Chương 287: Con gái hắn rất hiền lành
Nếu không bồng bột lên là đào hố cho mình rồi.
Người phụ nữ này cũng là bởi vì kiêu căng, mặc một bộ đồ hơn một ngàn tệ mà đã cảm thấy bản ghê gớm rồi.
Điều này không phải là tự đào hố chôn mình rồi à?
Tông Cảnh Hạo chưa từng buông tha.
Người phụ nữ quá sợ hãi, không có tay, đời này không phải là xong rồi à?
Không, không, không… Cô ta không thể không có tay.
Thế nhưng những người này trông thật khủng khiếp.
Có thể là quá mức sợ hãi, kích phát sức mạnh bên trong thực sự của người phụ nữ, cô ta xông lên thoát khỏi giam cầm của vệ sĩ, động tác của cô ta quá nhanh, vệ sĩ nhất thời không để ý.
Người phụ nữ thoát khỏi vệ sĩ, đánh về phía Lâm Tân Ngôn.
Tông Cảnh Hạo cho rằng người phụ nữ kia muốn tổn thương Lâm Tân Ngôn, bước xa vượt qua, một cước đá văng cô ta ra, thân thể người phụ nữ bay ra ngoài đâm vào cành cây trên hồ nhân tạo, khiến cành cây lắc lư.
Đôi mắt Tông Cảnh Hạo đỏ ngầu vì tức giận, dạy dỗ vệ sĩ: “Các người ăn cái gì thế hả, một người phụ nữ cũng không bắt được?”
Người phụ nữ che ngực ho vài tiếng, chật vật nói từ trong họng ra được vài âm tiết: “Tôi làm sao dám làm gì, lại không dám tổn thương cô ấy.”
Cô ta ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Tôi cảm thấy cô ấy cũng là phụ nữ, tôi muốn xin cô ấy nói đỡ cho tôi.”
Biểu lộ của Lâm Tân Ngôn cũng vô cùng lạnh lùng, không phải tâm địa cô sắt đá mà là người phụ nữ này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô.
Làm mẹ nhưng cô không bảo vệ tốt con của mình, cô tự trách. Đối với người tổn thương con của mình, cũng không thể bỏ qua như chuyện đã rồi được.
Cô không vĩ đại như vậy, cô chỉ là một người phàm, chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi.
“Con gái tôi mới chỉ có năm tuổi, mới lớn chừng ấy, đừng nói đến tát, ngay cả lời nói nặng tôi còn không nỡ. Cô dựa vào đâu?” Hai mắt Lâm Tân Ngôn đỏ lên: “Tuy cô có tội, không đến mức phải chặt tay, nhưng bài học thì chắc chắn vẫn phải có.”
Người phụ nữ há to miệng nửa ngày không nói nên lời.
Lâm Tân Ngôn ôm Lâm Nhụy Hi, không muốn cô bé nhìn thấy cảnh bạo lực, cô nói khẽ: “Em lên xe trước.”
Tông Cảnh Hạo gật đầu.
“Đợi một chút.”
Lâm Tân Ngôn vừa bước ra một bước, cô bé nằm sấp trong lòng cô chợt ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tân Ngôn: “Mẹ, không phải mẹ dạy con phải khoan dung hơn với người khác sao?”
Lâm Tân Ngôn khẽ vuốt cằm, đúng vậy, cô đã từng nói như thế với con gái.
Không thể được lý mà không tha cho người, phải đối xử với mọi người khoan dung hơn.
Thế nhưng giờ phút này chính cô lại không làm được.
Cô, là một người mẹ, nhìn thấy con mình bị tát vào mặt, nội tâm là tự trách, là phẫn nộ.
Lâm Nhụy Hi quay đầu nhìn về phía người phụ nữ chật vật ngồi dưới đất, giọng nói khàn khàn: “Cô biết sai rồi sao?”
