tối om nên gọi xuống cho bà quản gia hỏi, bà mới cho người đi kiểm tra thử cầu dao điện thì hóa ra nó tự động ngắt do bị quá tải. Sự thật là lúc trước khi mất điện, Nhi đã tự tiện đóng hết cửa vào và bật hết điều hòa của cả nhà trên lên cho mát(độ hơn 50 cái) , lôi mấy dàn karaoke ra để chơi cho đỡ trán nên mới bị quá tải. Còn bây giờ, khi toàn bộ điện đóm được mở trở lại, ông Hoàng Anh bước vào nhà thì hơi bị choáng do đang đi bên ngoài trời nóng lại gặp lạnh đột ngột với tiếng nhạc sàn bật lên xập xình hết cỡ. Ông gọi người làm lên dẹp hết, khi bước lên đến tầng 2 mới thấy đứa con gái út bé bỏng của mình đang nằm vật ở sàn ké mép cầu thang, may mà không bị rơi xuống tầng 1.
Ông hốt hoàng vứt cặp sang bên cạnh và cúi xuống bế bé Nhi lên, lay nhẹ:
- Nhi! Nhi! Con sao vậy? Tỉnh lại đi con! – ông nói rồi bế Nhi vào phòng cô bé, cho người làm đi
lấy thuốc bôi vết thương do đập mạnh đầu xuống đất nên đang sưng lên.
Nhi bây giờ đã ngủ nên ông mới trở lại phòng mình một lúc để cất đồ được. Khi bước ra khỏi phòng, thấy bà Yến mới trở về nên căm phẫn tức giận, chạy lại kéo bà Yến xô ngã xuống sàn, quát lớn:
- Cô đã đi đâu chứ hả? Lần này lại là thằng nào nữa?
- Anh làm cái trò gì thế hả? Tôi đi làm! Đồ khùng! Tự nhiên đẩy người ta! – bà Yến lầm bầm
- Lại đi nhăng nhít với thằng nào mà để cái Nhi ở nhà đi đứng đến ngã ngất vật ra kia với cục u to
tướng. Nó mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu! – ông Hoàng Anh hăm dọa.
- CÁI GÌ? CON BÉ NHI BỊ NGÃ SAO? NÓ SAO RỒI? ĐANG Ở ĐÂU VẬY? – bà Yến hốt
hoảng hét lên.
- Nó đang ngủ trong phòng! Cô để yên cho con bé ngủ, đừng vào làm phiền nó nữa! – ông Hoàng Anh giọng khó chịu.
Thế cái Chi đâu mà để con bé Nhi nó ngã dập đầu thế? Con với chả cái, chẳng thương nhau gì cả,
lại hai chị em nữa mà không biết trông em! – mẹ của hai cô bé cằn nhằn
- Đập đầu chứ dập đầu để giờ nó lên trời rồi à? Ngu vậy mà cũng làm ăn to gớm nhỉ? – ông Hoàng
Anh nhếch môi.
- Vâng tôi vậy nhưng vẫn thua xa anh lắm! Tốt nhất để cho đôi bên được tự do, LI HÔN đi! – bà
Yến nói nửa chừng thì nhấn mạnh, thét lên hai từ “li hôn”.
- Sao lúc sáng ai nói…! – ông Hoàng Anh nhíu mày, bỏ lửng câu nói.
- Bây giờ thì thiệt tôi không thể chịu được nữa rồi. Tôi vừa đến công ty và kí kết hợp đồng cho một dự án đủ để sống sung sướng cả đời rồi! – bà Yến
- Thôi khỏi phải thuyết minh! Cô đi đâu thì đi, với thằng nào tôi cũng không quan tâm nữa! Hai
con bé Chi với Nhi tôi nuôi hết!
- Mơ đi! Chúng ta một là tôi nuôi cái Nhi, còn con bé Chi ở với anh, hai là ta ra tòa để xét xử!
- Cô muốn ra tòa? Chỉ cần mấy bức ảnh thôi là có thể…! – ông Hoàng Anh cười khẩy.
Vậy để ngày mai họp gia đình! Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với hai con bé xem chúng nó
muốn sao??? – bà Yến nói rồi bỏ lên phòng ngủ riêng. Ông Hoàng Anh lắc đầu bỏ lên phòng ngủ riêng của ông.
Sáng sau…
Nhi thức dậy, thấy đầu mình được băng bó rất khó chịu. Cô bé không thể ngồi dậy vì cái đầu đau choáng váng đó. Giờ cô nhók đang nằm trên chiếc giường Hoàng Gia Anh trong căn phòng baby rộng lớn được trang trí bày biện rất cầu kì và xa hoa với tông hồng, đi sâu vào phía trong căn phòng là phòng học và chơi chính với tông hồng nhạt với trắng.
Đứng xung quanh giường cô nhók là các người làm và bà quản gia. Thấy cô mở mắt, bà quản gia tiến tới, cười đôn hậu:
- Nhị tiểu thư! Cô đã dậy rồi! Cô còn đau ở chỗ nào không?
- Tôi chưa chết sao? – bé Nhi ngạc nhiên
- Tất nhiên rồi ạ! – bà quản gia lễ phép đáp lại
- Ui sao ngã rồi không chết luôn đi cho đỡ phiền phức? Xuống kia ba mẹ gọi! – Chi xuất hiện từ
lúc nào, đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, một chân ở đất còn một chân trụ tường ở cửa ra vào, lên tiếng. Nghe thấy tiếng cô, tất cả người làm dạt sang hai bên để nhị vị tiểu thư thấy mặt nhau.
- Tao chưa ăn sáng! – Nhi mạnh miệng, chanh chua đáp lại ngay.
- Kệ mạ mày! Ăn rồi trúng độc chết *beep* nó đi! – Chi ngoảnh mặt chửi một câu thâm độc rồi bỏ đi nhanh.
