Công Tử Điên Khùng

Chương 194: Tần gia

/537


- Thiếu gia suy nghĩ lại mà xem, nếu như một mồi lửa này mà đốt, cho dù thiếu gia có bản lĩnh thông thiên, cũng không có chỗ dung thân ở Hoa quốc này. Thiếu gia có thể rời đi, nhưng vợ của thiếu gia thì sao? Thiếu gia tìm được cô ấy sao? Chẳng lẽ cậu muốn cứ như vậy mà đi? Tôi nghĩ thiếu gia nên đặt chuyện của vợ mình lên đầu, ít nhất là trước khi tìm được cô ấy.

Dư Dụ không có thói quen nói mấy câu đó để khuyên người khác, nhưng vẫn phải nói ra. Về phần Lâm Vân có nghe hay không, thì y cũng không thể biết được.

Lâm Vân nghe Dư Dụ nói vậy, trầm mặc nửa ngày, không trả lời mà xoay người lại.

- Chỉ cần cậu dừng mọi chuyện ở đây, Tần gia chúng tôi sẽ không so đo.

Tần Tiền thấy Dư Dụ tới mới âm thầm thở phào. Cho dù ông ta là một người đại công vô tư, cũng không thể nhìn cháu của mình bị người ta đánh tàn phế không đi trả thù. Nhưng ông ta biết, người trước mắt này là người ông ta không thể động vào. Huống hồ người này còn muốn thiêu hủy cả Tần gia.Cả Tần gia đều chết thì nói gì những thứ khác nữa.

Ông ta cũng không nghĩ rằng Lâm Vân chỉ muốn uy hiếp. Người này ra tay hung ác, ông ta đã sớm nghe nói. Hắn chẳng những là nhân vật quan trọng trong mắt thủ trưởng số một và số hai. Còn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa những lão già trong quân ủy, ngoại trừ người của Lý gia và vài người ra, thì toàn bộ đều hướng về Lâm Vân. Có thể nói, hắn có nhiều người ủng hộ như vậy, Tần gia là không thể trêu vào. Cho dù là Tần gia và Lý gia có liên thủ, phỏng chừng cũng chỉ là đồ bỏ đi trong mắt của Lâm Vân.

Dư Dụ có chút giật mình nhìn về phía Tần Tiền, rồi bước lên phía trước cúi chào thăm hỏi. Trong lòng tự nhủ, sao lão già Tần Tiền này lại dễ dàng buông tha cho Lâm Vân như vậy? Còn nói ra được những lời như thế.

Dư Dụ lại đi về phái Lâm Vân, nói:

- Nếu Tần lão đã nói như vậy, thì thiếu gia nên cùng tôi về gặp Tam gia gia trước.

- Ha ha…

Lâm Vân ngửa mặt cuồng tiếu, nhưng không có một chút vui vẻ nào.

- Lúc trước người khác bức bách vợ của ta, vì sao không có người nói những lời này. Hừ, buông tha Tần gia? Nằm mơ đi.

Lâm Vân nói xong, không nhìn Dư Dụ mà cầm cái bật lửa tiếp tục đi về phía Tần Thăng.

Tần Tiền tức giận đến phát run. Dù gì mình cũng là lãnh đạo của một quốc gia. Vậy mà tên Lâm Vân này lại không để mình vào mắt. Cho dù hắn có là huấn luyện viên của Long Ảnh đi chăng nữa, mình cũng muốn nhìn xem hắn lọi hại như thế nào. Lúc Lâm Vân lần nữa giơ chân, thì có một người nhào vào Tần Thăng, ngăn cản chân của Lâm Vân:

- Anh không thể giết anh tôi. Anh cũng không thể đốt hủy Tần gia, bởi vì anh thiếu tôi một mạng.

Là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp. Lâm Vân nhướn mày nói:

- Cút ngay, nếu không cút, kết quả của cô cũng giống như vậy.

Ngữ khí lạnh như băng.

- Chẳng lẽ anh đối đãi với ân nhân cứu mạng như vậy? Chẵng lẽ người tôi cứu mạng lại không đáng giá?

Cô gái kia tiếp tục nói.

- Cô đã cứu mạng ai? Tôi có quen biết gì cô đâu, tránh ra, kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn.

