Công Chúa Thành Vương Phi

Chương 151 - Chương 127

/217


Thấy Lung Nguyệt đứng dậy, các phu nhân bồi tọa tự nhiên cũng đứng thẳng lên theo, đồng thời chen chúc Lung Nguyệt, đi đến nơi có chuyện.

Vòng qua hòn giả sơn, một mặt hồ phẳng lặng như gương hiện ra trước mắt. Vành hồ uốn cong, đình đài, thủy tiên liên miên, chợt có cảnh Uyên Ương giao triền, lúc này một chút cũng không hấp dẫn được mọi người nghỉ chân.

Ánh mắt của mọi người tập trung vào Tĩnh Bắc Vương Bùi Nguyên Tu, và một bóng người màu xanh cả người ướt đẫm.

Từ sau ngày kia, Lung Nguyệt cực kỳ mẫn cảm với vẻ xanh nhạt này. Nàng híp mắt phượng lại, nhìn nữ tử kia, chỉ thấy nàng ta đang ẩn tình nhìn Bùi Nguyên Tu, trong đôi con ngươi mênh mang sóng nước hiện ra bất tận oan ức và ngượng ngùng, nhìn quanh toát ra phong tình sạch sẽ, khiến chúng nam tử ở đây nhìn sinh ra cảm giác đau lòng.

Nhưng mà, Lung Nguyệt âm thầm cười gằn, lại một cô con gái rượu !

Vương phi! Mày kiếm Bùi Nguyên Tu vốn nhíu chặt, tuấn nhan luôn luôn nghiêm túc mà mang theo sát khí có hòa lẫn một chút thiếu kiên nhẫn, thấy Lung Nguyệt đi tới, khẽ gọi nàng một tiếng, sãi bước tiến lên đón.

Vương gia! Lung Nguyệt phúc thân, mỉm cười nhẹ giọng đáp lại, sau đó nhìn nha đầu phía sau, nói: Cô nương này quần áo xốc xếch như vậy, không dìu xuống nghỉ, còn thể thống gì?

Lung Nguyệt vừa dứt lời , hai bà tử đang chờ đợi lập tức bước nhanh về phía trước, muốn kéo nữ tử rơi xuống nước đi xuống.

Vương phi! Xin Vương phi thương hại ta...

Nữ tử kia thấy Lung Nguyệt, nâng đầu gối muốn bò lên trước, lại bị Tẩy Bích bước lên vài bước ngăn lại.

Nữ tử lớn mật, không có quy củ, trước mặt Vương phi cũng dám tự xưng 'Ta'! Tẩy Bích lớn tiếng quát lên. Vừa nãy nàng nhìn đã hiểu, đây lại là một kẻ muốn làm tiểu thiếp cho Vương gia.

Ta... Ách, không, dân nữ, dân nữ xin Vương phi tác thành! Nữ tử kia cuống quít đổi giọng.

Ngươi họ gì tên gì, cô nương nhà ai, vì sao muốn Bổn cung tác thành? Lung Nguyệt nheo lại con mắt nhàn nhạt hỏi.

Chuyện này... Vừa nãy Dân nữ rơi xuống nước, bị Vương gia nhìn thấy, đã xem như là mất... Mất... Giọng nữ tử kia dần nhỏ, cuối cùng nhỏ đến không thể nghe thấy, trên mặt mang theo ngượng ngùng, ánh mắt chuyển sang nhìn Bùi Nguyên Tu.

Ừ? Lung Nguyệt khẽ cười thành tiếng, nhìn Bùi Nguyên Tu, hỏi: Vương gia nghĩ thế nào?

Bùi Nguyên Tu bước nhanh đến bên người Lung Nguyệt, sóng vai đứng cùng nàng, nghiêm túc nói: Việc này Vương phi xử trí! Ngữ khí kiên định, bàn tay to dưới ống tay áo không dấu vết nắm tay Lung Nguyệt, nhẹ nhàng xoa nắn.

Đời trước chuyện Con cua khiến Bùi Nguyên Tu trước sau canh cánh trong lòng, tiếc nuối lúc trước không có đứng bên người Lung Nguyệt chống đỡ cho nàng. Bây giờ gặp việc này, phản ứng đầu tiên của Bùi Nguyên Tu là sóng vai cùng nàng, đứng bên cạnh nàng, vô điều kiện chống đỡ cho Lung Nguyệt xử trí.

Tất nhiên Lung Nguyệt là rõ ràng ý của hắn, cười nhạt.

Ngược lại hỏi nữ tử nửa cúi người trên mặt đất, Lúc rơi xuống nước còn có ai ở đây? Là người nào cứu ngươi lên?

Là dân nữ tự mình trượt chân rơi xuống nước, cũng không có người hãm hại! Nữ tử kia cho rằng Lung Nguyệt muốn tra hỏi nguyên nhân nàng rơi xuống nước, vội vàng trả lời.

Vương phi đang hỏi ngươi có ai nhìn thấy ngươi rơi xuống nước , còn có, là ai cứu ngươi lên bờ! Địch Thúy lên tiếng quát lên: Không nên hỏi một đằng trả lời một nẻo!

Chuyện này... Lúc dân nữ rơi xuống nước hoang mang đến cực điểm, chỉ nhìn thấy Vương gia... Chẳng lẽ người cứu dân nữ, không phải Vương gia sao? Nữ tử kia do dự nói.

Quần áo của Vương gia một chút cũng không ẩm ướt, làm sao xuống nước cứu ngươi? Địch Thúy vừa dứt lời, có người cười khẽ lên.