- Hừ! Đưa tôi xuống đó! – Nhi cảm thấy ức chế hết muốn ăn uống gì nữa, ra lệnh cho bà quản gia.
- Dạ vâng! – bà quản gia đáp, mấy người làm chạy đến đỡ cô nhók dậy và giúp cô bé thay từ bộ đồ
ngủ hình hello kitty ra chiếc váy lấp lánh có cánh mỏng đằng sau màu xanh da trời, trông cô bé thật giống thiên thần. Ngay sau đó bà quản gia lớn tuổi phải cõng con nhók xuống tầng 1.
- Màu với chả mè! 30’ lận! – bé Chi đang ngồi ở bộ sofa hoàng gia màu xanh nước biển viền đỏ
chấm tím, lên tiếng khi thấy chiếc váy ngàn dolar của Nhi. Hôm nay bé Chi nhà ta diện áo thun đen hình Conan – nhân vật bé yêu thích nhất từ khi biết đọc truyện chữ và quần đùi trắng rất giản dị và mái tóc đen nhánh thả tự nhiên. Còn bé Nhi thì đeo bờm hình vương miện nhỏ đính kim cương trắng cùng chiếc vòng tay bằng bạc nguyên chất, tai đeo đôi khuyên tai dài loằng ngoằng đến vai gắn đủ loại đá quý khác nhau, đến chân cũng đeo lắc chân bằng bạc và mái tóc màu hạt dẻ được tết vài nhánh bằng đủ loại dây nịt màu xanh, đỏ, tím, vàng, hồng, nâu,… đến ngón tay có mười ngón thì tám ngón đeo nhẫn, cổ đeo dây chuyền bạch kim mặt đá Ruby đỏ, loại đá quý hiếm không phải ai có tiền cũng mua được.
- Lắm mồm! – Nhi khó chịu, lẩm bẩm một mình.
- Thôi hai đứa không cãi nhau nữa! Ba mẹ có chuyện muốn nói với hai con! Quản gia! Lui xuống
cùng mọi người đi! – ba của hai cô lên tiếng ra lệnh
- Lại chuyện gì nữa? – Nhi nhăn nhó hỏi
- CÂM để ba nói! – Chi lạnh giọng âm độ làm Nhi và cả ba mẹ của cô nhók đều lạnh sống lưng.
Cô bé từ trước tới nay có rất nhiều thái độ trong từng trường hợp nhưng chưa hôm nào cô lại có thái độ “ác quỷ” như hôm nay.
- À…thật ra thì…ba mẹ…ba mẹ muốn…muốn…muốn li hôn! – mẹ của hai cô ngập ngừng, khó
khăn mở lời.
- Tuyệt! Quá tốt! Duyệt luôn! – Chi và Nhi cùng phán một câu rất chi là vô tình.
- Các con muốn thế thật sao? – ông Hoàng Anh nhíu mày hỏi
- Ok ok! Chuyện chia nhau con cái thế nào rồi hả ba? – Chi hỏi, còn bé nhưng cô rất hiểu chuyện.
- Hai đứa sẽ ở cùng ba! Mẹ của hai đứa…*chỉ bà Yến*…rất bận công việc cả sáng đến đêm cũng
chưa xong. – ông Hoàng Anh nói một cách mỉa mai.
- KHÔNG ĐỜI NÀO! – cả hai đứa trẻ hét lên
- Có vấn đề gì sao hai con gái? – ông Hoàng Anh hỏi một cách dịu dàng.
- Tôi sẽ không ở với ông đâu! Ông muốn đuổi mẹ tôi! – Nhi hét lên
- Con sẽ không ở cùng nó đâu! Tốt nhất là nó nên theo bà mẹ như nó muốn đi nếu không con sẽ ở
riêng! – Chi lạnh giọng, chỉ vào bé Nhi, rồi hai đứa quay ra khinh khỉnh nhau.
Tình hình trong căn biệt thự hết sức căng thẳng. Có một người đàn ông ngồi đó mặc áo sơ mi quần bò đơn giản đang nghĩ suy trầm tư với gương mặt không cảm xúc, một người phụ nữ ăn mặc đoan trang với trang sức thạch anh tím đang ngồi trên ghế sofa đối diện chỉ mải cắm cúi vào điện thoại bấm nhắn rồi lướt lướt gì đó. Còn hai đứa trẻ lườm nguýt nhau một hồi rồi Chi liếc mắt qua người phụ nữ - mẹ cô bé còn Nhi tiếp tục lườm chị mình với tia điện giận dữ hơn nữa vì Chi dám lườm mẹ. không khí vô cùng ngột ngạt, mặt ai cũng nóng ran căng thẳng nhưng vẫn cố giả vờ như không biết gì. Đặc biệt là bà Yến bị bé Chi lườm cho rách mắt đến toát mồ hôi hột nhưng vẫn làm ra vẻ không biết gì. Thấy điệu bộ đáng khinh của mẹ mình thì Chi nhếch mép, bỏ lên phòng. Cô thật sự tức giận vì những gì mẹ cô bé đã làm, từ việc bỏ bê con cái cho tới việc phản bội tình của ba. Cô bé quyết sẽ mãi không bao giờ có lòng rung cảm trước mẹ cô một lần nào nữa và sẽ quyết từ mặt mẹ cô sau khi cô và ba cô hoặc Nhi và mẹ cô rời khỏi căn nhà này. Hiện tại mới là buổi sáng, một buổi sáng mát mẻ mặc dù căn biệt thự nằm ở trung tâm thành phố Hồ Chí Minh nhưng căn nhà được bao quanh tám phương tứ phía bởi khoảnh sân cỏ rộng lớn được nhập giống từ Nhật về với nhưng giò hoa lan cẩm báo tím, hoa ngọc lan, một vài khóm hoa bách hợp Hà Lan, hoa thiên điểu của Nam Phi, hoa ti gôn và cả cẩm tú cầu. Chi rất am hiểu về các loài hoa, chính vì vậy cả khu vườn hoa này đều do cô đứng ra thiết kế trang trí. Ở trong phòng của Chi còn được đặt những lọ hoa với khóm hoa Calla Lily và leo trên những song sắt cửa sổ và quấn quanh thanh vịn lang thang là hoa hồng leo. Là loài hoa đẹp nên ở cả cổng sau cô cũng cho nó leo lên nhìn vô cùng cổ tích.
còn ở ngoài ban công phòng mình, cô bé treo rất nhiều loài hoa đẹp như hoa tương tư(hoa pansee – F1) hay chùm hoa dạ yến thảo, hoa cát đằng hay loài hoa quý – hoa đèn lồng kép rất được ưa chuộng.
