Ngay lúc này, đột nhiên vang lên vô số tiếng vó ngựa, từ bốn phương tám hướng ầm ầm kéo đến.
Tạ Đông Lâu sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lộ ra nụ cười thê lương: “Cố công tử, ngươi dùng một chiêu ‘ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn ’ này thật sự là khiến cho người ta khâm phục.”
Cố Viễn mỉm cười: “Ở trước mặt Tạ Tướng , chút xiếc nho nhỏ Ạcó đáng gì đâu.”
Trong lúc Thư Kỳ nghi nghi hoặc hoặc, đã thấy các kỵ sĩ tay cầm đao kiếm, mặc áo giáp màu bạc lao đến, đem nơi này bao vây lại. Xông lên trước nhất lại là Tuyết Tình cùng Tiết Hoài Phong.
“Công tử không sao chứ?” Hai người cầm đầu xoay người xuống ngựa, tiến lên thi lễ.
Cố Viễn khí định thần sắc cười đáp: “Yên tâm.”
“Thuộc hạ đã dẫn theo năm ngàn đệ tử Thuật Thiện đường đem nơi này bao vây, toàn bộ mặc cho công tử phân phó.” Tiết Hoài Phong lại bẩm báo.
“Làm phiền.” Cố Viễn xoay người đi đến trước mặt Tạ Đông Lâu cùng Cảnh Dạ, còn chưa mở miệng, Dư Chính Vũ đột nhiên bừng tỉnh, như giống như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch, liền lùi lại vài bước.
“Ngươi, ngươi không phải trúng Thanh Liên tán? Chẳng lẽ ngươi không có uống canh? Thuộc Nghị rõ ràng nói ngươi đã uống . . . . . . Tiểu tử thúi kia cũng dám gạt ta?”
Cố Viễn nghe vậy, cười nói: “Đừng trách đứa bé kia. Kia canh ta chỉ nếm thử một miếng, quả thật mỹ vị, đáng tiếc bị người nào đó không cẩn thận làm đổ. . . . . . Một giọt cũng không còn. . . . . .”
Thư Kỳ vừa nghĩ tới cảnh hai người thân mật, mặt tự nhiên đỏ. Lại tỉnh ngộ, nguyên lai trong canh Thuộc Nghị đưa tới có độc, như vậy Thuộc Nghị đứa bé này căn bản chính là cái bẫy mà Dư Chính Vũ sắp đặt? Nàng thật sự là dẫn sói vào nhà đắc tội với hắn. . . . . . Hoàn hảo là hắn sớm có phòng bị.
“Vậy vừa rồi ngươi bị thương cũng là giả ?” Dư Chính Vũ hai mắt sững sờ, ngẩn người.
“Ta quả thật bị ngươi chém trúng một đao.” Cố Viễn nghiêm túc gật đầu, “Đây là thật . Nếu không làm sao ngươi có cơ hội đem ta đi?”
Dư hính Vũ mặt run rẩy đứng lên: “Ngươi quả nhiên ngoan độc, không tiếc lấy tự thân làm mồi nhử. . . . . . Không thể tưởng được chính bị ngươi tính kế. . . . . .”
“Chẳng lẽ Tuyết Tình cũng là do ngươi cố ý phái nàng mật báo với chúng ta?” Cảnh Dạ kinh dị hỏi.
“Đúng.” Cố Viễn hướng hắn tươi cười, “Tuyết Tình chỉ biết nghe theo lời nói của chủ nhân thanh đao. Hiện tại ngươi đã biết ai mới là chủ nhân của Long Văn đao?”
Cảnh Dạ hai mắt ngẩn ngơ, Chu Thần châu đang nắm chặt trong tay hắn cũng lông lốc rơi xuống đất, chẳng lẽ hắn vĩnh viễn cũng đấu không lại cái tên huyết thống không tinh khiết nửa yêu nửa người này?
Cố Viễn dời bước, nhẹ nhàng nhặt hạt châu lên, chuyển hướng Tạ Đông Lâu: “Tạ tướng, không biết bây giờ có nên đem đao vật quy nguyên chủ không?”
