Bỗng từ sau lưng nó, một tên con trai chộp lấy thanh kiếm nó vừa để xuống đất, đâm vào chân nó.
- Á!!!!!!!!!!!!!! - nó khuỵu xuống
- Hahahaha! - con nhỏ ấy cười rồi bước đến chỗ nó, rút từ trong túi ra một cây súng lục - Tao hận mày! Vì mày mà anh tao phải nhập viện, tap phải giết chết mày!
- Cô hèn lắm! - nó không đủ sức để phản đòn, chỉ biết nhếch mép
- Vĩnh biệt! - con nhỏ đó chĩa súng về phía nó
- KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!! - hắn lao đến với tốc độ anh sáng rồi ôm chầm lấy nó đẩy ra ngoài, viên đạn bay nhanh đến và sợt qua tay hắn. Từ cánh tay hắn, một dòng máu đỏ chảy ra......
- Minh Tuấn! - nó òa khóc - Tại sao anh lại cứu tôi hả? Sao anh ngốc vậy? Hức... hức....
- Thôi mà, sao cô mau mít ướt quá vậy? - hắn lườm nó
- Hức hức...... Tôi sợ anh sẽ bỏ tôi..... Giống như ba mẹ tôi đã từng bỏ tôi mà đi vậy.... Hức ...... hức...... Tôi sợ lắm.......
Hắn ngạc nhiên. Nhìn nó khóc thế này, hắn nhớ về 8 năm trước......
------------
8 năm trước.
Năm ấy hắn tám tuổi, ba hắn đã bắt hắn đi gặp mặt một cô bé sau này sẽ làm vợ hắn. Hắn không thích nhưng ba hắn vẫn ép hắn đi. Đi ăn tối về, đã hơn 8h, trời mưa tầm tã. Hắn bước vào trong nhà. Hắn cứ nghĩ trời mưa nên Moon sẽ không ra đồng chơi đâu. Nhưng đến 9h, không hiểu sao, hắn lại bất an. Đội mưa chạy ra ngoài, hắn thấy nó vẫn ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc. Thấy nó, hắn òa khóc:
- Thôi mà, sao em mau mít ướt quá vậy? - hắn hỏi
- Hức hức...... Em sợ anh sẽ bỏ em...... Giống như ba mẹ em đã từng bỏ em đi vậy...... Hức..... Hức....... Em sợ lắm.......
- Thôi mà, anh xin lỗi. Tại ba anh...... - hắn xin lỗi - Tha lỗi cho anh đi!
- Tạm tha cho anh đó! - Moon cười - Ắt xì!!!!!!
- Ôi..... - hắn lo lắng - Em dầm mưa nên bị cảm rồi. Thôi vào nhà nha!
- Vâng ạ! - nó phì cười - Ắt xì!!!!!!!
--------------------------------------
- Hì hì...... Không sao đâu! - hắn phì cười - Viên đạn chỉ sợt qua tay thôi mà, về nhà băng bó thôi là hết. Con nhỏ kia rút rồi. Thôi về nha!
Hắn cúi xuống, chìa lưng về phía nó.
- Lên đây tôi cõng đi! - hắn nói
- Ok! - nó nhảy lên lưng hắn
- Cô mấy kí mà mập như heo vậy? - hắn nhăn mặt
- Hứ! 58kg chứ mấy! (có nhẹ quá không nhỉ?) - nó gục đầu vào lưng hắn - Lưng anh ấm áp quá à!
Hắn mỉm cười rồi cõng nó ra ngoài xe. Vừa đặt nó xuống ghế, hắn đã thấy nó ngủ rồi.
- Người gì đâu mà dễ ngủ thế? - hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nó - Thùy Trâm à, hình như tôi đã thích em mất rồi! - nói rồi hắn cẩn thận cài dây anh toàn cho nó rồi bước vào xe. Nó mỉm cười. Thực ra nó chưa ngủ và đã thấy hết những hành động của hắn. Vậy mà hắn không biết nên chạy xe chỉ với vận tốc 50km/h, vừa đi vừa nhìn nó, lo lắng cho vết thương của nó mà quên mất vết thương của mình.