Như đã nói cô bé rất am hiểu về các loài hoa nên cô cho trang trí riêng ở ban công phòng ba cô là chậu hoa mỏ vẹt rất quý hiếm và có cả hoa móng cọp, một loại hoa vô cùng lạ mắt và ba cô thích điều đó. Hiện tại cô bé đang đạp xe từ từ ở ven sông của trung tâm. Là đại tiểu thư của tập đoàn L&C lớn tầm cỡ xếp vào hàng top thế giới, cô rất gan dạ và tự lập, cô bé không thích phụ thuộc vào ai hay bất cứ thứ gì. Lúc nãy ở nhà nghe tin mẹ cô đã kí thẳng vào đơn li hôn và ba cô sẽ cùng cô ra nước ngoài sống nên Chi quyết định sẽ đạp vài vòng quanh đây để lưu lại những kỉ niệm cuối cùng. Cô cũng rất vui vì sắp được đi nước ngoài, cô đã được học Tiếng Anh và nói trôi chảy thành thạo từ năm 4 tuổi và đây sẽ là trải nghiệm thú vị của cô. Cô cảm thấy thích thú khi sắp đi máy bay, ngồi khoang hạng VIP lịch sự thoải mái(vì Chi vẫn là trẻ con mừ nên chỉ có những điều bé nhỏ và đơn giản vậy thôi cũng có thể giúp cô bé vui lên rất nhiều và cảm thấy phấn khích). Ngay ngày mai Chi sẽ cùng ba rời xa Việt nên từ tối cô đã kiểm tra rất kĩ càng. Từ những thứ lớn nhất cho đến thứ nhỏ nhất thuộc quyền sở hữu của Chi và ba thì cô nhất quyết không để lại cho hai mẹ con bà Yến với cái Nhi xài lại hay vứt đi, kể cả là đụng chạm. Ông Hoàng Anh rất căm phẫn bà Yến khi bà thẳng tay kí ngay vào giấy li hôn nên đã đuổi bà ta ra khỏi nhà vì tin chắc bà ta có thể tự mua hay xây một căn biệt thự cầu kì không kém để cho Nhi một cuộc sống ổn định nhưng bà Yến không chấp nhận và cương quyết ngồi lì trong căn nhà. Tất nhiên với một cô bé hiểu chuyện như Chi thì bà Yến sẽ không thể xong xuôi một cách dễ dàng như vậy được. Những thứ có thể mang theo ra nước ngoài cô đều mang đi hết, còn những thức không thể đem đi như giường, tủ, ti vi hay bàn ghế,…và ngay cả xoong nồi bát đĩa không cần đem theo thì Chi ra lệnh sẽ tặng tất cả cho côi nhi viện khó khăn nhất cái tp.HCM này và trợ cấp một khoản tiền lớn đủ để họ trả tiền điện nước, cho trẻ mồ côi ăn học đàng hoàng và sống cả đời. Khi hai cha con đi thì mọi thứ trong căn nhà được dọn sạch trống trơn không còn bất cứ thứ gì từ chổi lau nhà cho đến cái móc quần áo. Tại phòng khách vào buổi sáng mà ba cô và cô đi ra nước ngoài chỉ còn chỏng trơ mấy cái vali đựng quần áo đồ dùng của hai mẹ con bà Yến và bé Nhi. Đến vườn cũng được dọn sạch sẽ không vương lại dù là một cánh hoa.
- Chi! AI CHO PHÉP CON LÀM NHƯ THẾ NÀY HẢ? CON THẬT LÀ HƯ ĐÓ! – bà Yến quát
ầm lên nhưng thứ bà ta nhận được chỉ là sự im lặng đáng sợ toát ra từ một cô bé giản dị cá tính 8 tuổi.
- Căn nhà này là ba tôi xây nên! Chỉ có tôi và ba tôi mới có quyền quyết định! Nếu bà đã li hôn thì
chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Căn biệt thự này ba tôi đã nhờ bạn quản lí và cho thuê nhà rồi. Nếu muốn ở lại thì 800k một tháng với người bình thường và được phục vụ như ở khách sạn. Còn với bà muốn ở lại thì $80 1 tuần. Nếu bà không chấp nhận thì tốt nhất nên rời khỏi đây đi! Tất cả người giúp việc cũ vẫn sẽ ở lại và làm việc như thường để phục vụ khách, lương vẫn nhận đều như cũ dù ít hay nhiều việc! – Chi nói với giọng rất chi là hờ hững. Mọi người có dám tin đây là con gái ruột nói chuyện với mẹ đẻ của mình hay không??? Chi quả là rất rắn rỏi, từ bé đến giờ cô rất ít khi khóc, với người ngoài thì đối đáp khôn ngoan lịch sự, dí dỏm và hay cười. Với ba thì lễ phép nghe lời, với em Nhi thì từ khi sinh ra đã không ưa gì nhau. Còn với mẹ thì trước khi biết sự phản bội của mẹ mình, Chi vô cùng yêu thương và kính trọng bà Yến nhưng sau khi biết được sự thật thì thái độ của cô với mẹ đã quay phắc 4500C. Cô trở nên lạnh lùng vô tâm với mẹ. Nhưng mẹ cô vẫn chứng nào tất nấy, sáng đi sớm chiều về muộn, ăn xong có hôm lại đi đến tận khuya hôm sau mới về. Vậy là hôm nay – ngày cô mong chờ nhất cũng đến. Cô sẽ không phải ở cùng người mẹ phản bội và con em hỗn xược đó nữa. Vậy là bây giờ căn nhà đã không còn thuộc quyền sở hữu của bà Yến và Linh Nhi. Ông Hoàng Anh và Linh Chi sẽ ra nước ngoài sinh sống.
