Giữa màn đêm u ám mịt mùng , Sum vẫn cố gắng theo dõi những quá khứ u tối giữa cuộc đời đầy sóng gió của Hoàng Dung.
Mỗi bước đi, hắn được nhìn thấy những hình ảnh mà bản thân mình vĩnh viễn không bao giờ ngờ tới. Hắn biết, từ khi còn rất trẻ, bà đã mơ ước sẽ trở thành một nữ diễn viên xuất sắc nổi tiếng......nhưng bi đát thay để đánh đổi được khát vọng đó, bà phải trả giá cho biết bao nhiêu uất ức của bản thân mình, kể cả việc từ bỏ mọi hy vọng để cứu lấy hắn - đứa con bị cha mình chối bỏ.
Mưa bay lất phất, không chạm vào người thế mà tại sao lại cảm thấy đau đớn !?.....Trên má hắn, xuất hiện thứ gì đó ươn ướt lành lạnh, tích tụ từ hàng ngàn cơn tê nhói, tan nát cõi lòng khiến trái tim như bị xát muối , vô cùng đau. Hắn giơ tay, bất lực ôm lấy gương mặt hoen đầy lệ đắng của mình, dòng nước mặn không ngừng tan vỡ trên nền đất tối làm hình ảnh trước mắt trở về với thực tại, cát bụi tựa mây gió vụt bay.
Ông ta là kẻ khốn nạn.....
Một giọng nói xa lạ vang vẳng, kích thích thần kinh hắn.
Sum im lặng, cúi gầm đầu, gương mặt bị che bởi thần sắc tuyệt vọng.
Giọng nói ma quỷ kinh dị ấy vẫn tiếp tục vang lên, sóng âm the thé ngứa ngáy khiến hắn bức bối tột cùng. Chẳng mấy chốc, não hắn bị chèn ép, chứa toàn những lời nói xúi giục vô hình , phủ lấp trong căm hận tội lỗi làm tầm mắt dầm dần mù mịt , rơi vào cạm bẫy vô vọng không lối thoát.
Cơ thể nhẹ quá, giống như một nơi thanh tĩnh yên bình vậy...
Sum khép hờ mắt, hưởng thụ cảm giác giải thoát nhẹ nhàng . Hiện giờ bản thân hắn hoàn toàn mặc kệ mọi thứ, quên cả nhiệm vụ lúc ban đầu hay nguy hiểm kinh hoàng của thực tại đang rình rập, vây quanh hắn, ra sức lợi dụng sự mất kiểm soát của hắn mà nhấn chìm cơ thể vô lực vào lòng đại dương âm u .
Sum....
Tỉnh dậy đi...
Lại một làn âm xa lạ lần nữa vang lên, cố gắng thức tỉnh phần lý trí đang quỷ dữ dụ dỗ.
Sum khó chịu, nhăn mày bi thương, tâm hồn đã chịu nhiều tổn thương cùng với khổ sở. Hắn không muốn tỉnh dậy bất cứ lần nào nữa, một khi đôi mắt này đã mở ra thì bản thân phải tiếp tục gánh chịu bao nhiêu cơn đau nhói vô hạn , chỉ có ngủ mới làm cho linh hồn được thanh thản.
Sum..ngươi không thể ngủ...đừng để ý chí bị suy sụp....quỷ dữ sẽ hủy hoại ngươi....
Ta không quan tâm, cho dù có bị tan xương nát thịt , chỉ cần được giải thoát, ta sẽ không phải vướng bận điều gì.
Vậy còn nàng....
Vụt !
Ai sẽ bảo vệ nàng....
Lời nói đau thương bi đát đã phát huy công dụng khiến hắn nhanh chóng tỉnh dậy. Chẳng biết là do bản năng hay là một loại cảm tính quen thuộc nào đó làm hắn giật mình, thoát khỏi sự giam cầm của ác quỷ , đánh thức tinh thần lẫn thể xác sống lại, đối diện với sự thật của bản thân.
Người con trai mang ánh hào quang mỉm cười hài lòng, tại một không gian đầy ánh sáng nào đó, anh ta giơ ngón tay mình lên không trung, niệm một câu thần chú soi sáng con đường giúp hắn tìm được lối thoát khỏi của mê cung kẻ thù.
Sum...
Ngươi hãy nhớ....
Cho dù có gặp bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào tuyệt đối cũng không được bỏ cuộc...có một người luôn luôn đợi chờ ngươi..vĩnh viễn đợi chờ ngươi....
"Tránh ra !"
Hắn đạp mạnh lên những bàn tay ngọ nguậy gớm ghiếc sống chết kéo lấy hắn, bên hông cấp tốc rút ra một đoản dao nhỏ nhưng đủ sức chặt hết đám tay kinh tởm này rồi nhanh chóng chạy theo lối ánh sáng.