Trong đám người có nữ tử khe khẽ bàn luận:

Đây là rơi xuống nước bị dọa sợ hay sao?

Nơi nào, rõ ràng muốn thừa cơ leo lên Vương gia thôi!

A! Mơ hão...

Tuy tiếng nghị luận không lớn, nhưng cũng để người ta nghe rõ ràng.

Nữ tử rơi xuống nước kia trong nháy mắt đỏ mặt, Ta... Dân nữ không phải, dân nữ chưa từng nghĩ như vậy...

Ừ? Vậy ngươi nghĩ làm sao? Lung Nguyệt gạt gạt lông mày.

Nam nữ thụ thụ bất thân, dân nữ chỉ là... Chỉ là...

Chỉ là muốn lấy thân báo đáp? Lung Nguyệt nói ra lời nàng ta chưa nói hết, Bổn cung nói đúng suy nghĩ của ngươi?

Nữ tử kia xấu hổ, lén lút nhìn Bùi Nguyên Tu, khe khẽ gật đầu.

Hừm, cái này cũng là nhân chi thường tình. Dường như Lung Nguyệt tán thành nhẹ nhàng gật đầu.

Dân nữ Tạ vương phi tác thành! Nữ tử bái lạy Lung Nguyệt ba cái, sau đó thẹn thùng nhìn Bùi Nguyên Tu duyên dáng gọi: Vương gia...

Cửu nhi... Bùi Nguyên Tu khẽ gọi Lung Nguyệt, tay nắm nàng bên dưới váy dài không khỏi nắm thật chặt. Những ngày qua, dường như giữa Cửu nhi và hắn nổi lên một bức tường vô hình. Bây giờ thấy nàng làm việc như vậy, Bùi Nguyên Tu không chắc nàng muốn làm gì . Trong lòng hơi sợ hãi, e sợ Cửu nhi đẩy hắn cho người khác.

Nhưng mà, lại nghe Lung Nguyệt hỏi: Mới vừa rồi là người nào cứu người rơi xuống nước?

Hồi Vương phi, là Trương Xuyên Tử phụ trách quản lý Kính Hồ này, hắn đã lui xuống thay quần áo . Một ma ma quy củ trả lời.

Ừ! Vậy gọi người kia mau mau lên thôi!

Lung Nguyệt dứt tiếng, ma ma kia trả lời: Lão nô lập tức đi gọi! Cáo lui mà đi.

Như vậy chúng ta đợi thêm một lát thôi! Chờ anh hùng cứu người đến rồi hỏi một xem hắn nghĩ làm sao! Vị cô nương này ngươi thấy thế nào? Lung Nguyệt cong môi, ý cười không đạt đáy mắt nhìn nữ tử kia.

Vương phi ngài không phải muốn ta... muốn ta... Mắt nữ tử rơi xuống nước lộ kinh hoảng.

Muốn ngươi làm sao? Lung Nguyệt nhíu mày, Không phải ngươi nói nam nữ thụ thụ bất thân, muốn lấy thân báo đáp? Bổn cung có thể có nghe lầm? Hả? Lung Nguyệt tăng thêm giọng mũi, trong giọng nói lộ ra uy nghiêm không cùng tuổi. Ngược lại nhìn mọi người xung quanh, hỏi: Chư vị đại nhân, phu nhân, có nghe rõ cô nương này vừa mới nói gì, Bổn cung hiểu sai ý sao?

Không!

Thần nghe cũng là ý này!

Đúng mà!

Đúng vậy!

Mọi người dồn dập đáp.

Như vậy là được! Lung Nguyệt cười nhạt, nhưng khiến mọi người xung quanh cảm thấy áp lực rất nặng. Chỉ có Bùi Nguyên Tu nghe nói, lồng ngực thở phào nhẹ nhõm, thầm nói: Cũng còn may, cũng còn may!

Chỉ là nữ tử rơi xuống nước kia lúc này hơi hoảng thần, yên tĩnh ngồi trên đất, hoàn toàn không có hình tượng.

Một tiểu nha đầu ôm kiện áo choàng trong lồng ngực, từ xa xa đi đến, phúc thân với Lung Nguyệt.

Lung Nguyệt nói: Mang tới phủ thêm cho nàng đi! Dáng vẻ ướt sung này quá mức khó coi, cũng mất thể thống!

Tiểu nha đầu trả lời một câu, giao áo choàng cho nha hoàn theo hầu nữ tử kia, che đi đường cong lộ ra trên thân thể mềm mại kia.

Không bao lâu sau, một gã sai vặt mặc áo đuôi ngắn màu xanh đến trước mặt mọi người, thi lễ với Lung Nguyệt và Bùi Nguyên Tu.

Là ngươi cứu vị cô nương rơi xuống nước kia? Lung Nguyệt quét mắt nhìn búi tóc còn ướt nhẹp của hắn, hỏi.

Hồi Vương phi, chính là tiểu nhân ! Trương Xuyên Tử thành thật đáp lời.

Ừ! Nhìn ngươi cũng như người đàng hoàng, có cưới vợ chưa? Lung Nguyệt hỏi lại.

Hồi Vương phi còn... Chưa. Trương Xuyên Tử bị Lung Nguyệt hỏi đến sững sờ, sao vị công chúa Vương phi cao quý này quan tâm tới chuyện chung thân của mình rồi?

Cũng được, vậy ngươi cưới cô nương kia đi!

Tiếng nói Lung Nguyệt vừa dứt, chỉ nghe hai giọng nói đồng thời vang lên:

A?

Vương phi




/217

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status