Công Chúa Lưu Manh

Chương 11: Quyết không thừa nhận

/30


Tại phủ tể tướng, trong thư phòng có ba người, mỗi người một nét mặt. Tên quan nọ đang run như cầy sấy. Tể tướng lửa giận ngút trời. Từng tiếng ông ta nói sắc lạnh như dao:

- Ngươi nói lại lần nữa coi? Ngươi làm mất cái gì?

- Là hạ quan tội đáng chết. Con tiện nữ hạ quan giữ bên mình đã sơ ý để cuốn sổ bị đánh cắp. Hạ quan đã cố hết sức lấy lại, nhưng võ công của bọn chúng quá cao, nên...

- Câm ngay!- Tể tướng đập mạnh tay xuống bàn - Ngươi vẫn còn dẻo mỏ hay sao? Đợi đấy xem ta xử lý ngươi thế nào. Khốn kiếp.

- Dạ, hạ quan ngài xử lý sau cũng không muộn. Nhưng cuốn sổ đó cần phải nhanh chóng tìm cách lấy lại. Có được nó trong tay, bọn chúng chẳng mấy chốc sẽ tra ra kế hoạch của chúng ta.

- Hừ. Theo tin mật báo, bọn chúng không hiểu vì sao đã biết chúng ta đặt làm vũ khí ở Kim quốc. Tuy rằng ta không trực tiếp lộ diện, nhưng chỉ cần thêm một chứng cứ nữa lộ ra thôi thì kế hoạch của chúng ta sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Thời cơ giờ vẫn chưa chín muồi để khởi binh.

Người thứ ba mặt lạnh như tiền, giờ mới lên tiếng nói, sắc diện không đổi:

- Tể tướng, việc này ngài cứ giao cho ta. Bạch vân giáo chủ ta tiếng nói trên giang hồ rất có uy lực, sẽ nhanh chóng tìm ra họ. Ta sẽ sai những tên sát thủ giỏi nhất bổn giáo đi trừ khử bọn chúng, lấy lại cuốn sổ.

Tể tướng thở dài:

- Vậy trăm sự nhờ ngài vậy. Nhưng hãy làm cho gọn gàng. Một hoàng tử và một công chúa chết chắc chắn sẽ gây chấn động. Giấu kín chuyện này lâu chừng nào hay chừng đó.

- Ngài yên tâm. Ta tự khắc biết an bài.

Bên trong không khí căng thẳng, bên ngoài có một người tình cờ nghe được câu chuyện, mặt càng ngày càng biến sắc. \ Băng Tâm gặp nguy hiểm rồi\. Tim chàng đập thình thịch. Không suy nghĩ gì nhiều, chàng về phòng thu xếp chút đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi.

* * *

Tạm biệt gia đình ông lão, Băng Tâm và Gia Huy tiếp tục cuộc hành trình. Hiện tại họ đang đi qua một cánh rừng vắng. Tiền nong bao nhiêu tiêu cũng hết, họ lại trắng tay. Thế nên Băng Tâm nàng mới lầm bầm:

- Họ khẩn khoản bảo chúng ta lấy ngân lượng đi đường, thế mà chàng cứ ngăn cản ta. Hại chúng ta giờ thê thảm thế này. Có khi tối nay phải ngủ bờ ngủ bụi thôi.

Gia Huy cự nự:

- Chúng ta làm việc nghĩa giúp người, cớ sao lại lấy tiền công? Như vậy đâu có phải là hành động của người quân tử.

- Ta có phải quân tử đâu? Ta là lưu manh cơ mà. Ta bỏ bao nhiêu công sức mới cứu được con gái họ về, chả nhẽ không đáng mấy lạng bạc hay sao? Từ trước tới nay ta chưa làm việc không công bao giờ.

- Không công sao? Chẳng phải nàng đã giấu kĩ Thiên Ngân bảo vật bên mình rồi ư?

\ Chà. Không ngờ tên này cũng quan sát kỹ ghê\. Thế nhưng nàng vẫn ương bướng:

- Đó là phần thưởng cho điệu múa của ta. Vì nó mà ta tổn hại không ít đấy. Nghĩ lại vẫn còn uất ức. Với cả Thiên Ngân đâu có thể đem bán đổi bữa ăn chứ?

