Công Chúa Lưu Manh

Chương 13: Sập bẫy

/30


Tại phủ tể tướng Thiên quốc, lão tể tướng đang vô cùng đau đầu.Làm thế nào cho tốt đây? Cái thằng con trai khó bảo này của lão...Nó muốn phá hỏng mọi thứ lão suy tính bao lâu nay chắc? Lão làm tất cả chẳng phải vì muốn dành cho nó tương lai tốt đẹp hay sao? Thế mà nó ngang nhiên xuất hiện ngáng đường của lão, làm cho lão không cách nào ra tay hạ thủ Gia Huy, Băng Tâm hai người họ. Hôm đó Lâm Phong đột ngột xuất hiện trong cánh rừng, giải cứu cho hai người họ. Mấy tên cao thủ Bạch Vân giáo thấy chàng bèn vội vã bỏ chạy. Nếu họ đánh tiếp chắc chắn sẽ tổn thương đến chàng. Mà chàng chỉ cần rụng một cọng tóc thôi...không biết Diệp Vân tiểu thư sẽ băm bọn chúng ra thành hình dạng gì. Khắp cả Bạch Vân giáo có ai mà không biết Lâm Phong công tử hào hoa phong nhã đã dẫn dắt hồn vía ngàn vàng tiểu thư Diệp Vân phiêu du chốn nào. Sau hôm đó, họ thấy không trực tiếp đấu võ được thì chuyển sang ngấm ngầm hạ độc, bày bố mê cung...nhưng tất cả đều không thể thực hiện vì Lâm Phong chàng luôn kè kè bên hai người họ. Nếu Lâm Phong còn ở bên họ thì tuyệt nhiên không có cơ hội ra tay. Mà giả như có hạ thủ không lưu tình, ám toán luôn cả Lâm Phong thì cũng rất khó. Ám sát lợi hại khi người ta không biết mình là mục tiêu, còn một khi đã biết và hết sức đề phòng thì quả thật là một vấn đề vô cùng nan giải.

Đang không biết làm sao thì Diệp Vân đến xin cầu kiến. Lão tể tướng vô cùng yêu thích Diệp Vân. Ở nàng, bất kì là diện mạo, tính tình, địa vị, võ nghệ, tham vọng...lão tể tướng đều cảm thấy rất thích hợp với Lâm Phong. Ông đã sớm xem nàng là con dâu, ngay cả khi ông biết Lâm Phong không mảy may để ý nàng. Diệp Vân mang theo một tách trà ngon dâng lên cho tể tướng.

- Bá phụ. Xin mời dùng trà nóng. Chuyện khó khăn sớm muộn gì cũng có thể giải quyết được thôi.

Ông cười trìu mến, nhận tách trà từ tay Diệp Vân:

- Tiểu Vân ngoan. Giá mà thằng con trai của ta được bằng một góc của con thôi thì ta đã không phải đau đầu thế này.

- Con biết bá phụ thương công tử nên không nỡ xuống tay. Hôm nay con đến có cái này dâng lên bá phụ.

Diệp Vân đem cho lão tể tướng một chiếc lọ nhỏ. Trong chiếc lọ đựng một thứ bột trong suốt, không mùi không vị. Tể tướng nhìn nàng với ánh mắt không hiểu. Diệp Vân cười mỉm:

- Đây gọi là Thất công dược. Ai trúng dược này sẽ bị mê man bảy ngày bảy đêm, sau đó sẽ bị thất thoát hết công lực, trở thành một phế nhân. Hơn nữa người nào công lực càng cao thì tác dụng của dược này càng nhanh.

Lão tể tướng có hơi bất ngờ một chút, ngay sau đó lấy lại vẻ muộn phiền ban đầu. Độc dược lợi hại đâu phải lão chưa bao giờ thấy qua. Điều lão băn khoăn là làm sao mà hạ độc chứ không phải dùng loại độc dược nào. Diệp Vân làm sao không hiểu điều đó.

- Bá phụ, con có cách giải quyết vấn đề, nhưng đành phải để công tử Lâm Phong chịu thiệt thòi một chút.