Chương 1
10 năm trước…
- Con kia đi lấy nước cho tao! – Chi nói với Linh Nhi khi đang chơi IPAD.
- Mày đi mà lấy sao tao phải lấy cho mày? – Nhi nói và lè lưỡi vì đang bận chơi game trên điện
thoại
- Vì mày là em gái tao. Mày đang học lớp 1 đấy ai cho phép xưng mày tao với tao hả? Tao lớn
hơn mày! – Chi trợn mắt
- Còn mày đang học lớp 2 đấy! Mày là chị tao không có nghĩa mày có quyền sai bảo tao! – Nhi.
- Mày nói gì? Nhắc lại coi! Có tin tao tát mày không hả? – Chi quát.
- Tao thách đấy! – Nhi.
BỐP! Chi tát Nhi một phát trời giáng vào má trái làm nó đỏ ửng nóng ran lên.
- Oa oa! Oa oa đau quá! Mẹ ơi chị Chi tát con! Hu hu! – Nhi bị đau nên la hét váng giời lên.
- Trời ơi xin hai đứa đấy! Đừng đánh nhau nữa có được không? Chi mau xin lỗi em đi! – mẹ của
hai đứa trẻ từ phòng đi ra, đứng trên cầu thang tầng 2 nói.
- Không tại sao phải xin lỗi chứ? – Chi cương quyết.
- Làm ơn đó Chi à mẹ còn rất nhiều việc phải làm! Nào con gái yêu! – mẹ hai đứa trẻ nài nỉ.
- Việc gì mà phải làm chứ hả? Nó có thật sự là con gái yêu của cô không hay cô chỉ biết yêu có
tình nhân của mình mà thôi! – ba hai đứa trẻ – ông Nguyễn Hoàng Anh từ tầng 3 đi nhanh xuống và nói mỉa mai người mẹ – Hoàng Xuân Yến đang từ từ đi xuống cầu thang và tiến tới căn phòng lộng lẫy.
- A…anh nói gì hả? Anh đừng có mà vớ vẩn! – bà Yến quắc mắt lườm ông.
- Chứng cớ rõ rành rành còn chối! Nếu cô muốn ở bên cái tên đó thì li hôn sớm đi là vừa! Con Chi sẽ theo tôi! – ông Hoàng Anh nói giõng dạc.
- Anh cũng biết điều đó là không thể mà! Tôi sẽ không rời khỏi cái nhà này đâu! – bà Yến cũng
không vừa
- Chỉ cần 1 bức ảnh thôi là công ty riêng của cô sẽ phá sản ngay lập tức! – ông Hoàng Anh nhếch
môi.
- Vậy anh cũng muốn vỡ nợ bởi cái công ty L&C chết tiệt của mình sao? – bà Yến hăm dọa lại.
- Chuyện ngoại tình của cô cũng chẳng mắc mớ gì tới tôi thì công ty của tôi làm sao có vấn đề gì
được?
- Thế cái quyển album cất trong két sắt thì sao?
- Cô…cô dám tự tiện mở ra sao? Thật không ngờ cô vợ tôi cũng lắm chiêu trò, thuê người về mở
mật khẩu két sắt. Hay thật! – ông Hoàng Anh nghiến răng
- Phải rồi đồ lăng nhăng. Anh là một thằng khốn! – bà Yến
- Đấy là chuyện thời trẻ. Còn cô…bà già sắp 40 tuổi đến nơi rồi mà còn chơi trò phi công trẻ lái
máy bay bà già nhỉ?
- Anh cứ nói quá chứ tôi mới 33 tuổi thôi mà phải kết hôn với lão già hơn mình chục tuổi.
- BÀ CÂM NGAY! – Chi tuy còn nhỏ nhưng cũng biết được chút ít chuyện của ba mẹ mình nên
khi không chịu được mẹ nói ba như vậy thì cô liền quát lên.
- Chi! Con dám nói ta như vậy hả? – bà Yến quắc mắt thét lên.
- Không có gì là con không dám cả! Ghét mẹ đồ ngoại tình phản bội! – Chi gằn giọng rồi chạy lên phòng đóng SẦM cửa lại.
- Chị Chi làm sao vậy ba mẹ? – Nhi không hiểu gì cả, lên tiếng hỏi ba.
- Không có gì đâu con gái! Con lên với chị đi! – ba cô bé dỗ dành.
- Không! Tôi sẽ không nghe lời ông đâu! Ông đuổi mẹ tôi ra khỏi nhà chứ gì? Tôi nghe thấy rồi! – Nhi hét lên.
- ĐỒ NÃO PHẲNG CÂM NGAY! ĐỒ NGU! – Chi nghe thấy Nhi mắng ba thì mở cửa phòng hét toáng lên với Nhi rồi lại đóng cửa RẦM lại.
Tất cả im lặng. Người ba bỏ vào phòng thay quần áo và đến công ty. Người mẹ thì đưa Nhi lên phòng và kêu người làm nấu bữa trưa.
