Con Mercedes đỗ xịch trước nhà Anh Nghi.Vũ Khánh vác cặp bước ra ngoài,sau đó nhấn chuông cửa,tư thế của hắn lúc này trông thật tuyệt.Khuôn mặt cool boy ngẩng lên nhìn trời,một tay đút vào túi,một tay vác cặp trên vai,mái tóc nâu hạt dẻ bay bay trong gió sớm,màu nắng vàng nhàn nhạt như đang soi chiếu vào thân hình hoàn hảo của hắn càng khiến hắn trở nên lung linh lộng lẫy.Người qua đường ngây ngất ngắm nhìn …
-Woa ! Đúng là mĩ nam hiếm có nha!
Một chị vừa đạp xe vừa ngoáy đầu lại nhìn Vũ Khánh,trầm trồ khen ngợi.Hai mắt bà chị lúc này rực lửa,nước bọt thì sắp chảy đến chân.Vũ Khánh chớp chớp mắt vài cái và chậm rãi nói:
-Chị ơi coi…..
Chưa nói hết câu thì đã nghe một cái ”Rầm”,chị ý ủi thẳng chiếc xe vào cột điện.Ai ya,chết vì trai là cái chết đầy chông gai mà.Chị ta nằm bẹp dưới đất,cái đầu nó quay quay,dép một chiếc xỏ trong chân,một chiếc bay vô thùng rác.Cái xe đạp nằm chỏng chơ đè lên khổ khủ,quả là một tình cảnh cười ra nước mắt mà! Hắn đưa tay che miệng và cười phì,thật mắc cười lắm đó,mái tóc nâu lại nhẹ nhàng bay trong gió sớm càng làm Vũ Khánh thêm phần lôi cuốn.Có bước chân lạch bạch chạy ra,chị giúp việc bước ra mở cổng,tươi cười hỏi:
-Anh tìm ai?
-Dạ em đến gặp cô Yến !-Hắn nở một nụ cười chói lóa khiến bà chị giúp việc phải đưa tay che mặt lại vì cái thứ ánh sáng rạng ngời ấy.Mà phải công nhận chị này bị nhầm lẫn về tuổi tác,đã 30 rồi mà còn gọi đứa nhó c 17 tuổi bằng anh,tính cưa sừng làm nghé chắc ?
-A!Vậy mời anh vào nhà!-Chị Nga rối rít mời,khuôn mặt có chút e thẹn của thiếu nữ 20.
-Dạ!Em cám ơn chị!
-Nè!-Chị Nga thì thầm-Gọi em là Nga được rồi anh,chứ cứ chị chị nghe xa cách lắm (khiếp,mới gặp lần đầu mà làm như thân quen từ trước ).
-Dạ chị Nga!
Hắn cố tình thêm chữ ” chị ” vào rồi mới ung dung bước từng bước vào trong nhà,coi bộ giờ này vợ yêu của hắn vẫn chưa tỉnh giấc.
Ở phòng khách,một người phụ nữ chừng 40 tuổi đẹp dịu dàng đang ngồi xem báo,đó không ai khác chính là mama của Anh Nghi,có vẻ như cô Yến đang chờ người khách lạ vào tiếp chuyện.
-Con chào cô!-Vũ Khánh gập người chào hỏi.
Cô Yến đặt tờ báo xuống,đẩy nhẹ cái mắt kính và nhìn về phía Vũ Khánh để xem chàng trai trẻ này là ai,mới sáng sớm đến đây có việc gì.
-Cậu là ai?
-Con là Vũ Khánh nè bác!-Hắn gãi gãi đầu.
Ngồi đó suy nghĩ sau 10 phút….
Cô Yến chợt kêu lên:
-Con là con trai của Như Ngọc phải không?
-Dạ phải ạ.
Vậy là mama của Anh Nghi đứng dậy,nét mặt có vẻ rất vui mừng hạnh phúc như vừa đón lại đứa con đi xa vừa mới trở về nhà.Cũng chả trách tại sao cô Yến lại có thái độ như vậy,căn bản là cô và mama của Vũ Khánh là hai người bạn thân thiết,Vũ Khánh với Anh Nghi lại chơi thân với nhau từ nhỏ nên cô rất có thiện cảm với hắn ta.Cô Yến nắm lấy tay hắn,hỏi han:
-Sao con về Việt Nam vậy?Ba mẹ có về cùng con không?Dạo này gia đình con thế nào?
-Dạ con về đây có vài việc cần làm,ba mẹ con không về,gia đình con lúc này vẫn ổn,Diamon sunday vẫn phát triển ạ-Hắn đáp một lượt rồi hỏi lại-Vậy còn cô thì sao?
-Ừ,vẫn tốt con ạ,cô rất mừng khi thấy con ghé thăm,bé Nghi nó ở trên lầu đó,con lên đánh thức nó giùm cô hen,gần tới giờ đi học rồi mà còn ngủ chưa dậy…
Cô Yến bắt đầu rút lui êm thắm,tạo cơ hội cho Vũ Khánh gặp gỡ Anh Nghi,căn bản cô không phải là người không hiểu chuyện.
-Vâng!Con xin phép!
-Vâng!Con xin phép!
Rồi hắn hí hửng bước lên cầu thang,trong lòng khấp khởi vui mừng,a,thế là được dịp ngắm nhìn tiểu mĩ nhân đang say sửa ngủ.Đứng trước phòng có dán chữ ” Nghi ”,hắn hấp tấp đến nỗi quên gõ cửa mà cứ thế mở bật ra.Anh Nghi lúc này đang bắt chéo 2 tay để kéo thay áo thì hắn ló đầu vào.Một nữa thân hình đã bị hắn nhìn thấy.
-Ơ…..nhỏ ngốc …?-Anh Nghi đơ mặt nhìn hắn.
-Xin…xin lỗi !-Hắn luống cuống,mặt đỏ hết cả lên.
-À , không sao đâu ,có gì đâu mà xin…..-Nói tới đây nó khựng lại,nó vội nhớ tới hoàn cảnh hiện tại của mình lúc này và…..
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét thất thanh vang dội cả căn phòng,Vũ Khánh chạy vội ra ngoài và đóng cửa phòng lại,đưa tay hứng máu đang từ mũi chảy ra.Tình huống thật……kì cục nhưng mà nhờ vậy mới thấy cái eo thon gọn trắng trẻo như que kem của Nghi chứ ! Mà cũng không ngờ,Anh Nghi phản ứng dữ dội như vậy ( còn chưa đạp chết anh là may đó).Hắn đứng dựa cửa phòng chờ nó đi ra.
