Editor: Nơ
Vào ngày Hình U tròn mười tám tuổi, nhà họ Hình đã tỉ mỉ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật.
Từ sáng sớm đến chiều tối, người thân và bạn bè đến tặng quà không ngừng.
Lời dặn dò của người lớn dành cho cô quanh đi quẩn lại vẫn là "học hành chăm chỉ, cố gắng luyện đàn", Hình U đối phó đến đau cả đầu, trong lòng chỉ muốn vui vẻ cùng đồng bọn của mình.
Đến tối, nhóm bạn thân tụ tập trong phòng chiếu phim gia đình của nhà họ Hình, cùng nhau ăn uống chơi bời, bộ phim trên màn hình lớn chiếu hết đoạn này đến đoạn khác.
Khương Ngải Chanh lấy ra một xấp thẻ: "Chúng ta chơi trò chơi đi, người thua sẽ chọn ngẫu nhiên một thẻ hình phạt."
Đúng là thời điểm tuổi trẻ tràn trề sức sống, chọn ngẫu nhiên cái gì là chơi dứt cái đó.
Chẳng hạn như Tưởng Tử Dục buộc phải chụp những bức ảnh xấu xí của mình và đăng lên vòng bạn bè, Khương Ngải Chanh vừa hát vừa nhảy trước mặt mọi người, đám bạn chuyên chọn những bài hát khôi hài để chỉnh bạn mình.
Ngày đó, vận may của Hình U đặc biệt tốt, qua mấy vòng nhưng vẫn chưa thua lần nào.
Còn người ngồi bên cạnh cô là Minh Trầm thì bị phạt không quá ba lần.
Mấy người bị phạt liên tục tập trung hỏa lực chống lại hai người, tổ hợp may mắn bị "ghét bỏ" tạm thời thành lập liên minh, thắng liên tiếp mấy bàn.
Ngay khi đám người Khương Ngải Chanh chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, thì cuối cùng Hình U cũng ngã ngựa.
Cô và Minh Trầm lần lượt rút thẻ phạt.
Nhìn nụ cười không mấy tốt đẹp của đám bạn, Hình U cảm thấy vô cùng không ổn, nhắm mắt lại, rối rắm rút ra một thẻ, không đợi cô kiểm tra, Khương Ngải Chanh lập tức chộp lấy rồi đọc to: "Làm động tác hôn môi say đắm trong vòng mười giây."
"Ái chà chà ~" Mấy người vừa rồi còn thua nát bét bây giờ đều hoan hô chờ xem trò cười của cô.
Hình U đứng ở giữa nhíu mày.
Hôn môi...
Cô chưa hôn qua bao giờ thì làm sao biết được thế nào gọi là say đắm.
Mấy người đứng thành hàng ngang ở phía đối diện, trong vài giây chần chừ của Hình U, có người đã cầm thẻ hình phạt huơ huơ trước mắt cô: "Hình U, cậu sẽ không chơi xấu đâu nhỉ?"
"Ai chơi xấu hả?" Tiểu Khổng Tước ngạo kiều giật lấy tấm thẻ, đọc kỹ câu nói bên trên, "Không phải chỉ làm động tác thôi sao, cũng không phải là không làm được."
Tưởng Tử Dục và những người khác thua liên tiếp mấy chục bàn vẫn chưa chơi xấu, đương nhiên Hình U sẽ không tự vả mặt mình.
Hình U mấy máy môi, trong lòng hơi căng thẳng.
Cô đứng ở trung tâm, đôi tay dần siết chặt thành nắm đấm, dựa sự theo sự hiểu biết của mình về nụ hôn, chậm rãi chu môi.
Mọi người vừa nhìn thấy thì cười lăn cười bò.
Hình U lập tức dừng động tác, chống nạnh trừng mắt với họ.
Tưởng Tử Dục vạch trần: "Cậu chỉ đang làm vẻ dễ thương, có giống hôn môi chỗ nào?"
Vừa rồi cô hơi chu môi ra, hai má phồng lên, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
"Mình cũng chưa hôn qua bao giờ, nên chuyện không biết là tất nhiên rồi?" Hình U quét mắt nhìn đám bạn, hỏi một câu sắc bén: "Chẳng lẽ các cậu hôn rồi?"
Có người ấp úng, có người vò đầu.
Mặc kệ là có kinh nghiệm hay chưa có kinh nghiệm, khi đó, ở trước mặt đám bạn thì chẳng ai dám thừa nhận.
Ánh mắt nhìn sang Minh Trầm, cô hất cằm ra hiệu cho đồng đội liên minh bày tỏ thái độ, Minh Trầm dựa vào ghế sô pha xua tay: "Chưa thử qua."
Tất cả mọi người đều không thừa nhận.
Thấy vậy, Tiểu Khổng Tước thông minh nhân cơ hội phản công, hỏi một câu đúng lý hợp tình: "Vậy mình hôn thế này vẫn được đúng không?"
Không còn cách nào khác, Tưởng Tử Dục đầu hàng, đưa ra yêu cầu tiếp theo: "Nhưng cũng chưa đủ mười giây."
Hình U hừ lạnh: "Mười giây thì mười giây."
Cô miễn cưỡng ngửa đầu, chu miệng làm ra động tác mà mình cho là hôn môi say đắm.
Những người khác đều chú ý tới hình phạt, chỉ có Minh Trầm là chú ý đến cô gái đang chu môi, sắc môi hồng hào phản chiếu dưới ánh đèn rực rỡ, giống như múi bưởi mật ông thơm ngon.
Đám bạn ở bên cạnh đếm ngược: "Mười, chín, tám..."
Hình U nhắm mắt đếm thầm theo họ, cho đến khi ba, hai...
"Bu ——"
Trước một giây Hình U hoàn thành hình phạt, đôi má phồng lên bị người ta bóp chặt.
Cô trợn mắt, chỉ thấy Minh Trầm vừa rồi vẫn luôn im lặng chợt đứng trước mặt cô, tay phải mở ra, giữ lấy mặt cô: "Tiểu Khổng Tước, cậu gian lận."
Hình U bất mãn chộp tay anh: "Bọn mình đang ngồi cùng một thuyền đó."
Gian lận thì gian lận, sao lại vạch trần cô ở ngay giây cuối cùng chứ, xấu lắm.
Tay bị chộp phát ra tiếng "Bốp" giòn giã, không đau.
Ngón tay cái ấn vào khớp xương ở ngón giữa, "Rắc" một tiếng, lại đổi sang ngón áp út. Anh làm động tác bẻ khớp nhàm chán, bình tĩnh đứng trước mặt huyên thuyên với Hình U.
Hình U rất xinh đẹp, ngay cả hình dáng đôi môi cũng tuyệt vời như thế.
Vừa rồi anh yên lặng ngồi ở đó, đối diện với sườn mặt của cô.
Không ai biết, anh muốn hôn cô.
Vì vậy anh giả vờ đi đến trước mặt Hình U, mỉm cười bóp mặt cô, anh nói...
Tiểu Khổng Tước, cậu gian lận.
Tiểu Khổng Tước kiêu ngạo không chịu thua nào biết được tâm tư của anh.
Cho rằng anh phá đám, lập tức chống lại: "Đại mạo hiểm của mình đã hoàn thành rồi, đến lượt cậu rút thẻ."
"Được thôi." Minh Trầm xoay người, đi về phía chiếc bàn tràn ngập những tấm thẻ hình phạt, thuận tay lấy một cái.
Mở nó ra, đầu mày lập tức chau lại.
Đôi mắt sắc bén của Tưởng Tử Dục phát hiện biểu hiện không đúng của anh, lập tức vỗ tay cười to: "Nói mau, cậu rút được cái gì?"
Minh Trầm cầm tấm thẻ, lật mặt chữ về phía đám người: Chống đẩy một trăm cái.
"Ồ quao." Hiếm khi được thua một lần, vậy mà vừa rút liền trúng được hình phạt lớn, đám bạn ồn ào hết cả lên, vỗ tay liên tục.
Dưới sự giám sát của mọi người, Minh Trầm nằm sấp xuống mặt đất, bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy.
Bởi vì yêu thích thể thao và thường xuyên vận động nên một trăm cái chống đẩy nằm trong khả năng của Minh Trầm, mọi người ở bên cạnh trông chừng, sợ anh sót mất một cái, đếm đến một trăm mới giải tán.
Sau khi chơi chán đại mạo hiểm rồi, Khương Ngải Chanh, Tưởng Tưởng Dục và những người khác chuyển sang một trò chơi mới, không biết phải tìm thứ gì, bọn họ mở cửa chạy ra ngoài.
Sau một trăm cái chống đẩy, Minh Trầm đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Hình U đặt hai tay ở trên đầu gối, ngồi xổm ở bên cạnh nhìn anh: "Thế nào, sảng khoái không?"
Hơn nữa giọng điệu và biểu tình thật sự rất đắc ý.
So với hình phạt mà Minh Trầm nhận được, mười giây vừa rồi của cô đúng thật là quá dễ dàng, gần như không đáng nhắc đến. Cũng chính vì thế, cô mới có thể thoải mái ngồi đây xem kịch hay.
Ai bảo vừa rồi Minh Trầm bóp mặt cô, nói cô gian lận làm chi!
"Rất sảng khoái là đằng khác." Thiếu niên thuận thế nằm sắp xuống, cằm đặt trên điểm giao nhau của hai lòng bàn tay, dứt khoát không đứng dậy.