Trên đường đi, có rất nhiều chướng ngại vật bay ra ngăn cản, tuy nhiên chúng hoàn toàn bị ánh sáng quả cầu thiêu cháy , thậm chí tỏa sáng cả một vùng không gian tối tăm. Sum ngỡ ngàng nhưng vẫn cố gắng đuổi theo, nội tâm sôi sục kì lạ khi mỗi đợt tấn công cường đại của ánh sáng giáng lên bọn quái vật. Dường như quả cầu này không phải là vật vô trí vô giác, nó biết suy nghĩ và luôn ra sức bảo vệ cho hắn, hắn cảm thấy có một luồng cảm xúc dữ dội phản tản ra từ quả cầu , không ngừng truyền đạt , dâng cao trong nội tâm, tựa như muốn nói hắn đối với quả cầu quan trọng biết nhường nào.
Xoảng !
Đột nhiên, con đường đang di chuyển bất ngờ đổ vỡ. Sum mất thăng bằng rơi xuống, sau lưng mọc ra một đôi cánh hắc điểu linh hoạt bay lên cao. Quả cầu chói vàng cũng nhảy xuống theo, kéo theo cả hắn xuống đáy vực sâu nhất của lỗ hổng. Ở nơi đó, Gin lẫn Shin đứng chờ hắn, đôi mắt bọn họ tuy cũng thấm đẫm nỗi buồn nhưng cả hai đều ánh lên một tia sáng may mắn vì đã vượt qua cửa ải âm ti.
"Gin ! Shin !"
Bản thân không nén nổi mừng nỡ, lập tức ôm lấy hai thằng bạn. Cậu với anh mỉm cười xúc động, tình cảm bạn bè lúc này ấm áp hơn cả mọi thứ.
"Chúc mừng mày đã thoát khỏi ký ức đen tối của bản thân !" - Shin vỗ vai hắn, chân thành nói.
"Tao cứ tưởng là mày sẽ dâng hiến cho bọn chúng chứ !" - Gin nói đùa, đương nhiên lời nói với ý nghĩ luôn luôn trái ngược nhau.
Sum không tức giận, mỉm cười nhẹ nhàng. Thật ra hắn biết, ba hắn không phải là người xấu, ông chỉ là quá thất vọng, luôn có cái nhìn xấu về phụ nữ, cũng như hắn hiện tại .Tuy nhiên về mặt lý trí lẫn cảm xúc, hai người vẫn luôn có một lập trường quan điểm không thể nào thay đổi, chỉ cần ta yêu người đó thật lòng thì tức khắc, mọi thứ đều sẽ được giải thoát và hạnh phúc.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc bởi sự run rẩy mãnh liệt của quả cậu. Cả ba giật mình quay lại thì thấy một cô bé cầm cây đèn dầu, đưa ánh mắt biểu đạt cảm xúc, ý muốn họ đi theo mình.
Sum không chút chần chừ, lập tức bước theo. Cậu với anh tuy chưa hiểu điều gì nhưng vẫn tin tưởng hắn, cả ba được cô bé tóc xoăn dẫn đến một cung điện đồ sộ nguy nga lạnh lẽo, nơi này nồng nặc mùi ẩm ốc dơ dáy không khác gì một cái cống lâu ngày chưa rửa.
"Đây là đâu !?"
Shin sững sờ, quan sát cái nơi ghê tởm này.
Hắn bịt mũi khó chịu, liếc nhìn thân thể trong suốt phát sáng , có thể thấy được cả hình ảnh phía sau.
Đang bước đi bỗng dưng đứng im, cô bé lặng lẽ quay đầu, đưa ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Sum sửng sốt, không thể nói nên lời, ánh nhìn này thật sự rất quen thuộc.
Hình như mình đã thấy ở đâu.....
"Bảo trọng !"
Cô bé khe khẽ nói, thân ảnh dần dần biến mất giữa màn đêm. Trước khi đi, cô còn in lên một nụ hôn giữa trán hắn, con ngươi luyến tiếc không nỡ rời.
Sum kinh ngạc sờ sờ đầu, ở đó xuất hiện một hình xăm quái lạ. Nó tựa như một cây khiên bảo về của binh lính thời cổ xưa, đồng thời còn phát sáng dẫn đường.
Rốt cuộc cô gái ấy là ai....
'Sum !"
"Hả !?"
"Nhìn kìa !?"
Gin kinh hoàng, run run chỉ tay về phía trước. Trong bóng tối lờ mờ không rõ ràng đó, có một cái cây cổ thụ già nua nhưng cành cây của chúng toàn là.....bộ phận đẫm máu của con người.