Lâm Vân nói xong, lại muốn nhấc chân đá bay cô gái kia đi.

- Tính mạng của Hàn Vũ Tích là do tôi cứu. Chẳng lẽ một mạng của vợ anh không cứu được anh tôi và ngăn cản anh phóng hỏa sao? Nếu như mạng của vợ anh không đáng tiền như vậy, vậy thì anh giết chết tôi đi, cũng đốt cháy cả Tần gia đi.

Nói đến đây, cô gái liền đứng tránh ra.

- Cô là Tần Nhan?

Lâm Vân nghĩ tới lời của Tần Vô Sơn nói. Lúc Hàn Vũ Tích muốn tự sát chính là nhờ Tần Nhan cứu một mạng. Xem ra cô ta không nói sai. Nhìn Tần Thăng bất động nằm trên sàn nhà, xung quanh là máu, Lâm Vân hừ lạnh một tiếng.

- Hôm nay tạm tha mang chó của ngươi. Lần sau đừng để ta trông thấy.

Nói xong, Lâm Vân lạnh lùng nhìn lướt qua người của Tần gia:

- Đừng có tìm cách chọc giận đến tôi. Không phải lúc nào cũng may mắn như vậy đâu.

Xoay người đi ra cửa, ngay cả Dư Dụ cũng không thèm liếc. Dư Dụ vội vàng đuổi theo, nhưng lại phát hiện bên ngoài chỉ có các cảnh vệ nằm la liệt, Lâm Vân đã không thấy tung tích. Y không khỏi hít sâu một hơi. Thiếu gia thật lợi hại, ngay cả sư phụ của mình cùng chưa chắc bằng hắn.

- Bác cả, chúng ta…

Người phía dưới chưa nói hết, Tần Tiền đã trầm mặt nói:

- Còn không mang Tiểu Thăng tới bệnh viện chữa trị. Tất cả người bị thương cũng đưa tới bệnh viện.

Dư Dụ cũng không có mặt mũi nào ở lại chỗ này,vội vàng cáo từ rời đi. Khi những người của Tần gia muốn xem Lâm Vân bị truy nã, thì lại không thấy tin tức gì cả.

Ngay cả một tin tức cũng không có, nói gì là lệnh truy nã.

Tần Tiền căn bản cũng không có tính toán nói ra chuyện này. Làm một lãnh đạo của một quốc gia, ông ta rất rõ thái độ của các thủ trưởng còn lại. Không chỉ nói là truy nã Lâm Vân, ngay cả một người tới an ủi cũng không có.

Sau khi mọi người rời đi, Tần Tiền giống như già thêm mười tuổi. Ông ta đột nhiên cảm thấy rất là mệt mỏi. Cho dù làm tới vị trí lớn như vậy rồi, vẫn có người không thể trêu vào. Lâm Vân là không thể trêu vào, ông ta đã sớm biết. Tuy Tần Vô Sơn gọi điện thoại, ấp a ấp úng nói, nhưng ông ta vẫn nhận đượ tình báo về Lâm Vân từ Từ Lí.

Ở rừng rậm Amazon, hắn dùng sức một người cứu tất cả đội viên của Long Ảnh. Lại còn xử lý hơn một trăm người đặc công tinh anh của mấy quốc gia. Làm cho cả nước Mĩ cũng phải thỏa hiệp. Một người như vậy, quốc gia sẽ không vì một người cháu nội của ông ta mà đả kích hắn.

Không chi nói là không muốn đả kích, mà quốc gia phỏng chừng còn muốn trăm phương nghìn kế, để đưa người này lên cao.

Tuy nhiên theo ý tứ của Vô Sơn, tên Lâm Vân này không có hứng thú gì với việc làm quan. Mà dù vậy, loại người như hắn, sẽ sợ sự đả kích của quốc gia sao? Một quốc gia có bao nhiêu tổ chức đặc công như Long Ảnh hay là Hổ Nha? Huống chi, Long Ảnh cũng là đội viên do hắn huấn luyện. Phỏng chừng phái người đi trả thù cũng không đủ cho Lâm Vân giết. Súng thì không uy hiếp được hắn rồi, chẳng lẽ lại điều động toàn bộ người có dị năng của thế giới đi đối phó với Lâm Vân? hoặc là điều động tên lửa bắn Lâm Vân? Cái này chỉ nói chê cười mà thôi.

