Vô Ưu cũng vô cùng tò mò, không biết vị cô nương nào có thể lọt vào mắt xanh của Y.
Nam Cung Viễn quay về phía Vô Ưu mỉm cười rồi quay sang Dạ Vô Hành dõng dạc nói:
“Người ta muốn hoàng thượng ban hôn đang ở trên đại điện này đó chính là Đại công chúa của Nam Phong quốc, ta muốn đích thân cầu thân với nàng để tỏ rõ thịnh tình và tình cảm của mình chứ không phải liên hôn chính trị kia “.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, ngay cả Dạ Vô Hành cũng vậy, ông ngàn lần không nghĩ người hoàng thượng Sở quốc muốn chọn lại là đại nữ nhi của mình.
Ngay cả Vô Ưu cũng hoang mang, nàng còn tưởng mình nghe lầm mãi đến khi hoàng hậu nắm chặt lấy tay nàng, nàng mới giật mình.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của mẫu hậu nàng nhẹ nhàng vỗ lấy tay người trấn an.
Hạ Uy Tuấn cùng Lâm Nhược Lan cũng bị chuyện đó làm cho giật mình, Nhược Lan nắm chặt lấy tay phu quân của mình thầm lo lắng.
Dạ Vô Hành thì vô cùng khó xử, chuyện này đáng lẽ là chuyện vui, nếu là nhị nha đầu và tam nha đầu thì không sao nhưng lại là Vô Ưu điều này khiến ông vô cùng bối rối và khó xử.
Nhìn thấy phụ hoàng lưỡng lự không biết phải trả lời làm sao, nghĩ đến thời gian này vì chuyện biên cương mà phụ hoàng cùng đệ đệ lo lắng mất ăn mất ngủ, nghĩ đến lê dân bách tính sẽ phải chịu khổ khi nước mất nhà tan, Vô Ưu hạ quyết tâm, nàng nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Viễn rồi nói:
“Không biết hoàng thượng Sở quốc có thể hành động trước để tỏ rõ thịnh tình được không? Nam Phong quốc tình hình trước mắt khó khăn như thế nào e rằng hoàng thượng cũng đã biết trước.
Nếu có thể giúp Nam Phong quốc vượt qua khó khăn trước mắt và hậu thuẫn Nam Phong quốc một thời gian thì tiểu nữ sẵn lòng đồng ý lời cầu thân này.
Tiểu nữ tin chắc rằng phụ hoàng và mẫu hậu cũng sẽ đồng ý thôi. “
Dạ Vô Hành nhìn nữ nhi đầy cảm kích, ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn nhưng thật sự tình thế trước mắt đây là một phương pháp vẹn toàn nhất có thể rồi, mặc dù trong lòng không muốn một chút nào.
Dạ Mặc Cảnh nhìn tỷ tỷ cảm thấy bối rối và sùng bái.
Nam Cung Viễn thích thú nhìn nàng, Y thích tính cách đó của nàng, thông minh tài trí và vô cùng sáng suốt, biết nhìn thế cục, biết cái gì trước cái gì sau, Y nhìn nàng ánh mắt cưng chiều nói:
“Nàng yên tâm những lời ta nói, ta sẽ thực hiện cho nàng, nàng hãy chờ tin báo về và chuẩn bị làm tân nương tử đi thôi “.
Vô Ưu mỉm cười nói:
“Vậy tiểu nữ sẽ chờ tin chiến thắng, mong rằng hoàng thượng sẽ không làm ta thất vọng “.
Thế là cả một yến tiệc cuối cùng kết thúc trong êm đẹp, mỗi người trở về mang theo một tâm trạng.
Người thì thở phào vì trút được gánh nặng,người thì tức tối vì không đạt được ý nguyện…
Vô Ưu biết mẫu hậu cùng mẫu thân sẽ vì chuyện này mà u sầu buồn bã, sau khi tiệc tan nàng tranh thủ gặp qua mẫu thân một chút để trấn an bà rồi trở về Trữ Tú cung để thăm mẫu hậu.
Lúc này phụ hoàng cùng đệ đệ đang bận nghị sự cùng với hoàng đế Sở quốc để tìm cách nhanh nhấy kết hợp với quân ta để đánh đuổi quân địch.
Vô Ưu cũng không ngờ rằng người nam nhân đó nói là làm, sau khi kết thúc yến tiệc đã cùng phụ hoàng nghị bàn chính sự ngay lập tức.