Hình U đỡ má cười khúc khích, đôi mắt sáng hơn cả sao trên trời.
Minh Trầm cố gắng ổn định hô hấp: "Cậu rất đắc ý?"
"Đúng thế." Cô gật đầu rồi nói, "Ai bảo mình may mắn, chỉ cần kiên trì mười giây là được."
Minh Trầm thì khác, vì một trăm cái chống đẩy mà mệt lên mệt xuống.
"Bởi thế mới nói cậu đừng đối đầu với mình, ai nhằm vào mình đều sẽ... A."
Mấy chữ "thua rất thảm hại" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị Minh Trầm kéo qua, ngồi bệt xuống dưới đất.
Sự thật chứng minh, nếu ở bên cạnh nói đểu người khác thì sẽ phải trả giá.
Người nhìn từ trên cao xuống biến thành Minh Trầm, anh giữ chặt cái đuôi nhỏ của cô không bỏ: "Mười giây gian lận mà cũng tính à?"
"Mình không có gian lận, không có gian lận, không có gian lận." Cô vẫn nói câu đó, "Mình cứ thích hôn như vậy đấy, không được sao?"
Minh Trầm vô tình phê bình: "Không được, rất giả."
Một người không có kinh nghiệm lại nói cô diễn rất giả, Hình U ngồi xếp bằng, đặt hai tay lên chân mà không hề phòng bị, khẽ "Ồ" một tiếng với anh: "Cậu cũng có biết hôn... Ưm."
Một bóng đen đổ xuống trước mặt cô, che mất ánh sáng trước mắt, đôi môi ấm áp dán lên, ngăn lại những lời cô sắp thốt ra.
Đồng tử Hình U nở to, toàn thân bất động, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Cho đến khi hơi thở nóng hổi rời đi, cô mới nhìn thấy khóe môi Minh Thần cong lên, điệu bộ tự tin chiến thắng: "Chẳng phải bây giờ đã biết rồi sao?"
Hình U bị một loạt hành động này của anh "dọa sợ" đến mức không nói nên lời, tim đập loạn xạ, bên tai ù ù.
Cô không nghe rõ anh nói, chỉ thấy môi anh lúc đóng lúc mở, dường như trên đó còn sót lại một chút hơi ấm thuộc về cô.
Sống mười tám năm trên đời, đây là lần đần tiên gặp phải loại chuyện này, Hình U chậm chạp không phản ứng lại.
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Minh Trầm đưa tay huơ huơ trước mắt cô: "Choáng rồi sao?"
Ngay lập tức, Tiểu Khổng Tước từ hoảng sợ chuyển sang tức giận đến mức xù lông: "Sao cậu có thể hôn mình hả!"
"Sao lại không thể?" Anh cười híp mắt, chống tay xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu của cô, nói rõ ràng từng chữ: "Tiểu-hôn-thê-của-mình."
Hình U trợn tròn hai mắt, cố gắng tiếp nhận thông tin này.
Hôm nay tròn mười tám tuổi, cô đột nhiên ý thức được rằng hôn thê là một mối quan hệ thân thiết hơn cả bạn gái.
Không đúng, không đúng.
Hình U lắc đầu để bản thân tỉnh táo, lên án nói: "Cậu hoàn toàn không biết cái gì gọi là hôn môi, đừng giả bộ hiểu chuyện mà lợi dụng mình."
Vừa rồi bọn họ không hề động đậy, chỉ chạm một cái mà thôi.
Cái đó làm sao tính là hôn môi!
Càng không có tỉ mỉ giống mấy bộ phim thần tượng mà cô theo dõi.
Nhưng nếu chỉ vì một cái chạm môi mà hoảng loạn sợ hãi, thì há chẳng phải sẽ khiến bản thân mất mặt hay sao?
"Về phần kỹ thuật của cậu, cũng đừng không biết xấu hổ mà khoe ra." Tiểu Khổng Tước ưa sĩ diện ngoảnh đầu sang một bên, hé mắt nhìn anh: "Cậu cho rằng mình không có kinh nghiệm là không cảm nhận được sao?"
"Vậy thử lại lần nữa." Anh lại hôn chụt vào môi cô.
Hình U cảm thấy bản thân bị mất trọng tâm, cơ thể ngã ra phía sau một cách mất kiểm soát, nằm ở trên thảm.
Một bàn tay ấm áp lót ở sau đầu cô.
Bàn tay phải vốn đang nắm lấy cánh tay trái của cô từ từ trượt xuống cổ tay, xâm nhập vào lòng bàn tay, mười ngón tay đan xen vào nhau.
*
Tựa như bây giờ...
Hai lòng bàn tay đặt so le không biết đã đan vào nhau từ lúc nào, còng sắt va vào nhau phát ra tiếng vang.
[Như thế này là không xem chúng tôi là người ngoài sao? A a a a a a]
[Nhanh lên, ấn đầu hai người họ xuống cho tôi!]
[Ngọt chết đi được, tôi đang giãy đành đạch ở trên giường đây nàyyyy]
Trên màn hình phát sóng trực tiếp, góc nhìn của người xem có hạn, chỉ biết mỗi lần người bên trên cúi xuống, họ đều hận không thể dán chặt khuôn mặt của hai người lại với nhau.
Cùng lúc đó, Hứa Hàn Thiên của đội bên cạnh cong cánh tay, ngã sang bên người Tô Mông Mông.
Đó là thời gian kết thúc thi đấu của anh ta.
Người thứ hai bỏ cuộc là Phó Diệc Bạch.
Ôn Tuấn kiên trì bằng tất cả sức lực của mình, vì cuộc thi nhỏ này mà liều mạng.
Khi những người khác đều lần lượt ngã xuống, Minh Trầm xoay người nằm trên mặt đất, nghe thấy tiếng thông báo chiến thắng phát ra từ loa thông báo.
Trận đấu hôm nay khiến bốn người hao hết thể lực, những đội khác ngồi sang một bên để nghỉ ngơi.
Hình U ngồi dậy khỏi thảm tập yoga, hai chân co lại, ngồi quỳ bên cạnh Minh Trầm: "Còn đứng lên được không?"
Bởi vì bị còng tay, cô không thể đứng lên đỡ anh như những đội khác.
"OK." Minh Trầm chống tay phải ngồi dậy, hô hấp có hơi nặng nề.
Hai người phối hợp ăn ý, đi tới ghế sofa nhỏ có hai chỗ ngồi, cho cơ thể rơi tự do vào đó.
Ghế sofa mềm mại thoải mái hơn nhiều so với nền nhà cứng rắn.
Tổ tiết mục có trọng tài chuyên nghiệp để đánh giá cuộc thi chống đẩy, nếu trong cuộc thi giở trò gian lận sẽ không được tính.
Kết hợp các yếu tố khác nhau cho ra kết quả sàng lọc như sau:
"Đội của Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông, 385 cái."
"Đội của Phó Diệc Bạch và Tiêu Kỳ, 432 cái."
"Đội của Ôn Tuấn và Hạ Úy Lam, 433 cái."
"Đội của Minh Trầm và Hình U... 500 cái."
Ai có thể ngờ rằng người đã thể hiện xuất sắc vài ngày trước là Hứa Hàn Thiên lại ở phân đoạn mất chốt tuột phong độ, trở thành người cuối cùng.
Loa thông báo: "Dựa theo quy tắc thi đấu, đội có số lần chống đẩy thành công ít nhất sẽ mất tư cách tham gia buổi hẹn hò hôm nay, và sẽ được giao cho nhiệm vụ có độ khó cao hơn, ngay cả khi tích lũy đủ 100 điểm vẫn không thể chấm dứt nhiệm vụ."
Thậm chí, nhiệm vụ bắt buộc ban đầu của họ cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Mọi người không hẹn mà gặp đổ dồn sự chú ý lên người Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông.
Nhiệm vụ bắt buộc được giao một cách ngẫu nhiên giống như quả bom hẹn giờ, không ai muốn thua cuộc.
Tô Mông Mông hơi bĩu môi, tùy ý đặt tay lên đầu gối, nghịch ngón tay của mình.
Hứa Hàn Thiên cụp mắt, im lặng không nói.
Từ lúc tham gia chương trình đến giờ vẫn là tính khí trầm mặc ít nói này, cư dân mạng cảm thấy anh ta lạnh lùng và thần bí, nên đã thu hút không ít fan hâm mộ.
Không ai nói lời nào, tất cả đều đang chờ đợi.
Loa thông báo lại vang lên: "Bởi vì khách mời Hứa Hàn Thiên của chúng ta đã hoàn thành nhiệm bí mật, nên sẽ không công khai nhiệm vụ của cậu ấy, và nhiệm vụ mới sẽ được đổi ngẫu nhiên."
Cái gì?
Chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi, Hứa Hàn Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật rồi sao?
Thoạt nhìn, mấy ngày nay Hứa Hàn Thiên không có phản ứng gì đặc biệt ngoại trừ việc tham gia thi đấu và hẹn hò với Tô Mông Mông.
Vậy rốt cuộc nhiệm vụ ban đầu của anh ta là gì?
Mọi người cực kỳ tò mò.
Những khách mời khác đều ngạc nhiên, Tô Mông Mông đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Hàn Thiên, đối phương vẫn vững như Thái Sơn.