Nói đến đây Gia Huy cũng thấy máu nóng sôi lên.

- Nàng đó. Tự dưng xin tha cho hắn. Tên cẩu quan đó tội đáng chết ngàn lần.

Phải, tội tham ô hối lộ, cưỡng bức dân lành của hắn đáng chết, nhưng cái tội dám động tay đến người nàng thì dù hắn có chết cũng không đền hết tội.^^. Nàng lại xin tha cho hắn, chẳng lẽ nàng phát sinh tình cảm gì với hắn ư? ( Ghen quá hoá điên rồi anh ơi). Băng Tâm thì hoàn toàn bỏ qua bộ mặt cau có của Gia Huy. Nàng đang đăm chiêu suy nghĩ.

- Ta thấy rất lạ. Tên quan đó nhận một số tiền rất lớn từ Tử quốc của ta và chuyển số tiền đó cho một người tên là Dương Đỉnh Thiên. Cái tên Dương Đỉnh Thiên này nghe quen quá...

- À. Đó là tên của Bạch Vân giáo chủ. Nhưng mà trên đời này cũng có vô vàn người tên như vậy. Chẳng nhẽ Tử quốc lại móc nối với Bạch Vân giáo, còn tên quan đó là người trung chuyển?

Băng Tâm gật gù:

- Cũng có lí lắm. Nhưng quan lại móc nối với nhân sĩ võ lâm, đảm bảo phải có một thế lực lớn đứng đằng sau. Ta thấy riêng tên cẩu quan ấy không có khả năng làm chuyện tày trời như vậy. Với cả ai ở Tử quốc gửi tiền cho hắn?

- Đúng vậy. Cha nàng chẳng phải vì muốn giữ hoà bình mới gả nàng đến đây hay sao? Địa vị của nàng như là con tin vậy, chả lẽ ông ấy không lo cho nàng?

Băng Tâm thoáng chút hồ nghi rồi lại gạt phắt luôn suy nghĩ đó. Trước giờ đối với nàng cha vẫn là người tốt nhất, thương yêu nàng nhất. Cha không thể làm những chuyện câu kết ngấm ngầm bán rẻ con mình như thế. Vì hết sức tin tưởng cha, tin vào tấm lòng thương dân của cha nên nàng mới cam chịu làm vật hi sinh đến làm dâu Tử quốc.

Gia Huy đưa ra kết luận:

- Chuyện này với chuyện đặt làm binh khí, rồi chuyện long ấn giả chắc chắn có liên quan đến nhau. Ta nghi ngờ có kẻ ráp tâm tạo phản. Nhưng kẻ đó là ai? Những người bên cạnh cha ta trước giờ đều tuyệt đối trung thành, ta không thể nghi ngờ một ai.

- Tốt nhất chàng nên gửi thư về thông báo cho quốc vương đề phòng thì hơn. Chúng ta vẫn cần phải tiếp tục điều tra.

- Đúng vậy. Không thể nghi ngờ tất cả. Khi thật sự có kẻ tạo phản, nếu chúng ta không có ai để tin tưởng thì chúng ta sẽ rơi vào thế bị cô lập. Như vậy thật là bất lợi.

- Nếu có thể tìm ra là kẻ nào thì tốt quá.

- Đúng, nếu...- Gia Huy đang nói chợt dừng lại nghe ngóng - Có người đến đây.

Vừa dứt lời, một tràng cười vang lên. Tiếng cười đó phát ra do dùng nội lực, vọng khắp cánh rừng, nghe thật lạnh. Liền ngay sau đó một toán mười tên thích khách mặc áo đen, bịt mặt xông ra, chốc lát đã bao vây hai người. Chuyện như vậy đâu phải chưa từng gặp qua, hai người vẫn rất bình tĩnh. Băng Tâm lên tiếng:

- Đang chốn vắng vẻ thế này, các vị có nhã ý đến đây chơi với bọn ta cho vui hay sao?

