Buổi Đốt lửa trại diễn ra rất vui vẻ và sôi động. Gì chứ ăn chơi thì bọn nhà giàu này quá rành rồi mà.
Cả nấy lớp tập trung xung quanh đống củi cao ngất ngưởng được chất rất có logic, tạo thành một hình kim tự tháp nhọn hoắt, chĩa thẳng lên trời, và dĩ nhiên, đã được tưới xăng.
Người châm lửa, không ai khác, chính là Hội trưởng siêu đẹp trai của Hội học sinh R&R. Sau khi MC nữ, cũng là bí thư 11A2 vừa dứt lời, Uy Khoa từ chỗ ngồi, đứng dậy và bước đến đống củi. Mấy đứa con gái ngồi hàng trước và cả những hàng sau đồng loạt giơ iPhone, iPad, Galaxy, Canon các kiểu lên, chuẩn bị chộp lại khoảnh khắc thần tượng “nổi lửa thiêng”.
Gương mặt Uy Khoa vẫn lạnh toát, chả để lộ tí kí-lô cảm xúc nào khi anh chàng nhận ngọn đuốc từ “phụ tá”. Anh chàng đưa ngọn đuốc vào đống củi. Tiếng ồn ào ngưng bặt, chờ đợi.
_Và bây giờ … – Nam MC, lớp phó Thể thao 12A3 kéo dài giọng.
_ … lễ Đốt lửa trại xin được phép bắt đầu!
Ngay khi nữ MC tiếp lời bằng cách hét lớn vào micro, Uy Khoa lãnh đạm châm ngọn đuốc đang cầm vào đống củi. Ngọn lửa bùng cháy, bắn cả những hòn lửa li ti lên trời. Mọi người vỗ tay ào ào. Tiếng hú hét, cả của bọn con trai lẫn con gái, vang vọng xé tan màn đêm. Tiếng chụp hình lách tách đi kèm ánh đèn flash sáng nhoáng cả một vùng. Tóm lại, cảnh tượng vừa vui mắt vừa rất hỗn loạn.
Nhỏ cũng phì cười trước sự náo loạn đó.
Sau đó, hai MC tiếp tục dẫn dắt chương trình đến với nhiều trò vui khác. Và hiện tại thì cả đám đang trơi trò hát song ca. Có hai thùng thăm đặt trên chiếc bàn chỗ hai MC đứng. Lần lượt, mỗi MC sẽ bốc một thăm. Một trong số đó sẽ ghi lớp. Cái còn lại ghi số thứ tự. Hai MC bốc trúng số thứ tự nào của lớp nào thì người đó sẽ lên, đợi MC bốc thêm một lượt như vậy nữa để tìm người song ca với mình.
_Lớp 10A1!
Lớp nhỏ đồng loạt rú lên phấn khích khi được xướng tên.
_Và số thứ tự là … – Nữ MC cười bí hiểm trong khi giở cái thăm còn lại ra, rồi đọc to – Số 17!
Người đầu tiên sửng sốt không ai khác chính là số 17 của 10A1, tên thật là Chính Tử Lam. Nhỏ cười méo xệch, “Thiệt tình là xui đến vậy sao?”. Cả lớp ngơ ngác một lúc để cố nhớ xem ai là số 17 trong khi các lớp khác cười cười nhìn về chỗ ngồi của lớp nhỏ.
_Là Tử Lam! – Một đứa vỗ tay lên trán, la lên.
Mọi con mắt đổ dồn về phía nhỏ kèm theo mấy cánh tay chụp lấy tay nhỏ, kéo nhỏ đứng dậy, mặc cho nhỏ cương quyết chống đối, chối bay chối biến:
_Tớ không biết hát! – Nhỏ hếch mặt về phía nhị vị MC, hét lớn – Làm ơn, kêu người khác đi!
_Không biết thì lên trên đó tự khắc biết! – Ai đó cười lớn.
