“Ngươi giả bộ cũng ra dáng ghê, nhưng ba cái cành mận gai của ngươi có phải hơi ít chút không? Thành ý đâu? Ngươi nghiêm túc dùm chút đi!”
Giản Chỉ Hề rút rút khóe miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Có thành ý mà, việc cấp bách, cho ta vào trước, có được không?”
Vọng Thư cực kì vui sướng nhìn Giản Chỉ Hề.
Giản Chỉ Hề bất đắc dĩ, thả bọn họ qua cửa Thiên Phủ Cung.
Trong nháy mắt lúc đóng cửa, Giản Chỉ Hề nghe được tiếng bộp bộp.
Vọng Thư ở đằng sau gỡ cành mận gai xuống, vứt trên mặt đất.
Cái kẻ Vọng Thư này, quá không có thành ý!
Chú ý tới ánh mắt Giản Chỉ Hề, Vọng Thư xấu hổ cười cười.
“Tư Mệnh, ngươi nói quan hệ hai ta tốt như vậy, chung quy cũng không nỡ trách ta, đúng không?” Vọng Thư vẻ mặt chân chó.
“Vọng Thư, ngươi nói quan hệ hai ta tốt như vậy, sao ngươi lại hố ta như vậy?” Giản Chỉ Hề lợi dụng Vọng Thư lời còn cho nàng.
“Tư Mệnh… oa oa oa…” Vọng Thư mắt rưng rưng lệ, vẻ mặt vô tội nói: “Ta cũng không muốn, ngươi biết, ta vừa thấy Thương Lăng thượng thần liền khẩn trương, cho nên ta…”
“Cho nên ngươi sớm biết Thương Lăng đến, vì vậy mới chuồn đi?” Giản Chỉ Hề nheo mắt lại.
Vọng Thư sợ hãi gật đầu, sau đó nhìn thấy biểu cảm của Giản Chỉ Hề, lại lập tức lắc đầu.
Giản Chỉ Hề hận trong lòng, giậm chân một cái liền vọt về phía Vọng Thư.
Vọng Thư thấy thế, sợ đến hoa dung thất sắc*, nhấc chân chạy.
* khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
“Ngươi có bản lĩnh thì đừng chạy!”
“Ta không có bản lĩnh gì ngoại trừ chạy, cho nên lúc đó mới chuồn mất…”
“Ngươi, ngươi còn mặt mũi nói, xem ta đánh chết ngươi!”
“Cửu Thiên, cứu mạng, Tư Mệnh muốn giết ta á!”
“…”
Cửu Thiên Huyền Nữ mặt đầy vạch đen, cuối cùng thật sự nhìn không nổi nữa, mới ngăn trước mặt Giản Chỉ Hề.
“Việc đã đến nước này, vẫn là suy nghĩ sau này làm thế nào chứ.”
“Có thể làm sao bây giờ? Đóng cửa không ra thôi, chờ Thương Lăng rời đi, sau đó mọi chuyện phai nhạt, ta lại tái xuất giang hồ không phải tốt rồi sao?”
Giản Chỉ Hề đứng tại chỗ, thở hồng hộc.
“Đúng vậy a đúng vậy a, Tư Mệnh, vụ này ngươi tuyệt đối đừng ra khỏi cửa, ngươi không biết, lúc ta vừa mới tới…”
Vọng Thư vừa nói vừa thở dốc, thiệt là mệt quá.
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa, nhắm mắt làm ngơ, tai không nghe để sạch sẽ, ta tuyệt không muốn biết bọn hắn biên thế nào sắp xếp tamột chút cũng không muốn biết bọn họ muốn làm gì ta.”
Giản Chỉ Hề trợn mắt trừng một cái.
“Ai nha, Tư Mệnh, lòng của ngươi thật là rộng lớn!” Vọng Thư cảm thán nói.
“Không lớn thì làm sao bây giờ? Treo cổ tự sát chứng minh sự trong sạch à?”
“Tư Mệnh, ngươi là tiên không phải người, treo cổ là không thể chết, muốn tự sát, đi Tru Tiên đài.” Vọng Thư hảo tâm nhắc nhở.
Giản Chỉ Hề giật giật khóe miệng, một đạo tiên lực đánh tới, Vọng Thư không kịp phòng bị, bị đánh trúng mông, đau tới mức kêu thảm một tiếng, nhảy dựng lên.
“Cảm ơn ngươi nhắc nhở ta, ta là tiên, đánh ngươi không cần dùng tay.”
Vọng Thư xoa xoa mông mình, nước mắt lưng tròng nói: “Tư Mệnh, ngươi quá nhẫn tâm, sao ngươi không thương tiếc…”
“…”
Giản Chỉ Hề cạn lời nhìn trời, sao nàng lại giao lưu với cáo loại bạn xấu này?
“Kỹ năng diễn xuất này của ngươi, không thể hiện ở trên yến tiệc, trước mặt Thương Lăng thượng thần, thật sự quá lãng phí!”
Vọng Thư lúc này sững sờ, mặt lập tức xuất hiện vẻ cực kỳ hối hận.“Đúng vậy, ngươi nói xem ta khi không lại mất đi một cơ hội như thế, ta thật là khổ sở mà.” Khuôn mặt Vọng Thư lập tức ngẩng lên.
“Ngươi mới biết à! Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi chẳng những có thể ngồi song song với Thương Lăng, có thể mời rượu ngài, cuối cùng còn có thể nhảy múa cho ngài xem. Nguyệt Hoa Vũ Khúc của ngươi không phải chuẩn bị rất lâu rồi sao? Nói không chừng có thể nghiền ép Vu Sơn Thần Nữ nữa chứ!”
/482
|