Ở một mình trong căn phòng rộng lớn nguy nga lộng lẫy với tường quét màu xanh da trời nhạt và dán đầy đủ hình dán nổi toàn mây cỏ hoa lá chim chóc cây cối. Là một cô bé yêu thiên nhiên, Linh Chi được ba cho người thiết kế phòng ngủ với rất nhiều cửa sổ đẹp và to, hướng ra những khung cảnh đẹp đẽ tĩnh lặng. Tuy là phòng đôi nhưng Chi nhất quyết không cho Nhi ở chung nên mỗi ngày cô nằm một chiếc giường. Chuyện vừa rồi của ba mẹ làm cô bé cực kì tức giận, Chi càng ngày càng căm thù mẹ cô – người luôn kiếm cớ phải làm việc nhưng chính Chi lại là người thấy mẹ cô đi vui vẻ bên một người đàn ông trẻ tuổi và cũng chính cô nói cho ba biết. Chi rất mạnh mẽ nên cô không khóc. Cô vào phòng tắm và lấy một chiếc áo viền ren xanh nước biển và quần đùi màu đen.
1 tiếng sau, bé Chi tắm xong và đi ra. Bà quản gia đã chuẩn bị xong bữa trưa nên lên phòng Chi gõ cửa. Cộc cộc! Chi ra mở cửa.
- Có chuyện gì vậy hả bà? – Chi lễ phép hỏi
- Dạ bữa trưa đã chuẩn bị xong. Phu nhân kêu tôi gọi tiểu thư xuống ăn. – bà quản gia nói
- Tôi sẽ không ăn dưới đó đâu! – Chi nói rồi đi xuống bếp tự lựa đồ ăn cho vào khay và lên phòng
đóng cửa lại ăn riêng. Hôm nay dưới phòng ăn chỉ có mẹ cô bé và bé NHI chứ không có ba ở nhà nên cô không muốn ăn dưới đó với hai mẹ con họ.
Bữa trưa hôm nay của Linh Chi gồm cơm chiên, nấm TruNhip trắng, kebab, gà cuộn phomai, trứng cá muối Beluga, cá nóc “Fugu”, Pizza Royale và cà ri Samundari Khazana. Còn món tráng miệng chỉ có dưa hấu đen Densuke và nước ép nho. Cô nhóc chỉ ăn mỗi món một ít rồi thôi luôn.
Cả buổi trưa và chiều hôm đó được nghỉ học nên Chi chỉ dán mắt vào cái IPAD chơi game và xem phim. Nhưng cô nhóc này cực kì thích xem phim ma và ghét những loại phim trẻ con nhũng nhiễu nên chỉ toàn mở phim ma Thái Lan để xem cho oách. Tối đó, mẹ cô chứng nào tật nấy lại lấy cớ đi làm. Cô buồn bã lắc đầu, nhưng thật ra mẹ cô đến công ty làm việc thật. Chi đang học bài thì bỗng nhiên đèn phụt tắt, mọi thứ trở nên tối om. “Tự nhiên lại mất điện, bực cả mình” – Chi lẩm bẩm.
Cộc cộc! Có tiếng gõ cửa.
- Chị Chi! Mở cửa cho em với! Huhu em sợ lắm! – tiếng của Nhi vang lên.
- Mày ra lệnh cho tao à? – Chi không sợ bóng tối, ngồi im ở bàn học chơi, hỏi vọng ra ngoài.
Huhu em xin chị đấy mở cửa cho em đi mà! Em sợ ma lắm! – Nhi vẫn cố nài nỉ Chi mở cửa.
- Làm qué gì mà ma cái khỉ mốc! Biến đi với mẹ mày Nhi! Bà ấy đang ở khách sạn với nhân tình, ba dượng mày đấy. Xéo đi! – Chi quát ầm cả lên.
- Huhu em sợ…! – Nhi khóc nấc lên.
- Người làm với quản gia đâu mà tìm tao làm chi?
- Dạ không biết nữa! Chị mở cửa cho em đi mà…em xin chị đó chị Chi! – Nhi khẩn khoản.
- Xéo đi! – Chi quát gắt gỏng. Nhi rất sợ nhưng cũng không làm gì được, đành lấy hết can đảm đi
về phòng.
-- Oái…RẦM!
Vì quá tối không có ánh sáng nên Nhi bị vấp phải thứ gì đó cứng cứng và trượt chân ngã, đập đầu xuống sàn nhà bất tỉnh. Phòng của Chi được bao quanh là từng cách âm nên cô không nghe thấy tiếng gì cả, tiếp tục ngồi ở bàn học chờ có điện. Không một ai biết Nhi bị ngã, họ là người làm nên phải ở nhà dưới trừ khi có lệnh của chủ mới được lên nhà trên. Kì lạ là nhà trên mất điện mà nhà dưới lại không mất điện, mà nhà dưới cách nhà trên cả một khoảng vườn rộng lớn sau hàng cây cảnh xa xỉ đắt tiền nên cũng không ai để Nhi việc phía nhà trên mất điện. Bà quản gia lúc đó đang chỉ đạo người làm dọn dẹp và lau chùi nên cũng không để Nhi. Thường thì khoảng hơn 8h30 tối bà mới chỉ đạo xong đám người làm, còn Chi và Nhi tự học hay chơi ở nhà trên. Hai cô đã quen với việc sống một mình do ba mẹ đi làm tất bật nên không có vấn đề gì. Với lại rất hiếm khi bà Yến đi làm vào buổi tối nên cũng ít khi quản gia lên trên này. Khi cần gọi, mọi người ở nhà trên thường gọi vào bộ đàm. Bây giờ mới có 8h nên lại càng không có ai để Nhi tới Nhi. 2 tiếng sau, ông Hoàng Anh về đến nhà, thấy nhà tối om nên gọi xuống cho bà quản gia hỏi, bà mới cho người đi kiểm tra thử cầu dao điện thì hóa ra nó tự động ngắt do bị quá tải. Sự thật là lúc trước khi mất điện, Nhi đã tự tiện đóng hết cửa vào và bật hết điều hòa của cả nhà trên lên cho mát(độ hơn 50 cái) , lôi mấy dàn karaoke ra để chơi cho đỡ trán nên mới bị quá tải. Còn bây giờ, khi toàn bộ điện đóm được mở trở lại, ông Hoàng Anh bước vào nhà thì hơi bị choáng do đang đi bên ngoài trời nóng lại gặp lạnh đột ngột với tiếng nhạc sàn bật lên xập xình hết cỡ. Ông gọi người làm lên dẹp hết, khi bước lên đến tầng 2 mới thấy đứa con gái út bé bỏng của mình đang nằm vật ở sàn ké mép cầu thang, may mà không bị rơi xuống tầng 1.