Nha đầu này định đầu độc cả Lâm phong? Lão biết Diệp Vân đối với Lâm Phong khẳng định là chết mê chết mệt nên nha đầu này tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến Lâm Phong. Chắc chắn Thất công dược có thuốc giải. Nhưng làm sao để hạ độc bọn chúng? Cái thằng con trai lão nhất định không ăn uống tùy tiện đâu. Lão tể tướng nhìn Diệp Vân dò xét:

- Con có sáng ý gì? Nói nghe thử?

Diệp Vân ghé sát nói nhỏ vào tai lão. Lão càng nghe càng tăng cảm giác hài lòng lẫn đề phòng, tâm trạng hỗn loạn thật khó nói. Nữ nhân này quỷ kế đa đoan, vô cùng nguy hiểm, thế nhưng lão lại thích sự nhạy bén của cô ta. Giữ cô ta lại bên cạnh Lâm Phong, có phải là lão đang cho con trai mình chơi con dao hai lưỡi?

* * *

Gia Huy thầm nguyền rủa tên chết bầm nào nghĩ ra cái cách nói ra ba chữ \ ta yêu nàng\ để tỏ tình với người mình yêu mến. Ba chữ đó để nói ra một cách suôn sẻ còn khó hơn cả nhảy vào núi đao biển lửa mà vẫn trở ra nguyên vẹn. Bằng chứng là đã lại một tuần trôi qua kể từ cái ngày chàng giác ngộ tình yêu của đời mình, chàng vẫn không thể đem ba từ ấy thốt ra trước mặt nàng. Chàng bây giờ không quanh quẩn bên mấy nữ nhân vô vị kia nữa, mà chỉ suốt ngày lảng vảng bên nàng. Thứ nhất là để tìm cơ hội thổ lộ tâm tình, thứ hai là để ngáng đường Lâm Phong mỗi khi chàng ta có ý đồ tiếp cận Băng Tâm. Hừm, ta đây không thổ lộ được thì ít nhất cũng không để cho huynh đắc ý đâu. Thế là mấy hôm nay đập vào mắt Băng Tâm là cảnh Gia Huy và Lâm Phong cứ thủ thủ thỉ thỉ, thấy nàng thì bí bí mật mật nói với nhau chuyện gì đó. Người ta cứ trước mặt mình nói chuyện mình không biết với thái độ giấu diếm như vậy quả thực khiến cho Băng Tâm cảm thấy khó chịu vô cùng. \Tên Gia Huy thì đã chẳng nói làm gì, nhưng ngay cả Phong ca cũng như vậy. Đã thế ta chẳng thèm để ý đến hai người nữa\. Nghĩ là làm, Băng Tâm từ hôm đó cũng không thèm quan tâm đến hai người họ luôn. Thành ra lời thổ lộ từ miệng Gia Huy muốn thốt ra đã khó nay càng thêm khó.

Nhưng đi có ba người mà phớt lờ không thèm nói chuyện với cả hai người kia, kì thực Băng Tâm thấy buồn ghê gớm. May mắn thay cho cô nàng, đến hôm nay tình cờ có người xuất hiện giải tỏa ưu phiền.

Tại một bàn trà trên lầu hai, hai người kia đang lặng lẽ quan sát ánh mắt của nàng, biết nàng giận hờn nên chẳng dám mảy may hó hé câu nào. Còn nàng thì lơ đãng nhìn xa xăm, mong tìm được thú vui gì đó cho giải tỏa nỗi buồn dồn nén bao ngày nay. Bất chợt ngoài cửa huyên náo lạ. Nhất là bọn nam nhân phàm phu tục tử ngồi lầu dưới, mắt dường như tức thời được gắn thêm chiếc đèn pha, lấp lánh đột ngột. Nhìn biểu hiện của bọn họ, kinh nghiệm bao năm của nàng cho biết sắp có mĩ nhân xuất hiện. Nàng ngay lập tức cũng hiếu kỳ. Nàng thấy cứ mĩ nhân xuất hiện chốn ồn ào thế này thì mười lần có đến chín lần có kịch hay để xem. Nếu là các nữ nhân yếu đuối thì thể nào cũng bị trọc ghẹo đến xấu hổ bỏ đi, còn nếu như là nữ nhân giang hồ phong ba như nàng đây thì thể nào cũng có vài tên đo đất. Nói chung đằng nào cũng là đáng coi. (^^eo, nàng toàn lấy khổ sở của người khác làm trò tiêu khiển).

