Tìm ba ngày ba đêm mà không có một chút tin tức gì của nữ nhi, hoàng hậu gần như gục ngã, cũng may đến ngày thứ ba thì tin chiến thắng trở về hoàng thượng cùng Lưu tướng quân đã bình định được phản tặc.
Khi nhận được tin dữ hoàng thượng rất nhanh đến Trữ Tú cung để thăm hoàng hậu.
Nhìn thê tử sắc mặt tiều tụy mà Y suýt chút nữa không nhận ra, Y đau lòng khôn xiết .
Nỗi đau lạc mất con đã khiến Y vô cùng sốc, dù sao đây cũng là hài tử đầu tiên của hai người, hai người đã trông ngóng đứa trẻ ra sao, vậy mà.
Tuy nhiên Y phải cố tỏ ra bình thản để làm chỗ dựa cho thê tử, Y trách mình giá như về sớm một chút thì có lẽ nữ nhi đã không bị người ta bắt đi.
Hoàng hậu nhìn thấy hoàng thượng trở về thì bao nhiêu ủy khuất đều dâng lên trong lòng.
Những nỗi đau tích tụ nàng đã cố gắng chịu đựng bây giờ như thủy triều tuôn ra, nàng ấm ức nói :
"Chàng vì sao mãi mới trở về, hài nhi đã bị người ta bắt đi, thiếp đã cố gắng đi tìm nhưng không có một chút manh mối, chàng bảo thiếp phải làm sao bây giờ, không có hài tử thiếp phải sống ra sao, nó hiện giờ ra sao, có tốt không hay đã bị kẻ xấu hãm hại ".
Tiếng khóc của nàng thê lương khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng phải rơi lệ, hoàng thượng cũng thế.
Y là một đấng minh quân, là đại trượng phu nhưng nhìn thấy thê tử như thế này Y cũng không kìm được lòng, không biết phải an ủi thê tử như thế nào.
Hoàng hậu khóc một lúc thì ngất đi khiến cho hoàng thượng vô cùng lo lắng vội truyền thái Y.
Sau khi bắt mạch và khám cho hoàng hậu thái y kính cẩn nói :
"Hoàng hậu ngất đi là do tích tụ thương tâm,người mới sinh hài tử sức khỏe còn vô cùng yếu vậy mà lại suy nghĩ nhiều không tốt, nếu hoàng hậu cứ như vậy e rằng sẽ để lại mầm bệnh ".
Hoàng thượng nghe như thế thì thở dài nói :
"Ngươi hãy kê thuốc bổ và một ít thuốc ngủ cho hoàng hậu, ta sẽ khuyên nàng sau ".
Thái y vội lĩnh mệnh rồi đi xuống, lúc này hoàng thượng mới nhìn lại thê tử, khuôn mặt nàng hốc hác đi trông thấy , da dẻ xanh xao thiếu sức sống đâu giống như nàng trước khi tiễn Y đi đánh giặc.
Y mới dfi có mấy tháng mà có viết bao nhiêu là chuyện, Y cũng thầm đoán được kẻ chủ mưu chỉ có thể là đám phi tần của Y.
Y mới lên ngôi nên không thể chỉ có mỗi mình nàng, mặc dù rất yêu nàng nhưng thế cục trong cung phải cân bằng ,nếu không sẽ vô cùng nổi loạn.
Có lẽ Y đã sai rồi chăng, lần này trở về Y phải bù đắp cho nàng thật nhiều mới được.
Tin tức của công chúa như chìm lắng không có một dấu vết gì, tuy nhiên hoàng hậu và hoàng thượng vẫn không ngừng từ bỏ.
Thời gian này có hoàng thượng ở bên nên hoàng hậu cũng đã dần tìm lại cân bằng, nàng chăm chỉ uống thuốc của thái y kê dần dần dung mạo và thân thể cũng đã hồi phục đáng kể.
Mẫu thân nàng nói đúng, nếu nàng cứ mãi chìm đắm trong bi thương không phải là trúng kế của kẻ thù hay sao.
Nàng phải khỏe mạnh, phải mạnh mẽ thì mới tìm lại được nữ nhi của mình.
Bẵng đi một thời gian sự tìm kiếm gần như vô vọng, nhưng cũng may ông trời thương xót hoàng hậu lại có hỷ mạch.
Cái thai này đến ngoài mong đợi của hai người, tuy nhiên cũng nhờ có nó mà nỗi đau lạc mất con được nguôi ngoai, Lưu Ý Lan vì đứa nhỏ trong bụng mà cố gắng phấn trấn trở lại.
