Công Chúa Quỷ Dữ, Liệu Tôi Có Thể Yêu Em Lần Nữa?
Chương 76: Tâm Linh Giao Cảm (3) - Ta Không Thể Chết
/106
|
Hắn bị đưa đến một nơi đầy lạnh lẽo, lúc tỉnh dậy, cả tay lẫn chân đều bị trói không cử động được bởi những đám dây leo đầy gai. Cơ thể thì lơ lững trên cao, tứ chi dang rộng bốn phía rất mắc cười, trông hắn chẳng khác gì tù nhân bị giam cầm trong nhà tù trung cổ, những vệt gai đâm vào cổ tay rỉ máu từng giọt từng giọt rơi xuống cái hồ đỏ ngầu sâu vô tận.
Khốn khiếp !
Sum rủa thầm, tay cố gắng gồng về phía trước để làm đứt dây nhưng càng làm vậy chỉ càng khiến cho những cái gai nhọn hoắc đâm sâu vào da thịt, khiến cơn đau điếng rát tăng lên dữ dội, máu cứ theo miệng vết thương tuôn ra, mất hết sức lực.
Gương mặt hắn hiện giờ tái nhợt không thể tả, mái tóc đen rũ xuống che khuất đi đôi mắt vô hồn mệt mỏi, gò má ảm đạm hơi lộ phần xương trông rất thiếu sức sống , môi khô tím loét phả ra hơi thở yếu ớt ngắt quãng như có thể lìa cuộc đời bất cứ lúc nào . Hắn lúc này thật sự vô cùng thê thảm .
Đột nhiên một trận gió mát từ đâu thổi tới, mang theo hàng ngàn cánh hoa hồng trắng thổi vào gương mặt trắng toát của hắn , lướt nhẹ qua những vết thương. Tức khắc, các dấu vết đẫm máu trên cơ thể biến mất như chưa từng tồn tại, người hắn nhẹ bẫng tựa quả bong bóng không có chút trọng lực, từ từ được nâng lên rồi tan biến theo làn gió.
Bốn hướng dây leo gai bị mất điểm cố định lập tức buông thõng, âm thanh tí tách do va chạm giữa dây và nước làm mặt hồ gợn sóng, xuất hiện từng lớp nước bập bềnh, thoắt ẩn đôi mắt đục ngầu đáng sợ, mờ ảo ẩn dưới đáy hồ sâu.
Sum lao vun vút trong không trung , đâm xuyên qua các vệt sáng kì lạ. Mỗi lần vượt qua một dải băng sáng chói , cơ thể bất giác run lên bần bật giống như đang chịu một áp lực nào đó chèn ép, cơ thể nhức mỏi không chống trụ nổi.
Hắn đang vượt thời gian ! Là kẻ nào làm !?
Sum nhíu mày tự hỏi, đôi mắt nhắm chặt đón nhận những cơn nhức nhói khó chịu , mãi cho đến khi chuyến du hành xuyên không đầy mệt mỏi kết thúc , thân hình hắn liền
xụi lơ , vô lực ngồi bệch xuống, mặc kệ các mối nguy hiểm của nơi mình vừa đặt chân có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Bởi vì hắn mệt quá rồi, cho dù vết thương có được chữa trị nhưng lời nguyền đang hành hoành trong cơ thể vẫn khiến hắn đau đớn, không thể làm gì được.
Đau quá !
Sum...
"Đừng kêu nữa !"
Sum...
"Câm đi !"
Sum...
"Ta bảo là câm đi cơ mà !!!!!!!!!!!!!"
Đau đớn chất đầy lên mình, cơn bực bội đè nén muốn bùng phát lập tức khiến hắn tức sôi người, ngẩng đầu gào lên. Tiếng hét phẫn nộ vang vẳng truyền đi xa , không gian trở về chốn yên tĩnh , nhưng giọng nói lì lợm vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu, bắt buộc hắn phải đứng dậy, cho dù có phải bức hắn đến điên.
"CÂM ĐI ! CÂM ĐI ! CÂM HẾT ĐI !!!!!"
Sum mất hết lý trí, ôm đầu la hét loạn xạ. Tóc bị các khe hở của ngón tay kìm chặt kéo mạnh muốn toát ra. Tầm mắt hắn hiện giờ mờ mịt tột độ, đầu cứ ong ong bởi cái âm
thanh dai dẳng phiền phức. Bất chợt, gót chân không may bị vấp vải một vật gì đó, té nhào xuống kèm theo cơn nhức dữ dội.