Tạ Đông Lâu buông chuôi đao ra, đem cắm đao xuống đất , lại lui ra phía sau ba bước.
Cố Viễn tiến lên rút đao, tra vào vỏ. Ngược lại đem hai thứ thánh này vật giao cho Tuyết Tình, nói : “Đây là trọng trách của Vân Lạc Thánh nữ , bây giờ ta giao cho ngươi.”
Tuyết Tình đứng ngây ra tại chỗ: “Công tử. . . . . .”
Cố Viễn cười nói: “Ta dù sao cũng là một bán nhân loại, kekhoogn thể kế vị tộc trưởng . Ngươi trở lại Vân Mộng Trạch sau này chọn người thích hợp cho vị trí này.”
Vừa nghe lời Cố Viễn nói ra…, những người ở chỗ này đều bị kinh dị.
Lát sau, Tuyết Tình cả kinh nhất chợt khôi phục sắc mặt bình tĩnh. Công tử ở trong mắt nàng vốn là làm việc ngoài dự đoán mọi người người, hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân của hắn. Chính là mấy năm nay vẫn đi theo bên cạnh hắn, nay lại sắp biệt ly, khóe mắt không khỏi ửng đỏ. Nhưng ngược lại, nghĩ đến hợp lại tan là chuyện bình thường của thế gian, nàng lại có tu hành trăm năm của hồ ly lại vẫn chấp nhất điểm này không khỏi có chút phụ tu vi của chính mình. Vì thế, nắm chặc Long Văn đao, thoải mái nói : ” Tuân mệnh lệnh công tử.”
Cố Viễn chỉ cười không nói, lại khoác tay Thư Kỳ, cùng nhau rời đi.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn dùng Chu Thần châu cứu mẹ ngươi ra?” Tạ Đông Lâu trầm giọng hỏi.
Cố Viễn cười đáp: “Mẹ ta đã sớm cùng cha ta ra đi.”
“Ngươi đã sớm biết?” Tạ Đông Lâu không che dấu được sự khiếp sợ trong mắt.
“Ngày đầu tiên mà ta đáp ứng giao dịch Tạ tướng, thì người bên cạnh Tạ tướng đạ nói cho ta biết kỳ thật mẹ ta từ lúc mười hai năm đã không còn ở nhân thế . Tạ tướng chỉ vì Chu Thần châu cố ý lừa gạt ta.” Cố Viễn lạnh lùng ra chân tướng sự việc.
Lời nói này tựa hồ làm cho Tạ Đông Lâu xúc động,nét mặt bình tĩnh của hắn xuất hiện thần sắc kích động: “Ngươi nói rất đúng, mẫu thân của ngươi đã sớm không còn. Nàng vì muốn để cho ngươi có lý do sống sót, muốn ta giấu giếm ngươi mấy năm nay.”
Hắn chậm rãi lấy trong tay áo ra một cái hộp gỗ tinh xảo hình tứ phương , đưa cho Cố Viễn: “Đây là vật mà nương ngươi cách đây mười hai năm gửi lại cho ta muốn ta ở thời điểm thích hợp giao lại cho ngươi.”
Cố Viễn yên lặng tiến lên tiếp nhận hộp gỗ, đè xuống chốt mở, mở ra.
Hộp gỗ rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Chỉ trong thời gian ngắn, bên trong hộp đột nhiên bắn ra một đạo hoàng quang, trên miệng hộp nổi lên một tầng sa mỏng giống như sương mù.
Thư Kỳ thật sự kinh ngạc thầm than. Giờ này đang xuất hiện ở trước mặt nàng là cái gì đó tựa như một cái máy chiếu, đối diện giống một khối màn hình lớn. Trên màn ảnh hiện ra hình ảnh một nử tử trẻ đẹp.
Nàng mặc váy tử kim thêu hoa, dáng người yểu điệu, ngũ quan thanh lệ, mắt như thu thủy, môi tựa hoa đào tháng ba, lại rất giống với Cố Viễn.
Thư Kỳ đã đoán được nữ tử kia chắc chắn là nương của Cố Viễn.
