Ngày đại lễ sắc phong hoàng hậu đến gần, ngày nào cũng có ma ma trong cung đến dạy Lợi Lan các quy củ cùng lễ nghi để chuẩn bị đến ngày nàng “thăng cấp” làm hoàng hậu. Điều này khiến nàng bực bội muốn phát hỏa.
- Hừ, giờ mà ra ngoài quậy một trận còn chẳng mệt mỏi bằng phải còng lưng học mấy thứ nhảm nhí này. Chết tiệt, đợi lão nhân gia mà lên cấp thật, ta sẽ cho các mụ ma ma này biết tay. Grừ, dám lên mặt dạy bảo bổn công tử hả?
Vừa gầm gừ, Lợi Lan vừa đá tung cục đá trên đường khiến chân nàng nhận một trận đau đớn. Nàng ôm chân, nhảy tưng tưng như con ếch mới ra khỏi miệng giếng, vì quá vui mừng mà nhảy nhót. Lợi Lan điên tiết rống giận:
- Cục đá chết tiệt, ngay cả ngươi cũng trái ý bản công tử, muốn chết à?
Hòa Diệp đi bên cạnh, nén nhịn cười đến đỏ cả mặt, nhẹ giọng an ủi :
-Tiểu thư à, cô từ từ hạ hỏa. Khó khăn lắm mới trốn được đi chơi, sao cô không vui vẻ một chút ?
-Đại tẩu à, ngươi cũng nên nghĩ cho ta một chút chứ. Ngươi được thành hôn với huynh nhà ta, các ngươi thanh mai trúc mã, tình cảm thắm thiết. Còn ta với cái tên chết dẫm đó có khỉ gì đâu. Sao tự nhiên lão thiên lại an bài thế này, ta thực buồn đến chết mất
Nói đến đó, Lợi Lan ngả người sang một bên, vừa đi vừa gối đầu lên vai Hòa Diệp, khiến người nàng cong lên một bên, nhìn cứ như cây cung tên di chuyển. Bởi vì tuy ngang tuổi nhau nhưng nàng có vẻ cao hơn nàng ta cả một cái đầu. Nghe Lợi Lan gọi mình là “Đại tẩu” , đã thế còn gợi chuyện thành thân của nàng và Thứ* ra nên Hòa Diệp ngượng đỏ cả mặt, vừa mở miệng muốn nói, vừa chẳng biết nên nói gì. Vì Lợi Lan nói cũng không có sai.
*Thứ: cách xưng hô thân mật của Viễn Sơn Hòa Diệp và Mao Lợi Bình Thứ, chỉ gọi tên riêng.
Lượn lờ vài vòng quanh chợ, say xỉn một trận với bọn Đại Lang, hai nàng “tiêu sái” khoác vai nhau mà “lết” tấm than thảm hại về nhà. Trên đường đi, Mao Lợi Lan liên tục hát hò những bài ca cổ quái, còn Hòa Diệp thì đỡ hơn một chút, khó nhọc vác tiểu cô nương không biết hồn phách đang ở nơi nào này về nhà.
-Ra mà xem, cái gì nó ngồi trong gócNó đưa cái lưng ra ngoài, đó là con cócCon cóc nó ngồi trong gócNó đưa cái lưng ra ngoàiÐó là cóc con…Ra mà xem cái gì nó ngồi trong xó.Nó đưa cái tai ra ngoài, đó là con chó. Con chó nó ngồi trong xó. Nó đưa cái tai ra ngoài. Ðó là chó con…
Lợi Lan vẫn nghêu ngao hát, nhưng Hòa Diệp thì đã bắt đầu bực bội. Nàng thả Lợi lan nằm xuống đất, vươn vai vài cái cho đỡ mỏi lưng rồi cúi xuống, vác luôn Lợi Lan lên vai, thi triển khinh công, lướt gió nhảy về nhà.
Rầm!!!
Hòa Diệp quăng nàng tiểu thư “dịu hiền” đang bất tỉnh nhân sự vào bên tường nhà, rồi tự mình nhào vào ngoạn mục. Kết quả: Cả hai nàng cùng bất tỉnh, ngáy khò khò suốt gần như là nguyên đêm. Nếu không phải có thị vệ canh gác phát hiện thì sang hôm sau, hai nàng đã thành ma cóng. Mãi về sau, mỗi lần huynh trưởng nhắc lại chuyện này, Lợi Lan lại chỉ tay lên trời mà hùng hồn tuyên bố :”Tất cả là do ăn ở quá hiền lương nên lão Thiên rộng lượng”.
Nàng ta quả thật tự tin quá đáng. Và cũng chính bởi vậy nên, mọi chuyện điên rồ mới xảy ra với nàng. Cụ thể là…
Ngày đại lễ sắc phong hoàng hậu.
