Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Chương 94: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (20)

/137


Đỗ Minh dẫn Bàn Tử đến cửa phủ, quả có cấm quân tới trước cản hắn. Đỗ Minh thuận thế tranh cãi ầm ĩ la hét, làm cho cấm quân rất là nhức đầul. Hách Liên Du mang theo Thượng Quan Mạn nhân cơ hội chạy ra ngoài từ cửa hông.

Trời cao đất rộng, mặc cho ngựa rong ruổi, ngôi sao ở sau người cách xa cực nhanh. Tiếng gió sát qua bên tai, chỉ nghe hô hấp lẫn nhau ở bên, trong tiếng gió xen lẫn giọng ôn hòa của hắn: “Có lạnh hay không?”

Hai người giục ngựa rời Đô thành, trong màn đêm chỉ thấy rừng cây dày đặc ánh thành một hình cắt tối tăm ở cuối chân trời. Hai bên là nông trại thưa thớt, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chó sủa. Trong màn đêm yên lặng nàng dựa vào trong ngực hắn, hai tay xuyên qua áo choàng vòng ngang hông hắn, mặt dính vào bộ ngực hắn, cách áo nghe thấy tiếng tim đập thùng thùng vững vàng. Vạt áo gấm mịn cấn ở trên mặt vừa lạnh vừa nóng. Nàng nhắm mắt, chỉ cảm thấy như ở trong mộng, lẩm bẩm mê sảng: “Không lạnh.” Hắn đã đắp áo choàng ở trên người nàng, nói nhỏ: “Khi đến một trấn chúng ta mướn một chiếc xe ngựa, nàng chỉ cần ở bên trong nghỉ ngơi.”

Nàng chỉ cảm thấy trong lòng tràn ra ngọt ngào không thể ức chế, nhẹ nhàng lắc đầu: “Như vậy là tốt rồi.”

Nàng chỉ cười nhẹ.

Trên lưng ngựa cực kỳ lắc lư, nàng lại vẫn ngủ thiếp đi. Ở trong lòng hắn, thật an ổn an toàn. Đi cả đêm chân trời đã từ từ dâng lên màu bạc trắng. Hai người tiến vào một thôn nhỏ. Trong nông trại tản mùi khói bếp, khói lượn lờ trong màu xanh dày đặc của sáng sớm tán vào trong gió, ẩn ẩn có mùi gạo ngọt ngào. Trời dần sáng có nam đinh khiêng cái cuốc vào trong ruộng, phụ nữ và trẻ con dắt nhau ra cửa, mặt trời từ phương đông dâng lên, đắm chìm trong ánh mặt trời chói lọi đỏ tươi như vậy, nụ cười kia thật an tĩnh tường hòa.

Hắn thắng ngựa dừng ở bên cạnh. Cây thạch lựu bên tường nở hoa chói lọi hằn trong đám mây, không giấu được ý làm loạn thò ra đầu tường. Mặt trời đỏ như lửa chiếu. Nàng ở trong sáng sớm xinh đẹp, ngủ trong ngực hắn cực kỳ an tĩnh, bên môi có nụ cười hương vị ngọt ngào, dường như đang mơ một giấc mơ đẹp. Hắn nhìn nàng, chỉ cho là một cái chớp mắt này, chính là dài đằng đẵng.

Nàng rốt cục tỉnh, còn buồn ngủ đưa mắt lên nhìn, bắt gặp đôi con ngươi thâm trầm của hắn. Trong sáng sớm hắn tóc đen mặt ngọc, trong bầu trời sinh ra ánh sáng, cong môi cười nói: “Tỉnh rồi?”

Nàng ừ một tiếng, bởi vì ngủ hồi lâu, trên mặt trắng nõn hằn lên vết hoa văn gấm. Trong cổ hắn tràn ra thanh âm cười, nàng vội sờ mặt, cảm giác ra hung hăng trừng hắn, chỉ là cái trừng ngây thơ thanh tao, khiến hắn không nhịn được cúi đầu hôn xuống.

Trong lòng nàng cũng là ngàn vạn nhu tình, giương mặt nghênh đón, nóng bỏng đốt một đường trên má. Trong tầm mắt một đám hoa lựu chập chờn trong gió, tươi tựa gấm, cũng tựa như nhiễm đỏ gương mặt.