Ông hốt hoàng vứt cặp sang bên cạnh và cúi xuống bế bé Nhi lên, lay nhẹ:
- Nhi! Nhi! Con sao vậy? Tỉnh lại đi con! – ông nói rồi bế Nhi vào phòng cô bé, cho người làm đi
lấy thuốc bôi vết thương do đập mạnh đầu xuống đất nên đang sưng lên.
Nhi bây giờ đã ngủ nên ông mới trở lại phòng mình một lúc để cất đồ được. Khi bước ra khỏi phòng, thấy bà Yến mới trở về nên căm phẫn tức giận, chạy lại kéo bà Yến xô ngã xuống sàn, quát lớn:
- Cô đã đi đâu chứ hả? Lần này lại là thằng nào nữa?
- Anh làm cái trò gì thế hả? Tôi đi làm! Đồ khùng! Tự nhiên đẩy người ta! – bà Yến lầm bầm
- Lại đi nhăng nhít với thằng nào mà để cái Nhi ở nhà đi đứng đến ngã ngất vật ra kia với cục u to
tướng. Nó mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu! – ông Hoàng Anh hăm dọa.
- CÁI GÌ? CON BÉ NHI BỊ NGÃ SAO? NÓ SAO RỒI? ĐANG Ở ĐÂU VẬY? – bà Yến hốt
hoảng hét lên.
- Nó đang ngủ trong phòng! Cô để yên cho con bé ngủ, đừng vào làm phiền nó nữa! – ông Hoàng Anh giọng khó chịu.
Thế cái Chi đâu mà để con bé Nhi nó ngã dập đầu thế? Con với chả cái, chẳng thương nhau gì cả,
lại hai chị em nữa mà không biết trông em! – mẹ của hai cô bé cằn nhằn
- Đập đầu chứ dập đầu để giờ nó lên trời rồi à? Ngu vậy mà cũng làm ăn to gớm nhỉ? – ông Hoàng
Anh nhếch môi.
- Vâng tôi vậy nhưng vẫn thua xa anh lắm! Tốt nhất để cho đôi bên được tự do, LI HÔN đi! – bà
Yến nói nửa chừng thì nhấn mạnh, thét lên hai từ “li hôn”.
- Sao lúc sáng ai nói…! – ông Hoàng Anh nhíu mày, bỏ lửng câu nói.
- Bây giờ thì thiệt tôi không thể chịu được nữa rồi. Tôi vừa đến công ty và kí kết hợp đồng cho một dự án đủ để sống sung sướng cả đời rồi! – bà Yến
- Thôi khỏi phải thuyết minh! Cô đi đâu thì đi, với thằng nào tôi cũng không quan tâm nữa! Hai
con bé Chi với Nhi tôi nuôi hết!
- Mơ đi! Chúng ta một là tôi nuôi cái Nhi, còn con bé Chi ở với anh, hai là ta ra tòa để xét xử!
- Cô muốn ra tòa? Chỉ cần mấy bức ảnh thôi là có thể…! – ông Hoàng Anh cười khẩy.
Vậy để ngày mai họp gia đình! Ngày mai ta sẽ nói chuyện này với hai con bé xem chúng nó
muốn sao??? – bà Yến nói rồi bỏ lên phòng ngủ riêng. Ông Hoàng Anh lắc đầu bỏ lên phòng ngủ riêng của ông.
Sáng sau…
Nhi thức dậy, thấy đầu mình được băng bó rất khó chịu. Cô bé không thể ngồi dậy vì cái đầu đau choáng váng đó. Giờ cô nhók đang nằm trên chiếc giường Hoàng Gia Anh trong căn phòng baby rộng lớn được trang trí bày biện rất cầu kì và xa hoa với tông hồng, đi sâu vào phía trong căn phòng là phòng học và chơi chính với tông hồng nhạt với trắng.
Đứng xung quanh giường cô nhók là các người làm và bà quản gia. Thấy cô mở mắt, bà quản gia tiến tới, cười đôn hậu:
- Nhị tiểu thư! Cô đã dậy rồi! Cô còn đau ở chỗ nào không?
- Tôi chưa chết sao? – bé Nhi ngạc nhiên
- Tất nhiên rồi ạ! – bà quản gia lễ phép đáp lại
- Ui sao ngã rồi không chết luôn đi cho đỡ phiền phức? Xuống kia ba mẹ gọi! – Chi xuất hiện từ
lúc nào, đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, một chân ở đất còn một chân trụ tường ở cửa ra vào, lên tiếng. Nghe thấy tiếng cô, tất cả người làm dạt sang hai bên để nhị vị tiểu thư thấy mặt nhau.
- Tao chưa ăn sáng! – Nhi mạnh miệng, chanh chua đáp lại ngay.
- Kệ mạ mày! Ăn rồi trúng độc chết *beep* nó đi! – Chi ngoảnh mặt chửi một câu thâm độc rồi bỏ đi nhanh.
- Hừ! Đưa tôi xuống đó! – Nhi cảm thấy ức chế hết muốn ăn uống gì nữa, ra lệnh cho bà quản gia.
- Dạ vâng! – bà quản gia đáp, mấy người làm chạy đến đỡ cô nhók dậy và giúp cô bé thay từ bộ đồ
ngủ hình hello kitty ra chiếc váy lấp lánh có cánh mỏng đằng sau màu xanh da trời, trông cô bé thật giống thiên thần. Ngay sau đó bà quản gia lớn tuổi phải cõng con nhók xuống tầng 1.
