Chương 266: Dỗ anh
Bởi vì Lưu Phi Phi và Tô Trạm từng có đợt chia tay, suy sụp tinh thần, mãi không thoát ra được cái bóng của sự thất tình.
Bà cụ không thích người phụ nữ làm cháu nội mình đau buồn, vì vậy để phòng việc Tô Trạm đi gặp mặt Lưu Phi Phi liền thay đổi nên bà quyết định để Tô Trạm ở đây tổ chức hôn lễ xong mới được về.
Sắc mặt của Thẩm Bồi Xuyên trong thoáng chốc liền thay đổi, bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu lý do tại sao bà cụ sống chết cũng phải truy tìm đến cùng tung tích của Tô Trạm, dù ngay cả mùa đông giá rét cũng phải truy tìm.
Thì ra là Lưu Phi Phi đã trở về, bà sợ cháu trai của bà sẽ quay lại với Lưu Phi Phi.
Bà cụ sợ Thẩm Bồi Xuyên nói chuyện này cho Tô Trạm, kéo lấy tay anh, uy hiếp nói: “Cháu không được phép nói cho Tô Trạm, nếu không thì bà sẽ chết mất.”
Lúc đầu Thẩm Bồi Xuyên trong lòng vẫn còn nghĩ có nên nói cho Tô Trạm biết hay không, dù sao thì cũng là người phụ nữ trước đây anh từng yêu, hôm nay đã trở về.
Nhưng bây giờ anh thật sự không dám nói ra, bà cụ mà tức giận sẽ rất nguy hiểm, như thế thì anh rửa sao cho hết tội.
Hiện tại anh cảm thấy vô cùng hối hận vì đã hỏi bà cụ chuyện này.
Biết chi bằng không biết còn tốt hơn.
Nói cũng sai mà không nói cũng sai.
“Thì thầm cái gì thế?” Tô Trạm từ bên kia lại gần.
Thẩm Bồi Xuyên đẩy anh ra: “À, cái đó…Cái đó, tôi đang nghĩ cậu kết hôn thì tiền mừng bao nhiêu cho đủ.” Thẩm Bồi Xuyên mãi mới tìm được một lời nói dối không chút sơ hở.
Tô Trạm hoàn toàn không phát hiện ra có điều gì bất thường, bà nội vội vã bảo anh kết hôn, nhiều lắm cũng chỉ gấp gáp hơn mọi khi một chút, bình thường bà cũng giục anh mau chóng kết hôn như vậy.
“Dĩ nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.” Tô Trạm hào hứng phấn khởi nói.
Có người cho tiền lì xì, dĩ nhiên là vui rồi.
“Được.”
Thẩm Bồi Xuyên cũng không keo kiệt: “Cho cậu cái khoản thật lớn nha.”
“May mà bạn thân của cậu đều ở đây, hơn nữa tôi thấy khách sạn này cũng được đấy, cứ quyết định như vậy đi, hôn lễ của hai người tổ chức vào hôm mười tám.”
“Cái đó, tôi…”
“Không sao, sớm hay muộn cũng có khác gì nhau đâu.”
Còn Tần Nhã, anh muốn nói là cô ấy vẫn chưa đồng ý, sao lại đem chuyện hôn sự định đoạt như vậy, nhưng mà Tô Trạm nắm chắc, anh sợ để lâu Tần Nhã sẽ thay đổi quyết định, liền nói: “Được, thì ngày mười tám, giấy đăng ký kết hôn để sau này bổ sung sau.”
Cứ như vậy đi, hôn sự của Tô Trạm và Tần Nhã đã định đoạt xong.
Ăn xong bữa trưa, bà cụ kéo Thẩm Bồi Xuyên đi tìm quản lý của khách sạn, bàn bạc chuyện hội trường.
Lâm Tân Ngôn dồn hết tâm trí suy nghĩ chuyện xa cách với Tông Cảnh Hạo mà trong lòng luôn cảm thấy bất an, đối với chuyện hôn lễ của Tô Trạm và Tần Nhã, cô cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Cộng thêm việc Tô Trạm lôi người ta đi, cô hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện với Tần Nhã dù chỉ một câu.
“Mami con thấy tâm trạng mẹ không được tốt.” Lâm Hi Thần nắm lấy tay cô: “Mẹ với ba lại cãi nhau à?”