Nàng chẳng phải chờ lâu, một cô nương đã xuất hiện ngay ở cửa quán, dáng người thướt tha, khuôn mặt non nớt kiều diễm đang nhìn quanh quất. Nàng ta có vẻ hơi lúng túng trước những cái nhìn khiếm nhã của mấy tay giang hồ trong quán trà, thế nhưng vẫn quyết định bước vào. Băng Tâm ngay lập tức đã nhận ra nàng : chính là Thu Hương cô nương vừa được bọn họ cứu thoát khỏi tay tên quan háo sắc hôm trước. Bạn của nàng thì quyết không thể trở thành kịch hay, nàng đành làm nữ anh hùng cứu mĩ nhân thoát khỏi hang sói vậy. Nàng đưa tay vẫy gọi Thu Hương. Thu Hương đang lúng túng không biết nên chọn chỗ ngồi nào thì thấy người quen, mừng còn hơn bắt được vàng, nhanh nhẹn tiến thẳng về chỗ ba người họ. Ba người hóa trang che bớt ánh hào quang của mình nhưng từ bản thân vẫn toát lên một khí chất áp đảo kinh người. Thấy mĩ nhân tiến về phía cái bàn tập trung toàn đại nhân vật có treo biển nguy hiểm kia, bọn giang hồ tiểu tốt đành tiếc rẻ nhìn theo bóng nàng, bàn luận mấy câu rồi quay trở về việc cũ.

Băng Tâm hớn hở ra mặt, tíu tít nắm tay Thu Hương, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, chuyện chuyện trò trò. Thì ra Thu Hương đến một ngôi chùa trong thành này cầu phúc cho cha mẹ. Giờ đang trên đường về, nhân tiện ghé vào nghỉ ngơi một chút, lại tình cờ gặp bọn họ ở đây. Gia Huy thấy Thu Hương cũng rôm rả chuyện trò. Riêng Lâm Phong trầm ngâm không nói, chỉ lặng lẽ quan sát. Cô nương này hoàn toàn khác với Băng Tâm, đúng kiểu tiểu thư khuê các, khi bắt gặp ánh nhìn của Lâm Phong thì thẹn thùng đỏ mặt. Đương nhiên mọi biểu hiện mờ ám đều không thể qua mắt Băng Tâm. Nàng nháy mắt tinh nghịch:

- Phong ca, Thu Hương quả là sắc nước hương trời. Huynh nói xem có đúng không?

Lâm Phong gật gù hưởng ứng. Từ xưa đến nay, nàng nói đẹp thì chàng nào dám nói xấu, huống hồ vị cô nương này thật sự yểu điệu thục nữ. Nhưng mà cái kiểu bối rối của cô ta cứ làm sao ấy, không có được tự nhiên. Băng Tâm khoái chí tiếp tục:

- Đã thế Thu Hương muội muội lại rất dịu dàng đáng yêu. Nếu ta mà là nam nhi thì sớm đã phải lòng nàng rồi.

Lâm Phong cười khổ. Băng Tâm nàng nhận được tiền quảng cáo của Thu Hương hay sao mà lăng xê nàng quá thể. Thái độ như vậy ngàn phần trăm là muốn gán ghép Thu Hương cho Lâm Phong. Tại sao không mảy may một lần nghĩ đến tâm trạng của chàng?

- Có lí lắm đó Phong ca. Nếu ta là huynh thì ta cũng không bỏ qua cơ hội này đâu. Thu Hương ta dám đảm bảo là một cô gái tốt - Gia Huy được thể chen ngang vào hóng hớt, muốn dùng kế đẩy Lâm Phong cho người khác, gạt bỏ kẻ ngáng đường mình.(^^ Thủ đoạn).

Băng Tâm tròn xoe mắt nhìn chàng chờ đợi, Thu Hương hướng nhìn sang chỗ khác e thẹn, Gia Huy thì ánh mắt hí ha hí hửng ra chiều đắc chí. Lâm Phong im lặng không biết làm sao. Chẳng nhẽ ánh mắt chăm chú quan sát của chàng khi nãy dành cho Thu Hương trông rất giống người bị trúng tiếng sét ái tình? Thấy không khí ngượng ngập, Thu Hương lúng túng lên tiếng:

- Thôi. Đừng đùa nữa Băng Tâm tỷ tỷ. Chúng ta bàn chuyện khác đi.