Mới sáng sớm, chưa đến giờ Dần, Ngọc Nhi – nha hoàn mà Tân Nhất ban cho Lợi Lan đã xuất cung đến phủ Thừa tướng. Nàng ta dùng giọng nói rất chi là khủng bố của mình để la hét gọi Lợi Lan dậy. Nướng, nướng mãi đến khi chăn đệm bốc mùi, Lợi Lan mới ì ạch mở mắt, theo thói quen mở cửa số, hét một cái thật to khiến chim chóc hoảng loạn mà bay hết thì mới chịu được. Thói quen này bắt nguồn từ khi còn nhỏ. Mấy ngày trước, các ma ma có bắt nàng bỏ tật xấu đi nhưng mãi mà vẫn chẳng được.
Có câu :” Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Người bình thường muốn thay đổi một thói quen đã là khó, huống chi một kẻ như nàng. Không, tuyệt đối không thay đổi cái gì sất. Nàng là nàng. Kể cả lúc ở trại huấn luyện ninja, nàng cũng làm vậy mà có ma nào nói gì đâu. Đã vậy sư phụ còn có vẻ hoan nghênh nàng làm vậy để gọi mấy vị sư huynh lười biếng dậy sớm nữa a~
Thật là “anh hùng không có đất dụng võ” mà. Nàng tài năng đầy mình thế này, ở nơi khác, người ta còn mong chờ nàng hét, vậy mà vào hoàng cung lại không được. Chắc có ngày nàng lên cơn điên loạn mất thôi.
Ây da. Thật khổ não. Giá mà nàng có thể không làm hoàng hậu cũng được nhỉ!.
- Đúng rồi…Hahaha
Lợi Lan vỗ bốp một phát vào đùi khiến mấy cung nữ đang trang điểm cho nàng giật bắn cả mình. Nàng nghĩ thầm:
“Ai~ Thật tốt quá. Sao mà hôm nay gia gia thông minh đột xuất thế nhỉ? Chỉ có thể là đào hôn. Hô hô hô.”
Cười thầm một hồi, tự nhiên, như thể nghĩ ra điều gì đó, nàng lại ủ rũ xuống. Tâm tình nàng thay đổi xoành xoạch khiến bọn cung nữ và ma ma bên cạnh không khỏi giật mình cảnh giác, nhìn nàng bằng con mắt ngạc nhiên. Không lẽ tiểu thư này bị bệnh gì ?
“Nhưng mà đào hôn là hoàng thượng sẽ bị mất mặt. Tên điên đó mà giận thật thì không biết hắn sẽ xử lí Mao gia nhà nàng thế nào. Thật không muốn lien lụy cả nhà a~”
Lợi Lan lại tiếp tục dòng suy nghĩ nhốn nháo của mình, trong lòng rủa thầm tên hoàng đế đáng ghét, hận không thể đem hắn quăng xuống biển cho cá ăn.
Gian phòng bỗng trở nên im lặng khác thường. các cung nữ vì thế cũng an tâm hơn vì nàng không nháo nữa. Được một lúc, sau khi mặc xong giá y màu đỏ thẫm thêu phượng của hoàng hậu, Lợi Lan đứng ngắm mình trong chiếc gương đồng lớn mang từ hoàng cung đến.
Trong đó, nàng bắt gặp hình ảnh một đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành. Mà hiển nhiên, mỹ nhân đó chính là nàng. Nhìn mình trong gương đồng, Lợi lan không khỏi giật mình vì quá bất ngờ. Đưa tay sờ soạng khắp mình, nàng mới thực sự hoàn hồn, tự trấn an mình bằng một câu khích lệ, không, phải nói là hơi có phần khoe khoang:
-Khỉ thật, sao ta đẹp thế này?
Sau đó, còn ngắm nghía bản thân một cách háo sắc đến cả nước dãi cũng muốn dọn đồ mà ra khỏi miệng.
-Tiểu thư, cô thật đẹp, rất xứng với hoàng thượng a~_Các cung nữ và ma ma trầm trồ khen ngợi nàng. Một vài người còn nhìn nàng với ánh mắt đầy hâm mộ xen lẫn chút ghen tị. Nhưng tất nhiên là, dù có nghĩ xấu nàng thế nào, thì bên ngoài mặt vẫn phải cố gắng mà nở nụ cười, nịnh nọt nàng bởi nàng chính là hoàng hậu tương lai. Gây gổ với nàng chỉ là rước họa vào thân mà thôi.
Cạch. Tiếng mở cửa khẽ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra. Đứng trong phòng là một phụ nhân* rất xinh đẹp, vẻ ngoài còn mang chút hiền hậu, nhưng không kém phần quý phái. Người phụ nhân đó mỉm cười, nhẹ nhàng tiến về phía Lợi Lan. Mỗi bước bà đi, các xâu hạt kim sa trên váy gấm vàng nâu của bà lại rung rinh va vào nhau vang lên tiếng kêu thật êm tai.
*phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng
-Lan nhi, lại đây
Mao Lợi Lan tươi cười chạy vụt về phía mẫu thân, ôm lấy eo bà, thủ thỉ như một chú mèo nhỏ:
-Nương!!!
