Công Lược Trái Tim

Chương 939

/1072


Chương 939: Anh là người của ai
Người phụ nữ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô ta liếc mắt nhìn thời gian, cũng chỉ mới ở trong phong được hơn hai tiếng tiếng đồng hồ.
Cô ta sợ không nhận được tiền.
Giang Mạt Hàn lúc này không chỉ là cảm thấy cơ thể không thoải mái, mà còn vì tức giận mà lòng ngực đau nhói.
Anh ấy làm thế nào cũng không thể ngờ được rằng Tông Ngôn Hi sẽ đối xử với anh ấy như thế này.
Anh ấy nhắm mắt lại, kìm nén cơn tức giận trong lòng, bò dậy cầm chiếc ly trên bàn đập vào đầu người phụ nữ, người phụ nữ không kịp né tránh bị đánh trúng.
Cô ta che đầu thảm thiết kêu lên một tiếng, còn người phụ nữ bị đá ngã từ trên mặt đất đứng dậy, cũng không dám đến gần nữa, mà nói với người phụ nữ đang che đầu: “Chúng ta đi thôi, chỉ sợ rằng số tiền này không dễ dàng kiếm được như vậy, người đàn ông này rõ ràng là có khuynh hướng bạo lực.”
Người phụ nữ che đầu trong lòng không cam chịu, nhưng khi đối mắt nhìn vào đôi mắt đỏ bừng vì tức giận của Giang Mạt Hàn, lại thấy sợ hãi.
Giang Mạt Hàn tưởng rằng bọn họ còn chưa muốn rời đi, anh ấy ngồi ở trên giường, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm hai người phụ nữ: “Các cô muốn chết phải không?”
Hai người phụ nữ cũng không dám chần chừ nữa mà nhặt lấy quần áo bỏ đi, thế nhưng khi bọn họ mở cửa phòng, liền nhìn thấy rất nhiều đôi mắt đang nhìn bọn họ.
“Chuyện…chuyện gì thế này?” Hai người phụ nữ sững sờ.
Còn giới truyền thông ở cửa lập tức giơ máy ảnh lên chụp hình hai người họ, trong lòng nghĩ chủ tịch của tập đoàn Hằng Khang lại có thú vui đặc biệt thế này? Cùng lúc gọi hai người phụ nữ đến đã thôi đi, còn nhìn ai nấy cũng đều bị thương, có thể thấy được phải chơi sung đến mức nào, mới có thể làm người ra bị thương đến mức này?
Những người làm ngành truyền thông này cảm thấy rằng mình đã có câu chuyện để viết rồi.
Nên bọn họ càng lúc càng trở nên to gan hơn, hai người phụ nữ này đã không thể thỏa mãn cơn tò mò của bọn họ nữa, thay vào đó họ lại càng muốn nhìn thấy Giang Mạt Hàn của lúc này.
Chủ tịch lạnh lùng ngày thường không chịu nhận phỏng vấn này, chỉ cần nghĩ đến hiện tại anh ấy đang trên giường là tư thế gì thôi, thì đã bắt đầu thấy hưng phấn rồi, máy quay cũng đem từ bên ngoài vào trong phòng.
Giang Mạt Hàn: “…”
Anh ấy dùng sức nắm lấy tấm ga trải giường, mặc kệ nỗi khó chịu trong cơ thể, dùng hết sức đứng dậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn người đang đứng ở cửa, cuối cùng ánh mắt rơi vào người phụ nữ đang xem náo nhiệt ở cuối hành lang.
E rằng những người này chính là do cô ấy gọi đến nhỉ?
Mặc dù Giang Mạt Hàn rất tức giận, nhưng điều khiến anh ấy thực sự tổn thương chính là cô ấy đi kiếm phụ nữ cho mình.
Anh ấy sải chân bước tới, bước chân có chút lạc lõng, nhưng anh ấy vẫn cố gắng tỏ ra vẻ bình thường.
Những người trong giới truyền thông bước theo anh ấy chụp hình, đều muốn bắt được tin tức của ngày hôm nay, chỉ cần lấy hai người phụ nữ với quần áo xộc xệch kia, đã đủ để bọn họ viết một phần tin tức gây hot rồi.