Nàng kia trên môi nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói: “Viễn nhi, ngươi đã trưởng thành rồi sao? Mấy năm nay cuộc sống của ngươi có tốt không?”
Cố Viễn thần sắc ngưng trọng, nhìn nàng không chớp mắt, trong con ngươi sâu thẳm có vô vàn lưu luyến.
Nàng kia ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Nương thực xin lỗi ngươi, lúc trước đã nhẫn tâm bỏ ngươi lúc còn thơ dại mà cùng cha ngươi mà đi. Hi vọng ngươi có thể hiểu được sự đau khổ của nương, tha thứ nương vì đã ích kỷ và yếu đuối.”
Cố Viễn đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, nhìn vào khoảng không nào đó.
Thư Kỳ cầm thật chặc tay hắn, nàng biết trong lúc này lòng hắn nhất định khó có thể bình tĩnh, là tràn ngập bi thương a.
Nàng kia hình ảnh chậm rãi nhạt dần, tay Cố Viễn có chút lạnh.
“Viễn nhi, nương phải đi, hi vọng ngươi có cuộc sống thật tốt, hãy tự chăm lo cho bản thân mình, sống thật vui vẻ, đừng lập lại vết xe đổ của ta và cha ngươi . . . . . .”
Hình ảnh của nàng lại mờ đi một chút , sương mù cũng dần dần tiêu tán, giữa không trung trở lại bình thường giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Cố Viễn đậy nắp hòm lại, để vào trong lòng, hướng Tạ Đông Lâu lạy hắn một lạy. Lão giả này vì mẹ của hắn đã giữ đúng hứa hẹn mười hai năm. Đây là lời hứa của một quân tử, nặng như TháSơn, làm cho người ta bắt đầu kính nể.
“A Viễn. . . . . . Thủ hạ lưu tình. . . . . .” Tạ Thanh Ca cưỡi con ngựa trắng thở hồng hộc phá tan vòng vây chạy vào.
Tạ Đông Lâu sắc mặt tái nhợt, khóe miệng lộ ra nụ cười thê lương: “Cố công tử, ngươi dùng một chiêu ‘ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn ’ này thật sự là khiến cho người ta khâm phục.”
Cố Viễn mỉm cười: “Ở trước mặt Tạ Tướng , chút xiếc nho nhỏ Ạcó đáng gì đâu.”
Trong lúc Thư Kỳ nghi nghi hoặc hoặc, đã thấy các kỵ sĩ tay cầm đao kiếm, mặc áo giáp màu bạc lao đến, đem nơi này bao vây lại. Xông lên trước nhất lại là Tuyết Tình cùng Tiết Hoài Phong.
“Công tử không sao chứ?” Hai người cầm đầu xoay người xuống ngựa, tiến lên thi lễ.
Cố Viễn khí định thần sắc cười đáp: “Yên tâm.”
“Thuộc hạ đã dẫn theo năm ngàn đệ tử Thuật Thiện đường đem nơi này bao vây, toàn bộ mặc cho công tử phân phó.” Tiết Hoài Phong lại bẩm báo.
“Làm phiền.” Cố Viễn xoay người đi đến trước mặt Tạ Đông Lâu cùng Cảnh Dạ, còn chưa mở miệng, Dư Chính Vũ đột nhiên bừng tỉnh, như giống như gặp quỷ, sắc mặt trắng bệch, liền lùi lại vài bước.
“Ngươi, ngươi không phải trúng Thanh Liên tán? Chẳng lẽ ngươi không có uống canh? Thuộc Nghị rõ ràng nói ngươi đã uống . . . . . . Tiểu tử thúi kia cũng dám gạt ta?”
Cố Viễn nghe vậy, cười nói: “Đừng trách đứa bé kia. Kia canh ta chỉ nếm thử một miếng, quả thật mỹ vị, đáng tiếc bị người nào đó không cẩn thận làm đổ. . . . . . Một giọt cũng không còn. . . . . .”