Nghe ” rầm ” một tiếng,cánh cửa đập vào đầu hắn và hắn bê bê bay tới hôn cái tường,rõ ràng nó không cố tình làm hắn ra nông nỗi vậy….chỉ tại ai bảo đứng ở đó làm chi,lối ra vào mà.Một xác chết nằm bất động trên sàn,đầu nổi u nổi cục….
-Cái con nhỏ ngốc này!Muốn chết à?????
Nó vừa nói vừa đạp đạp đạp vào người hắn.
-Xin lỗi,tôi không có cố ý….-Vũ Khánh ngồi dậy,ngập ngừng trả lời.
-Khánh mà cố ý thì tôi đánh chết Khánh rồi!!-Anh Nghi hầm hầm bước xuống cầu thang.
Hắn bước theo và ôm nó lại,thì thầm với nụ cười vô cùng xảo quyệt:
-Nhưng mà thấy cũng đâu có sao,tôi là chồng Nghi mà !
-Buông ra coi nhỏ ngốc !-Nó đỏ mặt giãy dụa,tim thì đập thình thịch ( tim không đập chắc đem chôn rồi).
-Không buông thả gì hết!Cho ôm thêm chút nữa đi !-Hắn dụi dụi mặt vào người Anh Nghi.
Nó tức quá không biết làm gì,liền dùng sức véo má hắn và kéo dãn ra.
-Á đau!
Hắn nhíu mày,xoa xoa mặt,hai mắt thì rưng rưng lệ.
-Nghi nhéo tôi vậy,lỡ tôi hết đẹp trai thì ai cưới tôi ?
-Cái này nghe quen quen nè!-Nó mím môi suy nghĩ,hình như hắn đã từng nói với nó cái câu này từ lâu lắm rồi.
-Thì dĩ nhiên Nghi cưới tôi rồi!-Hắn mỉm cười hạnh phúc và ôm chầm lấy nó,sau đó bế cô nàng đi xuống cầu thang luôn.
-Ê !! Nhỏ ngốc ! Thả tôi ra !!!!!
Nó giật giật cái cà vạt của hắn,giọng có phần bối rối.
-Thả ra bây giờ là tan xác đó chị hai!-Vũ Khánh cười gian-Ngoan ngoãn nằm im đi !
Xuống tới tầng trệt,cô Yến ngạc nhiên vì thấy Vũ Khánh bế con gái mình đi xuống.
-Có chuyện gì vậy Khánh?Lúc nãy cô nghe nó la ỏm tỏi lên!!Ngồi dưới này mà giật cả mình…
-Dạ là thế này!-Hắn bắt đầu dựng đứng câu chuyện-Nghi thấy con gián nên sợ quá hét lên,chạy tán loạn trong phòng rồi trượt chân ngã luôn xuống gạch,chân Nghi bị đau con thấy đi xuống không tiện nên bế Nghi,vậy mà Nghi còn…..( lúc này làm ra vẻ vô tội )
-Ơ hơ…bình thường nó thấy gián là dùng dép đập bẹp mà,sao hôm nay đột nhiên bị sợ ta…-Rồi cô Yến cười phá lên-Tại nó thấy có con nên nhõng nhẽo đó mà !!!!
A hahahaha !!!!
-Má ! Má nói gì vậy…..đừng có tin lời nhỏ này…!-Nghi đỏ mặt ,không biết phải giải thích thế nào với người mẹ hồn nhiên của mình,đã vậy còn xuôi theo hắn nữa,đúng là nối giáo cho giặc mà !!!
-Thôi con xin phép bác đưa bé Nghi đi học.
Nói xong hắn bế Anh Nghi đi ra cổng,chị Nga nhìn theo đắm đuối ( đang hâm mộ hắn mà),rồi chị ý ôm cột nhà cười hí hửng một mình ( chậc ).
-Vợ làm sao mà thắng nổi anh chứ !
Hắn thì thầm với Nghi,khuôn mặt không giấu được vẻ thích thú.Chiếc xe lăn lăn bánh đến trường,đúng là một buổi sáng hỗn loạn….
Sau 5 phút….
Sau 5 phút…
Con Mercedes dừng lại ở cổng trường Blue.Anh Nghi và Vũ Khánh bước song song với nhau.Nó ngó lơ đãng mặc cho đám đông xỉ xào bàn tán.Cặp đôi hoàn hảo ai cũng đẹp lung linh chói lóa hỏi sao không trở thành đề tài bàn tán cho được.
-Trời!Nhìn con nhỏ đó kìa,xấu mà đeo chân hoàng tử không à,cái ngữ không biết lượng sức là vậy đó!-Một nhân sự mới chuyển trường,xuất hiện nói lớn,ra vẻ ta đây.Mấy nhỏ con gái đứng kế bên cũng đắc chí cười theo.
-Bạn nói cái gì?-Anh Nghi quay mặt sang nhìn nhân sự ý bằng ánh mắt mơ hồ,đôi môi anh đào khẽ cong lên và nở một nụ cười ngạo nghễ.Cho cô ả vài tát để xem còn dám nói nữa không.
-Tao nói mày xấu xí mà cứ đeo theo anh ấy!-Cô ả hất hàm.
-Oa ~ Bạn thật có cá tính-Vũ Khánh đưa tay nâng cằm cô ả lên-Tôi thích thể loại con gái như bạn,nhưng mà có điều-Hắn xiết chặt cổ cô ta-Bạn có muốn vào trung tâm chỉnh hình không nhỉ?
Anh Nghi ngạc nhiên nhìn Vũ Khánh,không ngờ hắn lại lạnh lùng và đáng sợ đến như thế,thật khác với con người ngày thường,dễ thương,hay cười ( đối với chị thôi ạ ).
Cô ả quơ quào đôi tay trong không khí như cố gắng tìm lấy sự giúp đỡ nào đó,căn bản bây giờ cô ả bị nhấc hổng chân luôn,càng lúc càng vô cùng khó thở,đó là cái giá cho việc xúc phạm tới vợ yêu của cool boy,một cái giá không đắt nhưng cũng không hề rẻ.