Bình thường Tông Cảnh Hạo thích dính lấy mami, nhưng mà hôm nay lại không bám lấy mami nữa, ngay cả lúc ăn cơm cũng không ngồi cùng mẹ.
Lâm Tân Ngôn xoa đầu con trai, trong lòng nghĩ nhưng không muốn nói với con trai, đứa trẻ này rất tinh tế, để cho cậu phát hiện ra cái gì, nói không chừng sẽ bận tâm lo nghĩ thay cô.
Nhưng mà rõ ràng là biểu hiện của Tông Cảnh Hạo không bình thường, thế là Lâm Tân Ngôn nói: “Không có chuyện gì to tát cả, không có vợ chồng nào là không cãi nhau cả.”
“À, vậy ba mẹ làm lành nhanh lên nha.” Lâm Hi Thần quan tâm nói.
Lâm Tân Ngôn cười trả lời được.
Đến phòng Lâm Hi Thần buông tay của Lâm Tân Ngôn ra, tự mình trở về phòng, gần đây cậu bị nghiện chơi game, có thời gian là lại nằm trên giường chơi.
Tông Cảnh Hạo đi cùng Lâm Nhụy Hi nhưng không ở trong phòng, Lâm Tân Ngôn đến một phòng khác tìm nhưng vẫn như cũ không tìm thấy, trong phòng trống rỗng không có một bóng người.
Cô lấy điện thoại di động ra đúng lúc đang định gọi điện cho Tông Cảnh Hạo, bỗng nhiên có người nắm lấy vạt áo của cô, cô cúi đầu liền nhìn thấy Lâm Nhụy Hi đang đứng sau cô, cười híp mắt. Cô cất điện thoại vào trong túi áo, ngồi xổm xuống ôm con gái, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tông Cảnh Hạo đang đứng ở một nơi cách cô không xa.
Tay đang ôm con gái hơi nắm chặt.
Lâm Nhụy Hi sờ mặt cô: “Mami, mẹ vừa muốn gọi điện thoại cho ai thế ạ?”
Lâm Tân Ngôn suy nghĩ một lát: “Không phải mẹ muốn gọi điện, mà là mẹ cầm điện thoại muốn xem bây giờ là mấy giờ thôi.”
“À, anh trai đâu ạ?” Cô bé chớp chớp đôi mắt.
“Ở trong phóng đó.”
“Vậy con đi tìm anh chơi đây.” Cô bé chạy tung tăng đến phòng của Lâm Hi Thần.
Hình như là đã tìm được Lâm Hi Thần, giọng nói phấn khởi của cô truyền tới: “Anh trai.”
Lâm Tân Ngôn từ dưới đất đứng lên, nhìn Tông Cảnh Hạo, cả hai người đều không nói gì.
Mãi Lâm Tân Ngôn mới nghĩ ra nên mở miệng như thế nào: “Cái đó em…”
Tông Cảnh Hạo cũng không nghe cô nói, thản nhiên đi vào phòng.
Lâm Tân Ngôn: “…”
Anh cầm máy tính ngồi trên ghế sofa, xử lý văn kiện mà Quan Kình đưa cho anh, thật ra những thứ này đều là những thứ không quan trọng, anh là đang đợi Lâm Tân Ngôn giải thích với anh.
Không phải không tin tưởng Lâm Tân Ngôn, mà là anh thích dáng vẻ chủ động nói chuyện, chủ động giải thích của Lâm Tân Ngôn.
Bởi vì cô chịu chủ động giải thích, thì chứng tỏ cô quan tâm anh.
“Em và Tần Nhã ra ngoài nghe điện thoại của Bạch Dận Ninh, anh ấy hẹn em ra ngoài, dù sao thì từng quen biết nên cũng coi như bạn bè, em cũng đồng ý, anh ấy nói với em về chuyện của Diêu Thanh Thanh, sau đó anh trai của Diêu Thanh Thanh đến tìm anh ấy, xảy ra chút mâu thuẫn nên dây dưa mất nhiều thời gian, anh ấy mời em ăn cơm trưa nhưng mà em từ chối, lúc về áo khoác của em bị mắc kẹt vào khe hở ở ghế ngồi, là anh ấy giúp em kéo ra, sau đó thì bị anh nhìn thấy đấy.”