Trong trận đấu, rõ ràng cô ấy cảm thấy Hứa Hàn Thiên vẫn có thể trụ được lâu hơn, nhưng không hiểu tại sao lại thất thủ.
Đương nhiên, bởi vì đủ loại quy tắc trói buộc, nên chắc chắn Hứa Hàn Thiên sẽ không cố ý thua cuộc, dù sao thì người thua cuộc phải nhận một nhiệm vụ khác khó hơn.
Vậy thì, nhiệm vụ của Tô Mông Mông là gì?
Màn hình chuyển sang phòng quan sát, ba vị "Học giả ship CP" mang đến đáp án cho người xem.
Vạn Gia Lỗi: "Nói đến đây, chắc hẳn mọi người đều rất tò mò không biết nhiệm vụ bí ẩn của từng người họ là gì đúng không?"
Nhiếp Kiều Kiều sốt ruột cầm bút: "Thầy Vạn, anh mau nói đi."
Vạn Gia Lỗi chìa tay, giao lại chủ đề cho Thích Hồng Ngọc: "Mọi người đều biết "Tình yêu phi khoa học" của chúng ta có bản chất khác hẳn với các show tình yêu ngoài kia, cho dù là phân chia CP thi đấu hay là hẹn hò, cũng không hẳn là đối tượng mà khách mời đó thích. Suốt quá trình nhìn như không có gì xảy ra, nhưng có khả năng họ đang làm nhiệm vụ."
Ngay từ đầu tổ tiết mục đã cho biết, khách mời của "Tình yêu phi khoa học" không nhất thiết là phải hướng đến tình yêu, mà là cho khán giả nhìn thấy hình thức yêu đương dưới tác động của nhiều yếu tố khác nhau.
Giống như thách thức, lại giống như trò chơi.
Tính kích thích và không cố định khiến người ta không thể đoán được diễn biến và kết quả.
"Vậy thì chúng ta hãy nhìn xem, rốt cuộc nhiệm vụ của Tô Mông Mông là gì?" Vạn Gia Lỗi giơ tay ra hiệu, trên màn hình phía sau lưng phát ra một đoạn video ngắn.
Vào đêm đầu tiên đến biệt thự, Tô Mông Mông bước vào căn phòng bí mật và nhận được một phong bì có thẻ nhiệm vụ, bên trên viết —
Tấn công người đầu tiên tạo CP với bạn và nhận được ba tin nhắn SMS liên tiếp từ đối phương để hoàn thành nhiệm vụ.
"A." Nhiếp Kiều Kiều kinh ngạc che miệng, "Vậy là từ lúc cô ấy chọn bò bít tết, người mà cô ấy tấn công đã biến thành Hứa Hàn Thiên?"
Vạn Gia Lỗi gật đầu: "Có thể hiểu như vậy."
Nhiếp Kiều Kiều nhíu mày: "Vậy hai ngày nay cô ấy chủ động đến gần Hứa Hàn Thiên cũng là vì quy định của nhiệm vụ sao?"
Vạn Gia Lỗi lắc đầu: "Vấn đề này cũng chỉ có mình cô ấy biết."
Thích Hồng Ngọc: "Tô Mông Mông hoạt bát hướng ngoại, Hứa Hàn Thiên trầm mặc nội tâm, xét theo một khía cạnh nào đó, tính cách của hai người vừa hay bổ sung cho nhau, lại càng dễ hòa hợp hơn."
Nhiếp Kiều Kiều thở dài: "Em thấy Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên thật sự vui vẻ khi ở cạnh nhau, không biết liệu sau khi nhiệm vụ bại lộ thì có ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ hay không."
Giống như lúc đầu bọn họ nghi ngờ những gì mà Tô Mông Mông làm đều là để hoàn thành nhiệm vụ, liệu Hứa Hàn Thiên có vì điều này mà xa lánh đối phương không?
Trong lúc "học giả" trong phòng quan sát trả lời câu hỏi cho khán giả, tám người trong biệt thự cũng nghe thấy sự thật.
Hóa ra nhiệm vụ của Tô Mông Mông là như vậy.
Theo như diễn biến hiện tại của cô ấy và Hứa Hàn Thiên, thì cô ấy sẽ sớm nhận được tin nhắn thứ ba, kết quả lại bị phá hủy bởi một trận thi đấu.
Tô Mông Mông hít hít mũi, buông tiếng thở dài, sau đó mỉm cười với mọi người: "Hây da, lại phải đổi sang nhiệm vụ khác rồi."
Sự thẳng thắn của Tô Mông Mông khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng người khó xử nhất hẳn là người đã tiếp xúc nhiều nhất với cô ấy trong hai ngày qua, Hứa Hàn Thiên.
Tô Mông Mông đặc biệt xin lỗi với Hứa Hàn Thiên: "Xin lỗi anh, nhưng mời anh đi hẹn hò thật sự rất vui, không chỉ đơn giản là làm nhiệm vụ."
Trông cô ấy có vẻ hối lỗi, nhưng Hứa Hàn Thiên lại không nhìn lấy một cái, chỉ bình thản nói: "Không sao, nhiệm vụ mà thôi."
Giống như anh ta cũng không để ý.
Trận thi đấu kết thúc, vừa hay đến giờ chuẩn bị cơm trưa.
Hôm nay đến phiên Phó Diệc Bạch và Hạ Úy Lam phụ trách, Ôn Tuấn và Tiêu Kỳ cũng chủ động tiến lên giúp đỡ, một người là vì người khác, một người là muốn nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
Trong lúc khách mời đang thưởng thức bữa trưa, tổ tiết mục thông báo lịch trình cho buổi chiều: "Phân chia đội theo cuộc thi buổi sáng, đi vào căn phòng bí mật theo thứ tự xếp hạng để rút ra hạng mục hẹn hò."
Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông đã đánh mất cơ hội hẹn hò cho hôm nay, sau giờ nghỉ trưa, chỉ còn lại ba đội đi vào phòng bí mật theo thứ tự.
Minh Trầm và Hình U là đội đầu tiên.
Hai người bị còng tay đi vào căn phòng bí mật, không hiểu sao lại có một loại cảm giác kỳ lạ.
"Nhìn chúng ta như vậy có phải rất kỳ cục không?" Hình U xoa xoa cánh tay, tại sao luôn cảm thấy không ổn.
Minh Trầm nhìn quanh bốn phía, hành lang đi vào căn phòng bí mật được trang trí bằng đủ loại hoa tươi, gạch lát nền màu đỏ thẫm, trước mặt có một vật trang trí hình trái tim rất lớn, ai mà không biết còn tưởng rằng đang tiến vào lễ đường nào đó.
Nếu đi vào một mình thì không cảm thấy gì, nhưng hai người tay trong tay đi vào thì lại là chuyện khác.
Tuy rằng hoàn cảnh đơn sơ, nhưng bầu không khí rung động trực tiếp được kéo cao.
Tưởng Tử Dục lên kế hoạch cho cảnh tượng này, đúng thật là...
Màu mè hoa lá hẹ.
[Ha ha ha ha ha sao tui có cảm giác hai người này đang bước lên thảm đỏ vậy]
[Tôi là MC, vui lòng cho tôi đi vào]
[Đột nhiên phát hiện công dụng mới của phòng bí mật]
Hai người đi đến chỗ đặt thẻ hẹn hò, trên bàn có sẵn ba tấm thẻ, chọn ngẫu nhiên một thẻ.
"Cậu chọn hay là tôi chọn?"
"Sao cũng được."
"Thôi cậu đến lấy đi."
"Ừ." Minh Trầm đưa tay ra, định cầm lấy tấm thẻ nằm gần tấm thứ ba, Hình U vội vàng ngăn lại: "Này, đợi đã!"
Minh Trầm nghiêng đầu nhìn cô.
Hình U ho nhẹ một tiếng: "Tôi vẫn cảm thấy cái chính giữa hợp mắt hơn."
"Được thôi." Minh Trầm cầm lấy tấm thẻ ở giữa không chút do dự, Hình U muốn rối rắm suy nghĩ thêm cũng không kịp.
[Hu hu, Minh Trầm dễ nghe lời Hình U quá]
[Vợ bảo chọn cái nào thì tôi liền chọn cái đó]
[Làm ơn hãy chọn cái ngọt ngào nhất]
Mở thẻ nhiệm vụ ra, hai người châu đầu cùng nhau nhìn, thấy bên trên ghi rõ ràng rành mạch địa điểm hẹn hò: Biệt thự – Căn phòng dành cho cặp đôi.
Ơ? Tâm nguyện của họ thành sự thật rồi sao?
Buổi sáng còn nghĩ sẽ ngồi xổm ở nhà suốt cả ngày để chờ mở khóa còng tay, thế mà thật sự lại được ở "nhà".
Tiếp theo, hai đội còn lại đi vào, lấy địa điểm hẹn hò tương ứng.
Loa thông báo: "Mời các bạn báo ra địa điểm hẹn hò, quản gia sẽ dẫn các bạn đến địa điểm đã định."
Phó Diệc Bạch và Tiêu Kỳ: "Của chúng tôi là một phố làm đồ DIY*."
*DIY chính là việc bạn tự mình làm ra một sản phẩm sử dụng với quyền tham khảo kiến thức từ người khác. Chẳng hạn như bạn tìm kiếm "cách làm nhà cho thú cưng" trên Youtube rồi thực hiện theo. Đồng thời DIY cũng cho phép bạn sử dụng các máy móc, công nghệ,....để tự tay mình làm ra sản phẩm.