Mỗi bước đi, hắn được nhìn thấy những hình ảnh mà bản thân mình vĩnh viễn không bao giờ ngờ tới. Hắn biết, từ khi còn rất trẻ, bà đã mơ ước sẽ trở thành một nữ diễn viên xuất sắc nổi tiếng......nhưng bi đát thay để đánh đổi được khát vọng đó, bà phải trả giá cho biết bao nhiêu uất ức của bản thân mình, kể cả việc từ bỏ mọi hy vọng để cứu lấy hắn - đứa con bị cha mình chối bỏ.
Mưa bay lất phất, không chạm vào người thế mà tại sao lại cảm thấy đau đớn !?.....Trên má hắn, xuất hiện thứ gì đó ươn ướt lành lạnh, tích tụ từ hàng ngàn cơn tê nhói, tan nát cõi lòng khiến trái tim như bị xát muối , vô cùng đau. Hắn giơ tay, bất lực ôm lấy gương mặt hoen đầy lệ đắng của mình, dòng nước mặn không ngừng tan vỡ trên nền đất tối làm hình ảnh trước mắt trở về với thực tại, cát bụi tựa mây gió vụt bay.
Ông ta là kẻ khốn nạn.....
Một giọng nói xa lạ vang vẳng, kích thích thần kinh hắn.
Sum im lặng, cúi gầm đầu, gương mặt bị che bởi thần sắc tuyệt vọng.
Giọng nói ma quỷ kinh dị ấy vẫn tiếp tục vang lên, sóng âm the thé ngứa ngáy khiến hắn bức bối tột cùng. Chẳng mấy chốc, não hắn bị chèn ép, chứa toàn những lời nói xúi giục vô hình , phủ lấp trong căm hận tội lỗi làm tầm mắt dầm dần mù mịt , rơi vào cạm bẫy vô vọng không lối thoát.
Cơ thể nhẹ quá, giống như một nơi thanh tĩnh yên bình vậy...
Sum khép hờ mắt, hưởng thụ cảm giác giải thoát nhẹ nhàng . Hiện giờ bản thân hắn hoàn toàn mặc kệ mọi thứ, quên cả nhiệm vụ lúc ban đầu hay nguy hiểm kinh hoàng của thực tại đang rình rập, vây quanh hắn, ra sức lợi dụng sự mất kiểm soát của hắn mà nhấn chìm cơ thể vô lực vào lòng đại dương âm u .
Sum....
Tỉnh dậy đi...
Lại một làn âm xa lạ lần nữa vang lên, cố gắng thức tỉnh phần lý trí đang quỷ dữ dụ dỗ.
Sum khó chịu, nhăn mày bi thương, tâm hồn đã chịu nhiều tổn thương cùng với khổ sở. Hắn không muốn tỉnh dậy bất cứ lần nào nữa, một khi đôi mắt này đã mở ra thì bản thân phải tiếp tục gánh chịu bao nhiêu cơn đau nhói vô hạn , chỉ có ngủ mới làm cho linh hồn được thanh thản.
Sum..ngươi không thể ngủ...đừng để ý chí bị suy sụp....quỷ dữ sẽ hủy hoại ngươi....
Ta không quan tâm, cho dù có bị tan xương nát thịt , chỉ cần được giải thoát, ta sẽ không phải vướng bận điều gì.
Vậy còn nàng....
Vụt !
Ai sẽ bảo vệ nàng....
Lời nói đau thương bi đát đã phát huy công dụng khiến hắn nhanh chóng tỉnh dậy. Chẳng biết là do bản năng hay là một loại cảm tính quen thuộc nào đó làm hắn giật mình, thoát khỏi sự giam cầm của ác quỷ , đánh thức tinh thần lẫn thể xác sống lại, đối diện với sự thật của bản thân.
Người con trai mang ánh hào quang mỉm cười hài lòng, tại một không gian đầy ánh sáng nào đó, anh ta giơ ngón tay mình lên không trung, niệm một câu thần chú soi sáng con đường giúp hắn tìm được lối thoát khỏi của mê cung kẻ thù.
Sum...
Ngươi hãy nhớ....
Cho dù có gặp bất cứ hoàn cảnh khó khăn nào tuyệt đối cũng không được bỏ cuộc...có một người luôn luôn đợi chờ ngươi..vĩnh viễn đợi chờ ngươi....
"Tránh ra !"
Hắn đạp mạnh lên những bàn tay ngọ nguậy gớm ghiếc sống chết kéo lấy hắn, bên hông cấp tốc rút ra một đoản dao nhỏ nhưng đủ sức chặt hết đám tay kinh tởm này rồi nhanh chóng chạy theo lối ánh sáng.