Mao phu nhân khẽ vuốt lên mái tóc đen dài mượt của Lợi Lan, thở dài :
-Cuối cùng thì cũng có ngày con xuất giá. Nào, để nương chải tóc cho con lần cuối*
Bà kéo Lợi Lan ngồi trước bàn trang điểm, lấy chiếc lược ngà voi trong hộp trang sức, từ từ chải tóc cho nàng. Lợi Lan nhắm mắt, im lặng để mẫu thân chải đầu. Nàng biết, từ sau lần này, có lẽ, muốn gặp mặt mẫu thân cũng chẳng dễ dàng gì.
Nàng tuy là một đứa nghịch ngợm, thích tự do nhưng cũng không phải là một người tùy tiện. Nàng đủ thông minh để hiểu rằng, sớm muộn gì, nếu mà hoàng thượng thích thì hắn cũng sẽ lập nàng làm hậu. Hắn chơi trò cá cược đơn giản vì hắn muốn giữ thể diện cho nàng, muốn làm bọn nô tài không khinh thường nàng. Bởi lẽ vốn dĩ nàng chưa hề xuất hiện trước mọi người lần nào với cái danh tiểu thư nhà Thừa tướng nên có nhiều lời đồn về nàng.
Nào là nàng là một công tử phong lưu suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nào là Thừa tướng gia có một nhị tiểu thư xinh đẹp nhưng bệnh tật…Nhưng nói tóm lại, lời đồn tốt thì ít mà xấu thì nhiều. Vậy nên hắn làm thế cũng có lẽ để tạo uy thế cho nàng, tiện thể khiến nàng phục hắn.
Nhưng mà, có điều làm Lợi Lan rối rắm là :Tại sao hắn lại làm vậy? Nếu muốn có một hoàng hậu thì chỉ cần hắn nói, bao nhiêu mỹ nhân với đủ thể loại cho hắn chọn, muốn nhẹ nhàng, hiền lành hay mạnh mẽ, quyết đoán, có gia thế…tất cả đều tình nguyện vì hắn mà nhốt mình trong hoàng cung cả đời. Thế nhưng vì lí do gì mà hắn lại chọn nàng?
Nàng thật chẳng tìm tra nguyên do gì cả. Ngẫm lại mình, nàng vốn trời sinh không giống nữ nhân cho lắm. Tuy nàng thực sự không muốn thừa nhận nhưng quả thực là chẳng có chút gì của nữ nhân hết, trừ cái ngoại hình ra. Nàng cũng chẳng thích hợp vào cung làm hoàng hậu.
Hừ, nàng không muốn suốt ngày ngồi ăn rồi ở không, chỉ nghĩ kế đi cung đấu. Rồi đêm đêm ngủ luôn lo sợ sẽ chết lúc nào không hay. Cơm hằng ngày ăn cũng phải kiểm độc. Sơ suất một chút là bị bọn nữ nhân độc ác máu lạnh trong cung hãm hại. Rồi tới khi về già, nhan sắc tàn phai, không còn níu giữ được hoàng thượng nữa thì chỉ còn sống như vậy đến già. Nếu không muốn thì phải tranh thủ tình cảm lúc hoàng thượng còn đang ân sủng, cố gắng có được một đứa con. Nhưng mang thai thì lúc nào cũng lại ăn ngủ không yên bởi bất cứ kẻ nào ganh ghét cũng có thể ám hại mình bất cứ lúc nào. Với lại bất cứ hoàng tử nào sinh ra trong gia đình đế vương, đều là những đứa trẻ bất hạnh. Phải chiến đấu để sinh tồn, bước lên máu huynh đệ mà bước đi. Chẳng lúc nào được thảnh thơi như những đứa trẻ bình thường. Luôn vận động não để nghĩ cách bảo vệ bản thân không phải chết yểu, tránh tai họa để được sống. Vì cái gọi là sinh tồn mà không tiếc ra tay hại bao người. Thật chẳng có gì tốt.
Tuy nàng không biết rõ ràng tường tận việc cung đình nhưng năm đó, chính nàng đã từng nghe một vị hoàng tử kể lại. Trước đây, nhóm người Đại Lang còn có một người tên Tứ Lang. Hắn vốn là hoàng tử của một nước chư hầu nhỏ bé, không, nói đúng hơn là một bộ tộc. Hắn từ nhỏ ngốc nghếch đơn thuần, không hiểu hết lòng người nên đã bị một ả phi tần của phụ hoàng hắn hạ dược. Nhiều năm trôi qua, hắn phiêu bạt bên ngoài với căn bệnh lạ mà không ai có thể trị được. Cuối cùng, hắn nhập bọn với tụi Đại Lang và sống hết quãng đời còn lại. Trước khi ra đi, hắn đã gọi nàng đến và cảm tạ nàng. Hắn cũng là kẻ duy nhất biết nàng là nữ nhi, mặc dù nàng không nói.
Đến giờ nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình.