Lại nghe tiếng cười thanh thúy của trẻ con chung quanh. Nàng đột nhiên cả kinh, đẩy hắn ra quả thấy hai bé trai đứng dưới ngựa, ánh mắt cười như sao nhìn hai người. Nàng thoáng chốc nóng mặt, rất oán giận nhìn hắn. Hai bé trai giương mặt hỏi: “Các người đang làm gì?”

“Ô... Chúng ta?” Hắn nhíu mày: “Chúng ta đang chế tạo hậu duệ.” Nàng phì một tiếng bật cười, nghiêng đầu phun hắn: “Cẩn thận dạy hư tiểu hài tử.”

Ánh mắt sáng trong của hai đứa bé nhìn Thượng Quan Mạn, lại nhìn Hách Liên Du, cái hiểu cái không: “Về sau chúng ta cũng sẽ như vậy sao?”

Hắn cười nói: “Đó là tự nhiên.” Nàng ở trong lòng hắn cười run rẩy cả người, đưa tay ra hung hăng nhéo hông hắn một cái.

Sau khi dùng đồ ăn sáng đơn giản, hai người đến trên trấn thay xiêm áo. Bởi vì nơi này tộc A Xương (dân tộc thiểu số ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc) chiếm đa số, mặc trang phục Hán quá mức khiến người chú ý, cũng bởi vì ham chơi, liền nhập gia tùy tục đổi trang phục tộc A Xương[1] .

Nhìn hắn mặc thường phục quan gia đã quen, giờ mặc quần bó màu đen, quấn đai màu trắng, tỏ rõ ra mấy phần sáng sủa lỗi lạc của thanh niên nam tử. Nàng cũng mang theo vòng hoa, mặc váy màu đen, trên thắt lưng màu đen cấm đầy hoa ngọc lan, dưới ánh mặt trời xoay mắt cười một tiếng, người đẹp hơn cả hoa.

Đêm đó hai người xin ở nhờ một nhà nông để nghỉ ngơi, trong nhà là một đôi vợ chồng trung niên, dưới gối có một nữ nhi, là một cô gái vô cùng nhiệt tình.

Không khí ban đêm cực kỳ mát mẻ, so với Đô thành phồn hoa, nơi này càng thêm yên lặng thuần phác. Hai người vốn đứng ở trên gò núi, nhìn ra xa lại thấy người người một đường khí thế hung hăng đi đến nơi này, ánh lửa trên đuốc nhảy loạn, nhiều như sao. Thượng Quan Mạn ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì, chẳng lẽ là thổ phỉ sao?”

Hách Liên Du chẳng qua là mỉm cười: “Nghe nói tộc này có tục lễ kỳ lạ.” Vừa dứt lời, người lại tuôn đi qua, nhất thời lâm vào một mảnh hỗn loạn. Hai người bị tách ra hai nơi. Cảm thấy có người lôi kéo nàng chạy, nàng cũng bối rối, chỉ cho là Hách Liên Du. Chạy thở hồng hộc, lại nghe một tiếng thanh thúy trước mặt: “Đến rồi.”

Nàng mới đột nhiên phát giác tay lôi kéo nàng lại mềm lại, hoàn toàn không phải là tay nam tử. Người trước mặt quay lại, một đôi mắt sáng khảm ở trên da hơi có chút ngăm đen, trên nón có đính mấy đóa hoa lựu, ánh bên má nàng cũng phát ra, đó là A Muội nữ nhi của nhà nông nàng ở nhờ.

Thượng Quan Mạn vẫn còn kinh ngạc: “Mới vừa rồi là cái gì?”

A Muội chỉ khanh khách cười không ngừng, lôi kéo nàng lặng lẽ vào một viện, nhỏ giọng nói: “Đi theo ta.” Nàng bởi vì thường đi vào trấn, cho nên nói tiếng Hán khá tốt, mặc dù trong giọng nói vẫn mang theo vài phần cứng rắn, nhưng từ trong miệng nàng nói ra, vẫn cảm giác hết sức khả ái.

Trong nhà lại tụ mười cô nương A Xương cùng tuổi với nàng. Thấy A Muội, líu ríu nói xong, hai tròng mắt sáng vẻ mặt cực kỳ kích động. Nàng nghe không hiểu chỉ mờ mịt nhìn. A Muội quay mặt lại hỏi nàng: “Tướng công của ngươi đâu?”