”Bộp”
Vũ Khánh trừng mắt nhìn nhân sự đang thoi thóp đó và quăng xuống đất,cô ả ho sặc sụa rồi lồm cồm ngồi dậy chạy biến luôn,mấy đứa lúc nãy thì mặt tái xanh như tàu lá chuối cũng từ từ tản ra,cả hành lang im bặt,không tiếng động…
Hắn khẽ nhìn Nghi mỉm cười rồi nắm tay nó kéo đi,lúc này nó cũng sợ điếng hồn chứ chẳng chơi,người lúc nãy có phải là Vũ Khánh không vậy? Hắn như hiểu được điều gì đó nên nhẹ nhàng xoa đầu nó và bảo:
-Xin lỗi đã làm Nghi sợ ^^
-Lúc nãy bạn giống ác ma lắm luôn á!-Nó bình luận.
Hắn im lặng ,cười cười không nói gì.Căn bản là hắn không chịu được việc ai đó xúc phạm tới Anh Nghi-người mà hắn yêu thương nhất,yêu Nghi hơn cả bản thân,nếu cần thiết,hắn cũng có thể chết vì Nghi,một con người đáng để hắn đánh đổi sinh mạng thì cũng hiểu được người đó quan trọng với hắn như thế nào.
Phía xa xa,thằng Khang tung tăng chạy đến.
-Bà hai !
-Có gì hông ái phi của ta?-Nó tinh nghịch trêu chọc Khang,điều này làm Vũ Khánh không được vui cho lắm ( chậc,mới thế mà đã ….)
-Tối nay đi bar chơi nha!-Thằng Khang lắc lắc tay nó,quên lu6n cả việc có một hung thần đang đứng đó với mùi sát khí nồng nặc.
Nó vỗ vai Khang,cười cười:
-Đi chứ sao không!
-Nè nè,chồng cho phép Nghi chưa mà Nghi tự ý quyết định vậy?-Hắn bức xúc chen vào câu chuyện,mặt có chút hờn dỗi.
-Chồng?Người này là…..-Thằng Khang đơ người nhìn hắn khi hắn xưng ”chồng” với Anh Nghi.
-Chồng cái gì mà chồng!-Nghi đỏ mặt đưa tay véo hông hắn,rồi quay mặt qua Khang bảo -Nhỏ ngốc của tôi đó ông!
Mặt Khang ngây ra,có vẻ rất trong sáng.Trong sáng tới mức hoàn toàn không tin được sự thật trắng trợn này.Cái thằng con gái năm nào bị 3 tên tiểu yêu bắt nạt mà giờ đây trở thành một cool boy đẹp rạng ngời chói lóa như thế à?Có phải không vậy? Lạy chúa tôi.Thằng Khang bắt đầu túa mồ hôi hột,đang lo cho số phận của mình,có khi nào hắn nhớ lại chuyện xưa mà dần Khang lại một trận tơi tả không trời?!
-Bạn…bạn….là Vũ Khánh…?-Thằng Khang lắp bắp.
-Thì sao?-Hắn hỏi lại lạnh lùng,ngữ khí lạnh như đá cục khiến người đối diện phải sởn gai ốc.Rồi hắn tiếp:
-Sao bạn rủ vợ tôi đi chơi mà chưa được tôi đồng ý là sao?
-Điên nè!-ANh Nghi véo hông hắn thêm mấy cái nữa.
-Á ….đau!!!!-Vũ Khánh nhăn nhó nhảy tưng tưng-Nghi làm gì vậy?Đau chết được.
Đúng là bị đấm bị đạp cũng chưa bằng tuyệt kĩ véo hông này.
Thằng Khang mặt mày ngờ nghệch ra,bắt đầu tìm đường thoái lui:
-Tui đi nghe bà hai,có gì tối gặp
Nói xong nhanh chân chạy biến luôn,hai ya,bị Vũ Khánh khủng bố tinh thần dữ dội nên không thế sao được.
-Lần sau còn nói vậy tôi đánh Khánh chết luôn đó!-Nghi trừng mắt đe dọa.
Hắn cười.Nụ cười không chút đắn đo.
-Tôi chết rồi thì Nghi thành góa phụ cho coi!
-Xí!Ai thèm làm vợ Khánh mà thành góa phụ chứ!-Nghi hất mái tóc ra sau,vẻ mặt bối rối,chân bước đi dọc hành lang.
-Ngay từ nhỏ thì Nghi đã là vợ của tôi rồi!-Hắn vác cặp trên vai,ngẩng mặt nhìn trần nhà-Nghi biết tại sao tôi tặng Nghi cái nhẫn không?
-Vật định tình chứ gì….Ai mà không biết!
-Khi người con trai tặng người con gái một thứ gì đó,chính là để ràng buộc người con gái ấy phải ở bên mình !Nghi còn nhớ cái móc tay năm nào không?Nghi không được quên lời hứa đó…
Anh Nghi đỏ mặt nhìn sang chỗ khác.
-Hơn nữa,nhẫn thì Nghi cũng nhận rồi,hôn thì Nghi cũng hôn rồi,ôm thì cũng có ôm rồi,mà thấy thì cũng….thấy luôn rồi,Nghi cướp đời trai trong sáng của tôi nên Nghi phải chịu trách nhiệm…-Hắn chớp chớp mắt,chu đôi môi đỏ mọng lên làm duyên.
-Nhỏ ngốc im đi!-Nó cố bước đi nhanh hơn vì tâm trạng lúc bây giờ đang rất vui,có phần bối rối nữa…Lại ngại ngùng khi nghe hắn nói vậy nên cố tình lãng tránh ánh mắt của Vũ Khánh.
-Hai ya vợ ơi,chờ anh nữa !
……………………11 giờ 30…………Tan trường……
Rốt cuộc cũng tan trường,hắn đưa Nghi về tới nhà và kèm theo 1 cái mi gió.
-Cho Nghi nụ hôn bay nè ~
-Xí !
Nó đưa tay ra bộ chụp lấy nụ hôn,sau đó quăng qua chỗ khác rồi đi thẳng vào nhà.
-Nè!-Vũ Khánh kéo tay Nghi lại-Nghi có thương tôi không?
-Ơ…..hỏi gì…..điên quá vậy…..-Nó nhìn sang chỗ khác,lúng túng trả lời.
-Nghi nói đí-Hắn lộ ra vẻ mặt của thiên thần với ánh mắt long lanh.
-Thì…..