Vô Ưu vừa bước vào Trữ Tú cung đã nghe thấy tiếng khóc sụt sịt của mẫu hậu.
Nàng nhẹ nhàng bước vào, khi Lưu Ý Lan ngước nhìn lên thấy đó là nữ nhi thì vội vàng lau nước mắt.
Vô Ưu nhẹ nhàng đến gần rồi thủ thỉ nói:
“Mẫu hậu người đừng như thế, nữ nhi sẽ rất đau lòng, người mà bị bệnh thì nữ nhi phải biết làm sao?”.
Lưu Ý Lan ôm nàng vào lòng rồi nghẹn ngào nói:
“Mẫu hậu không muốn rời xa con, chúng ta vừa mới gặp lại nhau bây giờ con phải thanh thân lại xa như thế, biết bao giờ mẫu hậu mới gặp lại con “.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về bà rồi an ủi:
“Mẫu hậu trước sau gì nữ nhi cũng phải thành thân chỉ là gả cho ai mà thôi. Người không nhìn xem hoàng đế Sở quốc quyền uy như thế nào.
Nếu nữ nhi là hoàng hậu Sở quốc thì có thể giúp Nam Phong quốc một thời gian dài không chiến tranh không phải sẽ giúp cho đệ đệ rất nhiều sao.
Mẫu hậu cũng biết Nam Phong quốc là một nước nhỏ có bao nhiêu nước chư hầu muốn chiếm lấy, lần này là Lưu Vũ quốc không biết tiếp theo sẽ là ai.
Chính vì thế nên nữ nhi mới đồng ý mối hôn sự này, có thể bảo vệ mọi người, bảo vệ Nam Phong quốc nữ nhi sẵn lòng “.
Lưu Ý Lan nhìn bộ dạng nữ nhi mà đau lòng, nữ nhi của bà hiểu chuyện đến đáng thương, bà cứ nghĩ rằng sẽ bao bọc con bé một thời gian dài vậy mà,bà lau nước mắt rồi nói:
“Thân phận là hoàng hậu rất khổ tâm, mẫu hậu đã ngồi trên địa vị này khá lâu nên quá thấu hiểu nó rồi, chính vì thế nên mẫu hậu mới không nỡ để cho con gả đi “.
Nam Cung Viễn quay về phía Vô Ưu mỉm cười rồi quay sang Dạ Vô Hành dõng dạc nói:
“Người ta muốn hoàng thượng ban hôn đang ở trên đại điện này đó chính là Đại công chúa của Nam Phong quốc, ta muốn đích thân cầu thân với nàng để tỏ rõ thịnh tình và tình cảm của mình chứ không phải liên hôn chính trị kia “.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, ngay cả Dạ Vô Hành cũng vậy, ông ngàn lần không nghĩ người hoàng thượng Sở quốc muốn chọn lại là đại nữ nhi của mình.
Ngay cả Vô Ưu cũng hoang mang, nàng còn tưởng mình nghe lầm mãi đến khi hoàng hậu nắm chặt lấy tay nàng, nàng mới giật mình.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng nhợt của mẫu hậu nàng nhẹ nhàng vỗ lấy tay người trấn an.
Hạ Uy Tuấn cùng Lâm Nhược Lan cũng bị chuyện đó làm cho giật mình, Nhược Lan nắm chặt lấy tay phu quân của mình thầm lo lắng.
Dạ Vô Hành thì vô cùng khó xử, chuyện này đáng lẽ là chuyện vui, nếu là nhị nha đầu và tam nha đầu thì không sao nhưng lại là Vô Ưu điều này khiến ông vô cùng bối rối và khó xử.
Nhìn thấy phụ hoàng lưỡng lự không biết phải trả lời làm sao, nghĩ đến thời gian này vì chuyện biên cương mà phụ hoàng cùng đệ đệ lo lắng mất ăn mất ngủ, nghĩ đến lê dân bách tính sẽ phải chịu khổ khi nước mất nhà tan, Vô Ưu hạ quyết tâm, nàng nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Viễn rồi nói:
“Không biết hoàng thượng Sở quốc có thể hành động trước để tỏ rõ thịnh tình được không? Nam Phong quốc tình hình trước mắt khó khăn như thế nào e rằng hoàng thượng cũng đã biết trước.
Nếu có thể giúp Nam Phong quốc vượt qua khó khăn trước mắt và hậu thuẫn Nam Phong quốc một thời gian thì tiểu nữ sẵn lòng đồng ý lời cầu thân này.