Nàng mới phản ứng được nàng đang hỏi Hách Liên Du, trên mặt bỗng nhiên đỏ lên, cười yếu ớt nói: “Mới vừa rời ra.” Nàng không lo lắng, nơi này nhỏ như vậy, vẫn có thể dễ dàng tìm được hắn. A Muội lại thần bí cười với nàng một tiếng, nói: “Cũng rất nhanh sẽ đến.” Xoay mặt nói mấy câu với cô nương ở giữa, giải thích với nàng: “Nàng gọi A Hỉ.” Cô nương gọi A Hỉ cười dịu dàng nhìn nàng. Thượng Quan Mạn mới phát hiện A Hỉ đeo khuyên tai to, trên cổ tay đeo một đôi vòng tay, trên cổ đeo vòng bạc, ở nút cài trước ngực và bên hông dây lưng buộc từng sợi dây bạc thật dài, toàn thân ánh bạc lấp lánh, trang phục không giống A Muội. Cũng không biết A Muội nói với nàng cái gì, A Hỉ kéo tay của nàng đi vào trong phòng, trở ra, chính là trang phục giống như nàng.

Ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Thân thể A Muội linh hoạt, xoay người sang chỗ khác một hơi thổi tắt ngọn đèn dầu. Bên trong phòng nhất thời đen lại, chỉ thấy ánh trăng từ ngoài cửa sổ tiết vào, ánh bạc đầy đất.

Một hồi lâu ánh mắt mới thích ứng bóng tối đột nhiên tới. Xoay người lại nữa, A Muội kéo khuỷu tay nàng. Các cô nương mở ra một cái rương đỏ lớn. Nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm liền bị nhét vào. Lúc mới vào trong phòng cũng có một cái rương giống vậy, chắc A Hỉ cô nương ở bên trong.

Nắp hòm phanh khép lại, A Muội nhảy người ngồi lên, lại thấy phương hướng đối diện cửa mở ra một lỗ nhỏ, Thượng Quan Mạn ngẩng mặt. Trong lỗ chỉ thấy bắp chân mảnh khảnh của A Muội và ống quần trúc lúc ẩn lúc hiện.

Cửa ầm bị đụng vỡ, chỉ thấy ở cửa có nhiều bàn chân. Một người hát lên bài hát, nàng nghe lại không hiểu, lắng nghe ngôn ngữ rất vội vàng. Mấy cô nương cũng hát đáp, thanh âm các nàng thanh thúy, uyển chuyển làm như chim hoàng oanh. Nghe trong tai, một xướng một họa, rất là dễ nghe.

Lại một người lên trước, thanh âm ôn thuần, như gió thổi qua bên tai: “Xin chỉ giáo.”

A Muội cười lên: “Ngươi tới tìm cái gì?”

Hách Liên Du nói: “Tại hạ tìm thê tử bị cô nương giành được.”

A Muội nghiêm túc nói: “Tại sao ngươi tới đòi liền trả ngươi, ngươi cần trả lời vấn đề của mấy người chúng ta đã.”

“Cô nương mời nói.”

“Ta hỏi ngươi, nàng tốt hơn ta chỗ nào, chẳng lẽ ta không xinh đẹp?”

Lúc này Thượng Quan Mạn mới hiểu, cô nương kia trang sức lộng lẫy, A Muội và hai cô nương khác lại mặc trang phục khác. Đoán hẳn là dâu phụ, chắc là cần tân lang dụ dỗ dâu phụ vui vẻ, mới thả người. Nàng tựa tại trong rương cũng sinh ra hiếu kỳ, muốn nhìn bộ dạng Hách Liên Du cảm thấy khó xử, không tự chủ được ngưng thần nghe, chỉ nghe Hách Liên Du nói: “Tiếng Hán chúng ta có một câu gọi là ‘Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha, chẳng hề lưu luyến chút tình lòng ta.’ Cô nương tuy đẹp, cũng không phải là người tại hạ muốn.”

Thanh âm hắn từ tính dễ nghe, vang vọng ở trong bóng đêm chỉ cảm thấy như có tiếng vang.