Một tên trong bọn cười nhạt:

- Các ngươi rảnh rỗi chơi bời nhưng chúng ta thì không. Thôi thì tiễn các ngươi xuống âm phủ chơi với Diêm Vương vậy.

Gia Huy nhếch mép:

- Thế thì phải xem các ngươi có bản lĩnh hay không.

Thích khách vốn chẳng hay nhiều lời, bọn chúng ngay lập tức xông vào đánh hai người. Đòn nào đòn đấy của bọn chúng đều rất hiểm ác. Kiếm quang trùng trùng, như sóng thần tới tấp bủa vây hai người, ý đồ chắc chắn muốn xin hai người cái mạng. Tuy rằng bọn chúng chưa thể làm gì được nhưng Gia Huy Băng Tâm chống đối cũng khá vất vả. Bọn chúng võ công chẳng tầm thường, hơn nữa lại phải một chọi với năm. Đánh mấy chục chiêu chưa hạ được, bọn chúng liền đổi phương pháp. Cả mười tên đột nhiên quay mũi kiếm tập trung vào Băng Tâm khiến nàng trở tay không kịp. Trong lúc loạng choạng, một tên nhanh chóng từ trong ống tay phóng ra mấy chục cây châm nhằm vào lưng nàng thẳng tiến. Gia Huy thất kinh vội vàng phi thân đến, dùng kiếm xoay tròn như một chiếc khiên đánh bay ám khí. Băng Tâm giật mình quay lại, ngay khi đó hai tên đồng loạt phi kiếm vào Băng Tâm, tốc độ kiếm bay đến như vũ bão, nàng ở trong thế ngàn cân treo sợi tóc. Đúng khi kiếm sắp chạm đến nàng thì một thanh kiếm khác ở đâu bay đến, chạm vào hai thanh kiếm kia làm lệch đường đi, một trong hai xẹt qua áo nàng, rách nguyên một đường lớn. Liền ngay sau đó chủ nhân thanh kiếm lạ bay đến, đứng bên cạnh Băng Tâm. Chàng nhếch môi cười nhạt lạnh lẽo mà vẫn đầy ma mị, không ai khác là Lâm Phong. Thấy có người đến, bọn chúng không hiểu vì sao nhìn nhau rồi lập tức rút lui.

Băng Tâm thấy Lâm Phong thì mừng vui tíu tít:

- Sư huynh, may mà có huynh, không thì tính mạng của muội khó giữ. Trăm ngàn lần cám ơn huynh. Huynh đúng là khắc tinh của bọn thích khách đó. Vừa thấy huynh xuất hiện bọn chúng biết không địch lại rút lui liền.

Lâm Phong theo thói quen cốc đầu nàng một cái:

- Tiểu quỷ, chỉ giỏi nịnh thôi. Lần sau cần phải chú ý hơn nữa. Khi nãy ta tưởng không kịp cứu muội, sợ gần chết luôn.

Băng Tâm chun mũi thật đáng yêu:

- Huynh đã chết đâu, vẫn sờ sờ đây nè. Bao lâu không gặp huynh ta nhớ huynh lắm đó. Mà tại sao huynh có mặt ở đây?

Chuyện Băng Tâm cùng Gia Huy đi điều tra tung tích tên thích khách là chuyện bí mật nên ngay cả Lâm Phong cô cũng không cho biết, vội vã dời đi ngay. Nay đột ngột gặp chàng chốn này, Băng Tâm cho là một sự tình cờ gần như duyên phận. Lâm Phong đâu thể nói cho nàng rằng mình biết có âm mưu ám sát nàng nên đến đây để bảo vệ, đành phải nói cho qua chuyện:

- Muội muội, không thấy muội ta rất buồn, nên đành đi ngao du sơn thuỷ một mình.

Đúng lúc đi qua đây thấy có tiếng người đánh nhau, định vào xem kịch chút, ai ngờ lại là muội.

Băng Tâm trước giờ rất tin tưởng Lâm Phong nên cũng không suy nghĩ nhiều, lại hớn ha hớn hở:

- Đại sư huynh tốt, huynh đi du sơn ngoạn thuỷ như vậy chắc là đem theo không ít tiền bạc chứ hả?

