Edit: LINH
Sau khi theo Giang Thừa Minh vào phòng, Dung Tự liền đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Giang Thừa Minh quay đầu liền thấy hốc mắt cô bắt đầu có hơi nước, môi mím vô cùng chặt, nhìn qua đặc biệt quật cường, ủy khuất.
"Em... Haiz... Lại đây..."
Giang Thừa Minh kéo cô, lại phát hiện không kéo được, liền than một tiếng, bước lên phía trước ôm cả người Dung Tự vào ngực: "Em đừng khóc, anh chỉ là...chỉ là tạm thời có chút không rõ, em cho anh chút thời gian được không? Cho anh một chút thời gian suy nghĩ, được không? Dung Tự..."
Nghe vậy, Dung Tự cũng không nói cái gì mà được hay là không được, chỉ vươn tay ôm lấy eo Giang Thừa Minh, vùi cả khuôn mặt vào lồng ngực của anh ta, mãi lâu sau mới yên lặng khẽ gật đầu.
"Anh đừng không cần em..."
Nghe vậy, Giang Thừa Minh lại than một tiếng, vươn tay ôm chặt lấy Dung Tự.
"Anh sẽ không..."
Hai người nằm trên giường, Dung Tự vẫn luôn đưa lưng về phía Giang Thừa Minh, hai người như cũ cái gì cũng chưa làm.
Đêm nay, ba người đều không ngủ ngon giấc.
Thẳng đến lúc trời sắp sáng, Dung Tự thật sự không chịu được nữa mới thiếp đi, đợi lúc cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, bên cạnh đã trống không, cô sợ tới mức lập tức tỉnh táo, vội vàng đi giày chạy ra ngoài, sau đó xuyên qua cửa sổ hành lang nhìn thấy Giang Thừa Minh đang bơi trong hồ bơi dưới lầu, trong nháy mắt trong lòng yên tâm hơn.
Lúc vừa mới chuẩn bị trở về thay quần áo, sau lưng đột nhiên có một lực lớn ập tới.
"A... Ngô!"
Môi của cô đột nhiên bị người khác chặn lại, cô kinh hoảng trợn to hai mắt, lại chỉ nhìn thấy một đôi mắt tràn đầy tơ máu.
Giang Thừa Diệc.
Dung Tự giãy một lúc, lại phát hiện khác biệt giữa phụ nữ và đàn ông thật sự quá lớn, ngay cả cựa quậy với cô cũng là cả một vấn đề.
Vị trí hai người bọn họ đang đứng là ở điểm mù, trong giây lát đúng là rất khó bị người phát hiện, nhưng mà cửa sổ bên cạnh bọn họ lại chính là chỗ Giang Thừa Minh đang bơi.
Có thể là do cảm giác được Dung Tự đang cự tuyệt, trong mắt Giang Thừa Diệc có đau khổ thoáng qua, hôn môi càng thêm thô lỗ càn rỡ.
"Dung tiểu thư, Dung tiểu thư, cô tỉnh chưa?"
Giọng bảo mẫu đột nhiên vang lên, khiến Dung Tự thầm cả kinh, cố gắng vùng vẫy, dùng chân không bị khống chế đá vào đầu gối của Giang Thừa Diệc, cùng lúc đó răng cũng hung hăng cắn một cái.
Giang Thừa Diệc mở mạnh mắt ra, Dung Tự cắn mạnh đến mức có thể ném được vị máu tràn ngập trong miệng hai người, dù sao vừa rồi một chút sức cô cũng không giữ lại, nhưng đối phương lại vẫn không có ý buông ra, bi thương trong mắt càng thêm rõ ràng, hốc mắt đỏ bừng, thậm chí còn mang theo một chút nước mắt mơ hồ.
Có thể là trong thấy hốc mắt Dung Tự nhanh chóng đỏ theo, lúc này Giang Thừa Diệc mới chậm rãi buông lỏng kiềm chế với cô ra, Dung Tự vội vàng vươn tay đẩy mạnh, sau đó vung tay tát một cái lên mặt đối phương.
Sau cái tát đó lưng Giang Thừa Diệc khẽ dựa vào vách tường phía sau lưng, ánh mắt trước sau vẫn dừng trên người Dung Tự, trên môi hai người đều có máu, là máu của Giang Thừa Diệc.
"Anh... Đừng quá đáng..."
Lúc Dung Tự nói những lời này cằm run lên hai cái, nói vừa xong, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
Cô oán hận xoa máu trên môi, xoay người rời đi.
"Ha ha ha..."
Còn Giang Thừa Diệc đứng nguyên tại chỗ thì chậm rãi trượt xuống theo vách tường, vươn tay đặt lên mắt, cúi đầu nở nụ cười.
Cười một lúc lâu, mới chậm rãi vươn ngón trỏ ra lau máu trên môi đi, nhìn màu đỏ của máu, mắt chợt hung ác.
Sao Dung Tự em lại không tin chứ? À? Hay là chuyện đấy thật sự phát sinh trước mặt em em mới tin rằng người Giang Thừa Minh vẫn luôn yêu không phải em?