Nhỏ nhanh chóng bị đẩy lên hàng đầu. Nam MC liền bước đến nắm tay nhỏ kéo lại chỗ hai MC đứng, trong khi vẫn đưa micro lên miệng:
_Được rồi, chúng ta sẽ mau chóng tìm ra ai sẽ là “cộng sự” của Chính tiểu thư! – Anh chàng điển trai của 12A3 buông tay nhỏ ra để bốc lá hai thăm tiếp theo – Các nam sinh có thể cầu nguyện … – Nam MC mở cả hai lá ra cùng lúc, xướng lên – 10A5, số 20!
10A5? Mọi người xôn xao nhìn nhau rồi nhìn về phía 10A5, nơi đang … im phăng phắc. Không ai đứng lên dù tất thảy các thành viên 10A5 đều biết số 20 là ai, số thứ tự của hotboy mà lại …
_Số 20 của 10A5 là ai ạ? – Nữ MC lên tiếng đốc thúc.
Một khoảng lặng trôi qua trước khi một bóng người cao cao đứng dậy. Cả trường vỡ òa. Không phải là trùng hợp đến độ đó chứ? Người vừa đứng dậy không ai khác chính là Dương Uy Quân. Mắt Uy Khoa thoáng sắc lại, còn Hạ Vũ thì buồn buồn, tự hỏi sao không phải mình. Ở nơi 10A1, có một ánh mắt pha trộn giữa hai ánh mắt ấy. Chính là của Lệ Uyên. Cả ba người trầm ngâm nhìn Uy Quân lách đám đông đang ngồi xung quanh, tiến về chỗ hai MC, cũng là chỗ nhỏ đang đứng.
_Thú vị thật! Là Dương Nhị thiếu gia! – Nam MC cười cười.
Nữ MC để lộ sự ganh tỵ trong mắt, nhưng cũng hỏi:
_Hai bạn sẽ song ca bài gì đây?
Nhỏ chẳng nói được câu nào vì đang còn bận điều chỉnh lại nhịp tim, chứ không khéo thì, với tốc độ thế này, nó sẽ vụt ra khỏi lồng ngực nhỏ mất. Uy Quân im lặng một hồi, rồi quay sang nhỏ, cất tiếng:
_Cô biết bài Let Me Love You chứ?
_Của … – Nhỏ không nhìn lên, lắp bắp hỏi – Của Châu Du Dân và Từ Hy Viên phải không? Tui … tui biết …
Nghe vậy, Uy Quân quay sang hai người MC, gật đầu. Hai người MC cũng quay sang ban phụ trách âm thanh, gật đầu cái nữa, rồi đưa micro cho hai bạn trẻ kia và lui vào “cánh gà”, nhường “sân khấu” lại cho nhỏ và hắn. Từ hai chiếc loa đặt hai bên khoảnh đất, tiếng nhạc du dương bắt đầu cất lên. Tiếng xôn xao lập tức biến mất.
Theo đúng “bản gốc” thì nhỏ phải hát trước vì phần đầu là phần của Từ Hy Viên, nhưng vì nhỏ ngại, chỉ biết cằm cái mic chặt cứng, cúi gằm mặt xuống đất, nên Uy Quân đành hát trước. Khi anh chàng cất giọng, bọn con gái ngồi phía dưới cứ gọi là … đè lên nhau mà ngất, vì quá bấn.
Ai ngờ được Nhị thiếu gia vừa đẹp trai lại vừa có thể hát hay như vậy?
“Tính khí anh không còn vui buồn thất thường nữa,
Bởi vì sự xuất hiện của em đã làm anh mất bình tĩnh …
Khiến con tim vô cảm giờ đây rung động,
Cảm giác giống như mọi băng tuyết đều đang tan …”
Đến lượt nhỏ. Nhỏ hít thở thật sâu, rồi cất tiếng hát vào micro. Khán giả được thêm một phen ngỡ ngàng. Giọng nhỏ tuy khá yếu nhưng rất mướt.