Hắn đứng im hồi lâu,sau đó lên tiếng:
-Nghi không trả lời chứ gì?Vậy tôi đi chết đây.
Vũ Khánh phán một câu xanh rờn,rồi với vẻ mặt vô cảm bất cần đời của một thằng con trai tuổi 17,hắn cứ thế bước thẳng ra đường dù cho xe xuôi ngược.Hắn đang chầm chậm đi đến nơi mà chiếc xe tải đang lao với tốc độ khá nhanh.
”Rầm”
Máu loang trên mặt đường,máu từ đầu chảy ra,thẫm đẫm chiếc áo sơ mi mà chàng trai đang mặc.Một nhân ảnh ngã khụyu xuống,cả con đường bất chợt xôn xao.
Tiếng la hét,tiếng bàn tán,tiếng khóc than hòa lẫn tiếng còi xe cứu thương cứ ngày một lớn dần…..Anh Nghi cảm thấy mọi vật như đang nhòa đi trước mắt…..
Không thể được !Lỡ mà Vũ Khánh xảy ra tai nạn giống chàng trai trong phim mà nó coi tối hôm qua thì sao,không thể được !!!!!
-Khánh!!!-Nó hét lên và chạy ào ra đường,băng qua những chiếc xe hơi bằng những cú nhảy chớp nhoáng,trong giây phút,có 2 người đã ôm chặt lấy nhau…Thời gian lúc này như ngừng trôi và muốn dừng chân mãi mãi để những giây phút bất tận này không bao giờ kết thúc….Mọi người 2 bên đường dừng xe lại để quan sát một chuyện tình lãng mạn đang tiếp diễn….
-Tôi thương Khánh!-Nó nói lí nhí-Nhưng mà…..đừng có như vậy nữa nghe chưa!
Hắn mỉm cười hạnh phúc,đưa tay xoa xoa đầu nó,hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này,Nghi vẫn yêu hắn đó….
Tiếng còi xe in ỏi vang lên….Bác tài xế lái xe tải hô to:
-Nè 2 đứa nhóc,giải quyết mâu thuẫn nội bộ xong rồi thì vào nhà đi,mấy đứa làm ùn tắc giao thông quá trời luôn kìa!
Hắn cười cười,sau đó ôm lấy Anh Nghi và lấy đà phóng thẳng qua đường bên kia.Giữa bầu trời xanh trong vắt,một chàng trai ôm lấy một cô gái và bay lơ lửng giữa không gian làm mọi người lại trố mắt nhìn theo,Anh Nghi và Vũ Khánh cứ như đang đóng phim hành động.
Một bà chị sau khi thấy cảnh đó liền thút thít với người yêu:
-Anh thấy người ta lãng mạn chưa?Sức mạnh tình yêu của họ thật to lớn,người nữ đã cứu người nam khỏi thần chết….Còn chúng mình thì….hức hức…
-Em à!Anh đẹp chứ anh đâu có bị ngu,lỡ anh bang ra xe ủi một cái thì anh lên bàn thờ ngồi luôn à?-Anh ta gõ đầu chị ấy,lấy tay chị vòng qua ôm eo mình và rồ ga phóng xe đi.
Lúc này,Nghi đỏ mặt,đóng sầm cánh cửa lại,giọng làu bàu:
-Bạn đúng là đồ điên mà!
-Vì yêu Nghi nên tôi mới điên!
-Lỡ xảy ra tai nạn thì sao hả?-Nghi gắt lên,2 mắt rưng rưng như muốn bật khóc.
-Nếu tôi chết mà làm Nghi nhận ra được tình cảm của Nghi dành cho tôi thì chắc có lẽ cũng không uổng phí cái chết này-Hắn đứng ở ngoài nhìn nó,nhẹ nhàng nói.
-Tôi lên nhà đây!-Nó quay lưng bước đi,không thèm nhìn lại,vì sao vậy?Nó không muốn để hắn thấy nó khóc,nó sợ hắn lo lắng.Vũ Khánh đứng im nhìn theo bóng dáng Anh Nghi và chờ Nghi đi khuất thì hắn mới lên xe trở về nhà.
Sau khi đi tắm và ăn bữa trưa,Nghi ngã phịch lên nệm và nằm ì ra đó,nó nhớ lại những chuyện khi nãy….Thật kì lạ mà…..Đầu óc nó rối tung lên như mớ bòng bong,hai ya ~ sao lại khổ vậy chứ,mọi chuyện vốn đơn giản mà…..Nó đang suy nghĩ nếu hắn …..sang bên kia thế giới thì nó sẽ ra sao,không thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó hắn không còn ở bên,thôi đi…đừng có nghĩ ngợi nữa !
-Không lẽ Vũ Khánh thích mình ?-Nó nhíu mày tự hỏi ( bái phục trình độ ngây thơ của mén này).Rồi bất giác đỏ mặt hết cả lên,vùi đầu vào chăn và nín thở.
Và cửa phòng của nó nhẹ mở ra,một nụ cười tươi roi rói được trưng ra trên bờ môi vô cùng kiều diễm.Chị Nga nhà mình chứ ai vào đây !
-Hê hê hê!
-Á yêu quái !-Anh Nghi nhỏm dậy và la làng lên.
-Suỵt!Chị em mình cần nói chuyện!-Chị Nga bò lên giường nó,tỏ vẻ bí mật.
-Hơ…nói gì hả chị?
Rồi chị ý bật cười hô hô như vừa mới chạm dây thần kinh.Anh Nghi đơ mặt nhìn chị và hoàn toàn không hiểu có chuyện động trời gì xảy ra khiến một con người vốn có máu….tưng tửng giờ lại lại càng tưng hơn nữa.Nó đưa tay nâng cầm chị Nga lên,liếm môi và hỏi:
-Có gì muốn mói vậy cưng?
-Chẳng là…..Chuyện là…..cậu bạn em đẹp trai quá,giới thiệu cho chị đi!-Chị Nga cười bẽn lẽn.
-Ahahahahahha! Kya hahahahaha !!!!!!!!!!!
Anh Nghi ôm bụng cười lăn lộn,sau đó nghiêm chỉnh phán một câu :
-Không được!Vũ Khánh là của em.
Mặt chị Nga từ tươi tắn chuyển sang héo queo héo quắt.Chị phóng xuống giường,lê lết bước ra ngoài,giọng ão não:
-Chị đi tưới cây đây….