Nàng đã từng nghĩ đến việc phải lấy chồng sinh con nhưng làm hoàng hậu thì chưa từng nghĩ đến. Cơ mà thôi kệ, việc đến đâu thì đến. Phụ mẫu đã nuôi nấng nàng bao năm nay, sao nàng có thể bỏ mặc họ mà đào hôn chứ. Chữ hiếu suy cho cùng vẫn là quan trọng nhất. Hơn nữa, nếu có thể thì một lúc nào đó, nàng cũng sẽ có cơ hội ra khỏi hoàng cung, được hưởng cuộc sống tự do hạnh phúc mà nàng luôn mong đợi. Không hi vọng thì làm sao mà có dũng khí để thực hiện được!
Ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ, từng tán lá vàng giòn rơi khẽ xuống mặt đất rồi lại bị gió thổi, di chuyển xào xạc trên nền đất lạnh. Con người rồi cũng sẽ như lá cây kia, đến một lúc nào đó, cũng phải lìa cành, trở về với đất.
Khẽ thở dài, nàng cúi đầu để nương vấn tóc, đội mũ phượng vào và tự tay trùm khăn voan mỏng lên đầu nàng. Cuối cùng, những ngày tươi đẹp nhất của cuộc đời nàng cũng đã kết thúc. Giờ là lúc để nàng lớn lên và bước sang một trang mới của cuộc đời. Nào, cố lên Mao Lợi Lan, ngươi là nhất.
Hắn đứng trên bục cao, vươn tay về phía nàng mỉm cười. Nàng ngây dại. Không hiểu sao, giờ phút này, khi nhìn thấy hắn cười, nàng lại thấy hắn thật đẹp. Sao nàng chưa bao giờ để ý đến vẻ ngoài của hắn vậy nhỉ? Hắn đẹp sao? Hay nàng hoa mắt rồi? Thôi, nói chung cũng chẳng có gì đáng để tâm. Nói cho cùng, hắn cũng là người sẽ quyết định cuộc sống của nàng sau này. “Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt”, đạo lí này nàng hiểu rõ. Nhẹ gật đầu với hắn, nàng vươn bàn tay trắng nõn như ngọc của mình về phía hắn, cứ như vậy mà cùng hắn tay trong tay sóng đôi đứng trên đại điện, nghe tiếng quần thần hô vang.
-Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế.
-Miễn lễ_Trong mắt Tân Nhất tràn ngập ý cười. Hắn đã chiêu cáo thiên hạ, nàng là hoàng hậu của hắn, là của mình hắn, từ nay, chẳng ai có thể mơ tới nàng được nữa. Bởi vì nàng, chỉ có thể là của hắn, ở bên hắn đến suốt đời. hắn sẽ cầm chân nàng, giữ nàng lại để nàng mãi mãi không thể rời xa hắn.
.
.
.
Công Đằng Tân Nhất chậm rãi bước vào Minh Đức cung. Khắp nơi trong cung đều bao trùm một màu đỏ rực khiến hắn không khỏi thấy chói mắt. Chỉ sau đêm nay, nàng sẽ thuộc về hắn…
Đẩy cửa ra, bên trong, cung nữ thái giám mỗi người đều mang vẻ mặt lo lắng. Thấy hắn vào, tất cả hoang mang đồng quỳ rạp xuống đất tạ lỗi, rối rít xin tha tội chết:
-Hoàng…hoàng thượng anh minh, hoàng hậu nương nương…
-Hử, nàng làm sao?_Tân Nhất nheo mắt nhìn tiểu thái giám đang run lẩy bẩy như mèo gặp nước dưới chân hắn. Chẳng lẽ có chuyện gì?
-Thỉnh hoàng thượng xá tội. Hoàng hậu đã biến mất_Nói đến đó, thái giám kia đã sợ đến nỗi bò trên mặt đất không dám ngẩng đầu nói them bất cứ câu nào nữa. Nhìn khuôn mặt tối dần của hoàng thượng, hắn biết, hôm nay thực là có biến lớn rồi.
-Người đâu_Tân Nhất rống lên thật to_ Đem bọn này đi, mỗi tên ba mươi trượng. Còn nữa, phái người lục soát khắp hoàng cung cho trẫm.
Nghe được tiếng “tuân lệnh”, tất cả tức thời lui ra hết. Tân Nhất trở lại vẻ mặt như bình thường, lạnh giọng huýt một tiếng. Trong bóng tối, hai thân ảnh hắc y nhân xuất hiện:
-Chủ tử có gì sai bảo?
-Các ngươi đi tìm hoàng hậu. Đi dò la tin tức nữa. Có bất cứ động tĩnh gì thì báo ngay cho ta. Bằng bất cứ giá nào, cũng phải đem nàng bình an trở về. Hiện tại, chắc chắn kẻ đã bắt nàng đi cũng có thể sắp ra khỏi thành rồi nên bọn ngươi cho người đóng cổng thành ngay lập tức. Cấm người qua lại.
-Vâng
Nói xong, hai hắc y nhân lại biến mất vào màn đêm. Tân Nhất đứng trên hành lang, lạnh lung nhìn ánh trăng đang bị mây che phủ. Hắn nhất định sẽ cho kẻ đó biết tay.