Hai người vẫn không ngừng tìm kiếm nữ nhi, tuy nhiên trong thâm tâm Lưu Ý Lan vẫn thầm cầu mong trời cao phù hộ nữ nhi của mình sẽ vượt qua được ải này.
Còn về phía Hạ Uy Tuấn cùng Lâm Nhược Lan cuối cùng cũng gần về đến Giang Tây, vì để giữ bí mật đến cuối cùng Hạ Uy Tuấn đã thay đổi toàn bộ thị vệ.
Y thuê một đội thị vệ khác để hộ tống cả gia đình ba người trở về, Y làm việc rất kín kẽ để không lộ bất cứ hành tung gì.
Hạ Vô Ưu cũng rất ngoan ngoãn, mới đầu nhóc do đói sữa có khóc lóc một hồi, nhưng tiếng khóc giống như một con mèo con vô cùng đáng yêu.
Ngay ngày hôm sau Hạ Uy Tuấn đã mướn một nhũ mẫu để theo họ trở về Giang Tây, vậy là cả quãng đường đi tiểu công chúa được ăn ngủ đầy đủ.
Quãng đường từ kinh thành đến Giang Tây quá xa xôi, bình thường nếu cưỡi ngựa phải mất một tháng, nhưng do có trẻ nhỏ nên quá trình được kéo dài tận ba tháng.
Lúc này Hạ Vô Ưu đường nét trên mặt đã vô cùng thay đổi, trong rất đáng yêu, lúc nào nhóc cũng chúm chím môi cười.
Từ lúc có Hạ Vô Ưu, tâm trạng hai người vô cũng thỏai mái, nút thắt trong người đã được gỡ bỏ nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cuối cùng đã về đến thành Giang Tây, khi binh lính trông thành phát hiện là thiếu chủ cùng thiếu phu nhân của bọn họ trở về thì vô cùng vui mừng vội chạy ra nghênh đón, niềm nở nói :
"Thiếu chủ lần này người cùng thiếu phu nhân bỏ đi quá lâu thành chủ rất mong ngóng người đó ạ !".
Hạ Uy Tuấn gật đầu nói :
"Ta biết rồi, ngươi hãy giúp ta khoản đãi mấy người này đã hộ tống ta cả quãng đường dài".
Rồi Y cùng thê tử đánh xe ngựa trở về phủ, lần hai người bỏ đi là vì phụ thân và mẫu thân cứ bắt ép Y lấy thêm thiếp thất vì Y và thê tử thành thân đã mấy năm mà không có hài tử.
Khi nhận được tin dữ hoàng thượng rất nhanh đến Trữ Tú cung để thăm hoàng hậu.
Nhìn thê tử sắc mặt tiều tụy mà Y suýt chút nữa không nhận ra, Y đau lòng khôn xiết .
Nỗi đau lạc mất con đã khiến Y vô cùng sốc, dù sao đây cũng là hài tử đầu tiên của hai người, hai người đã trông ngóng đứa trẻ ra sao, vậy mà.
Tuy nhiên Y phải cố tỏ ra bình thản để làm chỗ dựa cho thê tử, Y trách mình giá như về sớm một chút thì có lẽ nữ nhi đã không bị người ta bắt đi.
Hoàng hậu nhìn thấy hoàng thượng trở về thì bao nhiêu ủy khuất đều dâng lên trong lòng.
Những nỗi đau tích tụ nàng đã cố gắng chịu đựng bây giờ như thủy triều tuôn ra, nàng ấm ức nói :
"Chàng vì sao mãi mới trở về, hài nhi đã bị người ta bắt đi, thiếp đã cố gắng đi tìm nhưng không có một chút manh mối, chàng bảo thiếp phải làm sao bây giờ, không có hài tử thiếp phải sống ra sao, nó hiện giờ ra sao, có tốt không hay đã bị kẻ xấu hãm hại ".
Tiếng khóc của nàng thê lương khiến cho bất kỳ ai nghe thấy cũng phải rơi lệ, hoàng thượng cũng thế.
Y là một đấng minh quân, là đại trượng phu nhưng nhìn thấy thê tử như thế này Y cũng không kìm được lòng, không biết phải an ủi thê tử như thế nào.
Hoàng hậu khóc một lúc thì ngất đi khiến cho hoàng thượng vô cùng lo lắng vội truyền thái Y.
Sau khi bắt mạch và khám cho hoàng hậu thái y kính cẩn nói :
"Hoàng hậu ngất đi là do tích tụ thương tâm,người mới sinh hài tử sức khỏe còn vô cùng yếu vậy mà lại suy nghĩ nhiều không tốt, nếu hoàng hậu cứ như vậy e rằng sẽ để lại mầm bệnh ".
