Chương 820: Cô ấy bị trộm
Sau khi đọc tin nhắn của Tô Trạm, Tần Nhã đặt điện thoại di động xuống, ngồi ở trên giường một hồi cũng không mấy sa sút, nhanh chóng chỉnh đốn đồ đạc, thu dọn rồi bước ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Trang Tử Khâm đang cho Tiểu Bảo uống sữa bột.
Khi cô ấy bước tới, trên trán Tiểu Bảo chảy ra một ít mồ hôi, không biết có phải mệt vì uống sữa bột hay không. Nhìn khuôn miệng nhỏ nhắn của cậu bé ngậm núm vú giả, Tần Nhã vô thức cong khóe môi rồi đưa tay chạm vào má bé: “Khuôn mặt càng ngày càng giống mẹ.”
Trang Tử Khâm cũng nói: “Đúng là giống Ngôn Ngôn.”
“Đây là con trai của chị ấy, đương nhiên là giống như chị ấy.”
Lúc này Tiểu Bảo đã uống xong sữa bột, Trang Tử Khâm tháo bình sữa ra, Tần Nhã duỗi tay ra: “Để cháu bế thằng bé đi.”
Trang Tử Khâm đưa Tiểu Bảo cho cô ấy: “Vừa uống sữa xong, cháu ôm thằng bé chiều thẳng ấy, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cho nó.”
Tần Nhã bế Tiểu Bảo theo lời Trang Tử Khâm nói. Thân thể cậu bé rất mềm mại, nên Tần Nhã ôm bé rất nhẹ nhàng.
Mùi sữa bột trên người của Tiểu Bảo, Tần Nhã cảm thấy rất thơm, hôn lên má nhỏ của cậu, cười nói: “Cô là mẹ nuôi của con.”
Trang Tử Khâm lau sạch bình sữa cho rồi đặt vào tủ khử trùng. Bà đứng bên tủ nhìn Tần Nhã, Lâm Tân Ngôn bước tới, đứng bên cạnh Trang Tử Khâm, cùng nhìn Tần Nhã.
“Thật đáng tiếc,” Trang Tử Khâm tiếc nuối.
Vốn Tần Nhã cũng có thể có con của mình, nhưng bây giờ…
Lâm Tân Ngôn vỗ vai Trang Tử Khâm, sau đó bước đến, đưa tay chạm vào má con trai mình.
“Em sẽ trở lại thành phố C.” Tần Nhã nói.
Lâm Tân Ngôn cảm thấy bất ngờ.
“Giấy tờ của chúng em vẫn chưa được chính thức làm. Em không muốn đối mặt với anh ấy bây giờ. Chờ thêm một thời gian nữa, chúng em có thể bình tĩnh đối mặt với nhau, em sẽ quay lại.” Cô ấy dừng lại: “Hơn nữa em còn phải trở lại đây thăm chị và Tiểu Bảo chứ.”
Ánh mắt Tần Nhã mềm mại nhìn bé con: “Tiểu Bảo thật sự quá đáng yêu, không biết lúc nào sẽ biết gọi bố mẹ đây.”
Lâm Tân Ngôn nói: “Vẫn còn sớm.”
Ít nhất phải một tuần rưỡi mới biết nói.
“Nếu em đã nghĩ xong xuôi, chị cũng sẽ không thuyết phục em nữa. Khi nào em đi, chị sẽ đi tiễn em.” Lâm Tân Ngôn nói.
Tần Nhã đặt chuyến bay cuối cùng trong ngày đến thành phố C. Lâm Tân Ngôn đưa cô ấy đi, lúc trở về thì đã hơn mười giờ, Tông Cảnh Hạo vẫn chưa về. Vì Quan Kình nghỉ nên Tông Cảnh Hạo rất bận, đi sớm về khuya.
Lâm Tân Ngôn cũng đã quen với việc anh về muộn.
Hôm nay Tang Du cũng rời thành phố B, đi tàu cao tốc đến thành phố Thẩm Bồi Xuyên công tác.
Cô ấy không nói với Thẩm Bồi Xuyên, muốn làm anh ấy ngạc nhiên.