- Hừ, giờ mà ra ngoài quậy một trận còn chẳng mệt mỏi bằng phải còng lưng học mấy thứ nhảm nhí này. Chết tiệt, đợi lão nhân gia mà lên cấp thật, ta sẽ cho các mụ ma ma này biết tay. Grừ, dám lên mặt dạy bảo bổn công tử hả?
Vừa gầm gừ, Lợi Lan vừa đá tung cục đá trên đường khiến chân nàng nhận một trận đau đớn. Nàng ôm chân, nhảy tưng tưng như con ếch mới ra khỏi miệng giếng, vì quá vui mừng mà nhảy nhót. Lợi Lan điên tiết rống giận:
- Cục đá chết tiệt, ngay cả ngươi cũng trái ý bản công tử, muốn chết à?
Hòa Diệp đi bên cạnh, nén nhịn cười đến đỏ cả mặt, nhẹ giọng an ủi :
-Tiểu thư à, cô từ từ hạ hỏa. Khó khăn lắm mới trốn được đi chơi, sao cô không vui vẻ một chút ?
-Đại tẩu à, ngươi cũng nên nghĩ cho ta một chút chứ. Ngươi được thành hôn với huynh nhà ta, các ngươi thanh mai trúc mã, tình cảm thắm thiết. Còn ta với cái tên chết dẫm đó có khỉ gì đâu. Sao tự nhiên lão thiên lại an bài thế này, ta thực buồn đến chết mất
Nói đến đó, Lợi Lan ngả người sang một bên, vừa đi vừa gối đầu lên vai Hòa Diệp, khiến người nàng cong lên một bên, nhìn cứ như cây cung tên di chuyển. Bởi vì tuy ngang tuổi nhau nhưng nàng có vẻ cao hơn nàng ta cả một cái đầu. Nghe Lợi Lan gọi mình là “Đại tẩu” , đã thế còn gợi chuyện thành thân của nàng và Thứ* ra nên Hòa Diệp ngượng đỏ cả mặt, vừa mở miệng muốn nói, vừa chẳng biết nên nói gì. Vì Lợi Lan nói cũng không có sai.
*Thứ: cách xưng hô thân mật của Viễn Sơn Hòa Diệp và Mao Lợi Bình Thứ, chỉ gọi tên riêng.
Lượn lờ vài vòng quanh chợ, say xỉn một trận với bọn Đại Lang, hai nàng “tiêu sái” khoác vai nhau mà “lết” tấm than thảm hại về nhà. Trên đường đi, Mao Lợi Lan liên tục hát hò những bài ca cổ quái, còn Hòa Diệp thì đỡ hơn một chút, khó nhọc vác tiểu cô nương không biết hồn phách đang ở nơi nào này về nhà.
-Ra mà xem, cái gì nó ngồi trong gócNó đưa cái lưng ra ngoài, đó là con cócCon cóc nó ngồi trong gócNó đưa cái lưng ra ngoàiÐó là cóc con…Ra mà xem cái gì nó ngồi trong xó.Nó đưa cái tai ra ngoài, đó là con chó. Con chó nó ngồi trong xó. Nó đưa cái tai ra ngoài. Ðó là chó con…
Lợi Lan vẫn nghêu ngao hát, nhưng Hòa Diệp thì đã bắt đầu bực bội. Nàng thả Lợi lan nằm xuống đất, vươn vai vài cái cho đỡ mỏi lưng rồi cúi xuống, vác luôn Lợi Lan lên vai, thi triển khinh công, lướt gió nhảy về nhà.
Rầm!!!
Hòa Diệp quăng nàng tiểu thư “dịu hiền” đang bất tỉnh nhân sự vào bên tường nhà, rồi tự mình nhào vào ngoạn mục. Kết quả: Cả hai nàng cùng bất tỉnh, ngáy khò khò suốt gần như là nguyên đêm. Nếu không phải có thị vệ canh gác phát hiện thì sang hôm sau, hai nàng đã thành ma cóng. Mãi về sau, mỗi lần huynh trưởng nhắc lại chuyện này, Lợi Lan lại chỉ tay lên trời mà hùng hồn tuyên bố :”Tất cả là do ăn ở quá hiền lương nên lão Thiên rộng lượng”.
Nàng ta quả thật tự tin quá đáng. Và cũng chính bởi vậy nên, mọi chuyện điên rồ mới xảy ra với nàng. Cụ thể là…
Ngày đại lễ sắc phong hoàng hậu.
Mới sáng sớm, chưa đến giờ Dần, Ngọc Nhi – nha hoàn mà Tân Nhất ban cho Lợi Lan đã xuất cung đến phủ Thừa tướng. Nàng ta dùng giọng nói rất chi là khủng bố của mình để la hét gọi Lợi Lan dậy. Nướng, nướng mãi đến khi chăn đệm bốc mùi, Lợi Lan mới ì ạch mở mắt, theo thói quen mở cửa số, hét một cái thật to khiến chim chóc hoảng loạn mà bay hết thì mới chịu được. Thói quen này bắt nguồn từ khi còn nhỏ. Mấy ngày trước, các ma ma có bắt nàng bỏ tật xấu đi nhưng mãi mà vẫn chẳng được.