Băng Tâm trở lại ỉu xìu. Hết trò thú vị để làm. Băng Tâm nàng vốn dĩ thích trêu trọc người khác. Nhìn vẻ mặt lúng túng của người ta thật là vui vẻ lắm. Hơn nữa Băng Tâm cũng rất thích Thu Hương. Nếu mà muội ấy với Lâm Phong thành một đôi...Ánh mắt chán nản nhìn quanh quẩn, bất chợt dừng lại ở chiếc giỏ nhỏ Thu Hương mang theo bên mình. Nàng thích chí chỉ trỏ:

- Ta ngửi thấy trong này có mùi sơn hào hải vị. Thu Hương à, nói xem muội giấu cái gì trong đó.

Thu Hương hơi tái mặt, tay bất giác giữ chặt chiếc khăn che giỏ, hít một hơi gấp gáp. Ngay sau đó lấy lại nụ cười trên môi:

- Đây là bánh do muội làm để mang lên lễ chùa ấy mà. Toàn là bánh làm tùy tiện, nào có phải sơn hào hải vị gì đâu.

Nàng hơi ngập ngừng, sau đó nói tiếp:

- Nếu mọi người không chê thì xin mời nếm thử.

Được ăn là một niềm hạnh phúc đối với Băng Tâm, đặc biệt là thức ăn do chính tay tỉ muội tốt làm ra. Băng Tâm không đợi Thu Hương mời, vội vội vàng vàng kéo chiếc khăn che giỏ sang một bên. Trong giỏ có khoảng chục chiếc bánh làm bẳng bột gạo trong suốt, hình thù như những cánh hoa xinh xinh, tỏa ra mùi thơm phức. Băng Tâm nhanh tay cầm một chiếc bánh lên, suýt xoa:

- Ôi, trông ngon quá. Ta không khách sáo đâu nhé.

Thu Hương hơi cúi mặt lặng lẽ. Khi thấy Băng Tâm đưa lên miệng chuẩn bị cắn một miếng, nàng bất giác kéo tay Băng Tâm lại :

- Hay là không nên ăn đâu tỷ tỷ. Bánh ta làm sợ không hợp khẩu vị của tỷ, lại khiến tỷ chê cười.

Băng Tâm nhìn Thu Hương ranh mãnh, nhẹ nhàng gạt tay nàng ra, cười híp mắt:

- Làm gì có. Thu Hương mà ra tay thì chắc chắn sẽ làm ra cao lương mĩ vị thôi. Ta đang đói quá, không thể nhịn nữa rồi.

Nói đoạn nàng cho bánh vào miệng, cắn một miếng. Quả là hảo phẩm, vừa vào đến miệng như tan ra luôn. Rất mềm, rất ngon. Trông biểu hiện của Băng Tâm, Gia Huy cũng không thể nhịn lâu thêm, lấy một chiếc bánh lên ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên với Thu Hương, ra chiều rất hài lòng. Lâm Phong lúc vừa rồi định ngăn cản Băng Tâm ăn bánh, nhưng không kịp. Hơn nữa chàng biết lấy cớ gì để ngăn cản đây? Chẳng lẽ nói là nghi ngờ trong bánh có thuốc? Như vậy chắc chắn Băng Tâm sẽ không tin, mà còn nhanh chóng ăn hơn để chứng minh là Lâm Phong sai lầm. Con người Băng Tâm phải cái lắm mưa nhiều kế nhưng tuyệt đối không nghi ngờ bạn bè. Hơn nữa có thể chàng quá đa nghi rồi. Cô nương Thu Hương này trông có vẻ rất tốt, hơn nữa chàng biết cô ta chịu ơn Băng Tâm và Gia Huy, không lẽ nào lại xuống tay hại họ?

Thấy Lâm Phong không động đậy gì, chỉ nhìn mình chằm chằm, Thu Hương hơi bị khớp. Nhưng nếu nàng không hoàn thành việc này thì bọn người đó chắc chắn không tha cho bố mẹ nàng. Với cả bọn họ bảo đây chỉ là thuốc mê, không chết được người. Vạn nhất nếu như ba người này có mệnh hệ gì nàng cũng sẽ lấy cái chết của mình ra tạ tội. Nàng thu hết can đảm, cầm một chiếc bánh lên, đưa cho Lâm Phong:

- Chàng cũng nếm thử một cái đi. Cái này do chính tay thiếp làm đó.