-Chị ơi cẩn….
” rầm”
” cốp!!!!!! rầm !!”
Chưa nói hết câu thì chị ý đã té cầu thang rồi,thiệt hết nói……
Nó ngủ một giấc lâu thật lâu.Đến khi mở mắt ra thì trời đã tối thui…
-Woa ! Đúng là mĩ nam hiếm có nha!
Một chị vừa đạp xe vừa ngoáy đầu lại nhìn Vũ Khánh,trầm trồ khen ngợi.Hai mắt bà chị lúc này rực lửa,nước bọt thì sắp chảy đến chân.Vũ Khánh chớp chớp mắt vài cái và chậm rãi nói:
-Chị ơi coi…..
Chưa nói hết câu thì đã nghe một cái ”Rầm”,chị ý ủi thẳng chiếc xe vào cột điện.Ai ya,chết vì trai là cái chết đầy chông gai mà.Chị ta nằm bẹp dưới đất,cái đầu nó quay quay,dép một chiếc xỏ trong chân,một chiếc bay vô thùng rác.Cái xe đạp nằm chỏng chơ đè lên khổ khủ,quả là một tình cảnh cười ra nước mắt mà! Hắn đưa tay che miệng và cười phì,thật mắc cười lắm đó,mái tóc nâu lại nhẹ nhàng bay trong gió sớm càng làm Vũ Khánh thêm phần lôi cuốn.Có bước chân lạch bạch chạy ra,chị giúp việc bước ra mở cổng,tươi cười hỏi:
-Anh tìm ai?
-Dạ em đến gặp cô Yến !-Hắn nở một nụ cười chói lóa khiến bà chị giúp việc phải đưa tay che mặt lại vì cái thứ ánh sáng rạng ngời ấy.Mà phải công nhận chị này bị nhầm lẫn về tuổi tác,đã 30 rồi mà còn gọi đứa nhó c 17 tuổi bằng anh,tính cưa sừng làm nghé chắc ?
-A!Vậy mời anh vào nhà!-Chị Nga rối rít mời,khuôn mặt có chút e thẹn của thiếu nữ 20.
-Dạ!Em cám ơn chị!
-Nè!-Chị Nga thì thầm-Gọi em là Nga được rồi anh,chứ cứ chị chị nghe xa cách lắm (khiếp,mới gặp lần đầu mà làm như thân quen từ trước ).
-Dạ chị Nga!
Hắn cố tình thêm chữ ” chị ” vào rồi mới ung dung bước từng bước vào trong nhà,coi bộ giờ này vợ yêu của hắn vẫn chưa tỉnh giấc.
Ở phòng khách,một người phụ nữ chừng 40 tuổi đẹp dịu dàng đang ngồi xem báo,đó không ai khác chính là mama của Anh Nghi,có vẻ như cô Yến đang chờ người khách lạ vào tiếp chuyện.
-Con chào cô!-Vũ Khánh gập người chào hỏi.
Cô Yến đặt tờ báo xuống,đẩy nhẹ cái mắt kính và nhìn về phía Vũ Khánh để xem chàng trai trẻ này là ai,mới sáng sớm đến đây có việc gì.
-Cậu là ai?
-Con là Vũ Khánh nè bác!-Hắn gãi gãi đầu.
Ngồi đó suy nghĩ sau 10 phút….
Cô Yến chợt kêu lên:
-Con là con trai của Như Ngọc phải không?
-Dạ phải ạ.
Vậy là mama của Anh Nghi đứng dậy,nét mặt có vẻ rất vui mừng hạnh phúc như vừa đón lại đứa con đi xa vừa mới trở về nhà.Cũng chả trách tại sao cô Yến lại có thái độ như vậy,căn bản là cô và mama của Vũ Khánh là hai người bạn thân thiết,Vũ Khánh với Anh Nghi lại chơi thân với nhau từ nhỏ nên cô rất có thiện cảm với hắn ta.Cô Yến nắm lấy tay hắn,hỏi han:
-Sao con về Việt Nam vậy?Ba mẹ có về cùng con không?Dạo này gia đình con thế nào?
-Dạ con về đây có vài việc cần làm,ba mẹ con không về,gia đình con lúc này vẫn ổn,Diamon sunday vẫn phát triển ạ-Hắn đáp một lượt rồi hỏi lại-Vậy còn cô thì sao?
-Ừ,vẫn tốt con ạ,cô rất mừng khi thấy con ghé thăm,bé Nghi nó ở trên lầu đó,con lên đánh thức nó giùm cô hen,gần tới giờ đi học rồi mà còn ngủ chưa dậy…
Cô Yến bắt đầu rút lui êm thắm,tạo cơ hội cho Vũ Khánh gặp gỡ Anh Nghi,căn bản cô không phải là người không hiểu chuyện.
-Vâng!Con xin phép!
-Vâng!Con xin phép!
Rồi hắn hí hửng bước lên cầu thang,trong lòng khấp khởi vui mừng,a,thế là được dịp ngắm nhìn tiểu mĩ nhân đang say sửa ngủ.Đứng trước phòng có dán chữ ” Nghi ”,hắn hấp tấp đến nỗi quên gõ cửa mà cứ thế mở bật ra.Anh Nghi lúc này đang bắt chéo 2 tay để kéo thay áo thì hắn ló đầu vào.Một nữa thân hình đã bị hắn nhìn thấy.
-Ơ…..nhỏ ngốc …?-Anh Nghi đơ mặt nhìn hắn.
-Xin…xin lỗi !-Hắn luống cuống,mặt đỏ hết cả lên.
-À , không sao đâu ,có gì đâu mà xin…..-Nói tới đây nó khựng lại,nó vội nhớ tới hoàn cảnh hiện tại của mình lúc này và…..
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tiếng hét thất thanh vang dội cả căn phòng,Vũ Khánh chạy vội ra ngoài và đóng cửa phòng lại,đưa tay hứng máu đang từ mũi chảy ra.Tình huống thật……kì cục nhưng mà nhờ vậy mới thấy cái eo thon gọn trắng trẻo như que kem của Nghi chứ ! Mà cũng không ngờ,Anh Nghi phản ứng dữ dội như vậy ( còn chưa đạp chết anh là may đó).Hắn đứng dựa cửa phòng chờ nó đi ra.