Phần gáy đau buốt, do chống đỡ mà bị va đập, lại thêm một vệt máu loang lổ xuất hiện sau tấm lưng. Nhưng nhờ thế mà tinh thần hắn mới bình ổn lại, thoát khỏi cơn kích động tâm lý.
Hắn khó khăn điều hòa lại hô hấp, thân hình dựa vào một vật cố định run run thở dốc, mồ hôi chảy giọt thấm ướt toàn thân. Lúc này, hắn mới nhìn rõ được mình đang ở nơi đâu, một nơi được bao phủ bởi sương và gió, xung quanh yên tĩnh vô cùng, có những chiếc gương được hình thành nên từ những dải băng trải dài , lấp đầy kín mít các khoảng trống, nhìn tới đâu cũng thấy hình bóng mình phản chiếu trong đó như được thấy con người thật của mình.
Nét mặt hắn hơi cứng đơ, vô thức di chuyển tới một trong những chiếc kính khổng lồ, bàn tay thô ráp cảm nhận độ mát lạnh của mặt kính truyền vào thân thể, con ngươi xanh biển nhìn một người tương tự mình, các xúc cảm trên khuôn mặt giống đến mức như hai gọt nước.
"Là mình đây sao !?"
Hắn tự hỏi , lòng hỗn độn thật nhiều mẫu thuẫn. Bất giác, đôi đồng tử vô tình thấy một vật thể kì lạ lọt vào tầm mắt, ngay phía sau lưng.
Theo phản ứng, Sum lập tức quay lại, nhanh chóng nhìn về hướng vật thể đó, nội tâm đang yên lặng giờ lại bắt đầu cuồn cuộn sóng trào, những bước chân không kìm chế nổi mà đi đến.
Càng đến gần, nội tâm càng kích động mạnh mẽ hơn, con ngươi trong vắt tựa đại dương co rút lại khi phát hiện vật thể lại là một chiếc quan tài xinh đẹp lung linh, xung quanh chạm trỗ các hoa văn nhẹ nhàng lượn sóng, mặt kính trong suốt nhưng người bên trong được bảo quản rất kĩ, bằng chứng chính là những giàn hoa còn rất tươi và rực rỡ, thấp
thoáng làn váy tím nhạt không khó để nhận ra người đang ngủ trong chiếc quan tài tuyệt đẹp đó là một người phụ nữ.
Đưa đôi mắt nhìn vào sâu viên kim cương lung linh, Sum kinh ngạc đến ngỡ ngàng khi người phụ nữ trong giấc mộng ngàn thu đó lại chính là cô gái mà hắn đã tự tay đâm chết.
Chiếc khăn ren che phủ gương mặt không hề biến mất, ngoại trừ dung nhan bị giấu kín thì mọi thứ trên người cô gái này đẹp đến hoàn mĩ tựa mĩ nhân cai trị chốn hàn băng, sự huyền ảo pha trộn trong vẻ đẹp bí ẩn nhưng không kém phần bi thương.
Hắn bất động rất lâu, không khác gì bị điểm huyệt. Qua một lúc sau, hắn mới định thần lại, bàn tay run run mở nắp chiếc quan tài, tức khắc mùi hương nhẹ nhàng mà nồng nàn phả ra từ những đóa hoa thổi vào mặt hắn càng khiến cho thiếu nữ đang nằm ngủ càng thêm lung linh tuyệt trần hơn.
Sum đưa tay, định nhấc chiếc khăn ren lên nhưng ngón tay còn chưa chạm tới thì một giọng nói trầm thấp chưa đầy sự ra lệnh đã ngăn cản hành động của hắn.
"Dừng lại !"
Tiếng nói rất dứt khoát, quyền uy biểu hiện rõ ràng trong từng câu chữ. Chàng trai tỏa ánh sáng Aquamarine xuất hiện, bước nhanh đến chỗ quan tài, đóng nắp lại , không quên dùng ánh mắt ẩn hiện sau lớp mặt nạ cảnh cáo hắn, không muốn hắn lặp lại hành động vừa nãy.
"Đừng nhuốm bẩn linh hồn của nàng nữa !"
Chàng trai lại ra lệnh, có điều lần này lại chứa sự đau khổ bất lực.
Hắn ngẩn người, chẳng hiểu vì sao nhưng bản thân cũng biết nghe lời mà giữ khoảng cách với chiếc quan tài. Đứng im lặng một mình, hắn âm thầm quan sát biểu hiện chàng trai đang gục mặt trên mặt kính , các ngón tay vuốt ve nâng niu gương mặt thiếu nữ bên trong tấm kính, dường như muốn chạm vào nhưng bản thân lại không thể.