Có câu :” Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Người bình thường muốn thay đổi một thói quen đã là khó, huống chi một kẻ như nàng. Không, tuyệt đối không thay đổi cái gì sất. Nàng là nàng. Kể cả lúc ở trại huấn luyện ninja, nàng cũng làm vậy mà có ma nào nói gì đâu. Đã vậy sư phụ còn có vẻ hoan nghênh nàng làm vậy để gọi mấy vị sư huynh lười biếng dậy sớm nữa a~
Thật là “anh hùng không có đất dụng võ” mà. Nàng tài năng đầy mình thế này, ở nơi khác, người ta còn mong chờ nàng hét, vậy mà vào hoàng cung lại không được. Chắc có ngày nàng lên cơn điên loạn mất thôi.
Ây da. Thật khổ não. Giá mà nàng có thể không làm hoàng hậu cũng được nhỉ!.
- Đúng rồi…Hahaha
Lợi Lan vỗ bốp một phát vào đùi khiến mấy cung nữ đang trang điểm cho nàng giật bắn cả mình. Nàng nghĩ thầm:
“Ai~ Thật tốt quá. Sao mà hôm nay gia gia thông minh đột xuất thế nhỉ? Chỉ có thể là đào hôn. Hô hô hô.”
Cười thầm một hồi, tự nhiên, như thể nghĩ ra điều gì đó, nàng lại ủ rũ xuống. Tâm tình nàng thay đổi xoành xoạch khiến bọn cung nữ và ma ma bên cạnh không khỏi giật mình cảnh giác, nhìn nàng bằng con mắt ngạc nhiên. Không lẽ tiểu thư này bị bệnh gì ?
“Nhưng mà đào hôn là hoàng thượng sẽ bị mất mặt. Tên điên đó mà giận thật thì không biết hắn sẽ xử lí Mao gia nhà nàng thế nào. Thật không muốn lien lụy cả nhà a~”
Lợi Lan lại tiếp tục dòng suy nghĩ nhốn nháo của mình, trong lòng rủa thầm tên hoàng đế đáng ghét, hận không thể đem hắn quăng xuống biển cho cá ăn.
Gian phòng bỗng trở nên im lặng khác thường. các cung nữ vì thế cũng an tâm hơn vì nàng không nháo nữa. Được một lúc, sau khi mặc xong giá y màu đỏ thẫm thêu phượng của hoàng hậu, Lợi Lan đứng ngắm mình trong chiếc gương đồng lớn mang từ hoàng cung đến.
Trong đó, nàng bắt gặp hình ảnh một đại mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành. Mà hiển nhiên, mỹ nhân đó chính là nàng. Nhìn mình trong gương đồng, Lợi lan không khỏi giật mình vì quá bất ngờ. Đưa tay sờ soạng khắp mình, nàng mới thực sự hoàn hồn, tự trấn an mình bằng một câu khích lệ, không, phải nói là hơi có phần khoe khoang:
-Khỉ thật, sao ta đẹp thế này?
Sau đó, còn ngắm nghía bản thân một cách háo sắc đến cả nước dãi cũng muốn dọn đồ mà ra khỏi miệng.
-Tiểu thư, cô thật đẹp, rất xứng với hoàng thượng a~_Các cung nữ và ma ma trầm trồ khen ngợi nàng. Một vài người còn nhìn nàng với ánh mắt đầy hâm mộ xen lẫn chút ghen tị. Nhưng tất nhiên là, dù có nghĩ xấu nàng thế nào, thì bên ngoài mặt vẫn phải cố gắng mà nở nụ cười, nịnh nọt nàng bởi nàng chính là hoàng hậu tương lai. Gây gổ với nàng chỉ là rước họa vào thân mà thôi.
Cạch. Tiếng mở cửa khẽ vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra. Đứng trong phòng là một phụ nhân* rất xinh đẹp, vẻ ngoài còn mang chút hiền hậu, nhưng không kém phần quý phái. Người phụ nhân đó mỉm cười, nhẹ nhàng tiến về phía Lợi Lan. Mỗi bước bà đi, các xâu hạt kim sa trên váy gấm vàng nâu của bà lại rung rinh va vào nhau vang lên tiếng kêu thật êm tai.
*phụ nhân: người phụ nữ đã có chồng
-Lan nhi, lại đây
Mao Lợi Lan tươi cười chạy vụt về phía mẫu thân, ôm lấy eo bà, thủ thỉ như một chú mèo nhỏ:
-Nương!!!