“Nhớ lại lần đầu tiên em nhìn thấy anh,
Cảnh tượng cơn gió nhẹ lướt qua chàng trai đang đứng đơn độc,
thật đẹp biết bao …
Bầu trời xám xịt kia có nói lên điều gì chăng?
Có lẽ trái tim anh đang khóc thầm? …”
Những kỉ niệm ùa về trong tâm trí Uy Quân và Tử Lam khi hai đứa thả mình trôi theo dòng nhạc. Lời hát làm nhỏ nhớ lại ánh mắt cô đơn của Uy Quân lần đầu tiên hắn “chui” vào nhà nhỏ. Còn hắn thì nhớ lại cảm giác vui vẻ trước kia khi được ở bên nhỏ. Từng ánh mắt, nụ cười, cùng những cái đánh đét lên lưng đau điếng đã khắc quá sâu vào lòng anh chàng …
Uy Quân cau mày, hát điệp khúc,
“Hãy để anh yêu em,
dù anh có đánh mất chính mình đi chăng nữa …”
Nhỏ “tiếp chiêu”,
“Dù cả ánh sáng và bóng tối đều bị nhấn chìm vào màn đêm đen kịt …
Dù chúng ta có mất hết tất cả …”
Rồi hai đứa hòa giọng vào nhau,
“… cũng chỉ cần lặng yên và nắm giữ thật chặt phút giây này.”
Dòng cảm xúc lớn mãi không thôi trong tim Uy Quân. Anh chàng không thèm nhìn xuống khán giả, cũng không nhắm mắt để “phiêu” như ban nãy nữa, mà quay hẳn sang nhỏ. Ánh mắt sắc nhưng đong đầy tình cảm đã không thể kìm nén được nữa của Dương Uy Quân dán chặt vào cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình khi anh chàng hát lên điệp khúc thứ hai:
“Hãy để anh yêu em,
để chứng minh kì tích có thể xuất hiện …”
Nhỏ, dù rất bối rối trước ánh mắt ấy, vẫn hát tiếp, vì đó thực sự là những gì nhỏ muốn nói,
“Anh luôn tồn tại trong trái tim và tận sâu trong khối óc của em.
Em nguyện từ bỏ thế giời và mỉm cười khi ra đi ...”
Câu cuối. Lần này thì nhỏ đã có đủ can đảm để ngước lên, nhìn vào mắt Uy Quân khi hai đứa cùng hát lên,
“Hạnh phúc tưởng chừng rất xa xôi,
Nhưng thật ra, chỉ cần trái tim chúng ta ở bên nhau …”
Khán giả phía dưới vỡ òa. Tiếng vỗ tay vang dội khi phần nhạc dạo giữa bài bắt đầu. Nhưng, trên “sân khấu”, ánh mắt của hai “ca sĩ” vẫn khóa chặt vào nhau, không suy suyển, ánh mắt đau đáu được kết tinh từ tình yêu và cả niềm đau khắc khoải.
Tử Lam, chẳng lẽ cô thực sự không có tình cảm với tôi?
Uy Quân, liệu anh có hiểu lòng tôi?
…
Lễ Đốt lửa trại kết thúc vào lúc 9h30.
Nhỏ đang hòa cùng dòng người lũ lượt kéo về lều lớp mình thì Bội Nhi chạy đến, kéo nhỏ ra một góc khuất sát bìa rừng để tâm sự. May thật, nhỏ đang rất cần người tâm sự vào lúc này! Ánh mắt của Uy Quân ban nãy cứ lảng vảng trong đầu nhỏ và nhỏ sẽ không thể nào gạt nó đi nếu chưa nói chuyện với một ai đó. Tất nhiên, “ai đó” mà nhỏ cần không thể là Lệ Uyên hay Uy Khoa mà chỉ có thể là Bội Nhi.