Ôn Tuấn và Hạ Úy Lam: "Cửa hàng bánh ngọt."
Hình U giơ thẻ lên: "Biệt thự, căn phòng dành cho cặp đôi."
Đúng như tên gọi, Phó Diệc Bạch và Tiêu Kỳ ngồi xe đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ, Ôn Tuấn và Hạ Úy Lam đi làm bánh ngọt, còn Minh Trầm và Hình U thì ở lại biệt thự.
Nghe nói phòng dành cho cặp đôi chính là căn phòng mà họ đã ở tối qua, Hình U âm thầm ghé tai Minh Trầm: "Có phải Tưởng Tử Dục tiết kiệm kinh phí không? Cái này mà cũng nghĩ ra được."
Minh Trầm nhếch môi: "Nói không chừng là muốn giảm bớt tiền cưới vợ của tôi."
Hình U dùng khuỷu tay huých vào người anh: "Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu."
Hai người thì thà thì thầm, quản gia dẫn theo hai nhân viên công tác đi đến trước cửa: "Hạng mục hẹn hò hôm nay của hai bạn là chụp ảnh trong phòng dành cho cặp đôi, hoàn thành nhiệm vụ được cộng 10 điểm."
Hình U:?
Ánh mắt ngạc nhiên của cô chuyển từ nhân viên cầm máy ảnh sang bàn tay đang bị khóa chung một chỗ với Minh Trầm.
Vừa đeo còng tay vừa chụp ảnh ở trong phòng dành cho cặp đôi?
Hôm nay tổ tiết mục luôn bày ra những trò đáng sợ!
Tổ tiết mục sắp xếp thợ chụp ảnh rất chuyên nghiệp, nói làm là làm.
Cả hai cực kỳ đẹp đôi, thợ chụp ảnh nhìn vào máy ảnh mỉm cười không thôi, cố gắng trao đổi với họ, nhưng ngặt nỗi tư thế của hai người mãi vẫn không hợp ý.
"Hai người đừng cứng nhắc như vậy, thoải mái đi." Nhìn thấy cả hai đứng bất động bên cửa sổ, thợ chụp ảnh lập tức hướng dẫn: "Cô gái nhìn ra ngoài, chàng trai quay đầu lại."
Hình U đặt tay lên thành cửa sổ, đối mặt với ánh sáng bên ngoài, Minh Trầm dựa lưng vào cửa sổ, quay đầu nhìn cô.
Thợ chụp ảnh chụp "Tách tách" liên tục, khóe miệng cong lên rõ ràng: "Đúng rồi, ánh mắt của chàng trai rất tốt."
[Mọe nó, ánh mắt kia của Minh Trầm thâm tình vãi]
[Lúc anh tôi đóng phim, ánh mắt nhìn chó cũng rất thâm tình]
[...]
"Bây giờ chúng ta đổi bối cảnh." Thợ chụp ảnh nói đổi bối cảnh, là chỉ lên giường.
Minh Trầm ngồi ở mép giường đọc sách, Hình U cầm tai nghe đội đầu màu trắng trong tay, đây là đạo cụ mà thợ chụp ảnh đưa cho hai người: "Chàng trai cúi đầu đọc sách, còn cô gái nghịch ngợm cầm tai nghe đeo lên cho cậu ấy."
Minh Trầm đã tạo dáng xong, Hình U ngồi bên cạnh chuẩn bị đeo lên cho anh, thợ chụp ảnh nhìn thẳng lắc đầu: "Không phải không phải, chân của cô gái nên tạo dáng dễ thương hơn một chút."
Để có được một bức ảnh đẹp trong ống kính, có đôi khi phải cố tình làm ra tư thế.
Dưới sự hướng dẫn của thợ chụp ảnh, Hình U ngồi quỳ trên giường, tựa hai đầu gối vào nhau, bắp chân hơi tách ra, quả thật là trông tự nhiên hơn nhiều so với việc khép hai chân lại.
"Tôi đếm ba-hai-một thì cô sẽ đeo lên cho cậu ấy." Thợ chụp ảnh đã sẵn sàng, "Ba, hai, một."
"Ui da..."
Hình U không ước lượng được khoảng cách phía trước, ngã cắm đầu lên người Minh Trầm.
Khu bình luận cười như điên.
Chụp ảnh trong phòng dành cho cặp đôi, từ cửa sổ đến trên giường, chỗ nào cũng có dấu vết của hai người để lại.
Rõ ràng chỉ là một buổi chụp hình đơn giản, vậy mà tạo dáng tới tạo dáng lui, cuối cùng lúc chụp ảnh xong cũng đã mất hai ba giờ đồng hồ.
Gần sáu giờ, hai đội khác lần lượt trở về biệt thự.
Hôm nay ai cũng mệt mỏi, bữa tối được tổ tiết mục đưa tới.
Không biết là do đối tượng hẹn hò không hợp ý, hay là vì nguyên nhân nào khác mà bầu không khí đêm nay trầm lắng hơn hai ngày trước rất nhiều.
Tô Mông Mông luôn hoạt bát lại có tâm trạng không tốt, Ôn Tuấn hiền lành và tốt bụng cũng có vẻ sa sút tinh thầm.
Trong bữa cơm, mọi người liếc nhìn nhau, kẻ lười nói thì vẫn giữ im lặng, kẻ muốn nói thì sợ mình nói sai.
Duy chỉ có Phó Diệc Bạch là nhớ mãi không quên Hình U: "Hai người ở trong biệt thự chơi như thế nào vậy?"
Hình U trả lời: "Chụp ảnh."
Phó Diệc Bạch khó hiểu: "Chụp ảnh?"
Hình U: "Là chụp một vài tấm ảnh chung với nhau."
Minh Trầm bổ sung cụ thể: "Ở trong phòng dành cho cặp đôi."
Phó Diệc Bạch: "..."
Là tôi không nên hỏi!
Sau khi ăn xong thì lại đến khoảng thời gian trao gửi tin nhắn.
Lúc đi vào phòng bí mật để gửi tin nhắn, còng tay của Hình U và Minh Trầm đã được mở khóa tạm thời.
Mọi người đều có linh cảm rằng, việc nhiệm vụ của Tô Mông Mông bị bại lộ và sự gia nhập của Tiêu Kỳ sẽ mang lại rất nhiều thay đổi, ba vị "Học giả ship CP" trong phòng quan sát đều cảm thấy mơ hồ trước mối quan hệ của mấy người họ.
Trong phân đoạn công bố tin nhắn, mọi người trong phòng khách ngồi thành một vòng tròn.
"Hứa Hàn Thiên, bạn nhận được một tin nhắn: Xin lỗi, và còn cảm ơn anh."
Chuyện phát sinh hôm nay mọi người đều hiểu rõ, cho nên cũng biết rõ chủ nhân của tin nhắn này.
"Hạ Úy Lam, bạn nhận được một tin nhắn: Thật may vì không để em thua."
Khi loa thông báo đọc ra nội dung, Ôn Tuấn cúi đầu, vẫn là bộ dạng dịu dàng không biết giận là gì kia.
[Thật may vì không để em thua! Hôm nay anh Tuấn của em cực kỳ đẹp trai]
[Hu hu hu Hạ Úy Lam có thể để mắt đến anh Tuấn của tụi tui không, anh ấy thật sự rất tốt]
[Thương thay người trước mặt]
Sự theo đuổi từ một phía này luôn là cái gai đau nhất trong lòng khán giả.
"Minh Trầm, bạn nhận được một tin nhắn: Cảm ơn thuốc của anh."
Nghe đến đây, người xem liên tục thở dài, quả nhiên Hạ Úy Lam vẫn gửi tin nhắn cho Minh Trầm.
"Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Tiếc rằng không thể cùng chung một đội với chị."
"Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Thực hiện một trăm cái chống đẩy là được rồi."
"Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Gần đây em có vui không?"
Hình U được xướng tên lần thứ ba, thậm chí đến cô còn kinh ngạc nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Khán giả đang chăm chú nghe tin nhắn lập tức dựng lỗ tai, hận không thể dán tai lên màn hình.
Cái gì đấy! Hình U lại được ba cái!
Trong lúc bọn họ xác định Ôn Tuấn gửi tin nhắn cho Hạ Úy Lam, thế mà Hình U lại nhận được ba tin nhắn?
Điều này có nghĩa là một trong số đó đến từ Hứa Hàn Thiên.
Vậy là sau khi nhiệm vụ của Tô Mông Mông bị bại lộ, mũi tên của Hứa Hàn Thiên lại trở về trên người con gái mà anh có cảm tình nhất là Hình U?
[Thú vị thú vị, thật thú vị]
[Ha ha ha bé U bảo bối của chúng ta luôn nhận được ba tin nhắn SMS bằng nhiều nguyên nhân khác nhau]
[Hiện tại mị đang chờ xem Hình U sẽ gửi tin nhắn cho ai]
Khu bình luận qua đi, loa thông báo lại tiếp tục: "Minh Trầm, bạn nhận được một tin nhắn."
—————
Nơ: Cái tin nhắn của anh Trầm nó thâm vãi luôn á:))))))))
Vào ngày Hình U tròn mười tám tuổi, nhà họ Hình đã tỉ mỉ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật.
Từ sáng sớm đến chiều tối, người thân và bạn bè đến tặng quà không ngừng.