Hoàng thượng nghe như thế thì thở dài nói :
"Ngươi hãy kê thuốc bổ và một ít thuốc ngủ cho hoàng hậu, ta sẽ khuyên nàng sau ".
Thái y vội lĩnh mệnh rồi đi xuống, lúc này hoàng thượng mới nhìn lại thê tử, khuôn mặt nàng hốc hác đi trông thấy , da dẻ xanh xao thiếu sức sống đâu giống như nàng trước khi tiễn Y đi đánh giặc.
Y mới dfi có mấy tháng mà có viết bao nhiêu là chuyện, Y cũng thầm đoán được kẻ chủ mưu chỉ có thể là đám phi tần của Y.
Y mới lên ngôi nên không thể chỉ có mỗi mình nàng, mặc dù rất yêu nàng nhưng thế cục trong cung phải cân bằng ,nếu không sẽ vô cùng nổi loạn.
Có lẽ Y đã sai rồi chăng, lần này trở về Y phải bù đắp cho nàng thật nhiều mới được.
Tin tức của công chúa như chìm lắng không có một dấu vết gì, tuy nhiên hoàng hậu và hoàng thượng vẫn không ngừng từ bỏ.
Thời gian này có hoàng thượng ở bên nên hoàng hậu cũng đã dần tìm lại cân bằng, nàng chăm chỉ uống thuốc của thái y kê dần dần dung mạo và thân thể cũng đã hồi phục đáng kể.
Mẫu thân nàng nói đúng, nếu nàng cứ mãi chìm đắm trong bi thương không phải là trúng kế của kẻ thù hay sao.
Nàng phải khỏe mạnh, phải mạnh mẽ thì mới tìm lại được nữ nhi của mình.
Bẵng đi một thời gian sự tìm kiếm gần như vô vọng, nhưng cũng may ông trời thương xót hoàng hậu lại có hỷ mạch.
Cái thai này đến ngoài mong đợi của hai người, tuy nhiên cũng nhờ có nó mà nỗi đau lạc mất con được nguôi ngoai, Lưu Ý Lan vì đứa nhỏ trong bụng mà cố gắng phấn trấn trở lại.
Hai người vẫn không ngừng tìm kiếm nữ nhi, tuy nhiên trong thâm tâm Lưu Ý Lan vẫn thầm cầu mong trời cao phù hộ nữ nhi của mình sẽ vượt qua được ải này.
Còn về phía Hạ Uy Tuấn cùng Lâm Nhược Lan cuối cùng cũng gần về đến Giang Tây, vì để giữ bí mật đến cuối cùng Hạ Uy Tuấn đã thay đổi toàn bộ thị vệ.
Y thuê một đội thị vệ khác để hộ tống cả gia đình ba người trở về, Y làm việc rất kín kẽ để không lộ bất cứ hành tung gì.
Hạ Vô Ưu cũng rất ngoan ngoãn, mới đầu nhóc do đói sữa có khóc lóc một hồi, nhưng tiếng khóc giống như một con mèo con vô cùng đáng yêu.
Ngay ngày hôm sau Hạ Uy Tuấn đã mướn một nhũ mẫu để theo họ trở về Giang Tây, vậy là cả quãng đường đi tiểu công chúa được ăn ngủ đầy đủ.
Quãng đường từ kinh thành đến Giang Tây quá xa xôi, bình thường nếu cưỡi ngựa phải mất một tháng, nhưng do có trẻ nhỏ nên quá trình được kéo dài tận ba tháng.
Lúc này Hạ Vô Ưu đường nét trên mặt đã vô cùng thay đổi, trong rất đáng yêu, lúc nào nhóc cũng chúm chím môi cười.
Từ lúc có Hạ Vô Ưu, tâm trạng hai người vô cũng thỏai mái, nút thắt trong người đã được gỡ bỏ nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Cuối cùng đã về đến thành Giang Tây, khi binh lính trông thành phát hiện là thiếu chủ cùng thiếu phu nhân của bọn họ trở về thì vô cùng vui mừng vội chạy ra nghênh đón, niềm nở nói :
"Thiếu chủ lần này người cùng thiếu phu nhân bỏ đi quá lâu thành chủ rất mong ngóng người đó ạ !".
Hạ Uy Tuấn gật đầu nói :
"Ta biết rồi, ngươi hãy giúp ta khoản đãi mấy người này đã hộ tống ta cả quãng đường dài".
Rồi Y cùng thê tử đánh xe ngựa trở về phủ, lần hai người bỏ đi là vì phụ thân và mẫu thân cứ bắt ép Y lấy thêm thiếp thất vì Y và thê tử thành thân đã mấy năm mà không có hài tử.
/91
|