_Quầy ẩm thực đắt khách quá. Tay tớ ê ẩm cả rồi! – Bội Nhi lên tiếng trước trong khi nhỏ vẫn ngồi thừ người trên mỏm đá, chẳng nói năng gì.
_À … ừ! – Nhỏ giật mình nhìn lên, nhoẻn cười – Bên tớ cũng vậy …
Bội Nhi hiểu lí do khiến con nhỏ bạn mình có vẻ đăm chiêu như thế là gì, bèn đi lại, ngồi xuống cạnh nhỏ:
_Ban nãy … – Cô nàng nhìn sang Tử Lam – Cậu và hắn song ca cừ lắm đấy …
Nhỏ vẫn im lặng. Bội Nhi hắng giọng, ra vẻ lí lắc, châm chọc:
_Àiii, kiểu này là ngày mai Weibo, Facebook với cả Youtube có dịp bùng nổ rồi. Ban nãy tớ thấy nhiều đứa hàng đầu lấy máy quay lại lắm … Cậu sắp nổi tiếng khắp Đài Bắc rồi nhé Tiểu Lam! – Bội Nhi vỗ bành bạch lên lưng nhỏ – Đến lúc đó đừng có quên Lâm Bội Nhi này đấy!
Đúng như Bội Nhi “tính toán”, nhỏ sừng gai nhím lên ngay, khua chân múa tay loạn xạ lên:
_Dẹp cậu đi! Làm như là tớ thích nổi tiếng kiểu đó ý! – Tử Lam hậm hực – Không khéo ra đường phải bịt khăn kín mít như Hồi giáo để không bị nhận dạng … Fans của bọn P3 nổi tiếng “cuồng” mà!
Bội Nhi cười vang:
_Nhưng công nhận hồi nãy hai người phối hợp ăn ý dễ sợ! Chẳng kém gì bản gốc … – Bất chợt, giọng cô nhỏ hạ thấp xuống – Nhưng Uy Khoa … không biết anh chàng sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
_Phản ứng gì chứ? Dù gì cũng chỉ là một bài hát …
Nói là nói vậy, chứ thực tâm nhỏ biết rằng đó không hẳn “chỉ là một bài hát”, chỉ không biết Uy Khoa có nhận ra điều đó không. Đang miên man trong dòng suy nghĩ, câu nói của Bội Nhi khiến nhỏ sực nhớ tới Uy Khoa. Thôi chết! Nhỏ đã hẹn với hắn là sẽ chờ hắn trước lều sau khi lễ Đốt lửa trại kết thúc. Nhỏ quay phắt sang Bội Nhi, rối rít:
_Chết thật! Tớ có hẹn với Uy Khoa mà quên mất! – Nhỏ đứng bật dậy, ôm lấy hai vai con bạn – Nói chuyện với cậu sau nhé! Tớ phải đi đây! – Nói rồi nhỏ chạy biến.
Nhỏ lúc nào cũng thế, luôn sợ khiến người khác phật ý. Nhìn theo bộ dạng hối hả của nhỏ, Bội Nhi lắc đầu, thầm nghĩ, “Cậu định như thế này đến bao giờ đây? Càng cố gằng làm người khác vui, cậu chỉ càng tự làm khổ mình và khổ họ thôi, Tiểu Lam à …”
…
Nhỏ chạy đến lều của mình thì đã thấy Uy Khoa đang đứng nói gì đó với một đứa con gái lớp nhỏ. Dễ dàng nhận ra độ “bấn” trong ánh mắt của cô bạn ấy khi được đứng mặt đối mặt với Đệ nhất hotboy R&R.
Thấy nhỏ, cô bạn đó liền buột miệng kêu lên:
_Tử Lam về rồi kìa!
Uy Khoa xoay người lại theo quán tính. Như thường lệ, ánh mắt giá băng bỗng tan chảy khi nhìn thấy nhỏ. Nhỏ cũng mỉm cười, dù hơi gượng.