Lời dặn dò của người lớn dành cho cô quanh đi quẩn lại vẫn là "học hành chăm chỉ, cố gắng luyện đàn", Hình U đối phó đến đau cả đầu, trong lòng chỉ muốn vui vẻ cùng đồng bọn của mình.
Đến tối, nhóm bạn thân tụ tập trong phòng chiếu phim gia đình của nhà họ Hình, cùng nhau ăn uống chơi bời, bộ phim trên màn hình lớn chiếu hết đoạn này đến đoạn khác.
Khương Ngải Chanh lấy ra một xấp thẻ: "Chúng ta chơi trò chơi đi, người thua sẽ chọn ngẫu nhiên một thẻ hình phạt."
Đúng là thời điểm tuổi trẻ tràn trề sức sống, chọn ngẫu nhiên cái gì là chơi dứt cái đó.
Chẳng hạn như Tưởng Tử Dục buộc phải chụp những bức ảnh xấu xí của mình và đăng lên vòng bạn bè, Khương Ngải Chanh vừa hát vừa nhảy trước mặt mọi người, đám bạn chuyên chọn những bài hát khôi hài để chỉnh bạn mình.
Ngày đó, vận may của Hình U đặc biệt tốt, qua mấy vòng nhưng vẫn chưa thua lần nào.
Còn người ngồi bên cạnh cô là Minh Trầm thì bị phạt không quá ba lần.
Mấy người bị phạt liên tục tập trung hỏa lực chống lại hai người, tổ hợp may mắn bị "ghét bỏ" tạm thời thành lập liên minh, thắng liên tiếp mấy bàn.
Ngay khi đám người Khương Ngải Chanh chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, thì cuối cùng Hình U cũng ngã ngựa.
Cô và Minh Trầm lần lượt rút thẻ phạt.
Nhìn nụ cười không mấy tốt đẹp của đám bạn, Hình U cảm thấy vô cùng không ổn, nhắm mắt lại, rối rắm rút ra một thẻ, không đợi cô kiểm tra, Khương Ngải Chanh lập tức chộp lấy rồi đọc to: "Làm động tác hôn môi say đắm trong vòng mười giây."
"Ái chà chà ~" Mấy người vừa rồi còn thua nát bét bây giờ đều hoan hô chờ xem trò cười của cô.
Hình U đứng ở giữa nhíu mày.
Hôn môi...
Cô chưa hôn qua bao giờ thì làm sao biết được thế nào gọi là say đắm.
Mấy người đứng thành hàng ngang ở phía đối diện, trong vài giây chần chừ của Hình U, có người đã cầm thẻ hình phạt huơ huơ trước mắt cô: "Hình U, cậu sẽ không chơi xấu đâu nhỉ?"
"Ai chơi xấu hả?" Tiểu Khổng Tước ngạo kiều giật lấy tấm thẻ, đọc kỹ câu nói bên trên, "Không phải chỉ làm động tác thôi sao, cũng không phải là không làm được."
Tưởng Tử Dục và những người khác thua liên tiếp mấy chục bàn vẫn chưa chơi xấu, đương nhiên Hình U sẽ không tự vả mặt mình.
Hình U mấy máy môi, trong lòng hơi căng thẳng.
Cô đứng ở trung tâm, đôi tay dần siết chặt thành nắm đấm, dựa sự theo sự hiểu biết của mình về nụ hôn, chậm rãi chu môi.
Mọi người vừa nhìn thấy thì cười lăn cười bò.
Hình U lập tức dừng động tác, chống nạnh trừng mắt với họ.
Tưởng Tử Dục vạch trần: "Cậu chỉ đang làm vẻ dễ thương, có giống hôn môi chỗ nào?"
Vừa rồi cô hơi chu môi ra, hai má phồng lên, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.
"Mình cũng chưa hôn qua bao giờ, nên chuyện không biết là tất nhiên rồi?" Hình U quét mắt nhìn đám bạn, hỏi một câu sắc bén: "Chẳng lẽ các cậu hôn rồi?"
Có người ấp úng, có người vò đầu.
Mặc kệ là có kinh nghiệm hay chưa có kinh nghiệm, khi đó, ở trước mặt đám bạn thì chẳng ai dám thừa nhận.
Ánh mắt nhìn sang Minh Trầm, cô hất cằm ra hiệu cho đồng đội liên minh bày tỏ thái độ, Minh Trầm dựa vào ghế sô pha xua tay: "Chưa thử qua."
Tất cả mọi người đều không thừa nhận.
Thấy vậy, Tiểu Khổng Tước thông minh nhân cơ hội phản công, hỏi một câu đúng lý hợp tình: "Vậy mình hôn thế này vẫn được đúng không?"
Không còn cách nào khác, Tưởng Tử Dục đầu hàng, đưa ra yêu cầu tiếp theo: "Nhưng cũng chưa đủ mười giây."
Hình U hừ lạnh: "Mười giây thì mười giây."
Cô miễn cưỡng ngửa đầu, chu miệng làm ra động tác mà mình cho là hôn môi say đắm.
Những người khác đều chú ý tới hình phạt, chỉ có Minh Trầm là chú ý đến cô gái đang chu môi, sắc môi hồng hào phản chiếu dưới ánh đèn rực rỡ, giống như múi bưởi mật ông thơm ngon.
Đám bạn ở bên cạnh đếm ngược: "Mười, chín, tám..."
Hình U nhắm mắt đếm thầm theo họ, cho đến khi ba, hai...
"Bu ——"
Trước một giây Hình U hoàn thành hình phạt, đôi má phồng lên bị người ta bóp chặt.
Cô trợn mắt, chỉ thấy Minh Trầm vừa rồi vẫn luôn im lặng chợt đứng trước mặt cô, tay phải mở ra, giữ lấy mặt cô: "Tiểu Khổng Tước, cậu gian lận."
Hình U bất mãn chộp tay anh: "Bọn mình đang ngồi cùng một thuyền đó."
Gian lận thì gian lận, sao lại vạch trần cô ở ngay giây cuối cùng chứ, xấu lắm.
Tay bị chộp phát ra tiếng "Bốp" giòn giã, không đau.
Ngón tay cái ấn vào khớp xương ở ngón giữa, "Rắc" một tiếng, lại đổi sang ngón áp út. Anh làm động tác bẻ khớp nhàm chán, bình tĩnh đứng trước mặt huyên thuyên với Hình U.
Hình U rất xinh đẹp, ngay cả hình dáng đôi môi cũng tuyệt vời như thế.
Vừa rồi anh yên lặng ngồi ở đó, đối diện với sườn mặt của cô.
Không ai biết, anh muốn hôn cô.
Vì vậy anh giả vờ đi đến trước mặt Hình U, mỉm cười bóp mặt cô, anh nói...
Tiểu Khổng Tước, cậu gian lận.
Tiểu Khổng Tước kiêu ngạo không chịu thua nào biết được tâm tư của anh.
Cho rằng anh phá đám, lập tức chống lại: "Đại mạo hiểm của mình đã hoàn thành rồi, đến lượt cậu rút thẻ."
"Được thôi." Minh Trầm xoay người, đi về phía chiếc bàn tràn ngập những tấm thẻ hình phạt, thuận tay lấy một cái.
Mở nó ra, đầu mày lập tức chau lại.
Đôi mắt sắc bén của Tưởng Tử Dục phát hiện biểu hiện không đúng của anh, lập tức vỗ tay cười to: "Nói mau, cậu rút được cái gì?"
Minh Trầm cầm tấm thẻ, lật mặt chữ về phía đám người: Chống đẩy một trăm cái.
"Ồ quao." Hiếm khi được thua một lần, vậy mà vừa rút liền trúng được hình phạt lớn, đám bạn ồn ào hết cả lên, vỗ tay liên tục.
Dưới sự giám sát của mọi người, Minh Trầm nằm sấp xuống mặt đất, bắt đầu thực hiện động tác chống đẩy.
Bởi vì yêu thích thể thao và thường xuyên vận động nên một trăm cái chống đẩy nằm trong khả năng của Minh Trầm, mọi người ở bên cạnh trông chừng, sợ anh sót mất một cái, đếm đến một trăm mới giải tán.
Sau khi chơi chán đại mạo hiểm rồi, Khương Ngải Chanh, Tưởng Tưởng Dục và những người khác chuyển sang một trò chơi mới, không biết phải tìm thứ gì, bọn họ mở cửa chạy ra ngoài.
Sau một trăm cái chống đẩy, Minh Trầm đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Hình U đặt hai tay ở trên đầu gối, ngồi xổm ở bên cạnh nhìn anh: "Thế nào, sảng khoái không?"
Hơn nữa giọng điệu và biểu tình thật sự rất đắc ý.
So với hình phạt mà Minh Trầm nhận được, mười giây vừa rồi của cô đúng thật là quá dễ dàng, gần như không đáng nhắc đến. Cũng chính vì thế, cô mới có thể thoải mái ngồi đây xem kịch hay.
Ai bảo vừa rồi Minh Trầm bóp mặt cô, nói cô gian lận làm chi!
"Rất sảng khoái là đằng khác." Thiếu niên thuận thế nằm sắp xuống, cằm đặt trên điểm giao nhau của hai lòng bàn tay, dứt khoát không đứng dậy.
Hình U đỡ má cười khúc khích, đôi mắt sáng hơn cả sao trên trời.