Đôi mắt người phụ nữ kia ảm đạm, tự giễu cười cười: “Phạm sai một lần mới có thể nhìn thấy rõ người bên cạnh.”
Chồng của cô ta thường hay dỗ ngon dỗ ngọt, lần này nhìn thấy đối phương có thế lực, lập tức sợ, chẳng những vứt bỏ cô ta lại mà còn chê cô ta làm mất thể diện.
Lâm Nhụy Hi thở dài một hơi, cảm thấy người phụ nữ này thật đáng thương: “Mẹ.” Quay đầu lại nhìn Tông Cảnh Hạo: “Ba, thả cô ta đi, mặt của con hết đau rồi.”
Tông Cảnh Hạo ôm cô bé, làn da cô bé non nớt, lúc này vẫn còn đỏ, lờ mờ có thể thấy được dấu năm ngón tay. Hắn vươn tay, vốn định động vào gương mặt cô bé, thế nhưng lại sợ cô bé đau, lòng bàn tay lướt qua trán cô bé, con gái của hắn rất hiền lành.
Thế nhưng mà, thế giới này vẫn có một mặt ghê tởm.
“Con chắc chứ?” Hắn ấm giọng hỏi con gái.
Lâm Nhụy Hi khẽ gật đầu: “Con chắc chắn. Mẹ đã từng nói, phải tìm điểm khoan dung của người mà tha thứ cho người, rộng lượng với người khác để vui vẻ cho mình.”
Tông Cảnh Hạo nhíu mày lại: “Mẹ con còn dạy con gì nữa?”
“Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, trả lại gấp đôi!” Lâm Hi Thần xen vào nói.
Lâm Nhụy Hi nhìn anh trai: “Lời này mẹ nói với anh, không nói với em.”
Đối với hai đứa trẻ, lý niệm giáo dục của Lâm Tân Ngôn không giống nhau. Con gái thì cô hết sức che chở, tương lai lớn lên hi vọng cô bé có thể là một người biết điều tiết khống chế bản thân, có nội hàm, có ý chí, tài trí to lớn.
Con trai thì khác. Con trai phải quả quyết, quyết đoán mạnh mẽ, không sợ khó khăn, không sợ tương lai, trưởng thành sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Cho nên lời cô nói với hai đứa trẻ không giống nhau.
“Ăn miếng trả miếng là có ý gì?” Lâm Nhụy Hi chớp mắt.
Lâm Hi Thần không chút nghĩ ngợi, nói: “Chính là người đánh ta, ta cũng đánh trả lại người.”
“Thế nhưng em đánh anh, anh có đánh em đâu.” Cô bé ngây thơ nói.
Lâm Hi Thần muốn trợn trắng mắt, cô em gái này có ngốc quá không?
“Em là em gái anh, đương nhiên anh sẽ không ăn miếng trả miếng với em. Mẹ nói, chúng ta là anh em ruột thịt được mẹ sinh ra, trên người chảy một dòng máu, dù cho lúc nào anh cũng sẽ không đánh em, bởi vì em là em gái anh, vì em và anh đều do mẹ sinh ra.”
Lâm Nhụy Hi nghiêng đầu, nghĩ một hồi, giống như hiểu rõ đạo lý: “Có phải cô ta đánh em một cái, em đánh lại cô ta là hòa nhau không?”
Lâm Hi Thần vòng hai tay trước ngực, nâng cằm lên: “Ừm, hẳn là hai cái đi. Bởi vì cô ta ra tay trước thì phải nhận trừng phạt, như thế mới có thể nhớ lâu được.”
“Vậy thì hai bạt tai đi.” Lâm Nhụy Hi nhìn Tông Cảnh Hạo: “Ba để chú Tô đánh cô ta hai bạt tai, chúng ta hòa nhau. Nếu ba thực sự chặt tay cô ta, cô ta không thể cầm đũa ăn cơm, sẽ rất thảm.”