Nghĩ như vậy, Giang Thừa Diệc từ trên mặt đất đứng lên, lấy di động từ trong túi áo ra.
"Dĩ Nhu..."
Trên bàn ăn.
"Trên mặt làm sao vậy?"
Lúc ăn sáng, Giang Thừa Minh nhìn sưng đỏ trên mặt em trai mình, cau mày hỏi.
Nghe vậy, Giang Thừa Diệc thật sự không có phản ứng quá lớn, nhưng tay Dung Tự lại không tự chủ được mà run lên, đầu cũng không nâng lên, chỉ nghe thấy Giang Thừa Diệc không thèm quan tâm nói: "Tối hôm qua trong phòng có muỗi, tự mình làm... Anh, hạng mục anh khai phá kia đã bàn luận xong chưa? Hôm nay có dự định như thế nào?"
"Không liên quan gì tới em."
"A, anh không nói em cũng biết, hôm nay anh được nghỉ. Dù sao hôm nay em nhàm chán vậy cùng anh ra ngoài đi dạo một chút đi, không phải đến bây giờ anh còn chưa mang Dung... Dung Tự ra ngoài hẹn hò đi?"
Nghe vậy, Giang Thừa Minh lập tức quay đầu nhìn Dung Tự, lại không nghĩ mắt hai người lại chạm nhau.
"Em có nơi nào muốn đi không? Trước đó anh luôn dẫn em đến những nơi nhàm chán, hôm nay em quyết định được không, muốn đi đâu, anh dẫn em đi dạo..."
"Em, em thì đâu cũng được, những chỗ trước kia anh dẫn em đi không chán mà, em cũng cảm thấy rất thú vị, rất tốt!"
Dung Tự vội vàng trả lời.
Nhìn hai người này hỏi qua đáp lại, tươi cười trên mặt Giang Thừa Diệc dần nhạt đi, cảm giác mặt trước đó không đau lúc này không biết tại sao đột nhiên lại vô cùng đau như vậy!
Hắn híp híp mắt, lúc lâu sau mới để mình bật cười lần nữa: "Các người đừng đẩy tới đẩy lui nữa, em biết có một nơi rất tốt, phù hợp với hẹn hò yêu đương, thế nào, có muốn theo tôi đi xem một chút không?"
"Trong đầu em muốn làm loạn cái gì? Anh với Tiểu Tự hai người hẹn hò, dẫn em đi theo làm gì?"
"Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Đi thì đi, không đi thì không đi, dẫn theo một người như em thì làm sao?"
Nói xong, Giang Thừa Diệc lau miệng, sau đó đi thẳng thời bên cạnh Dung Tự, kéo tay cô: "Đi, tôi dẫn em đi xem một chút..."
Dung Tự chưa kịp phản ứng, bàn ăn đã bị anh ta kéo sang bên cạnh, sau đó cũng cảm giác được tay đối phương nhanh chóng trượt xuống, trực tiếp cầm tay cô.
Dung Tự lập tức cảm giác tay mình như bị thứ gì đó làm bỏng, vội vàng rút ra, tránh thoát ánh mắt chăm chú của Giang Thừa Diệc: "Tôi...tôi nghe Thừa Minh!"
Giang Thừa Minh nhíu nhíu mày, cảm giác đứa em trai này của anh ta từ hôm qua trở về liền có chút kỳ lạ, hiện tại loại cảm giác kỳ lạ này càng rõ ràng hơn.
Anh ta cùng đứng dậy, tiến lên hai bước, dắt tay Dung Tự.
"Vậy đi thôi, em tôn sùng như vậy, anh cũng muốn nhìn xem rốt cuộc bình thường em chơi đùa cái thứ gì, mau lái xe đi!"
Giang Thừa Diệc nhìn thoáng qua hai tay đang gắt gao một chỗ của hai người, cười cười: "Được, vậy các người chờ tôi..."
Đợi anh ta đi, lúc này Dung Tự mới căng thẳng nhìn về phía Giang Thừa Minh: "Chúng ta thật sự phải đi sao?"
"Đi xem cũng không có việc gì! Em trai anh bình thường đổi bạn gái còn chăm chỉ hơn thay quần áo, anh cũng muốn xem bình thường nó hẹn hò với con gái người ta ở chỗ như thế nào, từ nay về sau anh cũng có thể dẫn em đi!"
"Thừa Minh..."
Dung Tự biết rõ đối phương e là tạm thời chỉ nghĩ thuận theo tự nhiên, không có suy nghĩ quá nhiều tới Lâm Dĩ Nhu, trong lòng trong nháy mắt liền vui vẻ, cũng có chút không kiềm chế được vẻ mặt.
Giang Thừa Diệc lái xe tới, thấy đúng cảnh hai người đang nhìn nhau cười vui vẻ, trong nháy mắt nặng nề bấm còi.
Thấy thế, Giang Thừa Minh lập tức cười kéo Dung Tự đi về phía xe.