Thu Hương cố gắng dùng hết sức quyễn rũ có thể, để khiến cho mĩ nam này ăn bánh của mình, mặc dù thâm tâm nàng chẳng muốn chút nào. Vị mĩ nam này có cái nhìn như xuyên thấu tâm tư nàng, thấy được con tim nàng đang run rẩy sợ hãi. Thấy Lâm Phong không nhúc nhích gì, Băng Tâm hơi bất mãn. Tiểu thư nhà người ta đã nhiệt tình mời mọc đến thế, chẳng lẽ sư huynh không nể mặt ta sao? Băng Tâm cầm chiếc bánh đưa thẳng đến trước mặt Lâm Phong, tỏ thái độ không hài lòng:

- Phong ca, Thu Hương đã có ý như vậy, huynh nỡ phụ tấm lòng hay sao?

Lâm Phong cầm chiếc bánh, hơi lưỡng lự. Băng Tâm khẽ nhíu mày:

- Hay không hợp khẩu vị của huynh? Huynh nếm thử đi, ngon thật mà. Từ xưa đến nay ta nói có sai bao giờ chưa?

Híc, để làm đẹp lòng mĩ nhân thì có nhảy vào vạc dầu còn được nữa là, huống hồ chỉ ăn một cái bánh. Hơn nữa chàng cũng chỉ là nghi ngờ chứ cũng không chắc chắn là bánh có vấn đề. Đánh liều vậy. Chàng đưa chiếc bánh lên miệng. Thu Hương nắm chặt bàn tay để dưới bàn, móng tay bấm mạnh đến mức lòng bàn tay chảy máu. Nín thở.

Lâm Phong nhẹ nhàng gật gù:

- Đúng là bánh ngon.

Băng Tâm hớn hở:

- Ta đã nói rồi mà. Bánh Thu Hương làm thì còn phải nói.

Thu Hương hơi thở ra nhẹ nhẹ. Họ đã ăn rồi, tất cả đã ăn bánh. Coi như nàng hoàn thành nhiệm vụ. Hơn nữa, tất cả bọn họ ăn vào đều không sao. Thật may quá.

Ánh mắt hoang mang của Thu Hương nhìn Lâm Phong ăn bánh lại bị Băng Tâm nhìn ra thành bối rối và e thẹn. Chắc chắn Thu Hương có tình ý với Lâm Phong huynh rồi. Nàng cười thầm trong lòng. Bỗng trời đất tối sầm. Mặt trời bị ai đó nhốt vào đâu rồi, chỉ thấy trước mặt là một màu đen đặc quánh. Mọi âm thanh trên thế giới cũng tắt hẳn. Chiếc bánh còn dang dở trên tay Băng Tâm rơi xuống, nàng ngất lịm đi. Gia Huy cũng ngay tức thì cùng Băng Tâm rơi vào cơn mê man. Thu Hương thất kinh, mắt mở to, mồm há hốc. Lâm Phong thấy hai người ngất xỉu quá nhanh, ném vội chiếc bánh trên tay, chỉ thẳng vào mặt Thu Hương, đôi mắt hằn những tia máu:

- Cô...cô đã bỏ gì vào bánh.

Thu Hương hoảng loạn, lắp bắp:

- Tôi... tôi không biết...là họ...gia đình tôi sẽ gặp nguy hiểm...tôi...thật sự không muốn...không muốn đâu...

Lâm Phong như hung thần, vươn tay về phía Thu Hương. Đôi mắt cô phút chốc nhòa lệ, chân run rẩy lùi lùi mấy bước, vướng vào ghế té nhào về đằng sau:

- Tôi... thật sự không có cố ý...tôi...

Lời nói của Thu Hương chưa dứt, Lâm Phong cũng giống như Băng Tâm, Gia Huy, đột ngột rơi vào cơn mộng mị. Thu Hương một mình giữa ba người hôn mê bất tỉnh, trước những tiếng bàn tán xôn xao của mọi người hiếu kì xung quanh, cứ thế thổn thức chẳng thành câu:

- Xin lỗi...không phải tôi mà...

/30

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status