Tiểu nữ tin chắc rằng phụ hoàng và mẫu hậu cũng sẽ đồng ý thôi. “
Dạ Vô Hành nhìn nữ nhi đầy cảm kích, ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn nhưng thật sự tình thế trước mắt đây là một phương pháp vẹn toàn nhất có thể rồi, mặc dù trong lòng không muốn một chút nào.
Dạ Mặc Cảnh nhìn tỷ tỷ cảm thấy bối rối và sùng bái.
Nam Cung Viễn thích thú nhìn nàng, Y thích tính cách đó của nàng, thông minh tài trí và vô cùng sáng suốt, biết nhìn thế cục, biết cái gì trước cái gì sau, Y nhìn nàng ánh mắt cưng chiều nói:
“Nàng yên tâm những lời ta nói, ta sẽ thực hiện cho nàng, nàng hãy chờ tin báo về và chuẩn bị làm tân nương tử đi thôi “.
Vô Ưu mỉm cười nói:
“Vậy tiểu nữ sẽ chờ tin chiến thắng, mong rằng hoàng thượng sẽ không làm ta thất vọng “.
Thế là cả một yến tiệc cuối cùng kết thúc trong êm đẹp, mỗi người trở về mang theo một tâm trạng.
Người thì thở phào vì trút được gánh nặng,người thì tức tối vì không đạt được ý nguyện…
Vô Ưu biết mẫu hậu cùng mẫu thân sẽ vì chuyện này mà u sầu buồn bã, sau khi tiệc tan nàng tranh thủ gặp qua mẫu thân một chút để trấn an bà rồi trở về Trữ Tú cung để thăm mẫu hậu.
Lúc này phụ hoàng cùng đệ đệ đang bận nghị sự cùng với hoàng đế Sở quốc để tìm cách nhanh nhấy kết hợp với quân ta để đánh đuổi quân địch.
Vô Ưu cũng không ngờ rằng người nam nhân đó nói là làm, sau khi kết thúc yến tiệc đã cùng phụ hoàng nghị bàn chính sự ngay lập tức.
Vô Ưu vừa bước vào Trữ Tú cung đã nghe thấy tiếng khóc sụt sịt của mẫu hậu.
Nàng nhẹ nhàng bước vào, khi Lưu Ý Lan ngước nhìn lên thấy đó là nữ nhi thì vội vàng lau nước mắt.
Vô Ưu nhẹ nhàng đến gần rồi thủ thỉ nói:
“Mẫu hậu người đừng như thế, nữ nhi sẽ rất đau lòng, người mà bị bệnh thì nữ nhi phải biết làm sao?”.
Lưu Ý Lan ôm nàng vào lòng rồi nghẹn ngào nói:
“Mẫu hậu không muốn rời xa con, chúng ta vừa mới gặp lại nhau bây giờ con phải thanh thân lại xa như thế, biết bao giờ mẫu hậu mới gặp lại con “.
Nàng nhẹ nhàng vỗ về bà rồi an ủi:
“Mẫu hậu trước sau gì nữ nhi cũng phải thành thân chỉ là gả cho ai mà thôi. Người không nhìn xem hoàng đế Sở quốc quyền uy như thế nào.
Nếu nữ nhi là hoàng hậu Sở quốc thì có thể giúp Nam Phong quốc một thời gian dài không chiến tranh không phải sẽ giúp cho đệ đệ rất nhiều sao.
Mẫu hậu cũng biết Nam Phong quốc là một nước nhỏ có bao nhiêu nước chư hầu muốn chiếm lấy, lần này là Lưu Vũ quốc không biết tiếp theo sẽ là ai.
Chính vì thế nên nữ nhi mới đồng ý mối hôn sự này, có thể bảo vệ mọi người, bảo vệ Nam Phong quốc nữ nhi sẵn lòng “.
Lưu Ý Lan nhìn bộ dạng nữ nhi mà đau lòng, nữ nhi của bà hiểu chuyện đến đáng thương, bà cứ nghĩ rằng sẽ bao bọc con bé một thời gian dài vậy mà,bà lau nước mắt rồi nói:
“Thân phận là hoàng hậu rất khổ tâm, mẫu hậu đã ngồi trên địa vị này khá lâu nên quá thấu hiểu nó rồi, chính vì thế nên mẫu hậu mới không nỡ để cho con gả đi “.
/91
|