Nghe ” rầm ” một tiếng,cánh cửa đập vào đầu hắn và hắn bê bê bay tới hôn cái tường,rõ ràng nó không cố tình làm hắn ra nông nỗi vậy….chỉ tại ai bảo đứng ở đó làm chi,lối ra vào mà.Một xác chết nằm bất động trên sàn,đầu nổi u nổi cục….
-Cái con nhỏ ngốc này!Muốn chết à?????
Nó vừa nói vừa đạp đạp đạp vào người hắn.
-Xin lỗi,tôi không có cố ý….-Vũ Khánh ngồi dậy,ngập ngừng trả lời.
-Khánh mà cố ý thì tôi đánh chết Khánh rồi!!-Anh Nghi hầm hầm bước xuống cầu thang.
Hắn bước theo và ôm nó lại,thì thầm với nụ cười vô cùng xảo quyệt:
-Nhưng mà thấy cũng đâu có sao,tôi là chồng Nghi mà !
-Buông ra coi nhỏ ngốc !-Nó đỏ mặt giãy dụa,tim thì đập thình thịch ( tim không đập chắc đem chôn rồi).
-Không buông thả gì hết!Cho ôm thêm chút nữa đi !-Hắn dụi dụi mặt vào người Anh Nghi.
Nó tức quá không biết làm gì,liền dùng sức véo má hắn và kéo dãn ra.
-Á đau!
Hắn nhíu mày,xoa xoa mặt,hai mắt thì rưng rưng lệ.
-Nghi nhéo tôi vậy,lỡ tôi hết đẹp trai thì ai cưới tôi ?
-Cái này nghe quen quen nè!-Nó mím môi suy nghĩ,hình như hắn đã từng nói với nó cái câu này từ lâu lắm rồi.
-Thì dĩ nhiên Nghi cưới tôi rồi!-Hắn mỉm cười hạnh phúc và ôm chầm lấy nó,sau đó bế cô nàng đi xuống cầu thang luôn.
-Ê !! Nhỏ ngốc ! Thả tôi ra !!!!!
Nó giật giật cái cà vạt của hắn,giọng có phần bối rối.
-Thả ra bây giờ là tan xác đó chị hai!-Vũ Khánh cười gian-Ngoan ngoãn nằm im đi !
Xuống tới tầng trệt,cô Yến ngạc nhiên vì thấy Vũ Khánh bế con gái mình đi xuống.
-Có chuyện gì vậy Khánh?Lúc nãy cô nghe nó la ỏm tỏi lên!!Ngồi dưới này mà giật cả mình…
-Dạ là thế này!-Hắn bắt đầu dựng đứng câu chuyện-Nghi thấy con gián nên sợ quá hét lên,chạy tán loạn trong phòng rồi trượt chân ngã luôn xuống gạch,chân Nghi bị đau con thấy đi xuống không tiện nên bế Nghi,vậy mà Nghi còn…..( lúc này làm ra vẻ vô tội )
-Ơ hơ…bình thường nó thấy gián là dùng dép đập bẹp mà,sao hôm nay đột nhiên bị sợ ta…-Rồi cô Yến cười phá lên-Tại nó thấy có con nên nhõng nhẽo đó mà !!!!
A hahahaha !!!!
-Má ! Má nói gì vậy…..đừng có tin lời nhỏ này…!-Nghi đỏ mặt ,không biết phải giải thích thế nào với người mẹ hồn nhiên của mình,đã vậy còn xuôi theo hắn nữa,đúng là nối giáo cho giặc mà !!!
-Thôi con xin phép bác đưa bé Nghi đi học.
Nói xong hắn bế Anh Nghi đi ra cổng,chị Nga nhìn theo đắm đuối ( đang hâm mộ hắn mà),rồi chị ý ôm cột nhà cười hí hửng một mình ( chậc ).
-Vợ làm sao mà thắng nổi anh chứ !
Hắn thì thầm với Nghi,khuôn mặt không giấu được vẻ thích thú.Chiếc xe lăn lăn bánh đến trường,đúng là một buổi sáng hỗn loạn….
Sau 5 phút….
Sau 5 phút…
Con Mercedes dừng lại ở cổng trường Blue.Anh Nghi và Vũ Khánh bước song song với nhau.Nó ngó lơ đãng mặc cho đám đông xỉ xào bàn tán.Cặp đôi hoàn hảo ai cũng đẹp lung linh chói lóa hỏi sao không trở thành đề tài bàn tán cho được.
-Trời!Nhìn con nhỏ đó kìa,xấu mà đeo chân hoàng tử không à,cái ngữ không biết lượng sức là vậy đó!-Một nhân sự mới chuyển trường,xuất hiện nói lớn,ra vẻ ta đây.Mấy nhỏ con gái đứng kế bên cũng đắc chí cười theo.
-Bạn nói cái gì?-Anh Nghi quay mặt sang nhìn nhân sự ý bằng ánh mắt mơ hồ,đôi môi anh đào khẽ cong lên và nở một nụ cười ngạo nghễ.Cho cô ả vài tát để xem còn dám nói nữa không.
-Tao nói mày xấu xí mà cứ đeo theo anh ấy!-Cô ả hất hàm.
-Oa ~ Bạn thật có cá tính-Vũ Khánh đưa tay nâng cằm cô ả lên-Tôi thích thể loại con gái như bạn,nhưng mà có điều-Hắn xiết chặt cổ cô ta-Bạn có muốn vào trung tâm chỉnh hình không nhỉ?
Anh Nghi ngạc nhiên nhìn Vũ Khánh,không ngờ hắn lại lạnh lùng và đáng sợ đến như thế,thật khác với con người ngày thường,dễ thương,hay cười ( đối với chị thôi ạ ).
Cô ả quơ quào đôi tay trong không khí như cố gắng tìm lấy sự giúp đỡ nào đó,căn bản bây giờ cô ả bị nhấc hổng chân luôn,càng lúc càng vô cùng khó thở,đó là cái giá cho việc xúc phạm tới vợ yêu của cool boy,một cái giá không đắt nhưng cũng không hề rẻ.