Đừng nhuốm bẩn linh hồn nàng....
Chẳng lẽ đây là thế giới linh hồn....
Không ! Không ! Mình không thể chết !
Khốn khiếp !
Sum rủa thầm, tay cố gắng gồng về phía trước để làm đứt dây nhưng càng làm vậy chỉ càng khiến cho những cái gai nhọn hoắc đâm sâu vào da thịt, khiến cơn đau điếng rát tăng lên dữ dội, máu cứ theo miệng vết thương tuôn ra, mất hết sức lực.
Gương mặt hắn hiện giờ tái nhợt không thể tả, mái tóc đen rũ xuống che khuất đi đôi mắt vô hồn mệt mỏi, gò má ảm đạm hơi lộ phần xương trông rất thiếu sức sống , môi khô tím loét phả ra hơi thở yếu ớt ngắt quãng như có thể lìa cuộc đời bất cứ lúc nào . Hắn lúc này thật sự vô cùng thê thảm .
Đột nhiên một trận gió mát từ đâu thổi tới, mang theo hàng ngàn cánh hoa hồng trắng thổi vào gương mặt trắng toát của hắn , lướt nhẹ qua những vết thương. Tức khắc, các dấu vết đẫm máu trên cơ thể biến mất như chưa từng tồn tại, người hắn nhẹ bẫng tựa quả bong bóng không có chút trọng lực, từ từ được nâng lên rồi tan biến theo làn gió.
Bốn hướng dây leo gai bị mất điểm cố định lập tức buông thõng, âm thanh tí tách do va chạm giữa dây và nước làm mặt hồ gợn sóng, xuất hiện từng lớp nước bập bềnh, thoắt ẩn đôi mắt đục ngầu đáng sợ, mờ ảo ẩn dưới đáy hồ sâu.
Sum lao vun vút trong không trung , đâm xuyên qua các vệt sáng kì lạ. Mỗi lần vượt qua một dải băng sáng chói , cơ thể bất giác run lên bần bật giống như đang chịu một áp lực nào đó chèn ép, cơ thể nhức mỏi không chống trụ nổi.
Hắn đang vượt thời gian ! Là kẻ nào làm !?
Sum nhíu mày tự hỏi, đôi mắt nhắm chặt đón nhận những cơn nhức nhói khó chịu , mãi cho đến khi chuyến du hành xuyên không đầy mệt mỏi kết thúc , thân hình hắn liền
xụi lơ , vô lực ngồi bệch xuống, mặc kệ các mối nguy hiểm của nơi mình vừa đặt chân có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Bởi vì hắn mệt quá rồi, cho dù vết thương có được chữa trị nhưng lời nguyền đang hành hoành trong cơ thể vẫn khiến hắn đau đớn, không thể làm gì được.
Đau quá !
Sum...
"Đừng kêu nữa !"
Sum...
"Câm đi !"
Sum...
"Ta bảo là câm đi cơ mà !!!!!!!!!!!!!"
Đau đớn chất đầy lên mình, cơn bực bội đè nén muốn bùng phát lập tức khiến hắn tức sôi người, ngẩng đầu gào lên. Tiếng hét phẫn nộ vang vẳng truyền đi xa , không gian trở về chốn yên tĩnh , nhưng giọng nói lì lợm vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu, bắt buộc hắn phải đứng dậy, cho dù có phải bức hắn đến điên.
"CÂM ĐI ! CÂM ĐI ! CÂM HẾT ĐI !!!!!"
Sum mất hết lý trí, ôm đầu la hét loạn xạ. Tóc bị các khe hở của ngón tay kìm chặt kéo mạnh muốn toát ra. Tầm mắt hắn hiện giờ mờ mịt tột độ, đầu cứ ong ong bởi cái âm
thanh dai dẳng phiền phức. Bất chợt, gót chân không may bị vấp vải một vật gì đó, té nhào xuống kèm theo cơn nhức dữ dội.
Phần gáy đau buốt, do chống đỡ mà bị va đập, lại thêm một vệt máu loang lổ xuất hiện sau tấm lưng. Nhưng nhờ thế mà tinh thần hắn mới bình ổn lại, thoát khỏi cơn kích động tâm lý.