- Á!!!!!!!!!!!!!! - nó khuỵu xuống
- Hahahaha! - con nhỏ ấy cười rồi bước đến chỗ nó, rút từ trong túi ra một cây súng lục - Tao hận mày! Vì mày mà anh tao phải nhập viện, tap phải giết chết mày!
- Cô hèn lắm! - nó không đủ sức để phản đòn, chỉ biết nhếch mép
- Vĩnh biệt! - con nhỏ đó chĩa súng về phía nó
- KHÔNG!!!!!!!!!!!!!!! - hắn lao đến với tốc độ anh sáng rồi ôm chầm lấy nó đẩy ra ngoài, viên đạn bay nhanh đến và sợt qua tay hắn. Từ cánh tay hắn, một dòng máu đỏ chảy ra......
- Minh Tuấn! - nó òa khóc - Tại sao anh lại cứu tôi hả? Sao anh ngốc vậy? Hức... hức....
- Thôi mà, sao cô mau mít ướt quá vậy? - hắn lườm nó
- Hức hức...... Tôi sợ anh sẽ bỏ tôi..... Giống như ba mẹ tôi đã từng bỏ tôi mà đi vậy.... Hức ...... hức...... Tôi sợ lắm.......
Hắn ngạc nhiên. Nhìn nó khóc thế này, hắn nhớ về 8 năm trước......
------------
8 năm trước.
Năm ấy hắn tám tuổi, ba hắn đã bắt hắn đi gặp mặt một cô bé sau này sẽ làm vợ hắn. Hắn không thích nhưng ba hắn vẫn ép hắn đi. Đi ăn tối về, đã hơn 8h, trời mưa tầm tã. Hắn bước vào trong nhà. Hắn cứ nghĩ trời mưa nên Moon sẽ không ra đồng chơi đâu. Nhưng đến 9h, không hiểu sao, hắn lại bất an. Đội mưa chạy ra ngoài, hắn thấy nó vẫn ngồi trên chiếc xích đu quen thuộc. Thấy nó, hắn òa khóc:
- Thôi mà, sao em mau mít ướt quá vậy? - hắn hỏi
- Hức hức...... Em sợ anh sẽ bỏ em...... Giống như ba mẹ em đã từng bỏ em đi vậy...... Hức..... Hức....... Em sợ lắm.......
- Thôi mà, anh xin lỗi. Tại ba anh...... - hắn xin lỗi - Tha lỗi cho anh đi!
- Tạm tha cho anh đó! - Moon cười - Ắt xì!!!!!!
- Ôi..... - hắn lo lắng - Em dầm mưa nên bị cảm rồi. Thôi vào nhà nha!
- Vâng ạ! - nó phì cười - Ắt xì!!!!!!!
--------------------------------------
- Hì hì...... Không sao đâu! - hắn phì cười - Viên đạn chỉ sợt qua tay thôi mà, về nhà băng bó thôi là hết. Con nhỏ kia rút rồi. Thôi về nha!
Hắn cúi xuống, chìa lưng về phía nó.
- Lên đây tôi cõng đi! - hắn nói
- Ok! - nó nhảy lên lưng hắn
- Cô mấy kí mà mập như heo vậy? - hắn nhăn mặt
- Hứ! 58kg chứ mấy! (có nhẹ quá không nhỉ?) - nó gục đầu vào lưng hắn - Lưng anh ấm áp quá à!
Hắn mỉm cười rồi cõng nó ra ngoài xe. Vừa đặt nó xuống ghế, hắn đã thấy nó ngủ rồi.
- Người gì đâu mà dễ ngủ thế? - hắn cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nó - Thùy Trâm à, hình như tôi đã thích em mất rồi! - nói rồi hắn cẩn thận cài dây anh toàn cho nó rồi bước vào xe. Nó mỉm cười. Thực ra nó chưa ngủ và đã thấy hết những hành động của hắn. Vậy mà hắn không biết nên chạy xe chỉ với vận tốc 50km/h, vừa đi vừa nhìn nó, lo lắng cho vết thương của nó mà quên mất vết thương của mình.
/185
|