Mao phu nhân khẽ vuốt lên mái tóc đen dài mượt của Lợi Lan, thở dài :
-Cuối cùng thì cũng có ngày con xuất giá. Nào, để nương chải tóc cho con lần cuối*
Bà kéo Lợi Lan ngồi trước bàn trang điểm, lấy chiếc lược ngà voi trong hộp trang sức, từ từ chải tóc cho nàng. Lợi Lan nhắm mắt, im lặng để mẫu thân chải đầu. Nàng biết, từ sau lần này, có lẽ, muốn gặp mặt mẫu thân cũng chẳng dễ dàng gì.
Nàng tuy là một đứa nghịch ngợm, thích tự do nhưng cũng không phải là một người tùy tiện. Nàng đủ thông minh để hiểu rằng, sớm muộn gì, nếu mà hoàng thượng thích thì hắn cũng sẽ lập nàng làm hậu. Hắn chơi trò cá cược đơn giản vì hắn muốn giữ thể diện cho nàng, muốn làm bọn nô tài không khinh thường nàng. Bởi lẽ vốn dĩ nàng chưa hề xuất hiện trước mọi người lần nào với cái danh tiểu thư nhà Thừa tướng nên có nhiều lời đồn về nàng.
Nào là nàng là một công tử phong lưu suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, nào là Thừa tướng gia có một nhị tiểu thư xinh đẹp nhưng bệnh tật…Nhưng nói tóm lại, lời đồn tốt thì ít mà xấu thì nhiều. Vậy nên hắn làm thế cũng có lẽ để tạo uy thế cho nàng, tiện thể khiến nàng phục hắn.
Nhưng mà, có điều làm Lợi Lan rối rắm là :Tại sao hắn lại làm vậy? Nếu muốn có một hoàng hậu thì chỉ cần hắn nói, bao nhiêu mỹ nhân với đủ thể loại cho hắn chọn, muốn nhẹ nhàng, hiền lành hay mạnh mẽ, quyết đoán, có gia thế…tất cả đều tình nguyện vì hắn mà nhốt mình trong hoàng cung cả đời. Thế nhưng vì lí do gì mà hắn lại chọn nàng?
Nàng thật chẳng tìm tra nguyên do gì cả. Ngẫm lại mình, nàng vốn trời sinh không giống nữ nhân cho lắm. Tuy nàng thực sự không muốn thừa nhận nhưng quả thực là chẳng có chút gì của nữ nhân hết, trừ cái ngoại hình ra. Nàng cũng chẳng thích hợp vào cung làm hoàng hậu.
Hừ, nàng không muốn suốt ngày ngồi ăn rồi ở không, chỉ nghĩ kế đi cung đấu. Rồi đêm đêm ngủ luôn lo sợ sẽ chết lúc nào không hay. Cơm hằng ngày ăn cũng phải kiểm độc. Sơ suất một chút là bị bọn nữ nhân độc ác máu lạnh trong cung hãm hại. Rồi tới khi về già, nhan sắc tàn phai, không còn níu giữ được hoàng thượng nữa thì chỉ còn sống như vậy đến già. Nếu không muốn thì phải tranh thủ tình cảm lúc hoàng thượng còn đang ân sủng, cố gắng có được một đứa con. Nhưng mang thai thì lúc nào cũng lại ăn ngủ không yên bởi bất cứ kẻ nào ganh ghét cũng có thể ám hại mình bất cứ lúc nào. Với lại bất cứ hoàng tử nào sinh ra trong gia đình đế vương, đều là những đứa trẻ bất hạnh. Phải chiến đấu để sinh tồn, bước lên máu huynh đệ mà bước đi. Chẳng lúc nào được thảnh thơi như những đứa trẻ bình thường. Luôn vận động não để nghĩ cách bảo vệ bản thân không phải chết yểu, tránh tai họa để được sống. Vì cái gọi là sinh tồn mà không tiếc ra tay hại bao người. Thật chẳng có gì tốt.
Tuy nàng không biết rõ ràng tường tận việc cung đình nhưng năm đó, chính nàng đã từng nghe một vị hoàng tử kể lại. Trước đây, nhóm người Đại Lang còn có một người tên Tứ Lang. Hắn vốn là hoàng tử của một nước chư hầu nhỏ bé, không, nói đúng hơn là một bộ tộc. Hắn từ nhỏ ngốc nghếch đơn thuần, không hiểu hết lòng người nên đã bị một ả phi tần của phụ hoàng hắn hạ dược. Nhiều năm trôi qua, hắn phiêu bạt bên ngoài với căn bệnh lạ mà không ai có thể trị được. Cuối cùng, hắn nhập bọn với tụi Đại Lang và sống hết quãng đời còn lại. Trước khi ra đi, hắn đã gọi nàng đến và cảm tạ nàng. Hắn cũng là kẻ duy nhất biết nàng là nữ nhi, mặc dù nàng không nói.
Đến giờ nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình.