Nhìn cái bộ mặt gian manh của nàng, Lâm Phong biết ngay nàng đã hết tiền, đang ráp tâm trở thành cây tầm gửi sống bám vào chàng đây mà.

- Tiểu nha đầu, tiền bạc thì ta có đây. Nhưng không cho không muội đâu. Xem muội thể hiện làm sao đã.

Băng Tâm giả vờ giận hờn:

- Sư huynh. Chúng ta là huynh đệ, huynh nỡ lòng nào nhìn ta chết đói hay sao? Huynh hẹp hòi quá.

Lâm Phong vẫn thản nhiên:

- Chiêu này không ăn thua. Muội dùng nó cả trăm lần rồi.

Nàng bèn đổi chiến thuật, quay sang nịnh bợ:

- Đại ca đẹp trai của ta, hay là ta giới thiệu cho đại ca một cô nương xinh đẹp nhé. Thế nào? Tỷ tỷ của ta cũng là sắc nước hương trời, huynh đảm bảo sẽ thích mê. Chỉ cần huynh chịu ra tay cứu giúp ta trong lúc khó khăn này...

Lâm Phong cười phá lên:

- Muội muội. Định dùng mĩ nhân kế với ta? Rất tiếc, dạo này ta đang ăn chay.

Trong giọng cười của chàng có phần cay đắng. Cô nàng thật vô tâm quá, chỉ vì miếng ăn mà gán ghép chàng cho người khác, trong khi lại không biết chỉ cần một cái trau mày của nàng thôi, muốn chàng nhảy vào núi đao biển lửa chàng cũng sẽ làm.

Cách này cũng không được, cách kia cũng chẳng xong. Băng Tâm nản quá bám riết lấy cánh tay Lâm Phong, chơi trò ăn vạ:

- A! Ta không muốn nghĩ nữa. Dù sao ta cũng sẽ bám lấy huynh như vậy. Huynh đi đâu ta theo đó. Huynh ăn gì ta sẽ ở bên đứng nhìn, cho huynh không ăn được mà nghẹn chết đi mới thôi.

Nàng ôm chặt làm cánh tay chàng sát vào ngực nàng mềm mại. Lâm Phong chưa nghẹn chết nhưng tiếp xúc thân mật với nàng như thế này có lẽ chẳng bao lâu cũng sẽ vỡ tim mà chết. Chàng la oai oái:

- Này, tiểu sư muội. Thả tay ta ra đi. Có gì từ từ nói chứ...

- Không thả, không thả- nàng ương bướng - trừ khi huynh chịu hứa sẽ nuôi ta.

- Được, được, coi như ta sợ. Bản lĩnh ăn vạ của muội cao khủng khiếp.

Băng Tâm đắc chí thả tay Lâm Phong ra, cười ruồi.

Cứ thế hai người lời qua lời lại, tíu ta tíu tít. Chỉ có Gia Huy từ nãy đến giờ sắc mặt không có vui. Chàng cũng đã xả thân cứu nàng mà nàng không thèm liếc mắt đến chàng lấy một lần. Thấy Lâm Phong đến thì hớn ha hớn hở ca tụng, bám riết lấy rồi bỏ quên chàng luôn. Dù rằng bây giờ hai người đang không một xu dính túi, nhưng nàng cũng không nên vì mấy đồng tiền mà đeo bám Lâm Phong quá đáng vậy chứ. Lại còn tay trong tay không chịu rời. Cứ vậy Gia Huy ôm cục tức to đùng theo hai người về quán trọ.