Thư Kỳ vừa nghĩ tới cảnh hai người thân mật, mặt tự nhiên đỏ. Lại tỉnh ngộ, nguyên lai trong canh Thuộc Nghị đưa tới có độc, như vậy Thuộc Nghị đứa bé này căn bản chính là cái bẫy mà Dư Chính Vũ sắp đặt? Nàng thật sự là dẫn sói vào nhà đắc tội với hắn. . . . . . Hoàn hảo là hắn sớm có phòng bị.
“Vậy vừa rồi ngươi bị thương cũng là giả ?” Dư Chính Vũ hai mắt sững sờ, ngẩn người.
“Ta quả thật bị ngươi chém trúng một đao.” Cố Viễn nghiêm túc gật đầu, “Đây là thật . Nếu không làm sao ngươi có cơ hội đem ta đi?”
Dư hính Vũ mặt run rẩy đứng lên: “Ngươi quả nhiên ngoan độc, không tiếc lấy tự thân làm mồi nhử. . . . . . Không thể tưởng được chính bị ngươi tính kế. . . . . .”
“Chẳng lẽ Tuyết Tình cũng là do ngươi cố ý phái nàng mật báo với chúng ta?” Cảnh Dạ kinh dị hỏi.
“Đúng.” Cố Viễn hướng hắn tươi cười, “Tuyết Tình chỉ biết nghe theo lời nói của chủ nhân thanh đao. Hiện tại ngươi đã biết ai mới là chủ nhân của Long Văn đao?”
Cảnh Dạ hai mắt ngẩn ngơ, Chu Thần châu đang nắm chặt trong tay hắn cũng lông lốc rơi xuống đất, chẳng lẽ hắn vĩnh viễn cũng đấu không lại cái tên huyết thống không tinh khiết nửa yêu nửa người này?
Cố Viễn dời bước, nhẹ nhàng nhặt hạt châu lên, chuyển hướng Tạ Đông Lâu: “Tạ tướng, không biết bây giờ có nên đem đao vật quy nguyên chủ không?”
Tạ Đông Lâu buông chuôi đao ra, đem cắm đao xuống đất , lại lui ra phía sau ba bước.
Cố Viễn tiến lên rút đao, tra vào vỏ. Ngược lại đem hai thứ thánh này vật giao cho Tuyết Tình, nói : “Đây là trọng trách của Vân Lạc Thánh nữ , bây giờ ta giao cho ngươi.”
Tuyết Tình đứng ngây ra tại chỗ: “Công tử. . . . . .”
Cố Viễn cười nói: “Ta dù sao cũng là một bán nhân loại, kekhoogn thể kế vị tộc trưởng . Ngươi trở lại Vân Mộng Trạch sau này chọn người thích hợp cho vị trí này.”
Vừa nghe lời Cố Viễn nói ra…, những người ở chỗ này đều bị kinh dị.
Lát sau, Tuyết Tình cả kinh nhất chợt khôi phục sắc mặt bình tĩnh. Công tử ở trong mắt nàng vốn là làm việc ngoài dự đoán mọi người người, hắn làm như vậy nhất định có nguyên nhân của hắn. Chính là mấy năm nay vẫn đi theo bên cạnh hắn, nay lại sắp biệt ly, khóe mắt không khỏi ửng đỏ. Nhưng ngược lại, nghĩ đến hợp lại tan là chuyện bình thường của thế gian, nàng lại có tu hành trăm năm của hồ ly lại vẫn chấp nhất điểm này không khỏi có chút phụ tu vi của chính mình. Vì thế, nắm chặc Long Văn đao, thoải mái nói : ” Tuân mệnh lệnh công tử.”
Cố Viễn chỉ cười không nói, lại khoác tay Thư Kỳ, cùng nhau rời đi.
“Chẳng lẽ ngươi không muốn dùng Chu Thần châu cứu mẹ ngươi ra?” Tạ Đông Lâu trầm giọng hỏi.
Cố Viễn cười đáp: “Mẹ ta đã sớm cùng cha ta ra đi.”
“Ngươi đã sớm biết?” Tạ Đông Lâu không che dấu được sự khiếp sợ trong mắt.