Hắn khó khăn điều hòa lại hô hấp, thân hình dựa vào một vật cố định run run thở dốc, mồ hôi chảy giọt thấm ướt toàn thân. Lúc này, hắn mới nhìn rõ được mình đang ở nơi đâu, một nơi được bao phủ bởi sương và gió, xung quanh yên tĩnh vô cùng, có những chiếc gương được hình thành nên từ những dải băng trải dài , lấp đầy kín mít các khoảng trống, nhìn tới đâu cũng thấy hình bóng mình phản chiếu trong đó như được thấy con người thật của mình.
Nét mặt hắn hơi cứng đơ, vô thức di chuyển tới một trong những chiếc kính khổng lồ, bàn tay thô ráp cảm nhận độ mát lạnh của mặt kính truyền vào thân thể, con ngươi xanh biển nhìn một người tương tự mình, các xúc cảm trên khuôn mặt giống đến mức như hai gọt nước.
"Là mình đây sao !?"
Hắn tự hỏi , lòng hỗn độn thật nhiều mẫu thuẫn. Bất giác, đôi đồng tử vô tình thấy một vật thể kì lạ lọt vào tầm mắt, ngay phía sau lưng.
Theo phản ứng, Sum lập tức quay lại, nhanh chóng nhìn về hướng vật thể đó, nội tâm đang yên lặng giờ lại bắt đầu cuồn cuộn sóng trào, những bước chân không kìm chế nổi mà đi đến.
Càng đến gần, nội tâm càng kích động mạnh mẽ hơn, con ngươi trong vắt tựa đại dương co rút lại khi phát hiện vật thể lại là một chiếc quan tài xinh đẹp lung linh, xung quanh chạm trỗ các hoa văn nhẹ nhàng lượn sóng, mặt kính trong suốt nhưng người bên trong được bảo quản rất kĩ, bằng chứng chính là những giàn hoa còn rất tươi và rực rỡ, thấp
thoáng làn váy tím nhạt không khó để nhận ra người đang ngủ trong chiếc quan tài tuyệt đẹp đó là một người phụ nữ.
Đưa đôi mắt nhìn vào sâu viên kim cương lung linh, Sum kinh ngạc đến ngỡ ngàng khi người phụ nữ trong giấc mộng ngàn thu đó lại chính là cô gái mà hắn đã tự tay đâm chết.
Chiếc khăn ren che phủ gương mặt không hề biến mất, ngoại trừ dung nhan bị giấu kín thì mọi thứ trên người cô gái này đẹp đến hoàn mĩ tựa mĩ nhân cai trị chốn hàn băng, sự huyền ảo pha trộn trong vẻ đẹp bí ẩn nhưng không kém phần bi thương.
Hắn bất động rất lâu, không khác gì bị điểm huyệt. Qua một lúc sau, hắn mới định thần lại, bàn tay run run mở nắp chiếc quan tài, tức khắc mùi hương nhẹ nhàng mà nồng nàn phả ra từ những đóa hoa thổi vào mặt hắn càng khiến cho thiếu nữ đang nằm ngủ càng thêm lung linh tuyệt trần hơn.
Sum đưa tay, định nhấc chiếc khăn ren lên nhưng ngón tay còn chưa chạm tới thì một giọng nói trầm thấp chưa đầy sự ra lệnh đã ngăn cản hành động của hắn.
"Dừng lại !"
Tiếng nói rất dứt khoát, quyền uy biểu hiện rõ ràng trong từng câu chữ. Chàng trai tỏa ánh sáng Aquamarine xuất hiện, bước nhanh đến chỗ quan tài, đóng nắp lại , không quên dùng ánh mắt ẩn hiện sau lớp mặt nạ cảnh cáo hắn, không muốn hắn lặp lại hành động vừa nãy.
"Đừng nhuốm bẩn linh hồn của nàng nữa !"
Chàng trai lại ra lệnh, có điều lần này lại chứa sự đau khổ bất lực.
Hắn ngẩn người, chẳng hiểu vì sao nhưng bản thân cũng biết nghe lời mà giữ khoảng cách với chiếc quan tài. Đứng im lặng một mình, hắn âm thầm quan sát biểu hiện chàng trai đang gục mặt trên mặt kính , các ngón tay vuốt ve nâng niu gương mặt thiếu nữ bên trong tấm kính, dường như muốn chạm vào nhưng bản thân lại không thể.
Đừng nhuốm bẩn linh hồn nàng....
Chẳng lẽ đây là thế giới linh hồn....
Không ! Không ! Mình không thể chết !
/106
|