Minh Trầm cố gắng ổn định hô hấp: "Cậu rất đắc ý?"
"Đúng thế." Cô gật đầu rồi nói, "Ai bảo mình may mắn, chỉ cần kiên trì mười giây là được."
Minh Trầm thì khác, vì một trăm cái chống đẩy mà mệt lên mệt xuống.
"Bởi thế mới nói cậu đừng đối đầu với mình, ai nhằm vào mình đều sẽ... A."
Mấy chữ "thua rất thảm hại" còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì đã bị Minh Trầm kéo qua, ngồi bệt xuống dưới đất.
Sự thật chứng minh, nếu ở bên cạnh nói đểu người khác thì sẽ phải trả giá.
Người nhìn từ trên cao xuống biến thành Minh Trầm, anh giữ chặt cái đuôi nhỏ của cô không bỏ: "Mười giây gian lận mà cũng tính à?"
"Mình không có gian lận, không có gian lận, không có gian lận." Cô vẫn nói câu đó, "Mình cứ thích hôn như vậy đấy, không được sao?"
Minh Trầm vô tình phê bình: "Không được, rất giả."
Một người không có kinh nghiệm lại nói cô diễn rất giả, Hình U ngồi xếp bằng, đặt hai tay lên chân mà không hề phòng bị, khẽ "Ồ" một tiếng với anh: "Cậu cũng có biết hôn... Ưm."
Một bóng đen đổ xuống trước mặt cô, che mất ánh sáng trước mắt, đôi môi ấm áp dán lên, ngăn lại những lời cô sắp thốt ra.
Đồng tử Hình U nở to, toàn thân bất động, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
Cho đến khi hơi thở nóng hổi rời đi, cô mới nhìn thấy khóe môi Minh Thần cong lên, điệu bộ tự tin chiến thắng: "Chẳng phải bây giờ đã biết rồi sao?"
Hình U bị một loạt hành động này của anh "dọa sợ" đến mức không nói nên lời, tim đập loạn xạ, bên tai ù ù.
Cô không nghe rõ anh nói, chỉ thấy môi anh lúc đóng lúc mở, dường như trên đó còn sót lại một chút hơi ấm thuộc về cô.
Sống mười tám năm trên đời, đây là lần đần tiên gặp phải loại chuyện này, Hình U chậm chạp không phản ứng lại.
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, Minh Trầm đưa tay huơ huơ trước mắt cô: "Choáng rồi sao?"
Ngay lập tức, Tiểu Khổng Tước từ hoảng sợ chuyển sang tức giận đến mức xù lông: "Sao cậu có thể hôn mình hả!"
"Sao lại không thể?" Anh cười híp mắt, chống tay xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu của cô, nói rõ ràng từng chữ: "Tiểu-hôn-thê-của-mình."
Hình U trợn tròn hai mắt, cố gắng tiếp nhận thông tin này.
Hôm nay tròn mười tám tuổi, cô đột nhiên ý thức được rằng hôn thê là một mối quan hệ thân thiết hơn cả bạn gái.
Không đúng, không đúng.
Hình U lắc đầu để bản thân tỉnh táo, lên án nói: "Cậu hoàn toàn không biết cái gì gọi là hôn môi, đừng giả bộ hiểu chuyện mà lợi dụng mình."
Vừa rồi bọn họ không hề động đậy, chỉ chạm một cái mà thôi.
Cái đó làm sao tính là hôn môi!
Càng không có tỉ mỉ giống mấy bộ phim thần tượng mà cô theo dõi.
Nhưng nếu chỉ vì một cái chạm môi mà hoảng loạn sợ hãi, thì há chẳng phải sẽ khiến bản thân mất mặt hay sao?
"Về phần kỹ thuật của cậu, cũng đừng không biết xấu hổ mà khoe ra." Tiểu Khổng Tước ưa sĩ diện ngoảnh đầu sang một bên, hé mắt nhìn anh: "Cậu cho rằng mình không có kinh nghiệm là không cảm nhận được sao?"
"Vậy thử lại lần nữa." Anh lại hôn chụt vào môi cô.
Hình U cảm thấy bản thân bị mất trọng tâm, cơ thể ngã ra phía sau một cách mất kiểm soát, nằm ở trên thảm.
Một bàn tay ấm áp lót ở sau đầu cô.
Bàn tay phải vốn đang nắm lấy cánh tay trái của cô từ từ trượt xuống cổ tay, xâm nhập vào lòng bàn tay, mười ngón tay đan xen vào nhau.
*
Tựa như bây giờ...
Hai lòng bàn tay đặt so le không biết đã đan vào nhau từ lúc nào, còng sắt va vào nhau phát ra tiếng vang.
[Như thế này là không xem chúng tôi là người ngoài sao? A a a a a a]
[Nhanh lên, ấn đầu hai người họ xuống cho tôi!]
[Ngọt chết đi được, tôi đang giãy đành đạch ở trên giường đây nàyyyy]
Trên màn hình phát sóng trực tiếp, góc nhìn của người xem có hạn, chỉ biết mỗi lần người bên trên cúi xuống, họ đều hận không thể dán chặt khuôn mặt của hai người lại với nhau.
Cùng lúc đó, Hứa Hàn Thiên của đội bên cạnh cong cánh tay, ngã sang bên người Tô Mông Mông.
Đó là thời gian kết thúc thi đấu của anh ta.
Người thứ hai bỏ cuộc là Phó Diệc Bạch.
Ôn Tuấn kiên trì bằng tất cả sức lực của mình, vì cuộc thi nhỏ này mà liều mạng.
Khi những người khác đều lần lượt ngã xuống, Minh Trầm xoay người nằm trên mặt đất, nghe thấy tiếng thông báo chiến thắng phát ra từ loa thông báo.
Trận đấu hôm nay khiến bốn người hao hết thể lực, những đội khác ngồi sang một bên để nghỉ ngơi.
Hình U ngồi dậy khỏi thảm tập yoga, hai chân co lại, ngồi quỳ bên cạnh Minh Trầm: "Còn đứng lên được không?"
Bởi vì bị còng tay, cô không thể đứng lên đỡ anh như những đội khác.
"OK." Minh Trầm chống tay phải ngồi dậy, hô hấp có hơi nặng nề.
Hai người phối hợp ăn ý, đi tới ghế sofa nhỏ có hai chỗ ngồi, cho cơ thể rơi tự do vào đó.
Ghế sofa mềm mại thoải mái hơn nhiều so với nền nhà cứng rắn.
Tổ tiết mục có trọng tài chuyên nghiệp để đánh giá cuộc thi chống đẩy, nếu trong cuộc thi giở trò gian lận sẽ không được tính.
Kết hợp các yếu tố khác nhau cho ra kết quả sàng lọc như sau:
"Đội của Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông, 385 cái."
"Đội của Phó Diệc Bạch và Tiêu Kỳ, 432 cái."
"Đội của Ôn Tuấn và Hạ Úy Lam, 433 cái."
"Đội của Minh Trầm và Hình U... 500 cái."
Ai có thể ngờ rằng người đã thể hiện xuất sắc vài ngày trước là Hứa Hàn Thiên lại ở phân đoạn mất chốt tuột phong độ, trở thành người cuối cùng.
Loa thông báo: "Dựa theo quy tắc thi đấu, đội có số lần chống đẩy thành công ít nhất sẽ mất tư cách tham gia buổi hẹn hò hôm nay, và sẽ được giao cho nhiệm vụ có độ khó cao hơn, ngay cả khi tích lũy đủ 100 điểm vẫn không thể chấm dứt nhiệm vụ."
Thậm chí, nhiệm vụ bắt buộc ban đầu của họ cũng sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Mọi người không hẹn mà gặp đổ dồn sự chú ý lên người Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông.
Nhiệm vụ bắt buộc được giao một cách ngẫu nhiên giống như quả bom hẹn giờ, không ai muốn thua cuộc.
Tô Mông Mông hơi bĩu môi, tùy ý đặt tay lên đầu gối, nghịch ngón tay của mình.
Hứa Hàn Thiên cụp mắt, im lặng không nói.
Từ lúc tham gia chương trình đến giờ vẫn là tính khí trầm mặc ít nói này, cư dân mạng cảm thấy anh ta lạnh lùng và thần bí, nên đã thu hút không ít fan hâm mộ.
Không ai nói lời nào, tất cả đều đang chờ đợi.
Loa thông báo lại vang lên: "Bởi vì khách mời Hứa Hàn Thiên của chúng ta đã hoàn thành nhiệm bí mật, nên sẽ không công khai nhiệm vụ của cậu ấy, và nhiệm vụ mới sẽ được đổi ngẫu nhiên."
Cái gì?
Chỉ trong ba bốn ngày ngắn ngủi, Hứa Hàn Thiên đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật rồi sao?
Thoạt nhìn, mấy ngày nay Hứa Hàn Thiên không có phản ứng gì đặc biệt ngoại trừ việc tham gia thi đấu và hẹn hò với Tô Mông Mông.
Vậy rốt cuộc nhiệm vụ ban đầu của anh ta là gì?
Mọi người cực kỳ tò mò.
Những khách mời khác đều ngạc nhiên, Tô Mông Mông đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Hàn Thiên, đối phương vẫn vững như Thái Sơn.
Trong trận đấu, rõ ràng cô ấy cảm thấy Hứa Hàn Thiên vẫn có thể trụ được lâu hơn, nhưng không hiểu tại sao lại thất thủ.