Hoặc là một ít môn phái ẩn thể có thể đối phó với hắn. Nhưng mình chỉ có nghe qua bọn họ, chứ chưa từng gặp người nào trong đó. Mà võ công truyền thừa của gia tộc làm sao có thể so sánh được với các môn phái kia.Chỉ là bởi vì Tần ra có nhiều người chiếm những vị trí lãnh đạo trọng yếu mà thôi.

Có lẽ tên Lâm Vân này xuất thân từ một môn phái ẩn thế nào đó. Thiếu một đứa cháu nội thì thiếu a. Huống hồ đứa cháu Tần Thăng này vẫn còn giữ lại một cái mạng. Hiện tại ông ta muốn cảm ơn nhất chính là cháu gái Tần Nhan của mình. Nếu như không phải Tần Nhan kịp thời ngăn trở vợ của Lâm Vân tự sát, thì không chừng Lâm Vân đã không do dư giết cả nhà Tần gia rồi. Không phải là không chừng, mà là khẳng định.

Tần Tiền thở dài một hơi. Lại một lần nữa thông báo họp gia tộc. Lần họp này, Tần Tiền tuyên bố không cho phép bất kỳ người nào của Tần gia trêu trọc vào Lâm Vân. Thậm chí cả người của Lâm gia cũng không được động tới.

Tuy trong tình báo nói rằng Lâm Vân không mặn mà gì lắm với Lâm gia. Nhưng ai mà biết tính chân thực trong đó.

Khi Lâm Lộ Trọng nghe xong báo cáo của Dư Dụ thì rất là khiếp sợ, đứng lăng tại chỗ. Không ngờ đứa cháu Lâm Vân này của mình lại lợi hại như vậy? Nó có thể đá bay cửa chính của Tần gia, đánh cha con Tần Thăng, Lâm Lộ Trọng không kinh ngạc. Chỉ cần chuẩn bị tốt giải quyết hậu quả là được. Dù sao cũng là tuổi trẻ xúc động. Nhưng trong tình báo của Dư Dụ, ông ta thấy được biểu hiện của Lâm Vân không chỉ đơn giản như vậy.

Lúc ấy nó nói, không cần phải dựa vào thế lực của Lâm gia, hóa ra là nói thật. Rõ ràng ngay cả Tần Tiền cũng muốn thỏa hiệp với Lâm Vân, mặc dù Lâm Vân đã đập gãy tay chân của cháu ông ta. Lâm Lộ Trọng biết Tần Tiền làm vậy không phải vì kiêng kỵ mình.

Như vậy, có lý do gì trong dó mà mình chưa biết sao? Trừ khi liên quan tới các vị lãnh đạo trong quân ủy. Mà Lâm gia bọn họ không có ai làm ở trong quân ủy, đây là một nhược điểm khá lớn.

Hoặc là chuyện này quá mức trọng đại, một số người lãnh đạo đều không thể biết.

- Dư Dụ, cậu lập tức chuẩn bị xe cho tôi. Tôi muốn đi tới chỗ phó chủ tịch nước hỏi xem.

Lâm Lộ Trọng lập tức hạ quyết định, cho dù chuyện này liên quan tới quân ủy, không cho người ngoài biết. Nhưng chỉ cần mình chủ động đến hỏi, không phải là tin tức tuyệt mật, thì Từ Trường Thâm sẽ nói cho mình biết. Từ Trường Thâm là một trong ba vị phó chủ tích nước của Hoa quốc. Hai người có mối quan hệ rất mật thiết.

Từ Trường Thâm sống ở lão viện của quân khu Yên Kinh. Cháu nội của Tần Tiền bị Lâm Vân đánh trọng thương, ông ta là người nhận được tin tức đầu tiên. Nhưng ông ta không tỏ ý bất mãn gì mà chỉ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không đến nỗi chết người là được. Anh chàng Lâm Vân này không phải là người dễ trêu chọc.

Cũng may Tần Tiền coi như là hiểu chuyện, không làm chuyện gì quá phận. Những chuyện như vậy, Từ Trường Thâm chỉ có thể gọi điện thoại an ủi lão Tần Mà không làm ra hành động nào khác.

/537

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status