Công Lược Trái Tim

Chương 303

/1072


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 303: Tình cũ lâu ngày không gặp

Tần Nhã từ từ xoay người, cô vừa mới cử động, phát hiện hai chân cứng ngắc, co cúi khom người xoa xoa đầu gối, Tô Trạm vội vàng lại gần, nhìn thử chân cô: “Chân em không thoải mái sao?”

Tần Nhã không nói gì cả.

Tô Trạm đưa tay định xoa cho cô, lại bị Tần Nhã gạt ra.

“Không cần phiền đến anh.”

Tô Trạm ngẩng đầu: “Anh có chuyện muốn nói với em tối hôm qua…”

“Anh ở cùng Lưu Phi Phi.” Cô dùng câu khẳng định, không phải nghi vấn, không hề có ý hỏi, mà là khẳng định.

Tô Trạm mở to hai mắt: “Sao em biết?”

Tần Nhã cười: “Tình cũ lâu ngày không gặp, chắc hẳn phải điên cuồng lắm?”

Tô Trạm cảm thấy trong lòng bất an: “Em đừng hiểu lầm, anh và cô ấy không có gì cả, cô ấy chỉ bảo anh ở cùng một đêm…”

“Em biết.” Tần Nhã chỉ vào vết son trên cổ anh, muốn kiêu ngạo nói thẳng trước mặt anh, chẳng phải chỉ là bạn gái cũ sao? Chẳng phải chỉ là ngủ một đêm sao? Em cũng không để ý.

Nhưng cô lại không thể độ lượng được như tưởng tượng, cũng không có cách nào chịu đựng được việc bị phản bội như vậy!

“Em nhìn thấy rồi, anh không thể suy nghĩ đến cảm nhận của em sao, còn cố ý để em nhìn thấy?”

Tô Trạm lo sợ, đưa tay sờ lên cổ mình, trên tay dính chút son môi, anh nhớ lại, lúc anh muốn rời đi, Lưu Phi Phi ôm lấy anh không để anh đi, dường như lúc đó có hôn cổ anh, nhất định là lúc đó bị dính.

“Em nghe anh giải thích, anh và cô ấy không có gì cả, là cô ấy cứ bám lấy anh, anh đã nói rõ với cô ấy rồi…”

“Tô Trạm!” Tần Nhã ngắt lời anh, cô ngẩng đầu lên, cố không để cho nước mắt trong mắt mình chảy ra: “Chúng ta dễ hợp dễ tan, cũng may bây giờ anh và em cũng chưa lĩnh giấy chứng nhận, chuyện ở Bạch Thành, chúng ta cứ coi như nó là một màn kịch đi, em đã thu dọn xong đồ đạc rồi.”

Cô lấy ra tờ giấy nội lần trước đưa cho mình, đặt lên giường: “Vốn dĩ em cũng không nên nhận, bây giờ em phải đi, càng không thể lấy đi, anh tự giữ lại đi, hoặc là đưa cho nội, tùy anh, dù sao cũng quen biết, chúng ta không cần phải làm xấu mặt nhau.”

Cô xoay người nhìn Tô Trạm, dùng hết sức lực mới nở một nụ cười không mấy dễ nhìn: “Những gì cần nói em nói xong rồi, cuối cùng, em chúc anh sẽ hạnh phúc.”

Nói xong cô kéo vali, đến mở cửa, Tô Trạm chạy đến đoạt lấy vali trong tay cô: “Anh không cho phép em được đi!”

“Dựa vào cái gì anh nói kết thúc thì sẽ kết thúc? Dựa vào đâu mà em nói đó là màn kịch? Em đã mặc áo cưới, ở trước mặt người thân nhất của anh, trước mặt những người anh em thân nhất của anh, chúng ta đã tổ chức lễ cưới, bây giờ em nói đi là đi? Anh nói cho em biết, Tần Nhã, không có cửa đâu!”

Tần Nhã lau sạch nước mắt nơi khóe mắt: “Tô Trạm, anh đã là người lớn, đừng ngây ngô như vậy nữa.”

“Anh ngây ngô chỗ nào hả?” Tô Trạm ép tới.

Tần Nhã theo bản năng lui về sau một bước, cất giọng vô cùng kiên định, cô thừa nhận, mình cũng hơi thích anh, nhưng cô không thể chấp nhận việc mình bị phản bội.

Không hề nhẫn nhịn, chỉ là không nỡ buông bỏ.

“Bây giờ chuyện anh đang làm vô cùng ngốc nghếch, nếu như anh không muốn nói rõ ràng, chúng ta sẽ tìm đến luật pháp.”

Yết hầu Tô Trạm chuyển động, cô, cô đang nói gì?