Đương nhiên, bởi vì đủ loại quy tắc trói buộc, nên chắc chắn Hứa Hàn Thiên sẽ không cố ý thua cuộc, dù sao thì người thua cuộc phải nhận một nhiệm vụ khác khó hơn.
Vậy thì, nhiệm vụ của Tô Mông Mông là gì?
Màn hình chuyển sang phòng quan sát, ba vị "Học giả ship CP" mang đến đáp án cho người xem.
Vạn Gia Lỗi: "Nói đến đây, chắc hẳn mọi người đều rất tò mò không biết nhiệm vụ bí ẩn của từng người họ là gì đúng không?"
Nhiếp Kiều Kiều sốt ruột cầm bút: "Thầy Vạn, anh mau nói đi."
Vạn Gia Lỗi chìa tay, giao lại chủ đề cho Thích Hồng Ngọc: "Mọi người đều biết "Tình yêu phi khoa học" của chúng ta có bản chất khác hẳn với các show tình yêu ngoài kia, cho dù là phân chia CP thi đấu hay là hẹn hò, cũng không hẳn là đối tượng mà khách mời đó thích. Suốt quá trình nhìn như không có gì xảy ra, nhưng có khả năng họ đang làm nhiệm vụ."
Ngay từ đầu tổ tiết mục đã cho biết, khách mời của "Tình yêu phi khoa học" không nhất thiết là phải hướng đến tình yêu, mà là cho khán giả nhìn thấy hình thức yêu đương dưới tác động của nhiều yếu tố khác nhau.
Giống như thách thức, lại giống như trò chơi.
Tính kích thích và không cố định khiến người ta không thể đoán được diễn biến và kết quả.
"Vậy thì chúng ta hãy nhìn xem, rốt cuộc nhiệm vụ của Tô Mông Mông là gì?" Vạn Gia Lỗi giơ tay ra hiệu, trên màn hình phía sau lưng phát ra một đoạn video ngắn.
Vào đêm đầu tiên đến biệt thự, Tô Mông Mông bước vào căn phòng bí mật và nhận được một phong bì có thẻ nhiệm vụ, bên trên viết —
Tấn công người đầu tiên tạo CP với bạn và nhận được ba tin nhắn SMS liên tiếp từ đối phương để hoàn thành nhiệm vụ.
"A." Nhiếp Kiều Kiều kinh ngạc che miệng, "Vậy là từ lúc cô ấy chọn bò bít tết, người mà cô ấy tấn công đã biến thành Hứa Hàn Thiên?"
Vạn Gia Lỗi gật đầu: "Có thể hiểu như vậy."
Nhiếp Kiều Kiều nhíu mày: "Vậy hai ngày nay cô ấy chủ động đến gần Hứa Hàn Thiên cũng là vì quy định của nhiệm vụ sao?"
Vạn Gia Lỗi lắc đầu: "Vấn đề này cũng chỉ có mình cô ấy biết."
Thích Hồng Ngọc: "Tô Mông Mông hoạt bát hướng ngoại, Hứa Hàn Thiên trầm mặc nội tâm, xét theo một khía cạnh nào đó, tính cách của hai người vừa hay bổ sung cho nhau, lại càng dễ hòa hợp hơn."
Nhiếp Kiều Kiều thở dài: "Em thấy Tô Mông Mông và Hứa Hàn Thiên thật sự vui vẻ khi ở cạnh nhau, không biết liệu sau khi nhiệm vụ bại lộ thì có ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ hay không."
Giống như lúc đầu bọn họ nghi ngờ những gì mà Tô Mông Mông làm đều là để hoàn thành nhiệm vụ, liệu Hứa Hàn Thiên có vì điều này mà xa lánh đối phương không?
Trong lúc "học giả" trong phòng quan sát trả lời câu hỏi cho khán giả, tám người trong biệt thự cũng nghe thấy sự thật.
Hóa ra nhiệm vụ của Tô Mông Mông là như vậy.
Theo như diễn biến hiện tại của cô ấy và Hứa Hàn Thiên, thì cô ấy sẽ sớm nhận được tin nhắn thứ ba, kết quả lại bị phá hủy bởi một trận thi đấu.
Tô Mông Mông hít hít mũi, buông tiếng thở dài, sau đó mỉm cười với mọi người: "Hây da, lại phải đổi sang nhiệm vụ khác rồi."
Sự thẳng thắn của Tô Mông Mông khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng người khó xử nhất hẳn là người đã tiếp xúc nhiều nhất với cô ấy trong hai ngày qua, Hứa Hàn Thiên.
Tô Mông Mông đặc biệt xin lỗi với Hứa Hàn Thiên: "Xin lỗi anh, nhưng mời anh đi hẹn hò thật sự rất vui, không chỉ đơn giản là làm nhiệm vụ."
Trông cô ấy có vẻ hối lỗi, nhưng Hứa Hàn Thiên lại không nhìn lấy một cái, chỉ bình thản nói: "Không sao, nhiệm vụ mà thôi."
Giống như anh ta cũng không để ý.
Trận thi đấu kết thúc, vừa hay đến giờ chuẩn bị cơm trưa.
Hôm nay đến phiên Phó Diệc Bạch và Hạ Úy Lam phụ trách, Ôn Tuấn và Tiêu Kỳ cũng chủ động tiến lên giúp đỡ, một người là vì người khác, một người là muốn nhanh chóng hòa nhập với mọi người.
Trong lúc khách mời đang thưởng thức bữa trưa, tổ tiết mục thông báo lịch trình cho buổi chiều: "Phân chia đội theo cuộc thi buổi sáng, đi vào căn phòng bí mật theo thứ tự xếp hạng để rút ra hạng mục hẹn hò."
Hứa Hàn Thiên và Tô Mông Mông đã đánh mất cơ hội hẹn hò cho hôm nay, sau giờ nghỉ trưa, chỉ còn lại ba đội đi vào phòng bí mật theo thứ tự.
Minh Trầm và Hình U là đội đầu tiên.
Hai người bị còng tay đi vào căn phòng bí mật, không hiểu sao lại có một loại cảm giác kỳ lạ.
"Nhìn chúng ta như vậy có phải rất kỳ cục không?" Hình U xoa xoa cánh tay, tại sao luôn cảm thấy không ổn.
Minh Trầm nhìn quanh bốn phía, hành lang đi vào căn phòng bí mật được trang trí bằng đủ loại hoa tươi, gạch lát nền màu đỏ thẫm, trước mặt có một vật trang trí hình trái tim rất lớn, ai mà không biết còn tưởng rằng đang tiến vào lễ đường nào đó.
Nếu đi vào một mình thì không cảm thấy gì, nhưng hai người tay trong tay đi vào thì lại là chuyện khác.
Tuy rằng hoàn cảnh đơn sơ, nhưng bầu không khí rung động trực tiếp được kéo cao.
Tưởng Tử Dục lên kế hoạch cho cảnh tượng này, đúng thật là...
Màu mè hoa lá hẹ.
[Ha ha ha ha ha sao tui có cảm giác hai người này đang bước lên thảm đỏ vậy]
[Tôi là MC, vui lòng cho tôi đi vào]
[Đột nhiên phát hiện công dụng mới của phòng bí mật]
Hai người đi đến chỗ đặt thẻ hẹn hò, trên bàn có sẵn ba tấm thẻ, chọn ngẫu nhiên một thẻ.
"Cậu chọn hay là tôi chọn?"
"Sao cũng được."
"Thôi cậu đến lấy đi."
"Ừ." Minh Trầm đưa tay ra, định cầm lấy tấm thẻ nằm gần tấm thứ ba, Hình U vội vàng ngăn lại: "Này, đợi đã!"
Minh Trầm nghiêng đầu nhìn cô.
Hình U ho nhẹ một tiếng: "Tôi vẫn cảm thấy cái chính giữa hợp mắt hơn."
"Được thôi." Minh Trầm cầm lấy tấm thẻ ở giữa không chút do dự, Hình U muốn rối rắm suy nghĩ thêm cũng không kịp.
[Hu hu, Minh Trầm dễ nghe lời Hình U quá]
[Vợ bảo chọn cái nào thì tôi liền chọn cái đó]
[Làm ơn hãy chọn cái ngọt ngào nhất]
Mở thẻ nhiệm vụ ra, hai người châu đầu cùng nhau nhìn, thấy bên trên ghi rõ ràng rành mạch địa điểm hẹn hò: Biệt thự – Căn phòng dành cho cặp đôi.
Ơ? Tâm nguyện của họ thành sự thật rồi sao?
Buổi sáng còn nghĩ sẽ ngồi xổm ở nhà suốt cả ngày để chờ mở khóa còng tay, thế mà thật sự lại được ở "nhà".
Tiếp theo, hai đội còn lại đi vào, lấy địa điểm hẹn hò tương ứng.
Loa thông báo: "Mời các bạn báo ra địa điểm hẹn hò, quản gia sẽ dẫn các bạn đến địa điểm đã định."
Phó Diệc Bạch và Tiêu Kỳ: "Của chúng tôi là một phố làm đồ DIY*."
*DIY chính là việc bạn tự mình làm ra một sản phẩm sử dụng với quyền tham khảo kiến thức từ người khác. Chẳng hạn như bạn tìm kiếm "cách làm nhà cho thú cưng" trên Youtube rồi thực hiện theo. Đồng thời DIY cũng cho phép bạn sử dụng các máy móc, công nghệ,....để tự tay mình làm ra sản phẩm.