Thượng Quan Mạn nghe vậy chỉ chậm rãi quay đầu đi, thân thể ngăn trở ánh sáng vào lỗ nhỏ, chỉ cảm thấy bên trong đen nhánh không thấy năm ngón tay. Nàng cảm thấy thật may là trốn ở chỗ này, trong bóng tối màu đỏ ửng từ từ leo lên gương mặt. Hoa lựu đã nở trên tóc, ẩn có hương nồng, cánh hoa buông xuống dưới đánh vào trên mặt, lành lạnh nóng bỏng gò má.

A Muội nghe vậy chỉ lẩm bẩm tái diễn: “Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha thật là dễ nghe...” Một cô nương nói liên tiếp, A Muội mãnh liệt hồi thần, cười nói: “Ta không thể để cho ngươi lừa dễ vậy. Nếu ngươi thích nàng, vậy ngươi thích nàng ở điểm nào?”

Cũng là một hồi trầm mặc đột ngột, tĩnh đến chỉ nghe thấy thanh âm tim mình đập thình thịch, thật kịch liệt, chỉ sợ người bên ngoài cũng nghe được. Hách Liên Du không nói chuyện nữa, A Muội lại nóng nảy: “Ta đang nói chuyện với ngươi nha, ngươi thích nàng chỗ nào.”

Nàng vô ý thức nắm ngón tay.

Hách Liên Du cười nói: “Tất cả ta đều thích.”

Tim Thượng Quan Mạn vẫn còn đập bịch bịch, nghe vậy cười lên tiếng. Thiếu niên không lưu loát này, hoàn toàn không phải là Hách Liên Du trong truyền thuyết, nhưng trong lòng nàng lại tràn đầy thích.

A Muội cũng cười hì hì: “Cửa này của ta xem như là qua, còn có một cửa nữa, ngươi phải làm được mới có thể giao tân nương cho ngươi.” Các cô nương tộc A Xương nâng hai ly gốm tới, một giao cho Hách Liên Du, một giao cho thiếu niên vừa hát đối kia. Không biết là cái gì, chỉ ngửi thấy mùi hôi thối đập vào mặt, mọi người không khỏi nhéo lỗ mũi.

A Muội nói: “Uống nó đi.” Các cô nương A Xương cùng kêu lên thúc giục: “Uống...uố...ng!” Chúng miệng chát chúa, đinh tai nhức óc.

Nghĩ đến cực kỳ không dễ uống, thiếu niên kia nhấp một hớp, Hách Liên Du nhìn một hồi lâu lại cau mày uống một hơi cạn sạch, khiến mọi người rối rít kêu lên. A Muội cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ cười dài nhìn nàng.

Mặt A Muội đỏ lên, vội mở ra cái rương. Thượng Quan Mạn ngẩng mặt, vừa bắt gặp ánh mắt hắn quăng tới, tròng mắt thâm trầm, đưa tình hữu tình, vẻ mặt như vậy, giống như yêu nàng cực kỳ. A Muội ở một bên nói: “Tân lang phải cõng mới phải.” Hách Liên Du ngồi xổm người xuống, nàng trèo lên cổ hắn. Trên người hắn vẫn có hương bạc hà nhẹ, dựa vào như vậy, chỉ cảm thấy rộng rãi an ổn.

Bên kia tân lang đã cõng A Hỉ, A Muội chỉ hướng hai người làm ngáo ộp thúc giục: “Mau mau.”

Thượng Quan Mạn không rõ ra sao, vừa ra cửa, lại nghe A Hỉ “Oa” một tiếng khóc lên, tân lang bước nhanh hơn. A Hỉ nước mắt ràn rụa, bị tân lang vác trên người, quay đầu kêu: “A nương.” Liền lập tức có thật nhiều nam nhân trung niên từ trong sân lao ra, đuổi theo người. Trong sân nhất thời loạn, mấy tiểu tử nhào lên chặn đường lại, tân lang cõng A Hỉ nhấc chân liền chạy.

Cũng có người đuổi theo bọn họ. Thượng Quan Mạn kinh ngạc, Hách Liên Du mà cũng bị đuổi theo chật vật chạy trốn, vội vàng ra khỏi viện. Nàng nằm ở trên lưng hắn cười đến lệ cũng tràn ra.


/137

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status