Cả nấy lớp tập trung xung quanh đống củi cao ngất ngưởng được chất rất có logic, tạo thành một hình kim tự tháp nhọn hoắt, chĩa thẳng lên trời, và dĩ nhiên, đã được tưới xăng.
Người châm lửa, không ai khác, chính là Hội trưởng siêu đẹp trai của Hội học sinh R&R. Sau khi MC nữ, cũng là bí thư 11A2 vừa dứt lời, Uy Khoa từ chỗ ngồi, đứng dậy và bước đến đống củi. Mấy đứa con gái ngồi hàng trước và cả những hàng sau đồng loạt giơ iPhone, iPad, Galaxy, Canon các kiểu lên, chuẩn bị chộp lại khoảnh khắc thần tượng “nổi lửa thiêng”.
Gương mặt Uy Khoa vẫn lạnh toát, chả để lộ tí kí-lô cảm xúc nào khi anh chàng nhận ngọn đuốc từ “phụ tá”. Anh chàng đưa ngọn đuốc vào đống củi. Tiếng ồn ào ngưng bặt, chờ đợi.
_Và bây giờ … – Nam MC, lớp phó Thể thao 12A3 kéo dài giọng.
_ … lễ Đốt lửa trại xin được phép bắt đầu!
Ngay khi nữ MC tiếp lời bằng cách hét lớn vào micro, Uy Khoa lãnh đạm châm ngọn đuốc đang cầm vào đống củi. Ngọn lửa bùng cháy, bắn cả những hòn lửa li ti lên trời. Mọi người vỗ tay ào ào. Tiếng hú hét, cả của bọn con trai lẫn con gái, vang vọng xé tan màn đêm. Tiếng chụp hình lách tách đi kèm ánh đèn flash sáng nhoáng cả một vùng. Tóm lại, cảnh tượng vừa vui mắt vừa rất hỗn loạn.
Nhỏ cũng phì cười trước sự náo loạn đó.
Sau đó, hai MC tiếp tục dẫn dắt chương trình đến với nhiều trò vui khác. Và hiện tại thì cả đám đang trơi trò hát song ca. Có hai thùng thăm đặt trên chiếc bàn chỗ hai MC đứng. Lần lượt, mỗi MC sẽ bốc một thăm. Một trong số đó sẽ ghi lớp. Cái còn lại ghi số thứ tự. Hai MC bốc trúng số thứ tự nào của lớp nào thì người đó sẽ lên, đợi MC bốc thêm một lượt như vậy nữa để tìm người song ca với mình.
_Lớp 10A1!
Lớp nhỏ đồng loạt rú lên phấn khích khi được xướng tên.
_Và số thứ tự là … – Nữ MC cười bí hiểm trong khi giở cái thăm còn lại ra, rồi đọc to – Số 17!
Người đầu tiên sửng sốt không ai khác chính là số 17 của 10A1, tên thật là Chính Tử Lam. Nhỏ cười méo xệch, “Thiệt tình là xui đến vậy sao?”. Cả lớp ngơ ngác một lúc để cố nhớ xem ai là số 17 trong khi các lớp khác cười cười nhìn về chỗ ngồi của lớp nhỏ.
_Là Tử Lam! – Một đứa vỗ tay lên trán, la lên.
Mọi con mắt đổ dồn về phía nhỏ kèm theo mấy cánh tay chụp lấy tay nhỏ, kéo nhỏ đứng dậy, mặc cho nhỏ cương quyết chống đối, chối bay chối biến:
_Tớ không biết hát! – Nhỏ hếch mặt về phía nhị vị MC, hét lớn – Làm ơn, kêu người khác đi!
_Không biết thì lên trên đó tự khắc biết! – Ai đó cười lớn.