Kể từ lần lần trước Tang Du tức giận, Thẩm Bồi Xuyên chỉ cần có thời gian rảnh rỗi sẽ gửi tin nhắn cho Tang Du. Phần lớn đều là em đã ăn cơm chưa? Ăn cái gì? Em đang làm gì đấy? Học có nhiều không? Những hỏi thăm nhàm chán lại máy móc.
Nhưng đối với Tang Du như vậy là đủ rồi, biết anh ấy không phải kiểu đàn ông miệng lưỡi trơn tru, không thể lúc nào cũng treo câu tình cảm lên mép miệng. Kiểu chào hỏi đơn thuần này, cũng có thể khiến Tang Du cảm thấy ấm áp.
Cô ấy phỏng vấn thành công, một tuần nữa sẽ đi thực tập, cô ấy sợ lúc đó không có thời gian nên nhanh lúc rảnh rỗi, chạy đến đây thăm anh.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ, hơn một tiếng nữa thì đến, trong lòng bắt đầu mong đợi. Anh ấy thấy mình có phải sẽ cực kỳ kinh ngạc không? Có phải sẽ rất vui không?
Nghĩ đến đây, cô liền bật cười.
Lòng tràn đầy vui vẻ, nhìn ra ngoài cửa sổ, hy vọng có thể nhanh nhanh đến nơi, nhanh chóng nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên.
Muốn thấy dáng vẻ anh lúc đó như thế nào.
Một tin nhắn văn bản hiện lên trên màn hình điện thoại, người gửi là Thẩm Bồi Xuyên: Em đang làm gì vậy?
Nhìn vào tin nhắn giống hệt ngày hôm qua, Tang Du bất giác nhếch môi, trả lời: Ngủ đi.
‘Sao lại ngủ sớm thế?’
“Em không ngủ, em đang nhớ đến anh.’ Tang Du nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Nhìn vào tin nhắn này, Thẩm Bồi Xuyên đang đứng ở hành lang, trên mặt không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc. Anh ấy đang bận, tranh thủ chút ít thời gian rảnh rỗi, sau cuộc họp mới gửi tin nhắn cho Tang Du được. Nhưng, nhận được tin nhắn này từ Tang Du khiến anh ấy cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Sau đó trả lời: ‘Anh cũng nhớ em.’
Tang Du chớp mắt: Vậy em đi gặp anh nhé?’
‘Bây giờ không có xe, hơn nữa em là con gái, một thân một mình rất nguy hiểm.
Tang Du cười: ‘Vậy thì tôi sẽ ngủ.’
‘Ừ.’
Tang Du sợ mình đã nhớ sai địa chỉ chỗ anh ấy, xác định lại lần nữa ‘Lần trước, anh nói địa chỉ của mình ở đâu ấy nhỉ? Em quên mất, anh gửi lại cho mình đi, có thời gian em sẽ đến thăm anh.’
Thẩm Bồi Xuyên không nghĩ ngợi nhiều, nên gửi lại cho cô địa chỉ của mình, anh cứ ngay thẳng thế thôi.
Tang Du thấy tin nhắn anh gửi giống như mình nhớ anh từng nói trước đây, thở phào nhẹ nhõm: Em ngủ đây, ngủ ngon.
Cô cất điện thoại vào túi xách, sau đó chuẩn bị nhắm mắt một chút.
Một tiếng sau xe đến trạm, Tang Du xách túi xuống xe, lúc này trong trạm có khá nhiều người, tất cả đều tới đón người, taxi cũng không ít.
Khi ra khỏi trạm xe, cô mới phát hiện trời đang mưa, mưa khá to, một chiếc taxi chạy tới, cô vậy lại, lên xe, đóng cửa lại rồi nói với tài xế địa chỉ của Thẩm Bồi Xuyên.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã phóng đi.
Tang Du nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ tới việc sẽ sớm gặp lại Thẩm Bồi Xuyên, cô ấy vừa mong đợi, vừa hơi lo lắng trong lòng, không biết anh ấy bỗng nhiên thấy mình, có bị dọa cho giật mình không.
Chẳng mấy chốc xe đã đến nơi, Tang Du lấy ví thì phát hiện đã mất ví, hoảng hốt lục tung thì cả điện thoại di động cũng không còn nữa. Lúc này cô mới phát hiện không biết trên túi có một vết rạch từ lúc nào.
Cô ấy bị trộm?
/1072
|