Tông Cảnh Hạo nhìn đôi mắt ngây thơ của con gái, không biết làm thế nào để mở miệng từ chối cô bé.
Không thấy hắn nói gì, Lâm Nhụy Hi cho rằng hắn không đồng ý, ôm cổ hắn nũng nịu: “Ba, ba bỏ qua cho cô ta đi.”
Cuối cùng, Tông Cảnh Hạo thở hắt ra trong lời cầu tình của con gái, không phải hắn không tức giận, chỉ là không muốn cự tuyệt con gái thôi.
Nhưng Tông Cảnh Hạo cũng không để Tô Trạm ra tay mà gọi hai vệ sĩ, lực tay của Tô Trạm hơi nhỏ, không có lực như vệ sĩ đã được huấn luyện.
“Đi thôi.” Tông Cảnh Hạo ôm con gái, Lâm Tân Ngôn nắm tay con trai, Tô Trạm đi mở đường ở phía trước.
Hai vệ sĩ một người bắt trói người phụ nữ, một người khác tát một phát.
Bọn họ đi được vài bước đã nghe thấy tiếng “bộp”.
Nghe thấy thanh âm thanh thúy này liền biết một cái tát này không hề nhẹ.
Lâm Nhụy Hi ngẩng đầu muốn nhìn, Tông Cảnh Hạo bèn ấn lại đầu cô bé vào trong ngực, không cho cô bé xem.
Cô gái bé nhỏ thò đầu ra khỏi ngực hắn, chớp đôi mắt to: “Ba.”
“Ừm?” Tông Cảnh Hạo nhìn xuống.
Cô bé cười hì hì: “Ba giận là vì con bị đánh à?”
Tông Cảnh Hạo nhíu mày: “Sao lại hỏi thế?”
“Bởi vì, ba giận là chứng minh ba quan tâm con, ba quan tâm con đương nhiên là con vui.” Cô bé như thể quên mất nỗi sợ mà cái tát kia mang lại.
Lâm Nhụy Hi nháy mắt, lại nhấn mạnh một lần nữa: “Con rất vui.”
Bởi vì ba yêu cô bé, mẹ và anh trai cũng yêu cô bé, cô bé cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Một ít tổn thương này, cô bé sẽ không cảm thấy như trời sập.
Bởi vì người cô bé thích đều yêu thích cô bé.
Tông Cảnh Hạo hắng giọng: “Đồ ngốc, con là con của ba, không yêu con thì yêu ai?”
Cô bé cười, đôi mắt cong cong không khác gì Lâm Tân Ngôn khi cười cả.
Tông Cảnh Hạo thấy đẹp, thế nhưng lại nhìn tới vết tích trên khuôn mặt cô bé, ý cười này lại trầm xuống.
Hắn ôm con gái lên xe, ngồi ở bên trong cùng, không muốn nhìn ai, cũng không nói gì, chỉ ôm con gái không buông tay.
Lâm Hi Thần đem mít mà Tô Trạm mua tới: “Tiểu Nhụy, có muốn ăn không?”
Lần đầu tiên cô bé lắc đầu: “Không ăn.”
Lâm Hi Thần mãi không phản ứng kịp, cô em gái máu ăn hàng này hôm nay lại không muốn ăn.
Đúng là lạ, lạ thật.
Lâm Nhụy Hi ghé vào lòng Tông Cảnh Hạo bất động, giống như là cảm thấy cảm xúc của Tông Cảnh Hạo cho nên muốn ở bên hắn.
Lâm Tân Ngôn biết, Tông Cảnh Hạo còn canh cánh trong lòng chuyện Lâm Nhụy Hi bị đánh, cô cũng tự trách như thế.
Xe từ từ đi ra khỏi khu dịch vụ, lên đường cao tốc.
Lâm Tân Ngôn ngồi ở phía trước, túi chứa điện thoại di động bỗng nhiên rung lên.
Cô lấy điện thoại ra.
/1072
|