Ôn Tuấn và Hạ Úy Lam: "Cửa hàng bánh ngọt."
Hình U giơ thẻ lên: "Biệt thự, căn phòng dành cho cặp đôi."
Đúng như tên gọi, Phó Diệc Bạch và Tiêu Kỳ ngồi xe đến cửa hàng thủ công mỹ nghệ, Ôn Tuấn và Hạ Úy Lam đi làm bánh ngọt, còn Minh Trầm và Hình U thì ở lại biệt thự.
Nghe nói phòng dành cho cặp đôi chính là căn phòng mà họ đã ở tối qua, Hình U âm thầm ghé tai Minh Trầm: "Có phải Tưởng Tử Dục tiết kiệm kinh phí không? Cái này mà cũng nghĩ ra được."
Minh Trầm nhếch môi: "Nói không chừng là muốn giảm bớt tiền cưới vợ của tôi."
Hình U dùng khuỷu tay huých vào người anh: "Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm đâu."
Hai người thì thà thì thầm, quản gia dẫn theo hai nhân viên công tác đi đến trước cửa: "Hạng mục hẹn hò hôm nay của hai bạn là chụp ảnh trong phòng dành cho cặp đôi, hoàn thành nhiệm vụ được cộng 10 điểm."
Hình U:?
Ánh mắt ngạc nhiên của cô chuyển từ nhân viên cầm máy ảnh sang bàn tay đang bị khóa chung một chỗ với Minh Trầm.
Vừa đeo còng tay vừa chụp ảnh ở trong phòng dành cho cặp đôi?
Hôm nay tổ tiết mục luôn bày ra những trò đáng sợ!
Tổ tiết mục sắp xếp thợ chụp ảnh rất chuyên nghiệp, nói làm là làm.
Cả hai cực kỳ đẹp đôi, thợ chụp ảnh nhìn vào máy ảnh mỉm cười không thôi, cố gắng trao đổi với họ, nhưng ngặt nỗi tư thế của hai người mãi vẫn không hợp ý.
"Hai người đừng cứng nhắc như vậy, thoải mái đi." Nhìn thấy cả hai đứng bất động bên cửa sổ, thợ chụp ảnh lập tức hướng dẫn: "Cô gái nhìn ra ngoài, chàng trai quay đầu lại."
Hình U đặt tay lên thành cửa sổ, đối mặt với ánh sáng bên ngoài, Minh Trầm dựa lưng vào cửa sổ, quay đầu nhìn cô.
Thợ chụp ảnh chụp "Tách tách" liên tục, khóe miệng cong lên rõ ràng: "Đúng rồi, ánh mắt của chàng trai rất tốt."
[Mọe nó, ánh mắt kia của Minh Trầm thâm tình vãi]
[Lúc anh tôi đóng phim, ánh mắt nhìn chó cũng rất thâm tình]
[...]
"Bây giờ chúng ta đổi bối cảnh." Thợ chụp ảnh nói đổi bối cảnh, là chỉ lên giường.
Minh Trầm ngồi ở mép giường đọc sách, Hình U cầm tai nghe đội đầu màu trắng trong tay, đây là đạo cụ mà thợ chụp ảnh đưa cho hai người: "Chàng trai cúi đầu đọc sách, còn cô gái nghịch ngợm cầm tai nghe đeo lên cho cậu ấy."
Minh Trầm đã tạo dáng xong, Hình U ngồi bên cạnh chuẩn bị đeo lên cho anh, thợ chụp ảnh nhìn thẳng lắc đầu: "Không phải không phải, chân của cô gái nên tạo dáng dễ thương hơn một chút."
Để có được một bức ảnh đẹp trong ống kính, có đôi khi phải cố tình làm ra tư thế.
Dưới sự hướng dẫn của thợ chụp ảnh, Hình U ngồi quỳ trên giường, tựa hai đầu gối vào nhau, bắp chân hơi tách ra, quả thật là trông tự nhiên hơn nhiều so với việc khép hai chân lại.
"Tôi đếm ba-hai-một thì cô sẽ đeo lên cho cậu ấy." Thợ chụp ảnh đã sẵn sàng, "Ba, hai, một."
"Ui da..."
Hình U không ước lượng được khoảng cách phía trước, ngã cắm đầu lên người Minh Trầm.
Khu bình luận cười như điên.
Chụp ảnh trong phòng dành cho cặp đôi, từ cửa sổ đến trên giường, chỗ nào cũng có dấu vết của hai người để lại.
Rõ ràng chỉ là một buổi chụp hình đơn giản, vậy mà tạo dáng tới tạo dáng lui, cuối cùng lúc chụp ảnh xong cũng đã mất hai ba giờ đồng hồ.
Gần sáu giờ, hai đội khác lần lượt trở về biệt thự.
Hôm nay ai cũng mệt mỏi, bữa tối được tổ tiết mục đưa tới.
Không biết là do đối tượng hẹn hò không hợp ý, hay là vì nguyên nhân nào khác mà bầu không khí đêm nay trầm lắng hơn hai ngày trước rất nhiều.
Tô Mông Mông luôn hoạt bát lại có tâm trạng không tốt, Ôn Tuấn hiền lành và tốt bụng cũng có vẻ sa sút tinh thầm.
Trong bữa cơm, mọi người liếc nhìn nhau, kẻ lười nói thì vẫn giữ im lặng, kẻ muốn nói thì sợ mình nói sai.
Duy chỉ có Phó Diệc Bạch là nhớ mãi không quên Hình U: "Hai người ở trong biệt thự chơi như thế nào vậy?"
Hình U trả lời: "Chụp ảnh."
Phó Diệc Bạch khó hiểu: "Chụp ảnh?"
Hình U: "Là chụp một vài tấm ảnh chung với nhau."
Minh Trầm bổ sung cụ thể: "Ở trong phòng dành cho cặp đôi."
Phó Diệc Bạch: "..."
Là tôi không nên hỏi!
Sau khi ăn xong thì lại đến khoảng thời gian trao gửi tin nhắn.
Lúc đi vào phòng bí mật để gửi tin nhắn, còng tay của Hình U và Minh Trầm đã được mở khóa tạm thời.
Mọi người đều có linh cảm rằng, việc nhiệm vụ của Tô Mông Mông bị bại lộ và sự gia nhập của Tiêu Kỳ sẽ mang lại rất nhiều thay đổi, ba vị "Học giả ship CP" trong phòng quan sát đều cảm thấy mơ hồ trước mối quan hệ của mấy người họ.
Trong phân đoạn công bố tin nhắn, mọi người trong phòng khách ngồi thành một vòng tròn.
"Hứa Hàn Thiên, bạn nhận được một tin nhắn: Xin lỗi, và còn cảm ơn anh."
Chuyện phát sinh hôm nay mọi người đều hiểu rõ, cho nên cũng biết rõ chủ nhân của tin nhắn này.
"Hạ Úy Lam, bạn nhận được một tin nhắn: Thật may vì không để em thua."
Khi loa thông báo đọc ra nội dung, Ôn Tuấn cúi đầu, vẫn là bộ dạng dịu dàng không biết giận là gì kia.
[Thật may vì không để em thua! Hôm nay anh Tuấn của em cực kỳ đẹp trai]
[Hu hu hu Hạ Úy Lam có thể để mắt đến anh Tuấn của tụi tui không, anh ấy thật sự rất tốt]
[Thương thay người trước mặt]
Sự theo đuổi từ một phía này luôn là cái gai đau nhất trong lòng khán giả.
"Minh Trầm, bạn nhận được một tin nhắn: Cảm ơn thuốc của anh."
Nghe đến đây, người xem liên tục thở dài, quả nhiên Hạ Úy Lam vẫn gửi tin nhắn cho Minh Trầm.
"Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Tiếc rằng không thể cùng chung một đội với chị."
"Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Thực hiện một trăm cái chống đẩy là được rồi."
"Hình U, bạn nhận được một tin nhắn: Gần đây em có vui không?"
Hình U được xướng tên lần thứ ba, thậm chí đến cô còn kinh ngạc nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Khán giả đang chăm chú nghe tin nhắn lập tức dựng lỗ tai, hận không thể dán tai lên màn hình.
Cái gì đấy! Hình U lại được ba cái!
Trong lúc bọn họ xác định Ôn Tuấn gửi tin nhắn cho Hạ Úy Lam, thế mà Hình U lại nhận được ba tin nhắn?
Điều này có nghĩa là một trong số đó đến từ Hứa Hàn Thiên.
Vậy là sau khi nhiệm vụ của Tô Mông Mông bị bại lộ, mũi tên của Hứa Hàn Thiên lại trở về trên người con gái mà anh có cảm tình nhất là Hình U?
[Thú vị thú vị, thật thú vị]
[Ha ha ha bé U bảo bối của chúng ta luôn nhận được ba tin nhắn SMS bằng nhiều nguyên nhân khác nhau]
[Hiện tại mị đang chờ xem Hình U sẽ gửi tin nhắn cho ai]
Khu bình luận qua đi, loa thông báo lại tiếp tục: "Minh Trầm, bạn nhận được một tin nhắn."
—————
Nơ: Cái tin nhắn của anh Trầm nó thâm vãi luôn á:))))))))
/83
|