Chờ đến nơi rồi, bọn họ mới phát hiện Giang Thừa Diệc lại đưa hai người bọn họ tới vùng ngoại ô, xe còn chưa tới bọn họ đã nhìn thấy có hai người đang chờ ở đó, một nam một nữ, dáng vẻ người đàn ông bọn họ thấy rất rõ ràng, còn cô gái giống như từ trong cốp xe lấy thứ gì, chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thẳng tắp thon dài lộ ra bên ngoài.
Dung Tự biết rõ Giang Thừa Diệc bị kích thích nhiều lần như vậy, sợ là sẽ có phản kích.
Thầm cười lạnh một tiếng, phát hiện Giang Thừa Minh ngồi bên cạnh cô lại đang ngây ngẩn cả người.
"...Thừa Minh anh nói xem có đúng không? Thừa Minh? Thừa Minh?"
Dung Tự nghi ngờ gọi anh ta vài lần đối phương mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn cô: "Chuyện gì?"
Thấy thế, Dung Tự cười cười, sau đó lắc đầu: "Không có chuyện gì..."
Mà Giang Thừa Diệc qua kính chiếu hậu thấy được toàn bộ liền cười khẩy một tiếng, sau đó lại cảm thấy trong lòng vừa đau vừa xót, đặc biệt là sau khi trông thấy nụ cười che giấu kia của Dung Tự, cảm giác chua xót trong lòng càm thêm rõ ràng.
Trong nháy mắt ba người xuống xe liền nghe thấy được giọng nữ vui vẻ: "Thừa Diệc, Thừa Diệc, anh tới cũng chậm quá đi? Em và Tần Dịch đã chuẩn bị xong cơm dã ngoại muốn nấu gì đó rồi, nơi này nhìn qua cũng không thấy tốt như anh nói, cảm giác có chút hoang vắng, anh xác định..."
Giọng cao hứng bừng bừng đến đây liền im bặt, ánh mắt cô gái đầu tiên là bay tời người Dung Tự, sau khi kinh ngạc chợt lóe qua liền ngừng lại trên người Giang Thừa Minh.
Dung Tự lập tức cũng quay đầu nhìn về Giang Thừa Minh, vừa mới chuẩn bị vươn tay giữ lấy đối phương, muốn siết chặt trong tay thì đối phương đã từ bên cạnh cô nhanh chóng chạy lên phía trước, để lại tay Dung Tự ở giữa không trung, xấu hổ mà lại ngu xuẩn.
Cô ngẩng đầu nhìn lại, Giang Thừa Minh đã ôm chặt Lâm Dĩ Nhu vào trong ngực mình, nghẹn giọng hỏi: "Em đi đâu..."
Khiếp sợ trong mắt Lâm Dĩ Nhu dẫn rút đi, nước mắt ngưng tụ trong hốc mắt, cũng từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt sau lưng Giang Thừa Minh.
"Thừa...Minh..."
Dung Tự chậm rãi để tay xuống, cô xấu hổ giống như người thứ ba, đầu vẫn luôn cúi thấp, cũng không ngẩng lên nhìn cảnh đoàn viên gặp nhau sau nhiều năm xa cách này.
"Em xem..."
Giang Thừa Diệc đi tới bên cạnh cô, khuyên nhủ mà nói.
Cũng không để anh ta nói xong, Dung Tự nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước, đối mặt với cô gái có vẻ ngoài rất giống mình kia.
"Thừa Minh."
Cô nhẹ giọng thét lên, vẻn vẹn một tiếng khiến thân thể Giang Thừa Minh trong nháy mắt run lên, lúc này mới như tỉnh mộng buông người trong ngực ra, quay đầu nhìn về phía Dung Tự.
Chỉ thấy đối phương nở nụ cười nhợt nhạt, sau đó chậm rãi đi về phía hai người, cùng lúc vươn tay về phía Giang Thừa Minh.
Giang Thừa Minh nắm tay cô trong tay, lúc này Dung Tự mới đứng bên cạnh anh ta mở miệng hỏi:"Vị này là bạn của Thừa Minh sao? Có thể giới thiệu cho em một chút không?"
Chỉ một câu, vẻ mặt Lâm Dĩ Nhu chính là sững sờ, Giang Thừa Diệc cũng ngây ngẩn theo.
Mà Tần Dịch đứng sau lưng cách bọn hộ không xa, là một người đàn ông nhìn qua vô cùng nho nhã, đeo kính, vừa nghe Dung Tự hỏi như vậy, trong nháy mắt hai mắt liền híp lại.
Dung Tự cười cười đối với anh ta chào hỏi.
Hệ thống nhắc nhở: Phát hiện cặn bã Tần Dịch, hệ thống cho 62 điểm, có thể coi là một đối tượng công lược, mở ra kiểm tra độ hảo cảm hay không?
"Mở."
Đối tượng công lược giống nhau: Tần Dịch, trước mắt độ hảo cảm -20, mời ký chủ không ngừng cố gắng.
Ồ!
/106
|