Tông Ngôn Hi không hề muốn nói chuyện với Giang Mạt Hàn vào lúc này, cô ấy vừa muốn rời đi, thì lại bị anh ấy nắm lấy cổ tay lại: “Tôi cảm thấy hai người phụ nữ mà cô tìm cho tôi không thể gợi lên sự hứng thú của tôi được, hay là cô đích thân làm đi.”
Sắc mặt của Tông Ngôn Hi lập tức thay đổi.
Cô ấy tức giận nhìn anh ấy: “Anh…”
Giang Mạt Hàn bật cười thành tiếng: “Dù sao hôm nay tôi cũng mất hết mặt mũi rồi, thế thì cứ dứt khoát không cần quan tâm đến nó nữa.”
Lời nói của anh ấy vừa dứt, cánh tay lại dùng sức kéo Tông Ngôn Hi trong vòng tay mình, hơn nữa còn giữ đầu cô ấy lại, áp môi mình lên môi cô ấy.
“Ư.”
Tông Ngôn Hi muốn giãy dụa.
Nhưng vào lúc này Giang Mạt Hàn cũng không biết lấy sức từ đâu mà ra, cánh tay có sức ôm lấy cô ấy giống như cái kìm sắt vậy, cô ấy không cách nào thoát ra được.
Ken két, ken két.
Xung quanh đều là tiếng chụp ảnh.
Có vẻ như hướng đi của sự việc đã đi ra ngoài dự kiến.
Điền Khởi Phong phản ứng lại nhanh chóng bước tới cảnh báo những người truyền thông đó: “Không được chụp hình.”
“Tại sao không cho chụp hình?” Giang Mạt Hàn buông Tông Ngôn Hi ra, nhìn về phía mọi người rồi tuyên bố: “Đây là bạn gái của tôi, thừa dịp cơ hội này, tôi sẽ giới thiệu với mọi người, Lâm Nhụy Hi, cô Hi là bạn gái của Giang Mạt Hàn tôi đây.”
Tông Ngôn Hi: “…”
“Tôi không phải!” Tông Ngôn Hi giận dữ trừng mắt nhìn anh ấy: “Tôi mới không thích cái loại người không sạch sẽ như anh.”
“Tôi chỉ từng ngủ với một mình cô, tại sao lại không sạch sẽ?” Giang Mạt Hàn chỉ vào hai người phụ nữ đang đứng ở cửa: “Là cô mưu đồ dùng hai người phụ nữ bẩn thỉu đó đến vấy bẩn cơ thể của tôi.”
Những người trong các nhà báo truyền thông lớn ban đầu tưởng rằng đó chỉ là tin tức lá cải, nhưng bây giờ lại cảm thấy đây rõ ràng là có sự vướng mắc về tình cảm.
Đời sống tình cảm của Giang Mạt Hàn đã được phơi bày.
Điền Khởi Phong phản ứng lại rất nhanh, bảo Tông Ngôn Hi đi vào phòng trước, anh ta sẽ giải quyết các giới truyền thông đó.
Vào lúc này chỉ có thể làm như vậy, Tông Ngôn Hi nhanh chóng bước vào phòng.
Giang Mạt Hàn cũng muốn vào phòng theo cô ấy, nhưng Tông Ngôn Hi không cho, anh ấy bĩnh tĩnh uy hiếp: “Cô không cho tôi vào, cô không sợ tôi sẽ nói gì đó ở trước mặt bọn họ à?”
Tông Ngôn Hi nắm chặt tay nắm cửa, lạnh lùng nói: “Anh uy hiếp tôi?”
“Là cô ép tôi trước.” Giang Mạt Hàn cố chống cự nói.
Tông Ngôn Hi liếc nhìn những người truyền thông ở phía bên ngoài một cái, rồi cho anh ấy vào phòng, tuy nhiên vừa bước vào phòng thì anh ấy đã ngã xuống đất bất tỉnh.
Anh ấy không thể chống cự được nữa, cơ thể của anh ấy đã đến cực hạn.
Tông Ngôn Hi hoảng loạn mất hai giây, rất nhanh liền ngồi xổm xuống kiểm tra hơi thở của anh ấy, chỉ là vẫn còn thở nhưng bị ngất đi, cô ấy lấy điện thoại ra gọi cho Điền Khởi Phong, bảo anh ta mau chóng xử lý đám người bên ngoài.