”Bộp”
Vũ Khánh trừng mắt nhìn nhân sự đang thoi thóp đó và quăng xuống đất,cô ả ho sặc sụa rồi lồm cồm ngồi dậy chạy biến luôn,mấy đứa lúc nãy thì mặt tái xanh như tàu lá chuối cũng từ từ tản ra,cả hành lang im bặt,không tiếng động…
Hắn khẽ nhìn Nghi mỉm cười rồi nắm tay nó kéo đi,lúc này nó cũng sợ điếng hồn chứ chẳng chơi,người lúc nãy có phải là Vũ Khánh không vậy? Hắn như hiểu được điều gì đó nên nhẹ nhàng xoa đầu nó và bảo:
-Xin lỗi đã làm Nghi sợ ^^
-Lúc nãy bạn giống ác ma lắm luôn á!-Nó bình luận.
Hắn im lặng ,cười cười không nói gì.Căn bản là hắn không chịu được việc ai đó xúc phạm tới Anh Nghi-người mà hắn yêu thương nhất,yêu Nghi hơn cả bản thân,nếu cần thiết,hắn cũng có thể chết vì Nghi,một con người đáng để hắn đánh đổi sinh mạng thì cũng hiểu được người đó quan trọng với hắn như thế nào.
Phía xa xa,thằng Khang tung tăng chạy đến.
-Bà hai !
-Có gì hông ái phi của ta?-Nó tinh nghịch trêu chọc Khang,điều này làm Vũ Khánh không được vui cho lắm ( chậc,mới thế mà đã ….)
-Tối nay đi bar chơi nha!-Thằng Khang lắc lắc tay nó,quên lu6n cả việc có một hung thần đang đứng đó với mùi sát khí nồng nặc.
Nó vỗ vai Khang,cười cười:
-Đi chứ sao không!
-Nè nè,chồng cho phép Nghi chưa mà Nghi tự ý quyết định vậy?-Hắn bức xúc chen vào câu chuyện,mặt có chút hờn dỗi.
-Chồng?Người này là…..-Thằng Khang đơ người nhìn hắn khi hắn xưng ”chồng” với Anh Nghi.
-Chồng cái gì mà chồng!-Nghi đỏ mặt đưa tay véo hông hắn,rồi quay mặt qua Khang bảo -Nhỏ ngốc của tôi đó ông!
Mặt Khang ngây ra,có vẻ rất trong sáng.Trong sáng tới mức hoàn toàn không tin được sự thật trắng trợn này.Cái thằng con gái năm nào bị 3 tên tiểu yêu bắt nạt mà giờ đây trở thành một cool boy đẹp rạng ngời chói lóa như thế à?Có phải không vậy? Lạy chúa tôi.Thằng Khang bắt đầu túa mồ hôi hột,đang lo cho số phận của mình,có khi nào hắn nhớ lại chuyện xưa mà dần Khang lại một trận tơi tả không trời?!
-Bạn…bạn….là Vũ Khánh…?-Thằng Khang lắp bắp.
-Thì sao?-Hắn hỏi lại lạnh lùng,ngữ khí lạnh như đá cục khiến người đối diện phải sởn gai ốc.Rồi hắn tiếp:
-Sao bạn rủ vợ tôi đi chơi mà chưa được tôi đồng ý là sao?
-Điên nè!-ANh Nghi véo hông hắn thêm mấy cái nữa.
-Á ….đau!!!!-Vũ Khánh nhăn nhó nhảy tưng tưng-Nghi làm gì vậy?Đau chết được.
Đúng là bị đấm bị đạp cũng chưa bằng tuyệt kĩ véo hông này.
Thằng Khang mặt mày ngờ nghệch ra,bắt đầu tìm đường thoái lui:
-Tui đi nghe bà hai,có gì tối gặp
Nói xong nhanh chân chạy biến luôn,hai ya,bị Vũ Khánh khủng bố tinh thần dữ dội nên không thế sao được.
-Lần sau còn nói vậy tôi đánh Khánh chết luôn đó!-Nghi trừng mắt đe dọa.
Hắn cười.Nụ cười không chút đắn đo.
-Tôi chết rồi thì Nghi thành góa phụ cho coi!
-Xí!Ai thèm làm vợ Khánh mà thành góa phụ chứ!-Nghi hất mái tóc ra sau,vẻ mặt bối rối,chân bước đi dọc hành lang.
-Ngay từ nhỏ thì Nghi đã là vợ của tôi rồi!-Hắn vác cặp trên vai,ngẩng mặt nhìn trần nhà-Nghi biết tại sao tôi tặng Nghi cái nhẫn không?
-Vật định tình chứ gì….Ai mà không biết!
-Khi người con trai tặng người con gái một thứ gì đó,chính là để ràng buộc người con gái ấy phải ở bên mình !Nghi còn nhớ cái móc tay năm nào không?Nghi không được quên lời hứa đó…
Anh Nghi đỏ mặt nhìn sang chỗ khác.
-Hơn nữa,nhẫn thì Nghi cũng nhận rồi,hôn thì Nghi cũng hôn rồi,ôm thì cũng có ôm rồi,mà thấy thì cũng….thấy luôn rồi,Nghi cướp đời trai trong sáng của tôi nên Nghi phải chịu trách nhiệm…-Hắn chớp chớp mắt,chu đôi môi đỏ mọng lên làm duyên.
-Nhỏ ngốc im đi!-Nó cố bước đi nhanh hơn vì tâm trạng lúc bây giờ đang rất vui,có phần bối rối nữa…Lại ngại ngùng khi nghe hắn nói vậy nên cố tình lãng tránh ánh mắt của Vũ Khánh.
-Hai ya vợ ơi,chờ anh nữa !
……………………11 giờ 30…………Tan trường……
Rốt cuộc cũng tan trường,hắn đưa Nghi về tới nhà và kèm theo 1 cái mi gió.
-Cho Nghi nụ hôn bay nè ~
-Xí !
Nó đưa tay ra bộ chụp lấy nụ hôn,sau đó quăng qua chỗ khác rồi đi thẳng vào nhà.
-Nè!-Vũ Khánh kéo tay Nghi lại-Nghi có thương tôi không?
-Ơ…..hỏi gì…..điên quá vậy…..-Nó nhìn sang chỗ khác,lúng túng trả lời.
-Nghi nói đí-Hắn lộ ra vẻ mặt của thiên thần với ánh mắt long lanh.
-Thì…..
Hắn đứng im hồi lâu,sau đó lên tiếng:
-Nghi không trả lời chứ gì?Vậy tôi đi chết đây.
Vũ Khánh phán một câu xanh rờn,rồi với vẻ mặt vô cảm bất cần đời của một thằng con trai tuổi 17,hắn cứ thế bước thẳng ra đường dù cho xe xuôi ngược.Hắn đang chầm chậm đi đến nơi mà chiếc xe tải đang lao với tốc độ khá nhanh.