Nhỏ nhanh chóng bị đẩy lên hàng đầu. Nam MC liền bước đến nắm tay nhỏ kéo lại chỗ hai MC đứng, trong khi vẫn đưa micro lên miệng:
_Được rồi, chúng ta sẽ mau chóng tìm ra ai sẽ là “cộng sự” của Chính tiểu thư! – Anh chàng điển trai của 12A3 buông tay nhỏ ra để bốc lá hai thăm tiếp theo – Các nam sinh có thể cầu nguyện … – Nam MC mở cả hai lá ra cùng lúc, xướng lên – 10A5, số 20!
10A5? Mọi người xôn xao nhìn nhau rồi nhìn về phía 10A5, nơi đang … im phăng phắc. Không ai đứng lên dù tất thảy các thành viên 10A5 đều biết số 20 là ai, số thứ tự của hotboy mà lại …
_Số 20 của 10A5 là ai ạ? – Nữ MC lên tiếng đốc thúc.
Một khoảng lặng trôi qua trước khi một bóng người cao cao đứng dậy. Cả trường vỡ òa. Không phải là trùng hợp đến độ đó chứ? Người vừa đứng dậy không ai khác chính là Dương Uy Quân. Mắt Uy Khoa thoáng sắc lại, còn Hạ Vũ thì buồn buồn, tự hỏi sao không phải mình. Ở nơi 10A1, có một ánh mắt pha trộn giữa hai ánh mắt ấy. Chính là của Lệ Uyên. Cả ba người trầm ngâm nhìn Uy Quân lách đám đông đang ngồi xung quanh, tiến về chỗ hai MC, cũng là chỗ nhỏ đang đứng.
_Thú vị thật! Là Dương Nhị thiếu gia! – Nam MC cười cười.
Nữ MC để lộ sự ganh tỵ trong mắt, nhưng cũng hỏi:
_Hai bạn sẽ song ca bài gì đây?
Nhỏ chẳng nói được câu nào vì đang còn bận điều chỉnh lại nhịp tim, chứ không khéo thì, với tốc độ thế này, nó sẽ vụt ra khỏi lồng ngực nhỏ mất. Uy Quân im lặng một hồi, rồi quay sang nhỏ, cất tiếng:
_Cô biết bài Let Me Love You chứ?
_Của … – Nhỏ không nhìn lên, lắp bắp hỏi – Của Châu Du Dân và Từ Hy Viên phải không? Tui … tui biết …
Nghe vậy, Uy Quân quay sang hai người MC, gật đầu. Hai người MC cũng quay sang ban phụ trách âm thanh, gật đầu cái nữa, rồi đưa micro cho hai bạn trẻ kia và lui vào “cánh gà”, nhường “sân khấu” lại cho nhỏ và hắn. Từ hai chiếc loa đặt hai bên khoảnh đất, tiếng nhạc du dương bắt đầu cất lên. Tiếng xôn xao lập tức biến mất.
Theo đúng “bản gốc” thì nhỏ phải hát trước vì phần đầu là phần của Từ Hy Viên, nhưng vì nhỏ ngại, chỉ biết cằm cái mic chặt cứng, cúi gằm mặt xuống đất, nên Uy Quân đành hát trước. Khi anh chàng cất giọng, bọn con gái ngồi phía dưới cứ gọi là … đè lên nhau mà ngất, vì quá bấn.
Ai ngờ được Nhị thiếu gia vừa đẹp trai lại vừa có thể hát hay như vậy?
“Tính khí anh không còn vui buồn thất thường nữa,
Bởi vì sự xuất hiện của em đã làm anh mất bình tĩnh …
Khiến con tim vô cảm giờ đây rung động,
Cảm giác giống như mọi băng tuyết đều đang tan …”
Đến lượt nhỏ. Nhỏ hít thở thật sâu, rồi cất tiếng hát vào micro. Khán giả được thêm một phen ngỡ ngàng. Giọng nhỏ tuy khá yếu nhưng rất mướt.