- Màu với chả mè! 30’ lận! – bé Chi đang ngồi ở bộ sofa hoàng gia màu xanh nước biển viền đỏ
chấm tím, lên tiếng khi thấy chiếc váy ngàn dolar của Nhi. Hôm nay bé Chi nhà ta diện áo thun đen hình Conan – nhân vật bé yêu thích nhất từ khi biết đọc truyện chữ và quần đùi trắng rất giản dị và mái tóc đen nhánh thả tự nhiên. Còn bé Nhi thì đeo bờm hình vương miện nhỏ đính kim cương trắng cùng chiếc vòng tay bằng bạc nguyên chất, tai đeo đôi khuyên tai dài loằng ngoằng đến vai gắn đủ loại đá quý khác nhau, đến chân cũng đeo lắc chân bằng bạc và mái tóc màu hạt dẻ được tết vài nhánh bằng đủ loại dây nịt màu xanh, đỏ, tím, vàng, hồng, nâu,… đến ngón tay có mười ngón thì tám ngón đeo nhẫn, cổ đeo dây chuyền bạch kim mặt đá Ruby đỏ, loại đá quý hiếm không phải ai có tiền cũng mua được.
- Lắm mồm! – Nhi khó chịu, lẩm bẩm một mình.
- Thôi hai đứa không cãi nhau nữa! Ba mẹ có chuyện muốn nói với hai con! Quản gia! Lui xuống
cùng mọi người đi! – ba của hai cô lên tiếng ra lệnh
- Lại chuyện gì nữa? – Nhi nhăn nhó hỏi
- CÂM để ba nói! – Chi lạnh giọng âm độ làm Nhi và cả ba mẹ của cô nhók đều lạnh sống lưng.
Cô bé từ trước tới nay có rất nhiều thái độ trong từng trường hợp nhưng chưa hôm nào cô lại có thái độ “ác quỷ” như hôm nay.
- À…thật ra thì…ba mẹ…ba mẹ muốn…muốn…muốn li hôn! – mẹ của hai cô ngập ngừng, khó
khăn mở lời.
- Tuyệt! Quá tốt! Duyệt luôn! – Chi và Nhi cùng phán một câu rất chi là vô tình.
- Các con muốn thế thật sao? – ông Hoàng Anh nhíu mày hỏi
- Ok ok! Chuyện chia nhau con cái thế nào rồi hả ba? – Chi hỏi, còn bé nhưng cô rất hiểu chuyện.
- Hai đứa sẽ ở cùng ba! Mẹ của hai đứa…*chỉ bà Yến*…rất bận công việc cả sáng đến đêm cũng
chưa xong. – ông Hoàng Anh nói một cách mỉa mai.
- KHÔNG ĐỜI NÀO! – cả hai đứa trẻ hét lên
- Có vấn đề gì sao hai con gái? – ông Hoàng Anh hỏi một cách dịu dàng.
- Tôi sẽ không ở với ông đâu! Ông muốn đuổi mẹ tôi! – Nhi hét lên
- Con sẽ không ở cùng nó đâu! Tốt nhất là nó nên theo bà mẹ như nó muốn đi nếu không con sẽ ở
riêng! – Chi lạnh giọng, chỉ vào bé Nhi, rồi hai đứa quay ra khinh khỉnh nhau.
Tình hình trong căn biệt thự hết sức căng thẳng. Có một người đàn ông ngồi đó mặc áo sơ mi quần bò đơn giản đang nghĩ suy trầm tư với gương mặt không cảm xúc, một người phụ nữ ăn mặc đoan trang với trang sức thạch anh tím đang ngồi trên ghế sofa đối diện chỉ mải cắm cúi vào điện thoại bấm nhắn rồi lướt lướt gì đó. Còn hai đứa trẻ lườm nguýt nhau một hồi rồi Chi liếc mắt qua người phụ nữ - mẹ cô bé còn Nhi tiếp tục lườm chị mình với tia điện giận dữ hơn nữa vì Chi dám lườm mẹ. không khí vô cùng ngột ngạt, mặt ai cũng nóng ran căng thẳng nhưng vẫn cố giả vờ như không biết gì. Đặc biệt là bà Yến bị bé Chi lườm cho rách mắt đến toát mồ hôi hột nhưng vẫn làm ra vẻ không biết gì. Thấy điệu bộ đáng khinh của mẹ mình thì Chi nhếch mép, bỏ lên phòng. Cô thật sự tức giận vì những gì mẹ cô bé đã làm, từ việc bỏ bê con cái cho tới việc phản bội tình của ba. Cô bé quyết sẽ mãi không bao giờ có lòng rung cảm trước mẹ cô một lần nào nữa và sẽ quyết từ mặt mẹ cô sau khi cô và ba cô hoặc Nhi và mẹ cô rời khỏi căn nhà này. Hiện tại mới là buổi sáng, một buổi sáng mát mẻ mặc dù căn biệt thự nằm ở trung tâm thành phố Hồ Chí Minh nhưng căn nhà được bao quanh tám phương tứ phía bởi khoảnh sân cỏ rộng lớn được nhập giống từ Nhật về với nhưng giò hoa lan cẩm báo tím, hoa ngọc lan, một vài khóm hoa bách hợp Hà Lan, hoa thiên điểu của Nam Phi, hoa ti gôn và cả cẩm tú cầu. Chi rất am hiểu về các loài hoa, chính vì vậy cả khu vườn hoa này đều do cô đứng ra thiết kế trang trí. Ở trong phòng của Chi còn được đặt những lọ hoa với khóm hoa Calla Lily và leo trên những song sắt cửa sổ và quấn quanh thanh vịn lang thang là hoa hồng leo. Là loài hoa đẹp nên ở cả cổng sau cô cũng cho nó leo lên nhìn vô cùng cổ tích.
còn ở ngoài ban công phòng mình, cô bé treo rất nhiều loài hoa đẹp như hoa tương tư(hoa pansee – F1) hay chùm hoa dạ yến thảo, hoa cát đằng hay loài hoa quý – hoa đèn lồng kép rất được ưa chuộng.