Trong tửu lâu , ba người một bàn như có ánh hào quang lấp lánh toả sáng một góc trời. Nam nhân nhìn nàng rớt nước rãi không nói làm gì, còn nữ nhân thấy hai mĩ nam tử thì hồn siêu phách tán, quên cả cử động. Thế nhưng điều đó vẫn không làm một kẻ luôn tự cao vì sức hút của mình như Gia Huy cảm thấy hài lòng. Đơn giản vì sau khi nhìn chán chê mê mỏi, họ quay ra xì xào bàn tán về mối tình tay ba kia. Hai mĩ nam và một mĩ nữ, ai là người đàn ông của nàng? Thật là vô lý làm sao khi tất tần tật mọi người đều khẳng định rằng hai người kia mới là một đôi còn Gia Huy chàng đây đóng vai trò là một kẻ thừa thãi. \ Hừ, cái kiểu tíu ta tíu tít như ngàn năm mới gặp ấy làm sao không khiến người khác hiểu lầm! Cô ta chưa bao giờ huynh muội ngọt ngào như thế với mình\- Gia Huy vừa nghĩ vừa \nhâm nhi\ chén trà làm nó có nguy cơ bị sứt mẻ.

Lâm Phong nhìn Băng Tâm trìu mến, lại có phần đùa cợt:

- Sư muội, lâu lắm rồi ta mới lại thấy khuôn mặt thật của muội. Đối diện với khuôn mặt này trái tim ta sắp vỡ tung ra đây nè. Muội đừng che mặt vào nữa nhé. Ta muốn mãi được nhìn ngắm khuôn mặt này.

Băng Tâm cười tít:

- Lời huynh ngọt ngào qua đi. Thả nào rất nhiều nữ nhân say đắm huynh.

Gia Huy thấy họ khen nhau thì lườm nguýt:

- Huynh không cần phải bảo cô ta cũng muốn trưng cái khuôn mặt đó ra để dụ dỗ nam nhân. Lần trước cô ta nhảy múa trong đám cưới khiến những người có mặt suýt ngừng thở luôn đó.

Lâm Phong thấy Gia Huy có ý khiêu khích Băng Tâm, còn nàng thì quay sang Gia Huy vẻ mặt tức tối bèn tìm cách giữ hoà khí, lảng sang chuyện khác:

- Thôi, muội vốn đẹp trách sao được người khác mê đắm. Mà sư muội, tối nay có lễ hội đó. Ba chúng ta đi xem nha.

Băng Tâm phớt lờ Gia Huy, lại hớn hở :

- Được, ta lâu lắm rồi chưa được ăn thịt nướng. Hôm nay phải vét chút tiền của huynh thôi.

Lâm Phong xoa xoa đầu nàng:

- Đừng ăn đến độ chúng ta phải ra đường ngủ là được rồi.

Băng Tâm nắm tay Lâm Phong, mắt sáng rỡ:

- Đại huynh, chỉ có huynh là người tốt nhất.

\ Chỉ có huynh ấy là người tốt nhất? Cô ta thật biết cách lôi kéo người khác. Nhìn cách họ xoa đầu nắm tay nhau, thật là ngứa mắt\.

Chàng liếc nhìn hai người, cười khẩy:

- Hai người diễn kịch tình ái thì cũng nên chọn chỗ mà diễn chứ. Ở đây có rất nhiều người không thích xem kịch đâu.

Lâm Phong biết chàng ta đang ghen, giả ngây ngô:

- Chúng ta chỉ là huynh muội tốt thể hiện tình cảm vậy thôi. Xin lỗi đệ nhé, khiến đệ phải ghen tuông rồi. Ta biết tình cảm của hai người...

Gia Huy mặt đang trắng bỗng đỏ dần. Chàng trước giờ chưa yêu bao giờ, nên không biết thế nào là tình yêu, nên cũng không biết luôn là mình đang ghen vì yêu. Chỉ biết rằng nhìn họ bên nhau chàng thấy khó chịu thôi. Ghen tuông gì chứ? Đệ nhất mĩ nam tử phong lưu như chàng đây mà phải đi ghen tị với người khác hay sao?

- Ha ha. Huynh buồn cười quá. Ta mà phải ghen tuông sao? Ta chẳng quan tâm hai người làm cái gì. Ta chỉ là muốn giữ thể diện thôi. Huynh nghe xem, người ta bàn tán như thể ta là người bị bỏ rơi vậy. Trong khi đó, ta mới chính là người không cần cô ta...

Băng Tâm nãy giờ đã nhấn nhịn những lời chọc ngoáy của Gia Huy, giờ không nhịn thêm được nữa. Nàng cười chua chát:

- Phải, cái chàng cần là thể diện. Vậy ta hỏi chàng, ta đường đường là một vị công chúa, lại là hôn thê của chàng, vậy mà chàng đã bao giờ giữ thể diện cho ta chưa?