“Nhớ lại lần đầu tiên em nhìn thấy anh,
Cảnh tượng cơn gió nhẹ lướt qua chàng trai đang đứng đơn độc,
thật đẹp biết bao …
Bầu trời xám xịt kia có nói lên điều gì chăng?
Có lẽ trái tim anh đang khóc thầm? …”
Những kỉ niệm ùa về trong tâm trí Uy Quân và Tử Lam khi hai đứa thả mình trôi theo dòng nhạc. Lời hát làm nhỏ nhớ lại ánh mắt cô đơn của Uy Quân lần đầu tiên hắn “chui” vào nhà nhỏ. Còn hắn thì nhớ lại cảm giác vui vẻ trước kia khi được ở bên nhỏ. Từng ánh mắt, nụ cười, cùng những cái đánh đét lên lưng đau điếng đã khắc quá sâu vào lòng anh chàng …
Uy Quân cau mày, hát điệp khúc,
“Hãy để anh yêu em,
dù anh có đánh mất chính mình đi chăng nữa …”
Nhỏ “tiếp chiêu”,
“Dù cả ánh sáng và bóng tối đều bị nhấn chìm vào màn đêm đen kịt …
Dù chúng ta có mất hết tất cả …”
Rồi hai đứa hòa giọng vào nhau,
“… cũng chỉ cần lặng yên và nắm giữ thật chặt phút giây này.”
Dòng cảm xúc lớn mãi không thôi trong tim Uy Quân. Anh chàng không thèm nhìn xuống khán giả, cũng không nhắm mắt để “phiêu” như ban nãy nữa, mà quay hẳn sang nhỏ. Ánh mắt sắc nhưng đong đầy tình cảm đã không thể kìm nén được nữa của Dương Uy Quân dán chặt vào cô gái nhỏ nhắn trước mặt mình khi anh chàng hát lên điệp khúc thứ hai:
“Hãy để anh yêu em,
để chứng minh kì tích có thể xuất hiện …”
Nhỏ, dù rất bối rối trước ánh mắt ấy, vẫn hát tiếp, vì đó thực sự là những gì nhỏ muốn nói,
“Anh luôn tồn tại trong trái tim và tận sâu trong khối óc của em.
Em nguyện từ bỏ thế giời và mỉm cười khi ra đi ...”
Câu cuối. Lần này thì nhỏ đã có đủ can đảm để ngước lên, nhìn vào mắt Uy Quân khi hai đứa cùng hát lên,
“Hạnh phúc tưởng chừng rất xa xôi,
Nhưng thật ra, chỉ cần trái tim chúng ta ở bên nhau …”
Khán giả phía dưới vỡ òa. Tiếng vỗ tay vang dội khi phần nhạc dạo giữa bài bắt đầu. Nhưng, trên “sân khấu”, ánh mắt của hai “ca sĩ” vẫn khóa chặt vào nhau, không suy suyển, ánh mắt đau đáu được kết tinh từ tình yêu và cả niềm đau khắc khoải.
Tử Lam, chẳng lẽ cô thực sự không có tình cảm với tôi?
Uy Quân, liệu anh có hiểu lòng tôi?
…
Lễ Đốt lửa trại kết thúc vào lúc 9h30.
Nhỏ đang hòa cùng dòng người lũ lượt kéo về lều lớp mình thì Bội Nhi chạy đến, kéo nhỏ ra một góc khuất sát bìa rừng để tâm sự. May thật, nhỏ đang rất cần người tâm sự vào lúc này! Ánh mắt của Uy Quân ban nãy cứ lảng vảng trong đầu nhỏ và nhỏ sẽ không thể nào gạt nó đi nếu chưa nói chuyện với một ai đó. Tất nhiên, “ai đó” mà nhỏ cần không thể là Lệ Uyên hay Uy Khoa mà chỉ có thể là Bội Nhi.