Mặt của Tông Cảnh Hạo không có một chút chấn động nào, giống như không nghe thấy lời giải thích của cô vậy, nhưng thực ra lỗ tai sớm đã đem từng chữ cô nói nghe rõ ràng không xót một từ, lúc đó không muốn nói chuyện, cố tình tức giận, là đang đợi Lâm Tân Ngôn tới dỗ anh.
Không biết có phải trong đầu đang nghĩ gì thì sẽ hành động như thế không, anh vậy mà ở chỗ cần ký tên lại viết dòng chữ: ‘Tới dỗ anh.’
Quan Kình nhìn thấy ba chữ này, mãi mới hồi tỉnh.
Dè dặt gửi tin nhắn hỏi: “Dỗ như thế nào?”
Tông Cảnh Hạo nhìn thấy dòng tin nhắn hiển thị ba chữ kia, đầu tiên là sững sờ một chút, vừa định khiển trách Quan Kình không nghiêm túc, nhưng cẩn thận nhìn lại mình…Anh rùng mình một cái, vội vàng nghiêm chỉnh lại.
Lâm Tân Ngôn nhìn anh có vẻ đang rất bận rộn, không tiếp tục làm phiền anh nữa, nói một câu: “Em không phải người tùy tiện, xin anh hãy tin em, anh làm việc tiếp đi.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Tông Cảnh Hạo: “…”
Như vậy đã đi à?
Không phải đến giải thích ư?
Chẳng phải nên làm những cái như là hôn anh, ôm anh, lấy lòng anh, làm cho anh tin tưởng cô, không tức giận nữa hay sao?
Anh còn chưa nói gì mà, vẫn chưa nói không giận mà, làm sao đã đi rồi?
Anh buông máy tính, đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước, Lâm Tân Ngôn đã đi vào thang máy đi xuống, vừa hay lỡ mất Lâm Tân Ngôn.
Thang máy bên cạnh không biết phía dưới đang làm cái gì mà mãi không thấy lên, anh bấm mấy lần vẫn không có phản ứng gì, dưới tình hình khẩn cấp anh liền chạy vào cầu thang bộ, chạy một mạch xuống dưới.
Đúng vậy, vì muốn đuổi kịp Lâm Tân Ngôn anh không để ý đến hình tượng chạy thang bộ xuống dưới.
Đợi đến khi anh chạy xuống tới nơi, Lâm Tân Ngôn đã cùng tài xế rời khỏi khách sạn.
Tần Nhã sắp kết hôn, Lâm Tân Ngôn phải tự tay thiết kế cho cô một bộ váy cưới, thời gian gấp rút, cô cần phải đi mua công cụ và đồ phối với áo cưới, trên tay cô có một mảnh vải sợi Hương Vân mà Trình Dục Ôn cho cô, may mà là màu trắng, cô muốn dùng loại vải này làm vải chính, vẫn còn cần một ít loại vải ren khác làm điểm nhấn.
Cô hỏi thăm được từ nhân viên phục vụ của khách sạn, có một trung tâm thương mại, ở đây cái gì cũng có, cô muốn đi xem thử, xem có thể tìm được thứ cô cần hay không.
Trong đầu cô đã có hình dáng đại khái của chiếc váy cưới, bây giờ chỉ thiếu vật liệu.
Không bột đố gột nên hồ.
Một lát sau xe dừng ở trung tâm thương mại, Lâm Tân Ngôn xuống xe, ngay sau đó tài xe lái xe cũng xuống cùng cô đi vào.
Trước cửa nơi này đỗ rất nhiều xe, bãi đậu xe rộng lớn đã đỗ kín xe, đều là đến đây mua hàng, người đến người đi bao lớn lại bao nhỏ.
Tài xế cảm thán một tiếng: “Chỗ này không rộng lắm nhưng mà mọi người tới đây mua hàng nhiều quá.”
Lâm Tân Ngôn gật đầu, cũng cảm thấy một nơi nhỏ bé như thế này mà có thể hấp dẫn biết bao khách đến mua hàng, chắc chắn phải là nơi có gì đó đặc biệt, cô bước nhanh hơn: “Chúng ta đi vào thôi.”
/1072
|