Tìm đến luật pháp?

“Em nghĩ chúng ta sẽ dùng đến pháp luật thế nào?”

Tần Nhã siết chặt hai tay, cố gắng giả vờ trấn định: “Chúng ta không có giấy chứng nhận kết hôn, đầu tiên hôn nhân của chúng ta không hề có pháp luật bảo vệ, anh phản bội trước, em có quyền vạch rõ ranh giới, anh không cần phải dây dưa với em.”

“Anh không ngoại tình.” Tô Trạm nhấn mạnh: “Anh nói với em rồi, anh và cô ấy không có gì cả…”

“Một đêm anh không về, trên cổ mang dấu son môi, anh nói với em, anh và cô ta không có gì cả, Tô Trạm, anh nghĩ em là đứa trẻ lên ba sao?”

“Sao em có thể không tin? Cô ấy bảo anh ở cùng một đêm, sau đó sẽ không đến quấy rầy chúng ta nữa.”

Tần Nhã cười khanh khách, cười đến khi nước mắt không tự chủ được rơi xuống, cô cố gắng lau sạch: “Tô Trạm, anh thật sự quan tâm em sao?”

“Đương nhiên.”

“Anh coi em là người thân?”

“Dĩ nhiên, chúng ta cùng chung chăn gối, đương nhiên là người thân cận nhất.”

“Vậy anh có chuyện gì giấu em không?”

Tô Trạm trầm mặc.

Có, không phải là chuyện liên quan tới Lưu Phi Phi mà là chuyện liên quan tới ba mẹ anh.

Anh cũng không cảm thấy đó là chuyện lớn gì cả.

“Anh không muốn.” Tô Trạm hoàn toàn lo lắng, Tần Nhã lần này là thật sự, cô thật sự muốn đi, từng lời nói hành động, đều vô cùng kiên quyết.

“Anh và cô ấy thật sự không có gì, cô ấy uống say, lừa anh đến đó…”

“Hai đứa đang làm gì?” Bà cụ mơ mơ màng màng nghe thấy có động tĩnh, dường như là Tô Trạm và Tần Nhã đang cãi nhau, đến quần áo cũng không kịp mặc, khoác áo lập tức đi ra.

Vừa nhìn, đã thấy hai người đang cãi vã.

Nhìn thấy vali sau lưng Tô Trạm, bà cụ bối rối: “Cháu, hai đứa đang làm gì vậy, đây là?”

Bà cụ sốt ruột đi lại, chỉ vào Tô Trạm: “Có phải cháu lại làm chuyện gì xằng bậy, làm Tiểu Nhã tức giận.”

Tô Trạm buông Tần Nhã ra, đến trấn an bà cụ: “Bọn cháu không sao cả, bà về phòng trước đi.”

“Hai đứa như vậy, sao bà có thể về phòng?” Bà cụ lớn tiếng nói, đánh vào lưng anh ta, sau khi đánh, lại đau lòng nói: “Cháu đã lớn như vậy rồi, sao ngày nào cũng phải làm bà lo lắng vậy?”

“Là cháu không tốt.” Tô Trạm muốn an ủi bà cụ, không muốn bà giận dữ, lập tức nhận sai.

“Có sai thì nhận sau với Tiểu Nhã.” Bà cụ để lại Tô Trạm, đi lên kéo tay Tần Nhã: “Tiểu Nhã, nó có sai thì cháu cứ đánh nó, vừa mới kết hôn, sao có thể nói đi là đi? Nể mặt nội, cháu tha thứ cho nó lần này?”

Tần Nhã không muốn bà cụ phải thương tâm, nhưng cô lại càng không muốn dây dưa cùng Tô Trạm: “Nội, cháu và anh ấy không có đúng sai, tính cách chúng cháu không hợp, cho nên mới định tách ra, cháu nghĩ, sau này anh ấy sẽ tìm được người thích hợp hơn…”

“Làm gì còn ai thích hợp hơn!” Bà cụ ngắt lời cô: “Hôm qua cháu nấu cơm cho bà, lại còn rửa chân, có phải đã suy nghĩ muốn rời đi rồi hay không?”

Vừa nói, mắt bà cụ đỏ ửng lên, nắm thật chặt tay của Tần Nhã không buông: “Cháu có điều gì bất mãn với nó, cháu cứ nói với bà, bà sẽ dạy dỗ nó, đồng ý với, nội đừng đi nữa, được không?”

Tần Nhã cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống: “Nội, cháu xin lỗi.”

Bà cụ chuyển động người : “Cháu vẫn muốn đi sao?”

Lúc này chuông cửa bỗng reo lên.


/1072

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status