Cô ấy lại tìm điện thoại của Giang Mạt Hàn, điện thoại của anh ấy có để mật khẩu. Cô ấy cố gắng sử dụng mật khẩu mà mình đã đặt cho anh ấy trước đó, cô ấy nói: “Mật khẩu này ngoại trừ anh ra, chỉ có một mình em biết được.”
Mật khẩu gồm sáu chữ số là ngày tháng năm sinh của cô ấy.
Cô ấy chỉ là nhất thời nóng vội sử dụng lại mật khẩu lúc trước, nhưng không ngờ là anh ấy vẫn không thay đổi.
Cô ấy nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, tìm số điện thoại của Nam Thành rồi gọi đi.
Nam Thành rất nhanh đã bắt máy nghe: “Tổng giám đốc Giang.”
“Anh ấy đã ngất rồi, anh mau tới đây đi.” Tông Ngôn Hi nói.
Nam Thành ở đầu dây bên kia chần chừ một hồi, cái giọng nói này: “Cô là…”
“Mau tới đây đi.” Tông Ngôn Hi không giải thích với anh ấy, chỉ là nói địa chỉ thì cúp máy điện thoại.
Trong thời gian Nam Thành chạy tới, Điền Khởi Phong cũng đã giải quyết xong đám người bên ngoài.
Tông Ngôn Hi bảo Nam Thành đưa người đi.
“Tại sao anh ấy lại thành ra thế này?” Nam Thành nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất, nhất thời không phản ứng lại kịp.
Chuyện gì đã xảy ra thế này?
“Anh vẫn nên nhanh chóng đưa người đến bệnh viện đi.”
Tông Ngôn Hi nhàn nhạt nói.
Nam Thành nhìn cô ấy: “Tổng giám đốc Giang, anh ấy…”
“Khởi Phong, anh giúp anh ấy đưa người lên xe.” Tông Ngôn Hi không muốn nhắc đến chuyện này.
Nam Thành cũng không tiếp tục hỏi nữa, hiện tại điều quan trọng nhất là cần phải đưa người đến bệnh viện trước, một người khỏe mạnh như vậy đột nhiên ngất đi, thật là khiến người cảm thấy lo lắng.
Đại khái khoảng nửa tiếng sau, Điền Khởi Phong đến nói với cô ấy: “Người đã được đưa đến bệnh viện rồi.”
Tông Ngôn Hi lạnh nhạt ừ một tiếng, kể từ khi thân phận của cô ấy bị bại lộ, cô ấy cũng không ngụy trang nỗi thù hận của mình nữa.
Trên mặt cũng không duy trì nụ cười giả tạo đó nữa.
Điền Khởi Phong hỏi: “Cô không đến bệnh viện xem sao? Người đã hôn mê rồi, không biết có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Tông Ngôn Hi thờ ơ nói: “Sống chết của anh ta không liên quan gì đến tôi, còn nữa, những chuyện hôm nay đã xảy ra, những người đó sẽ không viết bừa chứ? Tôi không muốn xuất hiện trên bản tin đâu.”
Điền Khởi Phong nói: “Cô hãy yên tâm, tuyệt đối sẽ không dính líu đến cô đâu.”
nhà họ Tông đã kinh doanh ở thành phố B nhiều năm như vậy, nên vẫn có được chút mối quan hệ.
Quan Kình để lại hai anh em bọn họ ở bên cạnh Tông Ngôn Hi, chính là vì để giúp đỡ và bảo vệ cô ấy.
Chút chuyện này anh ta vẫn có thể giải quyết được.
Tông Ngôn Hi gật đầu: “Tôi không muốn đụng đến những vụ bê bối của anh ấy.”
“Vụ bê bối của anh ấy, không phải chính là do cô tạo nên sao?” Điền Khởi Phong nói.
Tông Ngôn Hi ngước mắt lên nhìn anh ta: “Anh theo phía ai vậy? Ai là người của ai hả?”
“Đương nhiên là tôi theo phía cô rồi, tôi là người của cô.” Điền Khởi Phong lập tức tỏ vẻ trung thành: “Anh ấy tổn thương đến cô, dù có chết cũng xứng đáng.”


/1072

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status