“Ngày đầu tiên mà ta đáp ứng giao dịch Tạ tướng, thì người bên cạnh Tạ tướng đạ nói cho ta biết kỳ thật mẹ ta từ lúc mười hai năm đã không còn ở nhân thế . Tạ tướng chỉ vì Chu Thần châu cố ý lừa gạt ta.” Cố Viễn lạnh lùng ra chân tướng sự việc.
Lời nói này tựa hồ làm cho Tạ Đông Lâu xúc động,nét mặt bình tĩnh của hắn xuất hiện thần sắc kích động: “Ngươi nói rất đúng, mẫu thân của ngươi đã sớm không còn. Nàng vì muốn để cho ngươi có lý do sống sót, muốn ta giấu giếm ngươi mấy năm nay.”
Hắn chậm rãi lấy trong tay áo ra một cái hộp gỗ tinh xảo hình tứ phương , đưa cho Cố Viễn: “Đây là vật mà nương ngươi cách đây mười hai năm gửi lại cho ta muốn ta ở thời điểm thích hợp giao lại cho ngươi.”
Cố Viễn yên lặng tiến lên tiếp nhận hộp gỗ, đè xuống chốt mở, mở ra.
Hộp gỗ rỗng tuếch, cái gì cũng không có.
Chỉ trong thời gian ngắn, bên trong hộp đột nhiên bắn ra một đạo hoàng quang, trên miệng hộp nổi lên một tầng sa mỏng giống như sương mù.
Thư Kỳ thật sự kinh ngạc thầm than. Giờ này đang xuất hiện ở trước mặt nàng là cái gì đó tựa như một cái máy chiếu, đối diện giống một khối màn hình lớn. Trên màn ảnh hiện ra hình ảnh một nử tử trẻ đẹp.
Nàng mặc váy tử kim thêu hoa, dáng người yểu điệu, ngũ quan thanh lệ, mắt như thu thủy, môi tựa hoa đào tháng ba, lại rất giống với Cố Viễn.
Thư Kỳ đã đoán được nữ tử kia chắc chắn là nương của Cố Viễn.
Nàng kia trên môi nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói: “Viễn nhi, ngươi đã trưởng thành rồi sao? Mấy năm nay cuộc sống của ngươi có tốt không?”
Cố Viễn thần sắc ngưng trọng, nhìn nàng không chớp mắt, trong con ngươi sâu thẳm có vô vàn lưu luyến.
Nàng kia ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Nương thực xin lỗi ngươi, lúc trước đã nhẫn tâm bỏ ngươi lúc còn thơ dại mà cùng cha ngươi mà đi. Hi vọng ngươi có thể hiểu được sự đau khổ của nương, tha thứ nương vì đã ích kỷ và yếu đuối.”
Cố Viễn đột nhiên quay mặt qua chỗ khác, nhìn vào khoảng không nào đó.
Thư Kỳ cầm thật chặc tay hắn, nàng biết trong lúc này lòng hắn nhất định khó có thể bình tĩnh, là tràn ngập bi thương a.
Nàng kia hình ảnh chậm rãi nhạt dần, tay Cố Viễn có chút lạnh.
“Viễn nhi, nương phải đi, hi vọng ngươi có cuộc sống thật tốt, hãy tự chăm lo cho bản thân mình, sống thật vui vẻ, đừng lập lại vết xe đổ của ta và cha ngươi . . . . . .”
Hình ảnh của nàng lại mờ đi một chút , sương mù cũng dần dần tiêu tán, giữa không trung trở lại bình thường giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Cố Viễn đậy nắp hòm lại, để vào trong lòng, hướng Tạ Đông Lâu lạy hắn một lạy. Lão giả này vì mẹ của hắn đã giữ đúng hứa hẹn mười hai năm. Đây là lời hứa của một quân tử, nặng như TháSơn, làm cho người ta bắt đầu kính nể.
“A Viễn. . . . . . Thủ hạ lưu tình. . . . . .” Tạ Thanh Ca cưỡi con ngựa trắng thở hồng hộc phá tan vòng vây chạy vào.
/56
|