”Rầm”
Máu loang trên mặt đường,máu từ đầu chảy ra,thẫm đẫm chiếc áo sơ mi mà chàng trai đang mặc.Một nhân ảnh ngã khụyu xuống,cả con đường bất chợt xôn xao.
Tiếng la hét,tiếng bàn tán,tiếng khóc than hòa lẫn tiếng còi xe cứu thương cứ ngày một lớn dần…..Anh Nghi cảm thấy mọi vật như đang nhòa đi trước mắt…..
Không thể được !Lỡ mà Vũ Khánh xảy ra tai nạn giống chàng trai trong phim mà nó coi tối hôm qua thì sao,không thể được !!!!!
-Khánh!!!-Nó hét lên và chạy ào ra đường,băng qua những chiếc xe hơi bằng những cú nhảy chớp nhoáng,trong giây phút,có 2 người đã ôm chặt lấy nhau…Thời gian lúc này như ngừng trôi và muốn dừng chân mãi mãi để những giây phút bất tận này không bao giờ kết thúc….Mọi người 2 bên đường dừng xe lại để quan sát một chuyện tình lãng mạn đang tiếp diễn….
-Tôi thương Khánh!-Nó nói lí nhí-Nhưng mà…..đừng có như vậy nữa nghe chưa!
Hắn mỉm cười hạnh phúc,đưa tay xoa xoa đầu nó,hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này,Nghi vẫn yêu hắn đó….
Tiếng còi xe in ỏi vang lên….Bác tài xế lái xe tải hô to:
-Nè 2 đứa nhóc,giải quyết mâu thuẫn nội bộ xong rồi thì vào nhà đi,mấy đứa làm ùn tắc giao thông quá trời luôn kìa!
Hắn cười cười,sau đó ôm lấy Anh Nghi và lấy đà phóng thẳng qua đường bên kia.Giữa bầu trời xanh trong vắt,một chàng trai ôm lấy một cô gái và bay lơ lửng giữa không gian làm mọi người lại trố mắt nhìn theo,Anh Nghi và Vũ Khánh cứ như đang đóng phim hành động.
Một bà chị sau khi thấy cảnh đó liền thút thít với người yêu:
-Anh thấy người ta lãng mạn chưa?Sức mạnh tình yêu của họ thật to lớn,người nữ đã cứu người nam khỏi thần chết….Còn chúng mình thì….hức hức…
-Em à!Anh đẹp chứ anh đâu có bị ngu,lỡ anh bang ra xe ủi một cái thì anh lên bàn thờ ngồi luôn à?-Anh ta gõ đầu chị ấy,lấy tay chị vòng qua ôm eo mình và rồ ga phóng xe đi.
Lúc này,Nghi đỏ mặt,đóng sầm cánh cửa lại,giọng làu bàu:
-Bạn đúng là đồ điên mà!
-Vì yêu Nghi nên tôi mới điên!
-Lỡ xảy ra tai nạn thì sao hả?-Nghi gắt lên,2 mắt rưng rưng như muốn bật khóc.
-Nếu tôi chết mà làm Nghi nhận ra được tình cảm của Nghi dành cho tôi thì chắc có lẽ cũng không uổng phí cái chết này-Hắn đứng ở ngoài nhìn nó,nhẹ nhàng nói.
-Tôi lên nhà đây!-Nó quay lưng bước đi,không thèm nhìn lại,vì sao vậy?Nó không muốn để hắn thấy nó khóc,nó sợ hắn lo lắng.Vũ Khánh đứng im nhìn theo bóng dáng Anh Nghi và chờ Nghi đi khuất thì hắn mới lên xe trở về nhà.
Sau khi đi tắm và ăn bữa trưa,Nghi ngã phịch lên nệm và nằm ì ra đó,nó nhớ lại những chuyện khi nãy….Thật kì lạ mà…..Đầu óc nó rối tung lên như mớ bòng bong,hai ya ~ sao lại khổ vậy chứ,mọi chuyện vốn đơn giản mà…..Nó đang suy nghĩ nếu hắn …..sang bên kia thế giới thì nó sẽ ra sao,không thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó hắn không còn ở bên,thôi đi…đừng có nghĩ ngợi nữa !
-Không lẽ Vũ Khánh thích mình ?-Nó nhíu mày tự hỏi ( bái phục trình độ ngây thơ của mén này).Rồi bất giác đỏ mặt hết cả lên,vùi đầu vào chăn và nín thở.
Và cửa phòng của nó nhẹ mở ra,một nụ cười tươi roi rói được trưng ra trên bờ môi vô cùng kiều diễm.Chị Nga nhà mình chứ ai vào đây !
-Hê hê hê!
-Á yêu quái !-Anh Nghi nhỏm dậy và la làng lên.
-Suỵt!Chị em mình cần nói chuyện!-Chị Nga bò lên giường nó,tỏ vẻ bí mật.
-Hơ…nói gì hả chị?
Rồi chị ý bật cười hô hô như vừa mới chạm dây thần kinh.Anh Nghi đơ mặt nhìn chị và hoàn toàn không hiểu có chuyện động trời gì xảy ra khiến một con người vốn có máu….tưng tửng giờ lại lại càng tưng hơn nữa.Nó đưa tay nâng cầm chị Nga lên,liếm môi và hỏi:
-Có gì muốn mói vậy cưng?
-Chẳng là…..Chuyện là…..cậu bạn em đẹp trai quá,giới thiệu cho chị đi!-Chị Nga cười bẽn lẽn.
-Ahahahahahha! Kya hahahahaha !!!!!!!!!!!
Anh Nghi ôm bụng cười lăn lộn,sau đó nghiêm chỉnh phán một câu :
-Không được!Vũ Khánh là của em.
Mặt chị Nga từ tươi tắn chuyển sang héo queo héo quắt.Chị phóng xuống giường,lê lết bước ra ngoài,giọng ão não:
-Chị đi tưới cây đây….
-Chị ơi cẩn….
” rầm”
” cốp!!!!!! rầm !!”
Chưa nói hết câu thì chị ý đã té cầu thang rồi,thiệt hết nói……
Nó ngủ một giấc lâu thật lâu.Đến khi mở mắt ra thì trời đã tối thui…
/23
|