Trên đường đi, có rất nhiều chướng ngại vật bay ra ngăn cản, tuy nhiên chúng hoàn toàn bị ánh sáng quả cầu thiêu cháy , thậm chí tỏa sáng cả một vùng không gian tối tăm. Sum ngỡ ngàng nhưng vẫn cố gắng đuổi theo, nội tâm sôi sục kì lạ khi mỗi đợt tấn công cường đại của ánh sáng giáng lên bọn quái vật. Dường như quả cầu này không phải là vật vô trí vô giác, nó biết suy nghĩ và luôn ra sức bảo vệ cho hắn, hắn cảm thấy có một luồng cảm xúc dữ dội phản tản ra từ quả cầu , không ngừng truyền đạt , dâng cao trong nội tâm, tựa như muốn nói hắn đối với quả cầu quan trọng biết nhường nào.
Xoảng !
Đột nhiên, con đường đang di chuyển bất ngờ đổ vỡ. Sum mất thăng bằng rơi xuống, sau lưng mọc ra một đôi cánh hắc điểu linh hoạt bay lên cao. Quả cầu chói vàng cũng nhảy xuống theo, kéo theo cả hắn xuống đáy vực sâu nhất của lỗ hổng. Ở nơi đó, Gin lẫn Shin đứng chờ hắn, đôi mắt bọn họ tuy cũng thấm đẫm nỗi buồn nhưng cả hai đều ánh lên một tia sáng may mắn vì đã vượt qua cửa ải âm ti.
"Gin ! Shin !"
Bản thân không nén nổi mừng nỡ, lập tức ôm lấy hai thằng bạn. Cậu với anh mỉm cười xúc động, tình cảm bạn bè lúc này ấm áp hơn cả mọi thứ.
"Chúc mừng mày đã thoát khỏi ký ức đen tối của bản thân !" - Shin vỗ vai hắn, chân thành nói.
"Tao cứ tưởng là mày sẽ dâng hiến cho bọn chúng chứ !" - Gin nói đùa, đương nhiên lời nói với ý nghĩ luôn luôn trái ngược nhau.
Sum không tức giận, mỉm cười nhẹ nhàng. Thật ra hắn biết, ba hắn không phải là người xấu, ông chỉ là quá thất vọng, luôn có cái nhìn xấu về phụ nữ, cũng như hắn hiện tại .Tuy nhiên về mặt lý trí lẫn cảm xúc, hai người vẫn luôn có một lập trường quan điểm không thể nào thay đổi, chỉ cần ta yêu người đó thật lòng thì tức khắc, mọi thứ đều sẽ được giải thoát và hạnh phúc.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc bởi sự run rẩy mãnh liệt của quả cậu. Cả ba giật mình quay lại thì thấy một cô bé cầm cây đèn dầu, đưa ánh mắt biểu đạt cảm xúc, ý muốn họ đi theo mình.
Sum không chút chần chừ, lập tức bước theo. Cậu với anh tuy chưa hiểu điều gì nhưng vẫn tin tưởng hắn, cả ba được cô bé tóc xoăn dẫn đến một cung điện đồ sộ nguy nga lạnh lẽo, nơi này nồng nặc mùi ẩm ốc dơ dáy không khác gì một cái cống lâu ngày chưa rửa.
"Đây là đâu !?"
Shin sững sờ, quan sát cái nơi ghê tởm này.
Hắn bịt mũi khó chịu, liếc nhìn thân thể trong suốt phát sáng , có thể thấy được cả hình ảnh phía sau.
Đang bước đi bỗng dưng đứng im, cô bé lặng lẽ quay đầu, đưa ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Sum sửng sốt, không thể nói nên lời, ánh nhìn này thật sự rất quen thuộc.
Hình như mình đã thấy ở đâu.....
"Bảo trọng !"
Cô bé khe khẽ nói, thân ảnh dần dần biến mất giữa màn đêm. Trước khi đi, cô còn in lên một nụ hôn giữa trán hắn, con ngươi luyến tiếc không nỡ rời.
Sum kinh ngạc sờ sờ đầu, ở đó xuất hiện một hình xăm quái lạ. Nó tựa như một cây khiên bảo về của binh lính thời cổ xưa, đồng thời còn phát sáng dẫn đường.
Rốt cuộc cô gái ấy là ai....
'Sum !"
"Hả !?"
"Nhìn kìa !?"
Gin kinh hoàng, run run chỉ tay về phía trước. Trong bóng tối lờ mờ không rõ ràng đó, có một cái cây cổ thụ già nua nhưng cành cây của chúng toàn là.....bộ phận đẫm máu của con người.
/106
|