Nàng đã từng nghĩ đến việc phải lấy chồng sinh con nhưng làm hoàng hậu thì chưa từng nghĩ đến. Cơ mà thôi kệ, việc đến đâu thì đến. Phụ mẫu đã nuôi nấng nàng bao năm nay, sao nàng có thể bỏ mặc họ mà đào hôn chứ. Chữ hiếu suy cho cùng vẫn là quan trọng nhất. Hơn nữa, nếu có thể thì một lúc nào đó, nàng cũng sẽ có cơ hội ra khỏi hoàng cung, được hưởng cuộc sống tự do hạnh phúc mà nàng luôn mong đợi. Không hi vọng thì làm sao mà có dũng khí để thực hiện được!
Ngoài cửa sổ gió thổi nhẹ, từng tán lá vàng giòn rơi khẽ xuống mặt đất rồi lại bị gió thổi, di chuyển xào xạc trên nền đất lạnh. Con người rồi cũng sẽ như lá cây kia, đến một lúc nào đó, cũng phải lìa cành, trở về với đất.
Khẽ thở dài, nàng cúi đầu để nương vấn tóc, đội mũ phượng vào và tự tay trùm khăn voan mỏng lên đầu nàng. Cuối cùng, những ngày tươi đẹp nhất của cuộc đời nàng cũng đã kết thúc. Giờ là lúc để nàng lớn lên và bước sang một trang mới của cuộc đời. Nào, cố lên Mao Lợi Lan, ngươi là nhất.
Hắn đứng trên bục cao, vươn tay về phía nàng mỉm cười. Nàng ngây dại. Không hiểu sao, giờ phút này, khi nhìn thấy hắn cười, nàng lại thấy hắn thật đẹp. Sao nàng chưa bao giờ để ý đến vẻ ngoài của hắn vậy nhỉ? Hắn đẹp sao? Hay nàng hoa mắt rồi? Thôi, nói chung cũng chẳng có gì đáng để tâm. Nói cho cùng, hắn cũng là người sẽ quyết định cuộc sống của nàng sau này. “Kẻ tức thời mới là trang tuấn kiệt”, đạo lí này nàng hiểu rõ. Nhẹ gật đầu với hắn, nàng vươn bàn tay trắng nõn như ngọc của mình về phía hắn, cứ như vậy mà cùng hắn tay trong tay sóng đôi đứng trên đại điện, nghe tiếng quần thần hô vang.
-Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế.
-Miễn lễ_Trong mắt Tân Nhất tràn ngập ý cười. Hắn đã chiêu cáo thiên hạ, nàng là hoàng hậu của hắn, là của mình hắn, từ nay, chẳng ai có thể mơ tới nàng được nữa. Bởi vì nàng, chỉ có thể là của hắn, ở bên hắn đến suốt đời. hắn sẽ cầm chân nàng, giữ nàng lại để nàng mãi mãi không thể rời xa hắn.
.
.
.
Công Đằng Tân Nhất chậm rãi bước vào Minh Đức cung. Khắp nơi trong cung đều bao trùm một màu đỏ rực khiến hắn không khỏi thấy chói mắt. Chỉ sau đêm nay, nàng sẽ thuộc về hắn…
Đẩy cửa ra, bên trong, cung nữ thái giám mỗi người đều mang vẻ mặt lo lắng. Thấy hắn vào, tất cả hoang mang đồng quỳ rạp xuống đất tạ lỗi, rối rít xin tha tội chết:
-Hoàng…hoàng thượng anh minh, hoàng hậu nương nương…
-Hử, nàng làm sao?_Tân Nhất nheo mắt nhìn tiểu thái giám đang run lẩy bẩy như mèo gặp nước dưới chân hắn. Chẳng lẽ có chuyện gì?
-Thỉnh hoàng thượng xá tội. Hoàng hậu đã biến mất_Nói đến đó, thái giám kia đã sợ đến nỗi bò trên mặt đất không dám ngẩng đầu nói them bất cứ câu nào nữa. Nhìn khuôn mặt tối dần của hoàng thượng, hắn biết, hôm nay thực là có biến lớn rồi.
-Người đâu_Tân Nhất rống lên thật to_ Đem bọn này đi, mỗi tên ba mươi trượng. Còn nữa, phái người lục soát khắp hoàng cung cho trẫm.
Nghe được tiếng “tuân lệnh”, tất cả tức thời lui ra hết. Tân Nhất trở lại vẻ mặt như bình thường, lạnh giọng huýt một tiếng. Trong bóng tối, hai thân ảnh hắc y nhân xuất hiện:
-Chủ tử có gì sai bảo?
-Các ngươi đi tìm hoàng hậu. Đi dò la tin tức nữa. Có bất cứ động tĩnh gì thì báo ngay cho ta. Bằng bất cứ giá nào, cũng phải đem nàng bình an trở về. Hiện tại, chắc chắn kẻ đã bắt nàng đi cũng có thể sắp ra khỏi thành rồi nên bọn ngươi cho người đóng cổng thành ngay lập tức. Cấm người qua lại.
-Vâng
Nói xong, hai hắc y nhân lại biến mất vào màn đêm. Tân Nhất đứng trên hành lang, lạnh lung nhìn ánh trăng đang bị mây che phủ. Hắn nhất định sẽ cho kẻ đó biết tay.
/17
|