Như đã nói cô bé rất am hiểu về các loài hoa nên cô cho trang trí riêng ở ban công phòng ba cô là chậu hoa mỏ vẹt rất quý hiếm và có cả hoa móng cọp, một loại hoa vô cùng lạ mắt và ba cô thích điều đó. Hiện tại cô bé đang đạp xe từ từ ở ven sông của trung tâm. Là đại tiểu thư của tập đoàn L&C lớn tầm cỡ xếp vào hàng top thế giới, cô rất gan dạ và tự lập, cô bé không thích phụ thuộc vào ai hay bất cứ thứ gì. Lúc nãy ở nhà nghe tin mẹ cô đã kí thẳng vào đơn li hôn và ba cô sẽ cùng cô ra nước ngoài sống nên Chi quyết định sẽ đạp vài vòng quanh đây để lưu lại những kỉ niệm cuối cùng. Cô cũng rất vui vì sắp được đi nước ngoài, cô đã được học Tiếng Anh và nói trôi chảy thành thạo từ năm 4 tuổi và đây sẽ là trải nghiệm thú vị của cô. Cô cảm thấy thích thú khi sắp đi máy bay, ngồi khoang hạng VIP lịch sự thoải mái(vì Chi vẫn là trẻ con mừ nên chỉ có những điều bé nhỏ và đơn giản vậy thôi cũng có thể giúp cô bé vui lên rất nhiều và cảm thấy phấn khích). Ngay ngày mai Chi sẽ cùng ba rời xa Việt nên từ tối cô đã kiểm tra rất kĩ càng. Từ những thứ lớn nhất cho đến thứ nhỏ nhất thuộc quyền sở hữu của Chi và ba thì cô nhất quyết không để lại cho hai mẹ con bà Yến với cái Nhi xài lại hay vứt đi, kể cả là đụng chạm. Ông Hoàng Anh rất căm phẫn bà Yến khi bà thẳng tay kí ngay vào giấy li hôn nên đã đuổi bà ta ra khỏi nhà vì tin chắc bà ta có thể tự mua hay xây một căn biệt thự cầu kì không kém để cho Nhi một cuộc sống ổn định nhưng bà Yến không chấp nhận và cương quyết ngồi lì trong căn nhà. Tất nhiên với một cô bé hiểu chuyện như Chi thì bà Yến sẽ không thể xong xuôi một cách dễ dàng như vậy được. Những thứ có thể mang theo ra nước ngoài cô đều mang đi hết, còn những thức không thể đem đi như giường, tủ, ti vi hay bàn ghế,…và ngay cả xoong nồi bát đĩa không cần đem theo thì Chi ra lệnh sẽ tặng tất cả cho côi nhi viện khó khăn nhất cái tp.HCM này và trợ cấp một khoản tiền lớn đủ để họ trả tiền điện nước, cho trẻ mồ côi ăn học đàng hoàng và sống cả đời. Khi hai cha con đi thì mọi thứ trong căn nhà được dọn sạch trống trơn không còn bất cứ thứ gì từ chổi lau nhà cho đến cái móc quần áo. Tại phòng khách vào buổi sáng mà ba cô và cô đi ra nước ngoài chỉ còn chỏng trơ mấy cái vali đựng quần áo đồ dùng của hai mẹ con bà Yến và bé Nhi. Đến vườn cũng được dọn sạch sẽ không vương lại dù là một cánh hoa.
- Chi! AI CHO PHÉP CON LÀM NHƯ THẾ NÀY HẢ? CON THẬT LÀ HƯ ĐÓ! – bà Yến quát
ầm lên nhưng thứ bà ta nhận được chỉ là sự im lặng đáng sợ toát ra từ một cô bé giản dị cá tính 8 tuổi.
- Căn nhà này là ba tôi xây nên! Chỉ có tôi và ba tôi mới có quyền quyết định! Nếu bà đã li hôn thì
chúng ta không còn quan hệ gì nữa! Căn biệt thự này ba tôi đã nhờ bạn quản lí và cho thuê nhà rồi. Nếu muốn ở lại thì 800k một tháng với người bình thường và được phục vụ như ở khách sạn. Còn với bà muốn ở lại thì $80 1 tuần. Nếu bà không chấp nhận thì tốt nhất nên rời khỏi đây đi! Tất cả người giúp việc cũ vẫn sẽ ở lại và làm việc như thường để phục vụ khách, lương vẫn nhận đều như cũ dù ít hay nhiều việc! – Chi nói với giọng rất chi là hờ hững. Mọi người có dám tin đây là con gái ruột nói chuyện với mẹ đẻ của mình hay không??? Chi quả là rất rắn rỏi, từ bé đến giờ cô rất ít khi khóc, với người ngoài thì đối đáp khôn ngoan lịch sự, dí dỏm và hay cười. Với ba thì lễ phép nghe lời, với em Nhi thì từ khi sinh ra đã không ưa gì nhau. Còn với mẹ thì trước khi biết sự phản bội của mẹ mình, Chi vô cùng yêu thương và kính trọng bà Yến nhưng sau khi biết được sự thật thì thái độ của cô với mẹ đã quay phắc 4500C. Cô trở nên lạnh lùng vô tâm với mẹ. Nhưng mẹ cô vẫn chứng nào tất nấy, sáng đi sớm chiều về muộn, ăn xong có hôm lại đi đến tận khuya hôm sau mới về. Vậy là hôm nay – ngày cô mong chờ nhất cũng đến. Cô sẽ không phải ở cùng người mẹ phản bội và con em hỗn xược đó nữa. Vậy là bây giờ căn nhà đã không còn thuộc quyền sở hữu của bà Yến và Linh Nhi. Ông Hoàng Anh và Linh Chi sẽ ra nước ngoài sinh sống.
/13
|