_Quầy ẩm thực đắt khách quá. Tay tớ ê ẩm cả rồi! – Bội Nhi lên tiếng trước trong khi nhỏ vẫn ngồi thừ người trên mỏm đá, chẳng nói năng gì.
_À … ừ! – Nhỏ giật mình nhìn lên, nhoẻn cười – Bên tớ cũng vậy …
Bội Nhi hiểu lí do khiến con nhỏ bạn mình có vẻ đăm chiêu như thế là gì, bèn đi lại, ngồi xuống cạnh nhỏ:
_Ban nãy … – Cô nàng nhìn sang Tử Lam – Cậu và hắn song ca cừ lắm đấy …
Nhỏ vẫn im lặng. Bội Nhi hắng giọng, ra vẻ lí lắc, châm chọc:
_Àiii, kiểu này là ngày mai Weibo, Facebook với cả Youtube có dịp bùng nổ rồi. Ban nãy tớ thấy nhiều đứa hàng đầu lấy máy quay lại lắm … Cậu sắp nổi tiếng khắp Đài Bắc rồi nhé Tiểu Lam! – Bội Nhi vỗ bành bạch lên lưng nhỏ – Đến lúc đó đừng có quên Lâm Bội Nhi này đấy!
Đúng như Bội Nhi “tính toán”, nhỏ sừng gai nhím lên ngay, khua chân múa tay loạn xạ lên:
_Dẹp cậu đi! Làm như là tớ thích nổi tiếng kiểu đó ý! – Tử Lam hậm hực – Không khéo ra đường phải bịt khăn kín mít như Hồi giáo để không bị nhận dạng … Fans của bọn P3 nổi tiếng “cuồng” mà!
Bội Nhi cười vang:
_Nhưng công nhận hồi nãy hai người phối hợp ăn ý dễ sợ! Chẳng kém gì bản gốc … – Bất chợt, giọng cô nhỏ hạ thấp xuống – Nhưng Uy Khoa … không biết anh chàng sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
_Phản ứng gì chứ? Dù gì cũng chỉ là một bài hát …
Nói là nói vậy, chứ thực tâm nhỏ biết rằng đó không hẳn “chỉ là một bài hát”, chỉ không biết Uy Khoa có nhận ra điều đó không. Đang miên man trong dòng suy nghĩ, câu nói của Bội Nhi khiến nhỏ sực nhớ tới Uy Khoa. Thôi chết! Nhỏ đã hẹn với hắn là sẽ chờ hắn trước lều sau khi lễ Đốt lửa trại kết thúc. Nhỏ quay phắt sang Bội Nhi, rối rít:
_Chết thật! Tớ có hẹn với Uy Khoa mà quên mất! – Nhỏ đứng bật dậy, ôm lấy hai vai con bạn – Nói chuyện với cậu sau nhé! Tớ phải đi đây! – Nói rồi nhỏ chạy biến.
Nhỏ lúc nào cũng thế, luôn sợ khiến người khác phật ý. Nhìn theo bộ dạng hối hả của nhỏ, Bội Nhi lắc đầu, thầm nghĩ, “Cậu định như thế này đến bao giờ đây? Càng cố gằng làm người khác vui, cậu chỉ càng tự làm khổ mình và khổ họ thôi, Tiểu Lam à …”
…
Nhỏ chạy đến lều của mình thì đã thấy Uy Khoa đang đứng nói gì đó với một đứa con gái lớp nhỏ. Dễ dàng nhận ra độ “bấn” trong ánh mắt của cô bạn ấy khi được đứng mặt đối mặt với Đệ nhất hotboy R&R.
Thấy nhỏ, cô bạn đó liền buột miệng kêu lên:
_Tử Lam về rồi kìa!
Uy Khoa xoay người lại theo quán tính. Như thường lệ, ánh mắt giá băng bỗng tan chảy khi nhìn thấy nhỏ. Nhỏ cũng mỉm cười, dù hơi gượng.
/20
|