Trước mặt ta chàng đem theo cả đống con gái nhà quan, cô nào cô đấy vô cùng xinh đẹp cốt để làm nhục vị hôn thê xấu xí này. Rồi chàng còn trốn đến tửu lâu hoan hỉ cùng người đẹp bị ta bắt gặp. Chàng còn có thể trước mặt ta đòi giữ thể diện hay sao?

- Ta...

Gia Huy bị nàng nói cho một thôi một hồi trở nên ấp úng. Vốn chỉ không muốn thừa nhận mình đang ghen tuông nên mới nói vậy, ai ngờ cơn phẫn uất nàng nén trong người đã lâu nay được dịp tuôn trào. Càng nói nàng càng cảm thấy cay đắng. Phải, thường thì chàng đối với ta vô tình, những lúc thể hiện có tình thì thật ra lại là đùa cợt, còn suy cho đến cùng chàng chỉ cần thể diện mà thôi.

Nàng tiếp tục :

- Trước sau gì cũng chỉ là ta kiên quyết giữ cuộc hôn nhân này. Còn chàng vì không muốn nên làm mọi cách để ta bỏ cuộc, ta biết lắm chứ. Vậy bây giờ sao chàng lại xét nét hành động của ta làm gì? Hay là...

Băng Tâm hơi dừng lại, rồi trên đôi môi xinh nở ra một nụ cười vừa như mỉa mai chàng, vừa như tự trào:

- Hay là chàng muốn nói giờ chàng thích ta rồi? Vậy thì thật vinh hạnh cho ta quá.

Nhìn bộ dạng của nàng, chàng tức nghẹn :

- Ta...không đời nào.

Thực ra nàng cũng có đôi chút mong chờ câu trả lời khác từ chàng. Nhưng chàng dứt

khoát thế đấy, như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt nàng. Chàng nghĩ ta cần chàng hay sao? Nàng cũng mặt đỏ tía tai, hét thẳng vào mặt chàng:

- Được. Vậy chàng hãy đi với các cô nương của chàng đi. Lúc nào chàng chẳng có một bầy ong bướm đi theo. Đừng quan tâm đến chuyện của ta. Bây giờ đã ra ngoài cung rồi, chàng không cần phải giả vờ đạo mạo. Ta cũng mệt mỏi lắm rồi. Muốn nghỉ ngơi.

\ À, thì ra nàng muốn thoát khỏi ta. Nàng đẩy ta đi với cô gái khác để nàng tìm tự do. Được. Ta đúng là bị điên rồi nên mới quanh quẩn bên nàng để tự chuốc lấy bực tức như thế này. Thế gian còn bao nhiêu thú vui. Nàng không cần bảo ta cũng sẽ đi.\

Trước lời khiêu khích của nàng, Gia Huy chỉ nhìn nàng một tia lạnh lẽo rồi quay lưng bỏ đi trong sự tò mò của tất cả quan khách trong tửu lâu. Thấy dáng lưng chàng đang xa dần, Băng Tâm cảm thấy như có một cái gì cứ dâng lên khoé mặt muốn tuôn trào ra, khiến nàng phải cố hết sức để kìm nén lại. Nàng làm bộ mặt tỉnh bơ, nhưng khi nói với Lâm Phong thì mắt đã long lanh:

- Kệ hắn ta. Tối nay huynh nhớ đãi ta thật nhiều thịt nướng đó.

Lâm Phong nhìn biểu hiện của nàng thì cảm thấy đau lòng. Điều chàng bất an bấy lâu nay cuối cùng cũng đến rồi. Bảo vật bé nhỏ chàng nâng niu trên tay bây giờ đã biết yêu, mà người đó không phải là chàng. Tại sao những giọt nước mắt hiếm hoi đang chuẩn bị lăn kia lại là vì người đàn ông khác cơ chứ. Những cơn sóng từ đâu cứ dâng lên bóp nghẹt trái tim chàng.

/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status